Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, đầu tóc nàng như ổ gà, nhìn Linh Nam phát điên.
Linh Nam thấy Hoa Hướng Vãn thật lâu cũng chẳng nói gì, không khỏi quay đầu lại: “Thiếu chủ, làm sao vậy?”
“Linh Nam, tỉnh táo chút đi,” Hoa Hướng Vãn nhắc nhở nàng, “Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút, đừng có nằm mơ.”
“Thiếu chủ, người phải tin tưởng chính mình chứ……”
“Đó là Vấn Tâm Kiếm,” Hoa Hướng Vãn biết căn bản rằng Linh Nam không hiểu sự nghiêm trọng của tình huống này bèn giải thích cho nàng, “Bây giờ chúng ta có thể tán đổ Thẩm Tu Văn cũng không tệ rồi, không cần vọng tưởng loại hòa thượng đạo tông này.”
“Nhưng chúng ta đã đắc tội với Thiên Kiếm Tông, giờ người muốn theo đuổi ai cũng rất khó khăn,” Linh Nam nói rồi bày ra dáng vẻ khôn ngoan tuyệt đại, “Chi bằng người nỗ lực thu hoạch mối tốt một chút.”
“Không được.” Hoa Hướng Vãn quyết đoán cự tuyệt, “Hắn không chỉ là Vấn Tâm Kiếm mà sư phụ hắn lại còn là Tạ Trường Tịch.”
“Thế thì làm sao?” Linh Nam khó hiểu, “Linh Bắc nói cả đời Vấn Tâm Kiếm chủ bị vây trong Sinh Tử Giới, đệ tử đều là người khác thu nhận giúp dưới danh nghĩa thôi.
Lúc trước Kiếm chủ còn tự mình dạy dỗ, nhưng Thanh Hoành Thượng Quân hầu như chưa từng để đệ tử của mình vào Sinh Tử Giới, có rất nhiều đệ tử dưới danh nghĩa nhưng cũng chẳng có mấy người từng gặp qua hắn, chỉ đều là người khác giáo dưỡng giúp cho.
Thêm một Tạ Vô Sương cũng không nhiều, bớt một Tạ Vô Sương cũng không thiếu, chỉ cần Tạ Vô Sương nguyện ý, Thanh Hoành Thượng Quân sẽ không ngăn cản.”
“Thế cũng không được.” Hoa Hướng Vãn lắc đầu, Linh Nam lôi kéo tay áo nàng: “Thiếu chủ, người là người muốn trở thành Ma chủ……”
“Cho nên ngươi phải nghe lời ta.”
Hoa Hướng Vãn cắt ngang lời Linh Nam, hơi cảnh cáo mà liếc mắt nhìn nàng một cái.
Linh Nam thấy không thương lượng được, có chút thất vọng buông bàn tay đang lôi kéo tay áo nàng ra, nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”
Hoa Hướng Vãn thấy nàng không vui, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được mà an ủi: “Thẩm đạo quân cũng rất mạnh, ta và hắn lại phát triển không tệ, ngươi đừng buồn, phải tin tưởng mắt nhìn của Thiếu chủ.”
Nghe được lời này, Linh Nam rất là ai oán, nhỏ giọng nói thầm: “Thiếu chủ, Tiết Tử Đan và Ôn Thiếu Thanh đều là do người chọn về đó.”
Vừa nghe đến hai đóa hoa đào thúi này, Hoa Hướng Vãn liền nghẹn một cục.
Nàng vội vàng ngăn cái miệng nhỏ còn đang muốn bô lô ba la của Linh Nam lại: “Đừng nói nữa, ngươi vẫn là an tĩnh một chút thì mới tương đối đáng yêu.”
Mọi người chuyện trò rôm rả dọc đường, thời gian trôi qua thật nhanh.
Sau khi đã đi được gần cả đêm, đoàn người rốt cuộc cũng đến được Túy Hương Trấn trước khi trời sáng.
Danh tiếng của Thiên Kiếm Tông vốn phi phàm, Thẩm Tu Văn đã liên hệ trước với một tông môn nhỏ của địa phương, vừa đến Túy Hương Trấn đã được dẫn vào ở bên trong tông môn.
Người của Thiên Kiếm Tông đương nhiên được dẫn tới phòng cao cấp, mà còn lại người của Hợp Hoan Cung thì được dẫn tới phòng chứa củi.
Sau khi Thẩm Tu Văn sắp xếp đệ tử trông coi liền quay đầu nhìn Hoa Hướng Vãn: “Hoa thiếu chủ tạm nghỉ ngơi một lát, chờ thu xếp ổn thoả rồi, Tạ sư huynh cho mời Thiếu chủ tới phòng khách nói chuyện một chút.”
“Làm phiền.”
Hoa Hướng Vãn ngượng ngùng gật đầu, biết Tạ Vô Sương là muốn khởi binh vấn tội đây mà.
Thẩm Tu Văn hành lễ cáo từ, đóng cửa phòng lại.
Cửa vừa đóng lại là mọi người liền nhào lên hỏi: “Thiếu chủ, tình hình bây giờ thế nào?”
“Thiếu chủ, bọn họ phát hiện ra kế hoạch của chúng ta rồi sao?”
“Thiếu chủ, sao bọn họ lại để chúng ta ngủ trong phòng chứa củi?”
“Đừng hỏi nữa,” Hoa Hướng Vãn cắt ngang mấy câu hỏi của bọn họ, trực tiếp đưa ra câu trả lời, “Thiên Kiếm Tông hẳn là đã phát hiện ra mấy chuyện mờ ám lén lút của chúng ta, nghĩ chúng ta là cùng một giuộc với đám người Minh Loan Cung.”
Vừa nghe lời này, mọi người thất thần nhìn nhau.
Một lúc sau, một đệ tử ngập ngừng nói: “Vậy Thiếu chủ, chuyện cầu hôn này còn có thể thành công không?”
Nghe đến đây, Hoa Hướng Vãn liền cảm thấy đau đầu.
Nàng thở dài: “Tận sức mình, nghe số trời vậy.
Trước tiên các ngươi đổi kiểu tóc cho ta đã,” Hoa Hướng Vãn giơ tay chỉ chỉ vào chính mình, “Ta có lẽ còn có thể nỗ lực một phen.”
“Được thôi!”
Thấy Hoa Hướng Vãn không từ bỏ, mọi người đột nhiên lại sôi sục ý chí chiến đấu hơn hẳn, bắt đầu chuẩn bị trang điểm cho nàng.
Người thì giúp nàng rửa mặt, người thì giúp chải đầu.
Họ còn rút ra bài học rằng kiểu trang điểm diễm lệ lúc trước không mấy được việc nên lần này đã kết hợp hài hòa giữa hai phong cách là tao nhã xuất trần cùng tiểu muội nhà bên, giúp Hoa Hướng Vãn thay một thân y phục màu trắng, trang điểm thanh thuần nhưng thật ra lại vô cùng mưu mô.
Lối trang điểm đơn giản này khiến Hoa Hướng Vãn trông yếu ớt lạ thường, mang nét đẹp mong manh tựa “Tây Thi ôm ngực”*.
Khi nàng nâng mắt lên, đôi mắt nàng tựa làn thu thủy, hàm chứa điều muốn nói rồi lại thôi.
[*] Nguyên văn: Tây Tử phủng tâm (Tây Thi ôm ngực), ý chỉ khi người phụ nữ xinh đẹp bị bệnh, tuy bệnh nhưng không nhợt nhạt nhưng ngược lại càng khiến nàng trở nên đẹp hơn, mong manh hơn.
Mọi người vây quanh bình luận một phen, thấy tổng thể cũng không tệ liền bắt đầu trau chuốt chi tiết, bận bịu cả hồi lâu, cuối cùng bên ngoài cũng truyền đến tiếng gõ cửa: “Hoa thiếu chủ, chuẩn bị xong chưa?”
Là Thẩm Tu Văn.
Mọi người dừng động tác, sôi nổi nhìn về phía Hoa Hướng Vãn.
Linh Bắc đi đến phía sau Hoa Hướng Vãn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu chủ, chúng ta không có nhiều thời gian, hôm nay ít nhất hãy để lại Nhập Mộng Ấn trên người mục tiêu đi.”
Nhập Mộng Ấn là thủ đoạn thường dùng để quấy nhiễu tâm trí người khác của Hợp Hoan Cung, sử dụng pháp ấn này thì vào ban đêm có thể tiến vào mộng cảnh của người bị hạ chú.
Tuy rằng Hoa Hướng Vãn không thích loại thủ đoạn này cho lắm, nhưng với tình hình đặc biệt như hiện giờ, nàng cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn.
Nàng gật gật đầu: “Yên tâm.”
“Thiếu chủ,” so với Linh Bắc thì Linh Nam kích động hơn nhiều, nàng ta ngồi xổm xuống, nắm lấy tay của Hoa Hướng Vãn đang ngồi trên ghế, tràn đầy mong đợi: “Làm cho tốt, tốt nhất là túm được Tạ Vô Sương, không được thì Thẩm Tu Văn cũng tạm chấp nhận được!”
Nghe Linh Nam vẫn không muốn từ bỏ, khóe mắt Hoa Hướng Vãn giật giật, ném Linh Nam ra, đứng dậy đi về phía cửa, giơ tay mở cửa ra.
Trong khoảnh khắc cửa được mở ra, Thẩm Tu Văn cảm thấy có một hương thơm lành lạnh phả vào mình, hắn ngước mắt lên theo thói quen, khuôn mặt của nữ tử liền xuất hiện trong tầm mắt.
Ngũ quan đường nét của nàng tuy cực kỳ diễm lệ nhưng không hiểu vì sao lại không hề phô trương.
Đôi mắt nét mày của nàng đẹp tựa một bức tranh thủy mặc vẽ cảnh núi non hàm súc vô cùng.
Nữ tử nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt như làn nước mùa thu mang theo ý cười nhìn về phía Thẩm Tu Văn: “Thẩm đạo quân?”
Thẩm Tu Văn bị gọi như vậy, lúc này mới hoàn hồn, trên mặt mang theo vài phần xấu hổ: “Xin lỗi, ta……”
“Sao Thẩm đạo quân lại xin lỗi?” Hoa Hướng Vãn tỏ vẻ hơi khó hiểu mà hỏi lại như thể vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì.
Sự ân cần thân thiết này giúp Thẩm Tu Văn bình tĩnh lại hơn nhiều, hắn cúi đầu cười cười, ôn hòa nói: “Đa tạ Thiếu chủ, mời đi bên này.”
Nói rồi hắn thoáng lui về phía sau nửa bước để Hoa Hướng Vãn đi trước.
Hoa Hướng Vãn đi theo con đường dẫn đến đại sảnh mà hắn chỉ, thấy Thẩm Tu Văn vẫn luôn trầm mặc suốt đường đi, nàng bèn chủ động lên tiếng: “Thẩm đạo quân có biết Tạ đạo quân kêu ta qua đó là muốn làm gì không?”
“Hẳn là có chút hiểu lầm,” Thẩm Tu Văn giải thích, “Tạ sư huynh muốn tìm hiểu làm rõ mà thôi.”
“Ta cũng đoán vậy,” Hoa Hướng Vãn thở dài, lộ ra vẻ lo lắng, “Nhưng Tạ đạo quân trông có vẻ rất lạnh lùng thờ ơ, khiến lòng ta vô cùng sợ hãi, chắc hắn sẽ không dụng hình với ta chứ?”
“Hoa thiếu chủ nói đùa rồi,” Thẩm Tu Văn nghe thấy lời này của nàng, không khỏi cười rộ lên, “Cô là khách quý của tông môn, cớ gì lại chưa định tội mà đã dụng hình chứ?”
Lời này khiến Hoa Hướng Vãn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, đại khái là nàng đã biết được thái độ của Thiên Kiếm Tông.
Tuy rằng đã tra ra dấu vết mai phục của Hợp Hoan Cung, nhưng bọn hắn vẫn đang đợi chứng cứ xác thực hơn, trong lòng cũng không có định đoạt gì trước.
Hoa Hướng Vãn gật đầu, quay đầu làm như đang nói đùa: “Thẩm đạo quân đừng gạt ta đấy nhé, nếu Tạ đạo quân động thủ thì làm sao bây giờ?”
“Thiếu chủ yên tâm,” Thẩm Tu Văn nghe thấy Hoa Hướng Vãn dường như còn đang lo lắng, lập tức nghiêm túc đáp lời, “Tu Văn đứng ngay ngoài cửa, sẽ không để chuyện này xảy ra.”
“Ta biết mà,” Hoa Hướng Vãn phe phẩy quạt tròn, ý cười rạng rỡ nhìn hắn, “Thẩm đạo quân sẽ không mặc kệ ta.”
Những lời này tuy có chút thân mật, nhưng cũng không tính là vượt quá giới hạn một cách rõ ràng.
Thẩm Tu Văn sửng sốt, không dám đáp lời.
Hoa Hướng Vãn thấy có chuyển biến tốt liền thu liễm lại.
Mấu chốt của việc trêu ghẹo người khác là phải như có như không, có chừng có mực.
Nàng quay đầu nhìn về phía đình viện, nói sang vài việc vụn vặt.
Lúc sắp đi tới đại sảnh, Hoa Hướng Vãn đột nhiên nhớ ra: “Lát nữa Thẩm đạo quân có còn đưa ta trở về không?”
“Chuyện này phải xem ý của sư huynh.” Thẩm Tu Văn ăn ngay nói thật.
Hoa Hướng Vãn dừng bước, quay đầu nhìn về phía Thẩm Tu Văn.
Thẩm Tu Văn thấy Hoa Hướng Vãn đột nhiên dừng lại, nghi hoặc giương mắt, sau đó lại thấy nữ tử cười nhẹ nhàng: “Thẩm đạo quân có biết vì sao ta lại đến Thiên Kiếm Tông không?”
Thẩm Tu Văn cả mặt mờ mịt: “Hoa thiếu chủ?”
Hoa Hướng Vãn tiến lên vài bước, ngừng ở trước mặt Thẩm Tu Văn.
Hai người cách nhau vô cùng gần, không biết vì sao Thẩm Tu Văn có chút lo lắng, đang muốn lùi về phía sau, Hoa Hướng Vãn đã kiễng chân lên, cúi người qua, dùng quạt tròn che mặt cả hai, ghé sát bên tai hắn.
Nàng cách hắn rất gần, hương thơm mát lạnh vờn qua chóp mũi của Thẩm Tu Văn.
Thẩm Tu Văn sững người, cảm giác hơi thở của nàng phả vào lỗ tai, cả người hắn đều cứng đờ không thể nhúc nhích.
“Bởi vì, ta phải lòng một người ở Thiên Kiếm Tông.”
Giọng nói của Hoa Hướng Vãn nhẹ nhàng, mang theo một chút ý cười, một chút khàn khàn, như thể đang cào xé trái tim người nghe, vừa tê vừa dại.
Đồng thời, nàng lẳng lặng giơ tay lên, chắp ngón trỏ và ngón giữa lại, vẽ một vòng ở sau gáy của Thẩm Tu Văn, một pháp ấn lặng lẽ hạ xuống.
“Thẩm đạo quân có muốn đoán xem người đó là ai không?”
Lời này có hơi rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng phát hiện ra đôi chút.
Thẩm Tu Văn không tiếp lời, sững người tại chỗ, mặt đỏ bừng.
Hoa Hướng Vãn thấy đã đạt được mục đích, xoay người đi về phía sảnh chính như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Trước sảnh chính có hai gã đệ tử đang đứng, Hoa Hướng Vãn gật đầu chào hỏi rồi cất bước đi vào trong.
Mới vừa vào tới đại sảnh, cửa lớn liền đóng sầm lại, ánh sáng trong phòng mờ ảo nên có chút âm u đáng sợ.
Trong lòng Hoa Hướng Vãn đã biết thái độ của Thiên Kiếm Tông nên không hề sợ hãi, nàng tìm cái ghế dựa giữa phòng mà ngồi xuống, thản nhiên giương mắt.
Tạ Vô Sương đang ngồi phía trên, vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng hờ hững khiến người khác hết muốn ăn uống gì kia, y hệt một chậu nước đá, từng gáo từng gáo nước lạnh tạt tới đã dội sạch sẽ tất cả sự hứng thú của nàng.
Nhưng nghĩ mục đích lần này tới Vân Lai cũng không phải để kết thù, nàng ôn hòa cười, gật đầu hành lễ: “Tạ đạo quân.”
Tạ Vô Sương không nói lời nào, một đệ tử bình thường mà lại còn ngông nghênh làm giá hơn cả Thiếu chủ một cung là nàng nữa.
Nhưng nàng nghĩ tới Vấn Tâm Kiếm cũng khá là thiểu năng nên cũng chẳng thèm so đo, xoay xoay quạt tròn trong tay, dựa vào tay ghế gỗ: “Không biết Tạ đạo quân mời ta qua đây là vì chuyện gì?”
“Chuyện Hợp Hoan Cung mưu hại đệ tử tông môn ta,” Tạ Vô Sương đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí bình tĩnh, “Hoa thiếu chủ nên cho ta một lời giải thích mới phải.”
- Hết chương 5-
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Trường Tịch: “Giải thích một chút.”
Hoa Hướng Vãn: “Muốn tái hôn.”.