Đây là một đêm đầu xuân rất bình thường.
Bầu trời lóe ánh sao, gió đêm mát rượi ẩm ướt, rừng rậm xào xạc. Còn có ánh trăng sáng ngời, đầm nước sóng gợn lăn tăn, bờ bên kia đống lửa bập bùng, cạnh đống lửa là tiểu đội đào mỏ cao giọng cười nói, tán gẫu khoác lác.
Đây không phải kiếm mộ mưa gió sấm sét quay cuồng, cũng không phải nơi quan trọng đặc biệt gì, chỉ là Tễ Tiêu nhìn Mạnh Tuyết Lý dưới ánh trăng, muốn nói thì nói ra thôi. Kìm lòng không đậu cũng vậy, nước chảy thành sông cũng thế, nếu mở miệng, mũi tên rời cung không thể quay đầu lại, hắn nghiêm túc bổ sung:
“Trước kia ta làm không tốt, lần này sẽ cố gắng học, ta muốn bắt đầu lại từ đầu với ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý chính miệng vạch trần lời nói dối của mình, trong lòng đang buồn rầu khó chịu chán nản. Vốn được đệ tử an ủi cảm thấy hơi hòa hoãn, ai ngờ Tiếu Đình Vân bất chợt chuyển đề tài, như một tia sét đánh xuống, lời phía sau y không nghe được dù chỉ một chữ.
Mạnh Tuyết Lý kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói, chọn cái gì?”
Tiếu Đình Vân nghiêng người tới, cầm tay y. Hai người gần trong gang tấc.
Y nhìn thấy trong đôi mắt sáng ngời kia sự nồng nhiệt, trong lòng khẽ động, mới dám tin lời đối phương nói có ý gì.
Mạnh Tuyết Lý giống như bị phỏng, đột nhiên rút tay ra.
Giống như đêm đó ở Tàng Thư Lâu lần đầu tiên gặp mặt, sợ hãi che lấp y, tiếp đó là xấu hổ, hoảng hốt, tức giận, khiến y trợn tròn mắt, cơ hồ không nói thành lời:
“Ngươi điên rồi! Ngươi biết ta là ai không?!”
Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Ta không điên. Ở bên cạnh ta đi, cho dù ngươi là người, hay là yêu ma.”
Khác với lúc được Kinh Địch bày tỏ, Mạnh Tuyết Lý lại cảm thấy chút ngọt ngào không thể cho người khác biết. Vì che giấu thứ cảm xúc không nên có này, y càng thêm xấu hổ tức giận: “Ta là đạo lữ của Tễ Tiêu! Là đạo lữ năm đó chuông gõ chín lần, tám phương chúc mừng, bái lạy ở từ đường Hàn Sơn!”
Tễ Tiêu: “Có thể ngươi mới nói, ngươi không thích Tễ Tiêu, cùng hắn là đạo lữ giả.”
“Ta nói cho ngươi biết sự thật, là bởi ngươi có quyền biết, không phải, không phải để ngươi nảy sinh suy nghĩ như vậy, ta là trưởng bối của ngươi!”
“Cái này căn bản không là vấn đề.” Tễ Tiêu nghĩ thầm, Yêu tộc rõ ràng không màng luân thường đạo lý, ngươi biến thành người, ngược lại chú trọng.
Nhưng ý của Mạnh Tuyết Lý là “cha con”, Tễ Tiêu lại cho rằng y nhắc đến “thầy trò”.
“Càn rỡ! Ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ dánh gãy chân ngươi!” Thân thể của Mạnh Tuyết Lý khẽ run.
Y nghĩ, chẳng lẽ mình có vấn đề thật? Hay là khiếu thẩm mỹ của giới tu hành trẻ bây giờ, tất cả đều có vấn đề?
Tiếu Đình Vân vừa như món quà Tễ Tiêu để lại cho y, vừa giống tác phẩm tốt nhất ngưng đọng tâm huyết của y mà thành. Trong Trường Xuân Phong, dưới tàng cây đào, cùng hắn tu hành, cùng hắn đọc và tìm hiểu Sơ Nhập Đạo, ngày ngày nhìn hắn thành tài, giống như một cây non khỏe mạnh lớn lên, sau đó bỗng dưng một ngày, lớn lệch…
Bình thường đánh một chút cũng không nỡ, bây giờ muốn chém cây thành hai đoạn? Sao có thể?
Mạnh Tuyết Lý quả thực không biết nên làm gì, bèn nghĩ ra một cách xử lý bịt tai trộm chuông, cực kỳ ngây thơ: “Ngươi lập tức nhận lỗi, ta coi như chưa từng nghe, chúng ta còn làm thầy trò.”
Tễ Tiêu khẽ thở dài, không phải tiếc cho mình, mà là đau lòng Mạnh Tuyết Lý xui xẻo, liên tiếp gặp phải đau thương đả kích- còn chưa thoát khỏi bóng ma của Kinh Địch, lại bị người không thích bày tỏ.
Hắn nói: “Là ta thất lễ. Xin lỗi, khiến ngươi khổ não.”
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng thầm buồn bã mất mát.
Y đứng dậy: “Vậy tự ngươi bình tĩnh suy xét đi.” Ta cũng phải bình tĩnh lại.
“Đừng đi. Ta rất bình tĩnh.” Tễ Tiêu nhẹ giọng nói. Hắn tỏ ý Mạnh Tuyết Lý nhìn đống lửa đã tắt đối diện, “Bọn họ cũng ngủ rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. Chỉ coi những gì ta nói đều là nói mớ. Tỉnh dậy, chúng ta vẫn là thầy trò.”
Chỉ cần hai người làm bạn, tương lai còn dài.
Mạnh Tuyết Lý nhìn sang bờ bên kia, nếu như lại tranh cãi với Tiếu Đình Vân, đánh thức tiểu đội đào mỏ, chỉ sợ vừa ra bí cảnh, toàn tu hành giới đều biết, đạo lữ của Tễ Tiêu bị đệ tử thổ lộ.
Y gật đầu liên tục: “Nhất định là vậy, ngươi nhất thời mê sảng, mới nói mớ.”
Tễ Tiêu buồn buồn đồng ý: “Ừm.”
Mạnh Tuyết Lý đến cạnh bờ đầm nước sóng nước lăn tăn, ngồi tĩnh tọa nhập định không thành, liền dựa vào thân cây giả vờ ngủ. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Tiếu Đình Vân.
Mạnh Tuyết Lý sắp hỏng mất, “Nhưng mà ta không ngủ được! Ngươi đánh ta ngất xỉu đi!”
Tễ Tiêu khe khẽ thở dài.
…
Mạnh Tuyết Lý lại nằm mơ.
Giống như giấc mộng lúc trước, y chưa làm người, vẫn là linh điêu, toàn thân đều là lớp lông mềm mại, nằm trên đầu gối của Tễ Tiêu lim dim.
Tễ Tiêu ngồi trước bàn, một tay lật sách, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve y, từ đầu đến đuôi. Gió xuân mang theo mùi hương ngọt ngào của hòa đào tơ vàng, từ bên ngoài thổi tới, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lật trang sách.
Mạnh Tuyết Lý ngủ được thoải mái, vừa định xoay mình lộ bụng, bỗng nhiên thân thể nặng nề, phát hiện mình đã biến thành người, ngồi trên người Tễ Tiêu.
Hắn kinh ngạc nhướng mày, hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp quấn quýt. Khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết của Tễ Tiêu, biến thành khuôn mặt tươi cười của Tiếu Đình Vân.
“Ta tốt hơn hắn, ngươi chọn ta đi.”
“Không!” Mạnh Tuyết Lý rơi xuống dưới, rơi vào vực sâu không đáy.
“Không sao chứ?” Một đốm lửa chiếu sáng bóng tối, có người một tay ôm lấy y từ đằng sau, tay còn lại đỡ lấy giá cắm nến.
Nháy mắt tim đập thình thịch, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt người nọ, lại là khuôn mặt của Tễ Tiêu: “Còn nói hết mực trung thành, hài cốt ta chưa lạnh, ngươi đã quyến rũ con trai ta?”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng nói: “Ta không có! Đình Vân còn nhỏ, chỉ là nhất thời hồ đồ!”
Tễ Tiêu lắc đầu: “Sư huynh nói không sai, yêu am hiểu nhất là gạt người, đầu độc lòng người.”
“A!!”
Mạnh Tuyết Lý tỉnh giấc trong dáng vẻ sợ hãi, mở mắt thấy sắc trời đã tờ mờ sáng, bóng trăng nhạt dần.
Y thở phào nhẹ nhõm, may chỉ là giấc mộng.
Nhưng tim đập vẫn chưa lắng xuống, từ chân đến đầu tê dại từng cơn, vừa mềm vừa nóng, giống như bị người sờ soạng.
“Xong rồi, xong rồi.” Y lầm bẩm.
Tễ Tiêu nhẹ nhàng vỗ sau lưng y: “Mơ thấy ác mộng? Không sao chứ?”
Mạnh Tuyết Lý giật mình, phát hiện mình đang dựa vào bả vai đệ tử, vội vàng đứng dậy: “Sao ngươi lại ở đây?!”
Tễ Tiêu: “…Ngươi ngủ ở đây mà.”