Lại nói, Chu Kỳ Xương ngẩn người nhìn Giang Hoài Ngọc chằm chằm. Y nhận thấy phong thái của chàng hoàn toàn khác với những gì y đã tưởng tượng trước đây. Thấy vậy, chàng liền hỏi :
- Chu khanh gia. Khanh sao thế.
Chu Kỳ Xương liền vội lắc đầu, nói :
- Ơ … chúa công nghi biểu phi phàm, chỉ vì tại hạ kiến văn hạn hẹp nên không thể nhận biết được.
Từ lúc này, y cũng theo như Quan lão mà gọi Giang Hoài Ngọc là chúa công. Chàng nói :
- Khanh quá lời rồi. Cô gia tài sơ đức bạc, chỉ vì may mắn nên được Quan, Uông, Bách Lý chư vị tiên sinh theo phò tá, và cũng nhờ may mắn nên được chúng huynh đệ khuông phò, cũng như nhờ may mắn nên mới có được địa vị như hiện nay.
Quan lão nói :
- Chúa công nói gì lạ vậy. Chúa công chịu nhiều bất hạnh thì có chứ gặp may mắn thì lão phu chưa hề thấy. Chỉ vì chúa công hiền đức nhân hậu nên mọi người ai cũng thương mến mà nguyện khuông phò.
Bách Lý Hạc cũng nói :
- Quan lão ca nói rất phải. Bậc nhân quân dùng đức phục nhân chứ đâu thể giống như bọn võ phu dụng lực chế nhân để mưu việc lớn.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Tiên sinh nói thế khiến cô gia hổ thẹn vô cùng.
Đoạn chàng quay sang Chu Kỳ Xương hỏi :
- Chu khanh xin yết kiến cô gia có việc chi thế.
Chu Kỳ Xương vòng tay hỏi :
- Phải chăng chúa công vừa từ Cửu Hoa Sơn trở về.
Giang Hoài Ngọc chưa kịp đáp thì Quan lão đã hỏi xen vào :
- Sao ngươi biết chúng ta vừa từ Cửu Hoa Sơn trở về.
Chu Kỳ Xương đáp :
- Chỉ vì ngày hôm trước vô tình tại hạ có việc phải đi ngang qua Cửu Hoa Sơn nên mới nhìn thấy các lộ nhân mã xuống núi.
Quan lão hừ khẽ, nói :
- Vô tình đi qua núi ngay lúc đó. Có chuyện trùng hợp như thế thật ư.
Chu Kỳ Xương vội phân trần :
- Trước mặt lão tiền bối, tại hạ nào dám dối trá. Sự thật đúng là như vậy đấy. Tại hạ cũng hiếu kỳ, nhưng Cửu Hoa Sơn là Tổng đàn của Cửu Trùng Giáo, tại hạ không dám lên núi xem thử.
Quan lão lạnh lùng hỏi :
- Rồi ngươi lại theo đến tận đây. Hừ hừ. Ngươi sợ bọn Cửu Trùng Giáo chứ không sợ bọn lão phu ư.
Chu Kỳ Xương vội nói :
- Không. Không phải.
Thấy y lúng túng, Giang Hoài Ngọc thấy cũng tội, liền hỏi :
- Khanh xin gặp cô gia có chuyện chi thế.
Chu Kỳ Xương chắp tay hỏi :
- Chúa công thống lĩnh đại đội nhân mã tiến lên Cửu Hoa Sơn, chắc không ngoài việc chinh phục Cửu Trùng Giáo.
Giang Hoài Ngọc khẽ lắc đầu :
- Không phải đâu. Cô gia chỉ thảo phạt một trọng phạm mà thôi …
Chàng chưa dứt lời thì Bách Lý Hạc đã đỡ lời, chừng như lão có chủ ý gì đó. Lão hắng giọng nói :
- Ngươi sốt sắng vì việc ở Cửu Hoa Sơn như thế, phải chăng là vì có ít nhiều liên hệ với Cửu Trùng Giáo.
Chu Kỳ Xương vội thanh minh :
- Không. Không. Tại hạ chẳng có liên hệ gì với Cửu Trùng Giáo cả.
Bách Lý Hạc lại hỏi :
- Thế chẳng lẽ lão đệ không biết Cửu Trùng Giáo chủ là ai.
Chu Kỳ Xương ngần ngừ nói :
- Đó là một đại bí mật, trong giang hồ mấy ai biết được. Tại hạ chỉ biết Cửu Trùng Giáo chủ là một ma đầu rất nổi danh ngày trước, nhưng không biết chính xác là nhân vật nào.
Quan lão bật cười ha hả :
- Hóa ra ngay chuyện đó mà đến cả Vạn Bác thư sinh cũng không biết. Vậy người võ lâm còn ai biết được.
Chu Kỳ Xương lộ vẻ bẽn lẽn :
- Tại hạ chỉ biết được vài chuyện thôi, mà cũng không hiểu rõ cho lắm.
Bách Lý Hạc gật đầu :
- Ngoại trừ những bậc thần minh, còn người phàm trần ai dám cho rằng mình biết hết tất cả mọi chuyện.
Bách Lý Hạc lại đưa mắt nhìn Chu Kỳ Xương, nói tiếp :
- Lão phu có thể nói cho ngươi biết, giáo chủ Cửu Trùng Giáo là Bạch Cốt Hung Thần. Ngươi có cảm tưởng gì về nhân vật này.
Chu Kỳ Xương đáp ngay không do dự :
- Bạch Cốt Hung Thần là một đại ma đầu khét tiếng võ lâm ngày trước. Lão ta đã từng gây ra rất nhiều tội ác. Rất nhiều người căm thù lão, nhưng cũng chẳng ai làm gì được lão. Khoảng bốn mươi năm trước, lão đột ngột biệt tích không còn thấy xuất hiện trong võ lâm. Để rồi hai mươi năm sau, lão lại xuất hiện, công khai khiêu chiến với quần hùng thiên hạ, rồi bị hai vị tiền bối là Hoàng Bào thị giả và Lam Bào thị giả đánh bại, phải bỏ chạy. Không ngờ ngày nay lão lại lập ra Cửu Trùng Giáo.
Bách Lý Hạc gật đầu nói :
- Xem ra ngươi cũng biết được khá nhiều đó. Chỉ vì Bạch Cốt Hung Thần hành sự đại nghịch, vô pháp vô thiên, đã phạm vào Thiên đạo nên chúa công mới phải ban chỉ thảo phạt. Hừ. Lão ma ấy đến lúc chết vẫn chưa chịu hối cải, lại còn toan bề hành hung nên đã bị loạn kiếm phân thây.
Chu Kỳ Xương lộ vẻ cảm thán :
- Con người kiêu hùng một thời, rốt cuộc rồi vẫn khó tránh khỏi cái chết.
Quan lão sầm nét mặt, nói :
- Ngươi mau nói vào chính đề đi. Hôm nay đến đây có việc gì.
Chu Kỳ Xương vội nói :
- Tại hạ đến đây cũng vì nghĩ đến hàng vạn sinh linh trong võ lâm.
Quan lão hừ lạnh :
- Nói nghe to tát quá nhỉ.
Rõ ràng là lúc này thái độ của Quan lão so với trước đã thay đổi hẳn. Đối với Chu Kỳ Xương, lão đã làm mặt lạnh, và thanh âm cũng lạnh lùng hơn, đủ chứng tỏ lão không hài lòng về những điều mà họ Chu định nói. Dù vậy, Chu Kỳ Xương vẫn không nao núng, chậm rãi nói :
- Võ lâm hiện nay có Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo cũng đã đủ loạn rồi. Giờ đây lại còn có thêm Trường Hận Môn tham gia công cuộc tranh giành bá nghiệp. Mấy năm nay, linh khí của võ lâm đã bị hao tổn nhiều, khó bề khôi phục lại được. Nếu như lại có thêm thế lực mới xuất hiện, võ lâm e sẽ khó tránh được trường kiếp nạn. Mong chư vị vì đức hiếu sinh mà suy xét đến điều này.
Bách Lý Hạc mỉm cười nói :
- Lão đệ nói nghe cũng hay lắm. Nhưng rất tiếc là có hơi muộn một chút.
Chu Kỳ Xương giật mình nói :
- Dù muộn nhưng cũng có thể cứu vãn được chứ.
Bách Lý Hạc nói :
- Mới hôm qua chúa công đã theo lời thỉnh cầu của các lộ mà ban chỉ cho phép Thiên Âm Giáo, Thiên Hùng Bang, Âm Sơn phái, Lạc Hồn Cốc cùng tiến nhập võ lâm. Quân vô hý ngôn. Không thể thay đổi được nữa.
Chu Kỳ Xương giật mình kinh hãi, không ngờ lại có chuyện như vậy. Chuyện thế này hoàn toàn nằm ngoài sự tiên liệu của y. Y ấp úng nói :
- Thế … thế …
Bách Lý Hạc lại bồi thêm :
- Trước đó nữa, Huyền Vũ Đàn, Thiên Tinh Bang, Thất Tinh Lâu cũng đã được phép xuất sư. Và nay mai, có thể sẽ có thêm vài thế lực nữa, vì lẽ bọn họ thấy kẻ khác được phép tiến nhập võ lâm thì tất nhiên cũng không chịu ở yên, tất sẽ lại dâng biểu thỉnh cầu cho phép xuất sư.
Chu Kỳ Xương lẩm bẩm :
- Thế thì võ lâm loạn to.
Bách Lý Hạc nghiêm giọng nói :
- Còn có chúa công ở đây, mọi sự gì cũng không thể đi chệch ra ngoài vòng cương tỏa được. Tất cả đều phải tuân theo sự an bài của chúa công.
Bách Lý Hạc còn định nói thêm gì nữa, nhưng bên ngoài bỗng lại có thanh âm thiếu nữ vang lên :
- Chúa công.
Giang Hoài Ngọc hỏi :
- Có việc chi thế.
Thanh âm thiếu nữ cung kính đáp :
- Trình chúa công. Có biểu chương từ Thất Tinh Lâu đưa đến, trình chúa công ngự lãm.
Giang Hoài Ngọc nói :
- Mang vào đây.
Cửa phòng mở ra, một Hoàng y thiếu nữ đi vào, cung kính trình lên một tờ biểu chương viết trên giấy hoa tiên. Giang Hoài Ngọc cầm lấy, mở ra xem một lúc lâu, sắc diện trầm ngâm ra chiều suy nghĩ.
Lát sau, chàng đưa tờ biểu chương cho Quan lão. Quan lão cầm lấy, xem xong, rồi trao cho Bách Lý Hạc, nói :
- Ba vị đại thần, sáu vị chấp sự của Bách Hợp Cung đều đã tiến nhập Trung Nguyên. Lão đệ nhận thấy thế nào.
Bách Lý Hạc xem xong lá thư, mới thủng thẳng nói :
- Việc này thật ra cũng chẳng có chi đáng kể. Bọn chúng nào có đáng gì đâu. Chúa công không cần phải bận tâm làm gì. Chúa công cứ giao việc này cho Thiên Tinh Bang, Huyền Vũ Đàn, Lạc Hồn Cốc hay Thất Tinh Lâu là được rồi. Mấy vị Thần Ma chắc chắn sẽ dư sức giải quyết.
Giang Hoài Ngọc trầm ngâm giây lâu, rồi chợt khẽ thở dài, nói :
- Việc này … việc này hãy để cô gia cân nhắc thêm đã.
Đoạn chàng xua tay ra hiệu cho Hoàng y thiếu nữ lui ra ngoài. Qua một lúc bàng hoàng, Chu Kỳ Xương đã lấy lại được bình tĩnh. Y đứng dậy, hướng vào Giang Hoài Ngọc vòng tay hỏi :
- Tại hạ có điều mạo muội xin hỏi chúa công có địa vị thế nào.
Vẫn Bách Lý Hạc giành nói :
- Chúa công là nhân vật thứ nhất trong thiên hạ. Mọi sự lớn nhỏ trong thiên hạ, chúa công đều có quyền định đoạt.
Quan lão nói thêm :
- Chỉ cần chúa công ban chỉ, bọn lão phu có thể quét sạch võ lâm ngay tức khắc.
Chu Kỳ Xương nói :
- Vậy …
Nhưng Bách Lý Hạc đã ngắt lời :
- Như thế cũng đủ rồi. Lão đệ không cần phải nói thêm điều gì nữa hết. Chúa công đã biết lão đệ lo nghĩ cho nghìn vạn sinh linh trong võ lâm. Nhưng việc thống nhất võ lâm là rất cấp thiết. Nếu không, các bang giáo mạnh ai nấy hành sự theo ý riêng, không có gì ước thúc, tình hình võ lâm lại càng hỗn loạn hơn.
Đoạn lão quay sang Giang Hoài Ngọc nói :
- Chúa công đã mệt mỏi nhiều. Xin hãy nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Mọi việc xin hãy giao cho lão phu và Quan lão ca lo liệu.
Giang Hoài Ngọc nhìn Bách Lý Hạc, thấy lão hấp háy mắt, biết lão đã có dự tính, liền gật đầu nói :
- Thôi được rồi. Có lẽ cô gia cũng cần phải nghỉ ngơi. Nhị vị tiên sinh hãy thay cô gia mà tiếp đãi Chu khanh gia cho thật chu đáo.
Bách Lý Hạc nói :
- Xin chúa công cứ yên tâm. Lão phu đã biết cách lo liệu.
Quan lão cao giọng gọi :
- Người đâu.
Cửa phòng lập tức mở ra. Bốn hoàng y thiếu nữ từ ngoài bước vào, cung kính nghiêng mình chờ lệnh. Quan lão nói :
- Chúa công cần phải nghỉ ngơi. Các người hãy phục thị chúa công.
Giang Hoài Ngọc đứng dậy. Bốn nàng hoàng y thiếu nữ vội dìu đỡ chàng đi ra ngoài. Và rồi cửa phòng được đóng lại. Bên trong chỉ còn lại Quan lão, Bách Lý Hạc và Chu Kỳ Xương.
Hồi lâu, Chu Kỳ Xương chợt nói :
- Tại hạ nói điều này e không phải. Chúa công tuy ở ngôi cao, nhưng mọi quyền hành dường như là do nhị vị nắm giữ hết thì phải.
Bách Lý Hạc nói :
- Không phải đâu. Mặc dù chúa công đã giao cho bọn lão phu xử lý mọi việc, nhưng quyết định cuối cùng vẫn do ở chúa công. Chúa công không ham danh vọng, không muốn tranh đua với ai, nhưng uy thế và quyền lực của bản cung đều phụ thuộc cả vào chúa công. Tuy nhiên, bản cung có những điển chế, quy lệ mà ngay đến chúa công cũng không thể làm trái được.
Tay nâng chung trà khẽ thấm giọng, Bách Lý Hạc lại nói tiếp :
- Cùng phụng sự chúa công có vô số thế lực có cơ cấu tổ chức rất phức tạp, việc điều động vô cùng khó khăn. Tất cả đều vì cảm đức chúa công mà theo về, nên chỉ tuân theo chỉ dụ của chúa công mà thôi. Bọn lão phu tuy được giữ quyền chính, nhưng cũng không thể ra lệnh cho các lộ được.
Dừng lời, uống cạn chung trà, Bách Lý Hạc lại đưa mắt nhìn Chu Kỳ Xương, khẽ mỉm cười nói :
- Chúa công dường như đã vừa ý lão đệ. Lão đệ có muốn theo phụng sự chúa công hay không. Lão phu sẽ tiến dẫn cho.
Chu Kỳ Xương ngập ngừng :
- Việc này …
Bách Lý Hạc lại nói :
- Chúa công là người hiền đức nhân hậu, là một bậc nhân quân chân chính. Lão đệ muốn tạo phúc cho võ lâm, không gì bằng theo phụng sự chúa công. Còn như lão đệ cứ tiếp tục trôi nổi giữa dòng, trong lúc tứ bề dậy sóng, đến một lúc nào đó e sẽ bị cuốn vào vòng xoáy mất thôi.
Lời ví von của Bách Lý Hạc nghe thật hữu lý, họ Chu cũng cảm thấy xuôi xuôi. Giữa lúc võ lâm đang hồi hỗn loạn thế này, với bản lĩnh như y, nếu cứ phiêu bạt giang hồ chỉ e khó mà toàn được. Quan lão cũng nói :
- Chỉ cần ngươi theo chúa công, dù muốn trở thành nhất đại tôn sư hay tôn chủ một phái thì cũng chẳng có chi là khó.
Chu Kỳ Xương ngẫm nghĩ giây lát, rồi chợt hỏi :
- Tại hạ có điều mạo muội muốn thỉnh giáo.
Quan lão gật đầu nói :
- Có gì cứ nói.
Chu Kỳ Xương nói :
- Tại hạ nhận thấy chúa công quả là nhân hậu hiền đức, nhưng dường như không biết võ công, chẳng hiểu sao mà mọi người lại hết lòng kính phục.
Quan lão cười nói :
- Chúa công tài hoa tuyệt thế, đâu thể lấy lẽ thường mà xét đoán được. Ngươi cứ theo chúa công rồi dần dần sẽ biết. Còn việc mọi người hết lòng kính phục là do mến đức chứ đâu phải vì võ công. Nếu chúng ta chỉ vì cảm phục võ công mà đi theo chúa công thì đâu có tận tụy hết lòng như thế.
Bách Lý Hạc lại nói thêm :
- Người trong võ lâm thường dựa vào võ công để khiến cho kẻ khác phải kính phục. Nhưng chúa công lại không phải là người trong võ lâm. Chúa công theo văn đạo chứ không theo võ đạo.
Nghe nói đến văn đạo, Chu Kỳ Xương lộ vẻ ngạc nhiên, bởi trong võ lâm làm gì có văn đạo. Y ngơ ngác hỏi :
- Văn đạo ư.
Bách Lý Hạc nói :
- Phải rồi. Văn đạo là một môn học không phải dành cho người võ lâm. Văn đạo tương hợp với vương đạo, đế đạo, không tương thích với bá đạo, không thể dùng để tranh hùng dựng bá nghiệp.
Quan lão lại nói :
- Vì theo văn đạo nên gặp việc gì chúa công cũng đều muốn nhường nhịn cho qua, không chịu tranh đua với ai. Lão phu hỏi thử ngươi câu này. Ví như ngươi đang đi trên đường, bỗng nhiên có một bọn người hung hăng ngang ngược chặn lại, vu cho ngươi là đang giữ một bảo vật nào đó mà ngươi vốn không hề biết, và bắt ngươi phải dâng nạp. Vậy ngươi sẽ xử trí thế nào.
Chu Kỳ Xương đáp :
- Tại hạ sẽ cố giải thích cho bọn họ hiểu là tại hạ không hề giữ vật đó, bảo rằng bọn họ đã tìm lầm người rồi.
Quan lão bật cười, nói :
- Ngươi nghĩ rằng chỉ mấy lời giải thích mà có thể khiến bọn chúng tin hay sao.
Chu Kỳ Xương nói :
- Nhưng tại hạ không giữ thì nói không giữ.
Quan lão cười nói :
- Vậy ngươi lấy gì để chứng minh là ngươi không giữ.
Chu Kỳ Xương ngớ người :
- Chuyện ấy …
Quan lão lại nói :
- Chắc chắn bọn chúng sẽ nhất mực không tin, và sẽ đòi ngươi cho lục soát, khi đó ngươi sẽ làm sao.
Chu Kỳ Xương nói :
- Cứ cho bọn chúng lục soát, có sao đâu. Vàng thật thì không sợ lửa.
Quan lão cười nhạt hỏi :
- Thật ư.
Họ Chu ngẩn người, rồi chợt nghĩ ra. Nếu như để cho bọn giặc kia lục soát, để chúng chạm vào người rồi hạ độc thủ thì sao. Chuyện ấy chẳng phải không thể xảy ra. Nếu bọn chúng thuộc phe hắc đạo thì cầm như là chắc chắn rồi. Vì thế, y cứ ngây người ra mà không trả lời.