Ngu Khởi Sơ cứa đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lẫn vào dầu đèn. Tiền Dự Chi suy nghĩ một chút, vẫn là không yên tâm, đem dầu đèn có lẫn máu chia làm ba phần. Vốn chỉ thắp một ngọn, giờ biến thành ba ngọn đèn.
“Một cái đặt ở thư phòng của ta, một cái đặt ở kho hàng của ta, một cái đặt ở phòng ngủ của ta. Như vậy cho dù ta ở đâu, vào lúc nào, cũng có thể thấy được mạng chó của thằng nhóc ngươi còn đó hay không.”
Ngu Khởi Sơ nghe nửa câu đầu còn cảm động, đến nửa câu sau lập tức thu hồi tâm tình, bĩu môi: “Hy vọng những thứ này vĩnh viễn không dùng đến, ta giữ lại mạng chó, cả đời giao hoa cho ngươi.”
Tiền Dự Chi bật cười, nhận lấy túi trữ vật đựng đủ số lượng cành đào, kiểm hàng thanh toán: “Số này không đủ bán, ta chuẩn bị lên giá, lần sau đưa nhiều hơn chút nữa, chúng ta có thể kiếm lời nhiều hơn.”
Ngu Khởi Sơ vội vàng khoát tay: “Còn nhiều hơn? Không được! Chờ Mạnh ca trở lại, thấy ta chém trọc rừng đào, kiểu gì cũng mắng chết ta…” Hắn hạ thấp giọng, “Ôi, nhắc tới Mạnh ca, Mạnh ca vẫn còn ở trong bí cảnh, sư huynh ta lại bế quan. Trường Xuân Phong chỉ còn lại một mình ta.”
Hắn cảm thấy Mạnh Tuyết Lý bản lĩnh cao cường, những người dự thi khác trong bí cảnh đều không là đối thủ, nhưng nhớ tới ngày đầu tiên Mạnh Tuyết Lý dạy hắn đã từng nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không có cao thủ chân chính thắng mãi mà không thua. Ban nãy Tiền Dự Chi còn suy đoán, bí cảnh có thể có biến, Ngu Khởi Sơ không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hàn Sơn vào ngày xuân, dưới chân núi hoa dại nở rộ, màu sắc rực rỡ, tương phản với bầu trời xanh thẳm, núi tuyết trắng xóa. Liếc nhìn lại, cảnh sắc tráng lệ mà sáng lạng.
Ngu Khởi Sơ không lòng nào ngắm cảnh, dọc theo đường đi có phần mất tập trung.
Tiểu đệ tử mới đến Luận Pháp Đường vừa tan học, tụ tập một chỗ chơi đùa, hái hoa vặt cỏ tết thành vòng hoa, tiếng cười nói vui sướng ngây thơ truyền ra.
Tiểu đệ tử chào hỏi hắn: “Chào Ngu sư huynh. Ấy, tại sao lại là Ngu sư huynh nhỉ? Chẳng phải mới nãy…”
Ngu Khởi Sơ cảm thấy khó hiểu, vỗ vỗ đầu bọn họ: “Ngốc.”
Tới gần cầu treo trên không của Trường Xuân Phong, từ xa Ngu Khởi Sơ đã trông thấy một bóng người đi trên cầu, bóng lưng và thân hình xấp xỉ với hắn.
Sư phụ đi xa, sư huynh bế quan, còn có ai sẽ đi trên cây cầu này?
Hắn nhanh chân đuổi kịp người nọi, ở bên cạnh bia đá có khắc hai chữ “Trường Xuân”, vỗ vỗ bả vai đối phương: “Này! Ta nói…”
Người nọ đột nhiên quay đầu lại, Ngu Khởi Sơ ngừng hô hấp.
Đối diện hắn, là một khuôn mặt giống hắn như đúc.
“A-” trái tim của Ngu Khởi Sơ thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Đừng kêu, không được kêu! Phiền chết đi được!” Tước Tiên Minh lau mặt, so với hắn càng hỏng mất: “Lại thế nữa? Không xui xẻo đến vậy chứ!”
Ngu Khởi Sơ sắc mặt ảm đạm câm miệng, cảm giác được cảnh giới của đối phương sâu không lường được, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông, sau lưng mồ hôi nhễ nhại, miễn cưỡng trấn định: “Ngươi là ai?”
“Ta là bạn của Mạnh Tuyết Lý, y đâu rồi? Ôi chao, có gì từ từ nói, ngươi đừng rút kiếm, dù sao cũng vô dụng, ta một tay cũng có thể bẻ gãy…”
Đang nói chuyện, khớp xương toàn thân của Tước Tiên Minh lách cách kéo giãn, lấy tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy cất cao, ngũ quan cũng dần dần thay đổi, lộ ra dung mạo yêu dị vốn có.
“Bạn của Mạnh Tuyết Lý? Bạn bè gì?” Yêu thuật gì đây, là người hay quỷ?
Ngu Khởi Sơ thầm nghĩ thật may giữ lại hồn đăng, lần này chắc chắn đánh không lại, trước khi ta chết, Tiền chưởng quỹ sẽ đến cứu ta, nhất định sẽ đến chứ?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng hô khẽ: “Tiền bối, sao lại là ngươi?” Hóa ra là tiểu đạo đồng nghe thấy động tĩnh, chạy tới.
Ngu Khởi Sơ: “Các ngươi quen nhau? Hắn thật sự là bạn của Mạnh ca?” Hắn không dễ lừa như Tiểu Hòe, vẫn cảnh giác nhìn Tước Tiên Minh.
Tiểu Hòe vội vàng kéo hắn ra, nhỏ giọng nói: “Vị tiền bối này ta từng gặp. Ngày đại tang của Tễ Tiêu chân nhân, người ngoài đều ở từ đường tế bái, hắn chủ động tới thăm viếng Trường Xuân Phong, an ủi trưởng lão. Ngươi bị giật mình phải không? Lần trước tiền bối giả trang thành ta, chọc Mạnh trưởng lão vui vẻ, ta cũng sợ hết hồn…”
Tước Tiên Minh nghe vậy khẽ run, hắn căn bản không ngờ, cách Mạnh Tuyết Lý xử lý lần trước, lần này ma xui quỷ khiến giúp hắn.
Ngu Khởi Sơ bóp bóp gương mặt của đạo đồng: “Không phải ngươi cũng là giả đấy chứ, đồng bọn của hắn?”
Tiểu Hòe bị bóp méo cả miệng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Ngu xư huynh!”
Ngu Khởi Sơ buông tay ta: “Xem ra là thật.” Vẫn nhát gan như vậy, dọa một cái là khóc.
Hắn quay sang Tước Tiên Minh: “Thất lễ.”
Tước Tiên Minh sờ mũi: “Khụ, ta đến gặp Mạnh Tuyết Lý, có chuyện muốn thương lượng với y, sự tình quan trọng. Y không có ở đây sao?”
Tiểu Hòe nghi hoặc nói: “Mạnh trưởng lão đi Hãn Hải bí cảnh, ngài không biết?” Hãn Hải bí cảnh là thịnh hội của tu hành giới, Mạnh Tuyết Lý cũng rất nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết Mạnh Tuyết Lý sẽ tham gian thi đấu lần này.
Tước Tiên Minh phiền não đập đầu: “Ta quên mất, sao lại đúng vào lúc này!”
Hắn từ Yêu giới vội vã chạy tới, còn chưa có đầu mối, đã chui vào Trường Xuân Phong tìm Mạnh Tuyết Lý.
Tiểu đệ tử ở Luận Pháp Đường dưới chân núi nghị luận, nói Ngu Khởi Sơ đệ tử của Mạnh Tuyết Lý, thắng liên tiếp mấy trận trên Diễn Kiếm Bình, rất nổi bật. Vừa hay trông thấy Ngu Khởi Sơ xuống núi, tiểu đệ tử quấn lấy hắn hỏi lung tung này nọ, đến khi Ngu Khởi Sơ đi xa, Tước Tiên Minh liền hóa thành dáng vẻ của Ngu Khởi Sơ, trở về trêu chọc những đệ tử kia. Ai ngờ chơi đến quên thời gian, lúc đến Trường Xuân Phong, gặp được Ngu Khởi Sơ thật.
Đạo đồng thấy Tước Tiên Minh vẻ mặt ảo não, lo lắng hỏi: “Là Mạnh trưởng lão gặp nguy hiểm sao?”
Tước Tiên Minh tiêu sái khoát tay: “Không đâu! Ta đi tìm y, có duyên sẽ gặp lại.”
Ngu Khởi Sơ cảm thấy người này quá mức cổ quái: “Y đang ở trong Hãn Hải bí cảnh, ngươi không có ngọc phù thông hành, không vào được.”
“Ta có cách của ta!”
Tước Tiên Minh nhảy xuống, cầu treo trên không thoáng lay động.
Ngu Khởi Sơ nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy biển mây mờ mịt, đã không thấy được bóng người.
…
Hãn Hải bí cảnh mênh mông bát ngát, Mạnh Tuyết Lý bám vào đệ tử, hưởng thụ vui thú phi hành.
Y nghĩ, Quang Âm Bách Đại thật tốt, linh hoạt hơn vân thuyền, có thể nhanh có thể chậm, lại bay ổn định hơn khổng tước, không khiến người ta choáng váng buồn nôn.
Bầu không khí thảnh thơi, hai người câu được câu không trò chuyện, bay qua sông núi.
“Bên kia là cái gì?”
“Trung Ương Thành ngươi muốn đến.” Tễ Tiêu đáp.
Mạnh Tuyết Lý: “Nhìn có vẻ nhỏ. Không giống như những gì ta nghĩ.”
Tễ Tiêu cười cười: “Nhân gian có Hùng Thành nhân khẩu hơn trăm vạn, lần sau mang ngươi đi xem.”
“Ừm.” Mạnh Tuyết Lý gật đầu lại lắc đầu, “Hửm? Hẳn là ta mang ngươi mới đúng.”
Trung Ương Thành trong bí cảnh không phải một tòa thành trì có cửa thành, có sông bảo vệ thành.
Mà là một tòa cung điện bỏ hoang từ lâu, ở trên bình nguyên rộng rãi, có sông núi che chắn.
Nơi này vốn là mảnh vụn không gian dao động bên ngoài tam giới, được Tễ Tiêu chân nhân dùng thần thông đưa tới Hãn Hải, mới được gọi là “Hãn Hải bí cảnh”. Có người suy đoán, nó vốn là động phủ của thượng cổ đại năng.
Đến giai đoạn cuối của thi đấu, người dự thi ở lại đều là những người có dã tâm bừng bừng, lục tục tụ tập ở Trung Ương Thành, ai nấy đều muốn trước lúc bí cảnh đóng lại, gặp được nhiều người hơn, đạt được điểm số càng cao.
Dưới lòng đất của Trung Ương Thành, chính là địa cung Thận thú sống. Trên dưới đều là bí cảnh vốn có, Thận thú là thêm vào. Nó chính là thủ vệ thú chế tạo ảo cảnh, vâng lệnh Tễ Tiêu chân nhân, trông chừng bí cảnh.
Mặt trời đi về phía tây, sắc trời dần tối, Tễ Tiêu hỏi: “Hạ xuống không?”
Mạnh Tuyết Lý: “Trung Ương Thành thật là nhỏ, bây giờ hình như cũng không có ai…” Y chỉ tay, “Ngươi có biết bên kia lóe ánh sáng lam là gì không? Thật đẹp.”
Dưới bầu trời mờ tối, cảnh sắc dưới mặt đất không thấy rõ, chỉ có ánh sáng màu xanh huỳnh quang lóe lên phía đông bắc, là bắt mắt nhất.
Tễ Tiêu:”Là ánh sáng từ Lân Hỏa khoáng thạch, chắc có người đang đào khoáng thạch hiếm dưới lòng đất.”
Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một chút, có người có bảo vật, vậy là đủ rồi.
“Được đó, chúng ta bay tới chỗ đó đi! Nhìn cách Trung Ương Thành cũng không xa.”
Tễ Tiêu thầm nghĩ, ngươi ở trên trời nhìn, đương nhiên chỗ nào cũng không xa. Bỏ đi, ngươi nói cái gì chính là cái đó.
….
Dưới trời chiều màu vỏ quýt, một đầm nước hiện lên màu xanh biếc lấp lánh, sáng sủa rực rỡ.
Phía đông bắc nơi vắng vẻ nhất trong bí cảnh, cạnh Bích Thủy Đàm, dưới đất có khoáng thạch, cho nên đầm nước có màu xanh biếc, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nhưng không phải mạch mỏ linh thạch đáng giá tiền nhất, mà là mỏ đá Lân Hỏa, một loại tài liệu cơ sở của luyện khí. Hơn nữa vị trí mỏ phân tán, không dễ tìm. Đệ tử tinh anh của đại môn phái chê nó ít điểm, không mấy tác dụng, khinh thường lãng phí thời gian.
Một ít đệ tử môn phái nhỏ vô tình cướp được ngọc phù thông hành, tới bí cảnh không vì tranh thứ hạng, mà chỉ muốn kiếm tiền, sẽ tạo thành tiểu đội đào mỏ. Nếu may mắn, không gặp được hoặc tránh thoát cường địch, cũng có thể kiếm được món tiền lớn.
Một đội đào mỏ ít nhất cần ba người, một Trận phù sư khám xét địa hình, chôn Bạo phá phù nổ tung lối đi dưới lòng đất, một Luyện khí sư nhận biết cấp bậc và độ tinh khiết của mỏ, một võ tu bảo vệ hai người lực chiến không đủ kia.
Lúc này cách Bích Thủy Đàm không xa, đá Lân Hỏa chất đống như một tòa núi nhỏ, dưới sắc trời tối tăm, tản ra ánh sáng màu xanh biếc, đúng như những gì Mạnh Tuyết Lý nhìn thấy từ trên trời.
Có hai người vây quanh núi nhỏ bận rộn, liều mạng nhét khoáng thạch vào túi trữ vật. Bởi vì túi trữ vật không gian có hạn, đành phải chia ra mà nhét.
Hiển nhiên đội đào mỏ này tương đối xui xẻo, Trận phù sư của họ nhất thời bất cẩn, một tấm Bạo phá phù nổ trật, nổ tung túi trữ vật đã nhét đầy khoáng thạch. Võ tu cứu giúp trễ một bước, bị nổ thương một cánh tay một cái chân, bây giờ đang dựa vào thân cây, chán nản nhìn ánh nắng chiều.
Trận phù sư hô: “Nhanh lên nhanh lên! Như vậy bắt mắt không ổn, dễ xảy ra chuyện!”
Luyện khí sư giận dữ: “Ngươi còn giục? Là ai gây họa?”
Giữa lúc hai người tranh chấp, một cơn lốc vô cớ cuốn lên, có hai người từ trên trời hạ xuống.
Không phải từ trên cây, từ sườn núi bên cạnh nhảy xuống, là thật sự xuyên qua tầng may, từ trên trời hạ xuống.
“Ầm-”
Mặt đất bị đập ra thành một cái hố to sâu không tháy đáy, bụi mù nổi lên bốn phía.
Tiểu đội đào mỏ hét lên chạy tứ tán.
Võ tu cầm đao nhảy lò cò: “A a a!”
Trận phù sư: “Ta biết ngay mà!”
Luyện khí sư: “Đều do cái miệng quạ đen của ngươi!”
Trong hố sâu, Tễ Tiêu thu hồi Quang Âm Bách Đại trả lạ cho Mạnh Tuyết Lý. Mạnh Tuyết Lý thuận tay đem “chong chóng” hóa giải thành song kiếm, đưa một chuôi cho đệ tử, chuôi còn lại y cầm trong tay.
Y phủi tay áo, sờ túi trữ vật, lấy ra hai chiến lợi phẩm mới tinh: “Hai ta đội đấu bồng đen vào, che giấu mặt mũi.” Trong bí cảnh phần lớn ăn mặc như vậy, vạn nhất sau này gặp lại Kinh Địch, cũng không sợ bị nhận ra.
Đợi bọn họ nhảy ra hố sâu, vừa hay rơi xuống trước mặt ba người. Tiểu đội đào mỏ chỉ thấy hai người đội đấu bồng đen cầm kiếm trong tay, khí thế hung hăng. Từ trên trời rơi xuống còn không chết, khẳng định cũng nổ không chết, xong rồi.
“Hảo hán tha mạng!” Trận phù sư tiên phát chế nhân, nói nhanh: “Ta tên Vương Hiểu Hoa, năm nay vừa mới hai tám, bình thường làm chế phù và tính quẻ, thuộc môn phái nhỏ ở Bắc Hải, không danh tiếng gì. Đội chúng ta vào bí cảnh, chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu. Bây giờ sẽ đến ngay Truyền tống trận, chi bằng ngài tha cho chúng ta một mạng?”
Mạnh Tuyết Lý: “….A?”
Y còn chưa kịp nói gì, đối phương đã xả một đống lớn, còn khá vần.
Y truyền âm hỏi đồ đệ: “Tình huống gì đây?”
Tễ Tiêu giải thích đơn giản về tài nguyên khoáng sản trong bí cảnh và tiểu đội đào mỏ cho y nghe.
Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ chốc lát: “Các ngươi cung cấp cho ta một ý tưởng….Xung quanh đây còn có những đội đào mỏ nào nữa không?”
Trận phù sư không hiểu ý, biết điều đáp:”Chắc là có, nhưng theo ước định dần thành quy tắc, ai nấy đào mỏ của nhau, không công kích lẫn nhau.”
Mạnh Tuyết Lý bèn hiểu, đều là nghèo khổ kiếm cơm, cần gì phải làm khó nhau.
“Đừng sợ, chúng ta là kiếm tu Hàn Sơn. Hắn họ Tiếu, ta họ Mạnh.” Mạnh Tuyết Lý nhã nhặn cười cười, “Không muốn tính mạng của các ngươi, có thứ gì đáng tiền, cho chúng ta ba phần, coi như phí bảo vệ. Hai ta hộ tống các ngươi đến Truyền Tống Trận, trước khi vào trận, giao ngọc phù cho chúng ta là được, cả đường bình an, thoải thoải mái mái, sao hả?”
Luyện khí sư vẻ mặt mờ mịt, phát ra giọng nói có chút ngu si: “Hể?”
Trận phù sư: “…Chỉ ba phần?”
Tiểu đội đào mỏ trố mắt nhìn nhau, còn có chuyện tốt như vậy? Đại môn phái làm từ thiện sao? Nhưng đối phương thật sự không cần phải lừa bọn họ, trực tiếp giết người cướp của càng hiệu quả hơn.
Mạnh Tuyết Lý: “Đúng vậy, các ngươi thương lượng đi. Hàn Sơn kiếm tu, bảo vệ người bảo vệ hàng, không lừa giả dối trẻ.”
Y mang theo đệ tử, không tiện giả thành dê bướp đánh cướp. Thứ nhất, phải để lại ấn tượng tốt cho thằng bé, thứ hai, y cũng không dám tưởng tượng đến dáng vẻ của Tiếu Đình Vân khi hô “trưởng lão cẩn thận”, “Bảo vệ trưởng lão”. Thứ ba, ban nãy ra sân quả thực không giống dê béo, giống ma vương hơn.
Chi bằng trước hết kết bạn với tiểu đội đào mỏ này, gặp được những đội khác, cũng thu nạp vào. Nhận chút phí bảo vệ, đưa đến Truyền tống trận.
Lát sau, Trận phù sư coi như đại diện cho tiểu đội tiến lên hai bước, thoáng thi lễ: “Đã như vậy, đa tạ Mạnh sư huynh, Tiếu sư huynh.”
Mạnh Tuyết Lý mười phần hăng hái: “Chúng ta đi thôi.”
Trận phù sư chỉ vầng trăng: “Nhưng mà, đã muộn rồi. Chúng ta đào cả ngày, định ngỉ ngơi dưỡng sức một đêm, mai mới đi.”
Mạnh Tuyết Lý nhìn Tễ Tiêu: “Được rồi.” Chúng ta cũng bay cả ngày, đệ tự có thể đã mệt.
Tễ Tiêu từ đầu chí cuối chỉ mìm cười nhàn nhạt, không có bất kỳ ý kiến gì, tùy Mạnh Tuyết Lý muốn làm gì thì làm.
Màn đêm buông xuống, đầm nước phản chiế ánh trăng. Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý ngồi bên cạnh hồ nước, ba người khác ngồi ở đối diện.
Tiểu đội đào mỏ tự mang nồi niêu xoong chảo, vì vậy bắt cá nổi lửa, nấu một nồi canh cá, gọi hai vị đạo hữu làm từ thiện kia tới cùng ăn.
Mạnh Tuyết Lý: “Cảm ơn, không cần, ta ăn chay.”
Tễ Tiêu đang bóc hạt thông cho Mạnh Tuyết Lý, bóc xong để một bên, hạt chưa bóc để bên khác.
Mạnh Tuyết Lý thoáng nghiêng người, tỏ ý hắn nhìn về phía đối diện: “Ngươi nghĩ bọn họ đang nói chuyện gì?” Ba người này tu vi chẳng ra sao, cảm giác vớ vẩn, nhưng còn rất vui vẻ.
Tễ Tiêu cười cười: “Ngươi muốn đi nghe thì đi đi.”
Mạnh Tuyết Lý chạy tới, tự móc tiền túi, phát cho mỗi người một hạt thông, thuận lợi gia nhập tán gẫu. Cho dù ai nói gì, đều gật đầu phụ họa.
Ba người nhận ra đệ tử tinh anh của đại môn phái không hề cao ngạo, dần dần bình tĩnh lại, mấy chén canh nóng vào bụng, bắt đầu cùng y xưng huynh gọi đệ.
Mùi thơm của canh cá xông vào mũi, bốn người ngồi vây quanh đống lửa. Tiểu đội đào mỏ mở một vò rượu, thấy Mạnh Tuyết Lý không uống, cũng không bắt ép, ba người uống đên náo nhiệt. Mới đầu chỉ bàn về việc khoáng thạch bán cho Luyện khí sư, hay bán cho Hanh Thông Tụ Nguyên, bên nào kiếm được nhiều tiền hơn. Sau đó đề tài càng nói càng xa.
Trận phù sư uống hớp rượu: “Ta nghe nói bí cảnh lần này, Mạnh Tuyết Lý đạo lữ của Kiếm Tôn cũng tới?”
Mạnh Tuyết Lý đeo đấu bồng, vểnh tai.
Luyện khí sư: “Đúng vậy, Hàn Sơn hẳn sẽ phái người bảo vệ y đi. Mạnh huynh xuất thân Hàn Sơn, có biết y không?”
Mạnh Tuyết Lý nổi hứng trêu ghẹo, nghĩ ta muốn xem các người nói thế nào về ta, rồi đột nhiên cho thấy thân phận, các ngươi sẽ sợ đến đầy đất bò loạn.
Vì vậy y lắc đầu: “Hàn Sơn rất lớn, không quen biết.”
Trận phù sư: “Mặc dù ta cũng không quen, nhưng ta nghe nói rất nhiều chuyện về y.”
Võ tu một tay bưng bát, thúc giục: “Nói mau nói mau.”
“Y trông rất đẹp.”
Mạnh Tuyết Lý gật đầu.
“Mỗi ngày y đều tắm bằng Linh Tuyền Thủy của Nam Linh Tự, hơn nữa vật liệu may mặc phổ thông sẽ mài thương làn da bóng lóng của y.”
Mạnh Tuyết Lý trợn mắt há hốc mồm, lại thấy những người xung quanh nghe rất nhập tâm.
“Tễ Tiêu chân nhân giết một con hồ ly chín đuôi cuối cùng trên đời này, làm cho y một chiếc áo khoác bằng lông bạch hồ, mặc vào lấp lánh ánh sáng bạc, dài ba thước quét đất.”
Võ tu phản bác: “Không thể nào.”
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, cuối cùng cũng có người tỉnh táo.
Lại nghe võ tu nói: “Dài ba thước, đi bộ không tiện.”
“Y mà cần đi bộ sao? Y muốn đi đâu, đều có Tễ Tiêu chân nhân ôm, hai chân không chạm đất. Ngươi cho rằng y cũng như ngươi?”
Ba người bừng tỉnh: “Thì ra là vậy! Đúng là nên như vậy!”
Mạnh Tuyết Lý gần như sụp đổ: “Đều là nói bậy! Bịa ra hết thôi!”
Trận phù sư kể chuyện bị y làm mất mặt, hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết là bịa?”
Mạnh Tuyết Lý hô lên: “Bởi vì ta chính là Mạnh Tuyết Lý!”
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh, Trận phù sư vỗ vai y: “Người anh em, tỉnh lại đi, đừng mơ nữa.”
Luyện khí sư uống một ngụm rượu lớn nói: “Ai cho chậu nước, giội tỉnh y.”
Ba người cười rộ lên.
Mạnh Tuyết Lý đứng dậy, thở phì phò rời đi, đến ngồi xuống bên người đệ tử.
“Sao vậy, không tán gẫu với mọi người nữa?” Tễ Tiêu thật ra nghe được rõ ràng, cảm thấy thú vị, cố ý trêu tức y.
Mạnh Tuyết Lý quan sát vẻ mặt của hắn, cho đến khi Tễ Tiêu thu lại nụ cười, mới mở miệng: “Ngươi đều nghe thấy?”
Tễ Tiêu gật đầu.
Mạnh Tuyết Lý nghiêm túc nói: “Ta không muốn ngươi hiểu lầm Tễ Tiêu chân nhân. Hắn không như những gì ngươi ban nãy nghe được. Ta nói với ngươi sự thật, ngươi cũng có quyền biết chuyện này.”
Tễ Tiêu lại bật cười.
Ngày ngày nghe tiểu đạo lữ tha thiết thẳng thừng biểu đạt tình yêu, cho dù là khối băng cũng phải tan chảy từ lâu. Đại khái đây chính là tình yêu ở nhân gian.
Hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi thích ta sao?”
Mạnh Tuyết Lý khẽ run, lúc trước Tước Tiên Minh đến Hàn Sơn cứu y, hỏi y có phải thầm mến Tễ Tiêu hay không, y giống như bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên phản bác: “Có cái rắm!”
Bây giờ y có thể nói láo, nhưng đột nhiên không biết trả lời vấn đề này như thế nào, có lẽ vì Tiếu Đình Vân hỏi quá nghiêm tức, ánh mắt chân thành.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Tiếu Đình Vân, tim y đập nhanh hơn, trực giác trạng thái của mình không đúng. Bởi vì y đã hiểu ra, mình thực sự yêu thầm Tễ Tiêu.
Nếu Tễ Tiêu còn sống, sẽ thích y, đáp lại y sao? Không biết. Đúng như lời sư huynh Hồ Tứ cua Tễ Tiêu đã nói, đây là chuyện không thể nào.
Mạnh Tuyết Lý đột nhiên hiểu, hóa ra trong lòng y đã biết là không thể, cho nên chỉ dám ỷ vào Tễ Tiêu không có ở đây, tùy ý bịa ra lời ân ái giả dối.
“Không thích. Hắn không thích ta, ta cũng không thích hắn.” Mạnh Tuyết Lý giọng nói bình thản: “Nói dối đã lâu, chính ta cũng tin. Thật ra ta và Tễ Tiêu chân nhân, là đạo lữ giả có tiếng mà không có miếng, tình chân ý thiết gì đó đều là dối trá, không tồn tại.”
Mạnh Tuyết Lý nói với đệ tử: “Tễ Tiêu chân nhân từng cứu ta, ta chỉ muốn báo đáp ân nghĩa của hắn. Đây chính là sự thật ta muốn nói với ngươi.”
Giống như đống lửa bị hắt chậu nước, Tễ Tiêu chua xót trong lòng, nhưng chỗ nào đó lại thấy mềm mại:
“Không sao. Mặc dù hắn cứu ngươi, cũng không cần ngươi báo đáp. Ngươi không cần cố chấp với nó.”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu, thoáng cảm thấy an ủi với giọng nói ấm áp của đệ tử.
Tễ Tiêu nói: “Không thích thì thôi, ngươi căn bản không nợ Tễ Tiêu, có thể lần nữa lựa chọn. Nhưng Kinh Địch không phải người tốt nhất…”
Hắn sở dĩ cho Kinh Địch nói hết lời, là vì có ý khảo sát đối phương. Kết luận người trẻ tuổi tính cách còn chưa hoàn thiện, nói năng tùy tiện đa tình, không có chừng mực.
Tễ Tiêu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ta tốt hơn hắn. Ngươi chọn ta đi.”