Kiếm Tầm Thiên Sơn

Chương 5


Hắn cách nàng không xa.
Hắn đứng, nàng nằm rạp.

Hắn dáng người nhanh nhẹn, nàng mặt xám mày tro.
Hai người diễn giải sự chật vật cùng hoàn mỹ vô cùng tinh tế và sâu sắc.

Hoa Hướng Vãn ngây ngốc nhìn một hồi, rốt cuộc ánh mắt của đối phương cũng nhìn về phía nàng đang ở trước mặt hắn.
Vì đôi mắt đã được che kín bởi dải lụa trắng nên theo lý mà nói, hẳn là nàng sẽ không cảm giác được tầm mắt của hắn nhưng không biết vì sao trong khoảnh khắc hắn “nhìn” về phía nàng một cái, Hoa Hướng Vãn rõ ràng lại cảm nhận được một loại ý tứ cảnh cáo truyền đến.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, gần như là theo bản năng, Hoa Hướng Vãn trực tiếp lăn về phía bên cạnh một cái, tạo một đường thoát thân để tránh cho vị đạo quân “nếu có lỗ mãng lập tức giết không tha” này làm thịt nàng trước.
Động tác này của nàng rốt cuộc cũng khiến mọi người bừng tỉnh, đệ tử Thiên Kiếm Tông trong nháy mắt đều phản ứng lại, ánh mắt họ sáng rỡ.
“Vô Sương sư huynh!”
“Tạ sư huynh, huynh đến rồi!”
Nghe thấy cách xưng hô này, Hoa Hướng Vãn đang trốn một bên liền nhịn không được mà ngẩng đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn một cái.
Phục sức trên người thanh niên rất giống với Tạ Trường Tịch năm đó, dường như phục sức của đệ tử Vấn Tâm Kiếm đều là thân mặc lam bào, đầu đội ngọc quan như thế này.

Nhưng không biết có phải là do tuổi tác hay không mà khí chất của người này lại càng lạnh lùng sắc bén hơn so với Tạ Trường Tịch năm đó.
Đúng thật là sư đồ, cả dòng đều lạnh nhạt như nhau, mạnh mẽ như nhau, biết… làm ra vẻ như nhau.
Luận phô trương, thật đúng là chẳng mấy ai có thể có màn lên sân khấu thế này.
Chỉ là những lời này nàng cũng không dám nói ra, chỉ lặng lẽ tránh ở một bên, thuần thục bôi thuốc cho mình.

Nàng muốn tận lực tận sức hạ thấp độ tồn tại của bản thân.
Sau khi đệ tử Thiên Kiếm Tông bên cạnh kêu gọi nhiệt tình, Thẩm Tu Văn bước lên trước, đến trước mặt thanh niên, hành lễ nói: “Tạ sư huynh.”
Nói rồi hắn chú ý tới dải lụa trắng trên mặt người nọ, nghi hoặc mở miệng: “Đôi mắt của huynh……”
“Thu xếp cho đệ tử,” Tạ Vô Sương không trả lời nghi vấn của hắn, mặt hướng về phía trước, vươn tay về phía Thẩm Tu Văn, “Đưa tất cả dây thừng trói tiên cho ta.”
Thẩm Tu Văn ngẩn người, mờ mịt gật đầu, móc tất cả số dây thừng trói tiên mang theo từ trong túi càn khôn ra.
Tạ Vô Sương hờ hững tiếp nhận, rõ ràng mắt hắn phủ lụa trắng nhưng dường như cũng không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, hắn tung người nhảy lên chỗ cao, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Hoa Hướng Vãn ngửa đầu nhìn Tạ Vô Sương nhảy lên chỗ cao, tò mò không biết hắn muốn làm cái gì.


Thẩm Tu Văn lấy lại tinh thần, bắt đầu quay đầu phân phó cho đệ tử lần lượt ngồi xuống băng bó vết thương, sau đó đi đến bên cạnh Hoa Hướng Vãn, hơi có chút câu nệ nói: “Hoa thiếu chủ, ta đỡ cô đứng lên nhé?”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy giọng nói của Thẩm Tu Văn, vội vã hoàn hồn.
Thẩm Tu Văn nguyện ý chủ động tỏ lòng tốt nên đương nhiên nàng phải nhanh chóng nhận lời, dù cho giờ này mặt mũi đã lấm lem bùn đất, nàng vẫn giữ vững phong thái, ôn nhu cười cười, trông vô cùng yếu ớt, thì thào mở miệng: “Làm phiền đạo quân rồi.”
Dường như đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tu Văn giao tiếp thân mật thế này với một người tu luyện là nữ nên không dám nhìn thẳng Hoa Hướng Vãn, cúi đầu đỡ nàng ngồi vào một bên, lấy thuốc trị thương ra, ngữ khí mang theo vài phần ngượng ngùng: “Trong đám đệ tử không có nữ tử tu luyện, nếu Thiếu chủ không ngại, có thể để tại hạ giúp Thiếu chủ bôi thuốc không?”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, tỏ vẻ rất rụt rè dè dặt.
Ánh mắt của Thẩm Tu Văn rơi xuống trên người nàng, đầu tiên nhìn thấy tay áo nàng đẫm máu, niệm một tiếng: “Mạo phạm.” Sau đó liền giúp Hoa Hướng Vãn vén tay áo lên, cúi đầu bôi thuốc.
Động tác của hắn lễ mạo lịch thiệp vô cùng, có thể không chạm thì sẽ không chạm vào nửa phần, ánh mắt vẫn luôn dừng trên miệng vết thương, giống như chỉ cần dịch chuyển nửa tấc thôi thì đều là phạm tội.
Hoa Hướng Vãn quan sát hắn một lát, cảm thấy không khí có chút xấu hổ, quay đầu nhìn nhìn xung quanh, tìm đề tài: “Ngươi tên là gì?”
“Thẩm Tu Văn.” Thẩm Tu Văn báo cả tên họ, ngẩng đầu thẹn thùng cười cười, “Tại hạ là môn hạ của chưởng môn, xếp thứ hai, phụ trách việc nghênh đón lần này.

Nếu Thiếu chủ có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói với ta.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, thản nhiên nhìn về hướng mà Tạ Vô Sương biến mất: “Vị mới vừa nãy là sư huynh của các ngươi?”
“Đúng vậy,” Thẩm Tu Văn nói về Tạ Vô Sương, ngữ khí không khỏi mang theo vài phần kính trọng, “Vị kia là môn hạ đệ tử của Thanh Hoành Thượng Quân, Tạ Vô Sương – Tạ sư huynh.”
“Ta thấy tu vi của hắn cùng lắm là ở bậc Nguyên Anh,” Hoa Hướng Vãn hỏi thăm, “Nhưng kiếm ý lại thập phần mạnh mẽ, hắn thật sự chỉ là Nguyên Anh sao?”
“Thực lực của Vấn Tâm Kiếm, không thể đánh giá dựa trên tu vi.” Thẩm Tu Văn giúp Hoa Hướng Vãn xử lý miệng vết thương xong xuôi thì bắt đầu bôi thuốc.

Nhiều vết thương trong số này là thương tích do bùa chú gây nên, không thể dùng linh lực làm khép miệng lại đơn giản như vậy được.

Hắn vừa đổ thuốc bột, vừa giải thích, “Tạ sư huynh tuy rằng chỉ là Nguyên Anh, nhưng thực lực chân chính thì không ai nắm rõ lắm.

Chỉ biết rất mạnh là được.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, xem như là hiểu rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, rất là tò mò: “Cũng không biết vị Tạ đạo quân này đi làm cái gì.”
“Chắc là……”
Thẩm Tu Văn còn chưa suy đoán xong, một thiếu nữ áo đỏ đã bị trói kín mít, bị ném xuống đất kêu “bịch” một tiếng.
Thiếu nữ rơi xuống trước mặt Hoa Hướng Vãn, vừa tiếp đất là bắt đầu kêu rên.

Thẩm Tu Văn cùng Hoa Hướng Vãn giật nảy mình, Hoa Hướng Vãn ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mặt, hai chữ “Linh Nam” còn chưa thốt ra khỏi miệng thì lại nghe một tiếng “bịch” nữa!

Lần này người rơi xuống chính là Linh Bắc cũng đang bị trói kỹ càng.

Sau khi hắn rơi xuống thì cũng bắt đầu gào giống Linh Nam: “Đau đau đau! Xương cốt gãy hết rồi đau quá đi!!”
Chẳng bao lâu sau, trên trời lại liên tục ném xuống “bịch bịch bịch” rất nhiều người.

Hầu hết những người này đều bị trói bằng dây thừng trói tiên, tất thảy đều là người của Hợp Hoan Cung, một đám rơi xuống trên mặt đất liền bắt đầu quỷ khóc sói gào như thể bị người khác đánh cho xương cốt tan nát.
Hoa Hướng Vãn nhìn nhóm người này, nuốt nuốt nước bọt, vẫn đang còn nghĩ là quá thảm rồi thì thấy mấy cái xác mặc đồ đen không bị trói bằng thừng trói tiên trực tiếp bị ném xuống.
Ném thi thể thì càng không để ý hơn, có cái tiếp đất bằng mặt, có cái thì trực tiếp đáp xuống trên người kẻ khác, so với người của Hợp Hoan Cung thì trông thảm hại hơn nhiều.
Hoa Hướng Vãn nhất thời sợ tới mức không dám nói lời nào.

Giữa tiếng thét gào, Tạ Vô Sương rốt cuộc cũng xuất hiện lần nữa.

Hắn đáp xuống từ trên cao, giơ tay lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh từ trong tay áo, thong thả ung dung lau vết máu trên trường kiếm trong tay rồi tra kiếm lại vào vỏ.
Động tác này khiến Hoa Hướng Vãn có chút thất thần, nàng nhớ rõ Tạ Trường Tịch…… hình như là cũng có thói quen làm động tác giống như vậy.
Nàng không khỏi liếc mắt nhìn tấm lụa trắng trong tay thanh niên.

Giang Ức Nhiên bên cạnh chạy nhanh tới, kích động mở miệng: “Vô Sương sư huynh, may là huynh đến rồi.

Trước khi đi huynh tạm bị Thượng Quân gọi đi mất, chúng đệ còn tưởng rằng huynh sẽ không tới.”
“Phải tới thôi.”
Giọng nói của Tạ Vô Sương nhẹ nhàng, vừa nói, hắn liền quay đầu “nhìn” Hoa Hướng Vãn đang được Thẩm Tu Văn chăm sóc phía bên cạnh.
Thấy Tạ Vô Sương nhìn qua, Hoa Hướng Vãn vội vàng nở một nụ cười thân thiện, Thẩm Tu Văn cũng lập tức đứng dậy giới thiệu Hoa Hướng Vãn: “Tạ sư huynh, vị này chính là Hoa thiếu chủ của Hợp Hoan Cung……”
“Bắt lại.”
Tạ Vô Sương vừa nghe thấy “Hợp Hoan Cung” thì cũng không buồn nghe tiếp vế sau, trực tiếp căn dặn.
Nụ cười của Hoa Hướng Vãn đông cứng trên gương mặt nàng, Thẩm Tu Văn cũng có chút kinh ngạc, nhưng Tạ Vô Sương lại không giải thích thêm gì, xoay người đi về phía lối ra của hẻm núi, vừa đi vừa hạ lệnh: “Đưa tất cả những người này theo, đến Tuý Hương Trấn thẩm vấn.”
Tất cả mọi người đứng tại chỗ không dám nói lời nào, một mình Tạ Vô Sương đi càng lúc càng xa, thật lâu sau Giang Ức Nhiên mới đi tới, nhỏ giọng nói: “Thẩm sư huynh, trói lại thật sao?”
“Tạ sư huynh nếu đã làm như vậy thì đương nhiên là có lý do của huynh ấy,” Thẩm Tu Văn nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Đưa tất cả mọi người theo đi.”

Nói rồi Thẩm Tu Văn quay đầu, nhìn về phía Hoa Hướng Vãn: “Hoa thiếu chủ, tại hạ không muốn làm cô khó xử, cô có thể tự trói mình lại bằng dây thừng trói tiên không?”
“Ta tin rằng…… có lẽ Tạ đạo quân có hiểu lầm gì với bọn ta rồi,” Hoa Hướng Vãn vẫn duy trì phong thái mà Thiếu chủ một cung nên có, bình tĩnh đưa tay ra, “Nhưng ta nguyện ý hy sinh, làm phiền.”
Thẩm Tu Văn gật đầu, sau đó không chút lưu tình mà trói dây thừng vào người nàng.
Nhìn sợi dây thừng trói chặt không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, Hoa Hướng Vãn: “……”
Nhất định là hôm nay nàng lên sân khấu không đủ xinh đẹp rồi.
Trong lòng nàng thầm “hỏi thăm” từ trên xuống dưới Thiên Kiếm Tông một lần, nhưng trên mặt lại chỉ bày ra vẻ hào phóng, hoàn toàn phối hợp với Thiên Kiếm Tông.
Mọi người băng bó vết thương và bôi thuốc xong xuôi, sau khi nghỉ ngơi một lát, một đám người giống như tội phạm bị lưu đày, bị trói tay bằng dây thừng trói tiên rồi buộc lại với nhau thành một hàng, theo sau Thẩm Tu Văn đi về phía Tuý Hương Trấn.
Nhóm người Hợp Hoan Cung này tuy rằng gào thét kinh khủng nhưng cũng không tính là bị thương nghiêm trọng.

Hoa Hướng Vãn bị cột lại cùng chỗ với Linh Nam, nàng nhìn đệ tử Thiên Kiếm Tông cách đó khá xa nên thiết lập một cái kết giới nhỏ, chọt chọt Linh Nam phía trước, đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện gì vậy hả? Các ngươi làm ăn kiểu gì đấy?! Minh Loan Cung đi theo phía sau mà cũng không biết?”
“Chuyện này ai cũng không biết được mà.”
Linh Nam nhắc tới chuyện này thì lại chóng mặt: “Nếu người tới là đệ tử bình thường của Minh Loan Cung, không phát hiện ra là trách nhiệm của ta.

Nhưng Thiếu chủ, đây là Tần Vân Thường đích thân ra trận, mang theo tinh nhuệ từ Tây Cảnh ngàn dặm xa xôi ẩn nhẫn đến tận Vân Lai.

Nhẫn nhục âm thầm, trọng trách nặng nề lâu như vậy mới vẽ ra kế hoạch cho hành động ám sát này.

Chuyện này thì đổi lại là ai cũng không phòng bị được.

Tần Vân Thường có năng lực thế nào người không phải không biết, trưởng lão không ra mặt, Hợp Hoan Cung chúng ta ai mà phòng được nàng chứ?”
Lời này khiến Hoa Hướng Vãn nghẹn họng, lại có vài phần chột dạ.
Tần Vân Thường là Nhị thiếu chủ của Minh Loan Cung, nàng vẫn là Thiếu chủ chính thức của Hợp Hoan Cung, nhưng chênh lệch giữa Thiếu chủ này và Thiếu chủ kia……
Thật sự rất lớn.
Chẳng trách người ta lại khi dễ ức hiếp như vậy, tỷ tỷ cướp vị hôn phu của nàng, bây giờ muội muội còn tới giết người.
Thực lực không đủ thì làm gì được?
Nàng cũng không thể nói gì Linh Nam nữa nên chuyển chủ đề: “Mới vừa rồi ở phía trên kia các ngươi bị làm sao?”
“Tần Vân Thường đột nhiên chạy tới, còn cắt đứt đường truyền âm của chúng ta.

Bọn ta đã sớm đánh nhau ở phía trên rồi nhưng không thông báo được cho người.

Mục tiêu của Tần Vân Thường chính là đệ tử của Thiên Kiếm Tông và người nên cũng không giết bọn ta.

Sau đó thì người kia,” Linh Nam dẩu môi về phía Tạ Vô Sương ở phía trước, “Tạ Vô Sương kia tới, Tần Vân Thường liền dẫn người bỏ chạy, Tạ Vô Sương đuổi theo, bọn ta cũng chạy nhưng sau đó người này mở ra một kiếm trận.


Ta nghĩ tình hình không ổn, chúng ta không thể thật sự động thủ cùng Thiên Kiếm Tông, vừa mới vội ngăn cản kêu mọi người dừng lại đã bị hắn dùng thừng trói tiên trói lại rồi quăng xuống rồi.”
“Vậy Minh Loan Cung đâu rồi?” Hoa Hướng Vãn truy vấn, Linh Nam trở nên vui vẻ.
“Người bỏ chạy thì chạy, không chạy thoát thì chết hết rồi.

Tạ đạo quân này cũng thật dứt khoát, chỉ một kiếm thôi là đã nhanh nhẹn hơn người của Tây Cảnh chúng ta.”
So với Vân Lai theo đuổi “đạo nghĩa”, bị Tiên Minh ràng buộc thì Tây Cảnh lại theo đuổi “sức mạnh”, ít trói buộc hơn nhiều so với Vân Lai.

Điều này cũng dẫn tới các loại tu sĩ vô cùng hỗn tạp, rất nhiều tu sĩ của Tây Cảnh ở trong mắt Vân Lai, cũng không khác người tu ma là mấy.
Trước đây, một trong những nguyên nhân khiến tu sĩ Tây Cảnh thường không để Vân Lai vào mắt chính là họ cảm thấy đám tu sĩ Vân Lai này do dự thiếu quyết đoán, không đủ tâm huyết, chưa hiểu sự đời, toàn dựa vào che chở của tông môn, nương tựa dựa dẫm vào nhau.
Nhưng hôm nay Tạ Vô Sương đã khiến mọi người trong Hợp Hoan Cung trải qua một phen kinh diễm, nhất thời không khỏi mang theo vài phần tôn kính đối với Thiên Kiếm Tông.
Hoa Hướng Vãn nghe Linh Nam nói, suy xét sự tình phát sinh đêm nay.
Tần Vân Thường là một Thiếu chủ, cho dù chỉ là Nhị thiếu chủ thì cũng là quyền cao chức trọng, nàng ta truy đuổi ngàn dặm xa xôi từ Tây Cảnh lại đây, chỉ vì muốn phá cho hư liên hôn của nàng và Thiên Kiếm Tông, hoặc là để giết nàng thôi sao?
Hiện tại Tây Cảnh đang là thời điểm mấu chốt để tranh quyền, Tần Vân Y tuy rằng đã đính hôn cùng Ôn Thiếu Thanh, nhưng chuyện đính hôn này thật ra cũng không vững chắc đến vậy, suy cho cùng thì trước kia Hoa Hướng Vãn cũng từng đính hôn với Ôn Thiếu Thanh đó thôi, thế mà người ta nói bỏ là bỏ.

Giờ đây Tần Vân Thường đã vội chạy về Tây Cảnh, còn nói cái gì mà “Lúc này còn dám chui vào Vân Lai tìm chết” là có ý gì?
Không làm rõ được mục đích của Tần Vân Thường thì thôi đi, còn có Tạ Vô Sương này nữa……
Hắn hẳn là đã nhìn ra cơ quan là do Hợp Hoan Cung bố trí, không biết sẽ nghĩ như thế nào về việc này, chờ tới Tuý Hương Trấn rồi, nàng rốt cuộc phải giải thích với đệ tử Thiên Kiếm Tông như thế nào đây, còn có dải lụa trắng trên mắt hắn nữa……
Ánh mắt nàng lạnh lùng, trong đầu xoay quanh đủ loại vấn đề.

Linh Nam lại hoàn toàn không ý thức được rằng hiện giờ bọn họ đang gặp phải khó khăn, nàng chọc chọc Hoa Hướng Vãn, tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Thiếu chủ, Linh Bắc còn kêu ta thương lượng chuyện này với người một chút.”
Hoa Hướng Vãn đang suy nghĩ bực bội, giương mắt nhìn nàng: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi ta cùng Linh Bắc nhìn kỹ rồi, đã giúp người khóa chọn mục tiêu.”
“Mục tiêu?”
Hoa Hướng Vãn chưa hiểu gì thì thấy Linh Nam giơ tay lên, lặng lẽ chỉ về Tạ Vô Sương phía trước: “Người theo đuổi Tạ Vô Sương kia đi, diện mạo đẹp nhất, thực lực mạnh nhất.

Thiếu chủ, người nỗ lực một phen, thừa dịp mấy ngày nay,” ánh mắt Linh Nam tràn đầy niềm tin có chí thì nên, “Bắt hắn lại!”
- Hết chương 4-
【 Vở kịch nhỏ 】
Hoa Hướng Vãn: “Ta bắt không được sư phụ, cũng không bắt được đồ đệ sao?”
Tạ Trường Tịch: “…… Đồ đệ, không được.”.

Bình Luận (0)
Comment