Đại giao: “Nhị giao, lần này đến lượt ngươi hiến yêu đan!” Tam giao ha ha cười to.
Nhị giao cũng không dễ gạt như Tam giao, nó ngưng thần quan sát kỹ Tễ Tiêu chốc lát, lẽ thẳng khí hùng nói: “Không cần hiến! Chân nguyên quanh thân hắn bạo động, đây là dấu hiệu tràn đầy, hắn vì hấp thu quá nhiều sức mạnh còn chưa kịp luyện hóa, hiến đan không phải cứu hắn mà sẽ hại hắn! Dù sao hắn có đạo lữ, chờ đạo lữ của hắn vì hắn chải chuốt kinh mạch, trấn an chân nguyên trong cơ thể, sau đó tu dưỡng một thời gian, tu vi sẽ tiến triển nhiều!”
Đại giao: “Hửm…Hình như đúng thật. Bỏ đi, chúng ta trước đem hai người bọn họ, không, hai người một thú đưa lên bờ đi.” Mạnh Tuyết Lý trong ngực còn cất giấu Thận thú.
Từng tiếng giao ngâm vang vọng dưới đáy biển, Đại giao cứi người, nâng lên Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu, bơi về phía mặt nước.
Hai con giao còn lại vây quanh người nó, vảy trên thân ba con giao lóe kim quang lấp lánh, chiếu sáng vùng biển tối tăm.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, yêu thân của chúng nó thật đẹp, vai u thịt bắp có lực, uy phong lẫm lẫm, không giống mình bây giờ tay gầy chân nhỏ. Lúc Tễ Tiêu làm Tiếu Đình Vân, còn khen mình đẹp, rốt cuộc có thật hay không.
Y cúi đầu nhìn đạo lữ rơi vào hôn mê, vạt áo trước nhuộm máu, dò xét mạch đập của đối phương, không để ý tới mùi dấm chua đang bốc lên, trong lòng trong mắt chỉ còn lại Tễ Tiêu.
Ngu Khởi Sơ vốn đang ở cạnh áo nói chuyện phiếm với ba con giao, mấy giao đột nhiên im ắng, hắn xán lại gần xem thử, thấy mặt nước rung động phập phồng, hiện lên vòng xoáy, mơ hồ cảm thấy không đúng:
“Sơ huynh….không phải lại muốn mang ta bay đi đấy chứ.”
“Rào” một tiếng, một bàn tay thon dài trắng nõn, ướt dầm dề lộ ra khỏi vòng xoáy, bám vào bờ ao.
Ngu Khởi Sơ bị dọa nhảy dựng: “A a a a -”
Mạnh Tuyết Lý ôm Tễ Tiêu, nhảy ra từ trong ao: “Tiểu Ngu đừng sợ.”
Ngu Khởi Sơ thấy rõ người tới, sợ hãi đổi thành ngạc nhiên mừng rỡ: “Mạnh ca, ngươi về rồi!”
“Kể ra rất dài, ngày sau lại nói.” Còn chưa dứt lời, bóng người của Mạnh Tuyết Lý đã cách đó mười mấy trượng.
Ngu Khởi Sơ đuổi theo hai bước, bị Đại giao trong hồ gọi lại: “Chuyện của đạo lữ người ta, ngươi xen vào làm gì?”
“Nhưng mà, hình như Kiếm Tôn bị thương…” Ngu Khởi Sơ lo lắng. Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Mạnh Tuyết Lý tới vội vã, đi cũng vội vã, chỉ nói vài chữ với hắn.
Nhị giao: “Đó không gọi là bị thương, ngu ngốc!”
Tam giao uất ức lau nước mắt: “Tễ Tiêu vẫn là không chính mắt trông thấy sự cống hiến của ta…”
Ngu Khởi Sơ: “Ta vẫn nên đi xem thử thế nào!”
Mạnh Tuyết Lý ôm Tễ Tiêu vào phòng của “Tiếu Đình Vân”, trước lúc đóng cửa lấy Thận thú trong ngực ra, thuận tay ném đi, một đường vòng cung vạch qua tường viện.
“Tiểu Ngu thay ta chăm sóc nó-”
Ngu Khởi Sơ vừa hay chạy tới thấy vậy, vội vàng đề khí tung người, đưa hai tay ra đón. Thận thú vững vàng rơi vào lòng Ngu Khởi Sơ, cùng hắn mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Ngu Khởi Sơ khóc không ra nước mắt: “Ngươi là cái gì vậy!”
Thận thú còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghiêng đầu, vẻ mặt so với hắn càng mờ mịt vô tội: “Áu?”
Trước khi Tễ Tiêu về cõi tiên vẫn sống một mình ở tĩnh thất, một năm gặp mặt đạo lữ được mấy lần; tdv ở cách vách với Mạnh Tuyết Lý, hai người chỉ cách nhau một tường viện, buổi tổi mỗi người ngồi trên nóc phòng mình, có thể trông thấy bóng dáng của đối phương dưới ánh trăng, câu có câu không luận đạo.
Mạnh Tuyết Lý cũng muốn ôm hắn về giường nhỏ của mình, nhưng làm như vậy giống như nhân lúc người ta gặp nạn chiếm lợi.
Y nằm bên người Tễ Tiêu, thu liễm suy nghĩ, ngưng thần tĩnh khí, kề sát trán vào nhau, cẩn thận dè dặt, phân ra một luồng thần thức, định tiến vào trong đầu đối phương, để chải chuốt chân nguyên cuồng bạo trong cơ thể hắn.
Làm như vậy có nguy hiểm tiềm tàng, nếu là người khác, sẽ bị thần hồn mạnh mẽ của Tễ Tiêu cắn trả, nhẹ thì đầu óc chấn động, nặng thì mất đi thần trí. May mà trước lúc bí cảnh sụp đổ, hai người đã từng trao đổi quá thần hồn, Tễ Tiêu không bài xích y.
Mạnh Tuyết Lý rất cẩn thận, tia thần thức kia của y, gió mạng nhện trong gió, khẽ run rẩy thử thăm dò. Mới vừa chạm đến đường ranh giới, nháy mắt đã bị một sức mạnh mãnh liệt hào hùng nuốt chửng, giống như bão táp muốn cắn nát thuyền gỗ.
Y khẽ rên lên, đã chuẩn bị hứng chịu đau đớn, sức mạnh kinh khủng kia bỗng dưng lại buông lỏng, dịu dàng bao quanh y.
Tễ Tiêu cho dù hôn mê, cũng vào lúc này theo bản năng thu lại uy áp, sợ làm y bị thương. Mạnh Tuyết Lý ý thức được điểm này, tâm thần trấn định, từ từ sử dụng nhiều thần thức để thăm dò hơn.
Nếu so kinh mạch như một dòng sông, thì chân nguyên như nước chảy, trong cơ thể Tễ Tiêu có mấy luồng sức mạnh đối địch nhau, giống như nước sông cuộn trào mãnh liệt, không ngừng kích động.
Thần thức của Mạnh Tuyết Lý như gió xuân êm ái, trước dò vào lòng sông nhỏ hẹp, đem nước sông chảy ngược chuyển thành chảy xuôi, rồi bứt ra nhập vào dòng chảy khác, làm như vậy từng cái một, dẫn dắt trăm ngàn con sông chảy về biển khơi.
Khí tức của Tễ Tiêu dần dần bĩnh tĩnh trở lại.
Không biết trải qua bao lâu, Mạnh Tuyết Lý tinh thần tập trung cao độ, lúc đến chỗ sâu nhất trong thức hải của Tễ Tiêu, đã thoáng thấy mệt mỏi. Nhân tộc tu hành, rèn luyện cường độ thần thức là điều tất yếu, nhưng y mới làm người được ba năm. Trước đây y làm yêu quái, chủ yếu dựa vào huyết mạch thiên phú, khí lực mạnh mẽ.
Thức hải của Tễ Tiêu, là một vùng biển tuyết rơi. Sóng biển rạo rực, tuyết rơi xuống biển liền hòa tan.
Mạnh Tuyết Lý cảm thấy mình tiến vào một giấc mộng, tò mò đánh giá xung quanh.
Một cơn gió nổi lên, bông tuyết bay lả tả bị cuốn lên, hóa thành một bóng người hiện lên ở bờ biển. Y thấy, hoặc là nói cảm nhận được thần hồn của Tễ Tiêu.
– không phải dưới hình dáng của đệ tử “Tiếu Đình Vân”, mà là Kiếm Tôn vừa gặp khó quên ở Hàn Môn Thành, ở Giới Ngoại Chi Địa cứu mạng y.
“Thần hồn có thể hiện hình trong thức hải, xem ra là thật.”
Không đợi y thở phào nhẹ nhõm, định rời di, một đạo thần thức của đối phương như dòng nước róc rách, có qua có lại tiến vào thức hải của y.
Tễ Tiêu thuần thục hơn so với y rất nhiều, thần hồn hai người hòa vào nhau, thần thức của Mạnh Tuyết Lý bị dẫn dắt hoàn toàn, thần hồn cũng lộ nguyên hình.
Là một con linh điêu nhỏ, ở trong thức hải Tễ Tiêu, tung người nhảy lên bả vai Kiếm Tôn, sinh động quấn quanh cổ hắn.
Tễ Tiêu ôm linh điêu vào lòng, trong tay cầm lược gỗ “Yễm Vũ”. Lược răng tinh tế, chải một đường từ cổ đến lưng, lực đạo vừa phải.
Tiểu linh điêu thoải mái ngâm nga, xoay mình để lộ cái bụng mềm mại.
Y chẳng muốn gì cả, chỉ muốn thời gian ngừng lại vào giờ phút này.
Cùng lúc đó, Mạnh Tuyết Lý không nhịn được rên rỉ, chỗ sâu nhất của thức hải bị đối phương thăm dò xâm nhập, loại cảm giác vi diệu này trực tiếp đánh vào thần hồn, dịu dàng mà mãnh liệt, một sóng tiếp một sóng, khiến gân cốt y mềm nhũn, không chống đỡ nổi.
Không biết qua bao lâu, y giống như trở lại sơn động trong bí cảnh, ở bên đầm nước, lại giống như trở lại lúc còn làm yêu quái, thân mật rúc vào trong lòng Tễ Tiêu, mơ mơ màng màng ngủ.
Đêm đã khuya, Mạnh Tuyết Lý dần dần tỉnh lại. Nhìn thấy ánh trăng màu bạc chiếu vào cửa sổ khắc hoa, bóng cây dập dờn trên tường, nhìn mi mắt trầm tĩnh gần trong gang tấc của Tễ Tiêu, không khỏi tâm thần rạo rực.
Y ngửa cổ lên, thổi nhẹ lên cặp mắt khép kín của Tễ Tiêu.
Trong Trường Xuân Phong, trăng tròn giữa trời, ánh sáng bạch chiếu khắp cỏ cây, gió xuân thổi hoa đào rơi.
Ngoài Trường Xuân Phong, gió nổi mây vần, đêm hề mưa như thác đổ trút xuống.