Hãn Hải thi đấu lần đầu tiên sau khi Tễ Tiêu chân nhân về cõi tiên, lại vì bí cảnh sụp đổ mà chấm dứt.
Các phái dự thi ngồi pháp khí phi hành trở lại tông môn, vẫn chưa hoàn hồn. Chuyện này khiến tu hành giới khiếp sợ, sao có thể không gây sóng gió?
Ngoại trừ Hàn Sơn, Chưởng môn, trưởng lão quyền cao chức trọng các đại môn phái khác, trước đó nghe được tiếng gió từ Minh Nguyệt Hồ, liền suy đoán bí cảnh lần này sụp đổ, có liên quan đến Quy Thanh chân nhân, nhưng không muốn nói ra. Tóm lại trước khi tai nạn xảy ra, đệ tử dự thi đều rời đi, không ai mất mạng, nào còn có người để ý chất vấn thánh nhân?
Cách đây không lâu, Hàn Sơn Tĩnh Tư Cốc thay đổi, tựa hồ chính là lời cảnh báo.
Thái Hành chân nhân có tu vi cao nhất Hàn Sơn, cùng một đám đồ tử đồ tôn của hắn rời khỏi tông môn, trở lại Hoài Thủy Chu gia, khiển trách Chưởng môn, phong chủ Hàn Sơn bao che yêu nghiệt, Mạnh Tuyết Lý chính là một con yêu rắp tâm khó lường.
Bọn họ nhanh nhẹn tuyên bố, là Mạnh Tuyết Lý không chịu quy phục, yêu lực bùng nổ, mới khiến bí cảnh sụp đổ. Nếu con yêu này còn sống, nhất định phải khiến nó hiện nguyên hình.
Nhưng Mạnh Tuyết Lý đến tận khi bí cảnh nổ tung, cũng chưa ra ngoài. Đệ tử dự thi được y giúp đỡ, chú ý cặn kẽ động tĩnh của Hàn Sơn Kiếm Phái, từ đầu đến cuối không nghe được tin tức gì về việc Mạnh trưởng lão, Tiếu đạo hữu bình an trở lại Hàn Sơn.
Mạnh Tuyết Lý bởi vì bí cảnh thi đấu náo động tu hành giới, rồi sau đó mất đi tin tức, thân thế thành câu đố, sống chết không rõ.
Tại sao bí cảnh lại sụp đổ? Mạnh Tuyết Lý đã đi đâu? Y còn sống không?
Trong một đêm, vô số câu hỏi không lời giải hiện lên, một số đệ tử trẻ tuổi nghi ngờ chất vấn sư môn về âm mưu đằng sau, đều bị sư trưởng giam giữ, bên ngoài chỉ nói là bế quan.
Sơ với Hàn Sơn Kiếm Phái bị chia thành hai phá, nguyên khí tổn thương nặng nề, Minh Nguyệt Hồ hiện nay, có Quy Thanh Thánh nhân trấn giữ, có Chưởng môn Vân Hư Tử xử lý việc quan trọng, có thiếu niên thiên tài dột phá Tiểu Thừa cảnh, thanh thế như mặt trời ban trưa, thống lĩnh tu hành giới.
Bề ngoài xem ra, quả thật như vậy.
Vân thuyền của Hàn Sơn Kiếm Phái trở về địa điểm xuất phát, bầu không khí trên thuyền nặng nề.
Lúc trước lên đường, các đệ tử hăm hở, cao giọng cười nói, thề phải ở Hãn Hải biểu dương tên tuổi; khi quay về, môn phái chia rẽ, Chưởng môn bị thương, Mạnh trưởng lão mất tích. Chuyện tốt duy nhất, chỉ có Đại đệ tử Thôi Cảnh của Chưởng môn đột phá.
Môn phái như thú bị nhốt, kẻ địch rình rập xung quanh. Các đệ tử bứt rứt, ngược lại càng đoàn kết, ý chí chiến đấu càng cao.
Tin bí cảnh sụp đổ truyền tới Hàn Môn Thành, lão chưởng quỹ của Hanh Thông Tụ Nguyên lo lắng: “Mạnh trưởng lão mất tich, vậy kho riêng của Kiếm Tôn…”
Tiền Dự Chi khí định thần nhàn: “Là mất tích, không ai chứng minh được y đã chết. Kho riêng của Kiếm Tôn, vẫn là của y.”
“Hàn Môn Thành dựa vào Hàn Sơn, nếu Hàn Sơn xảy ra chuyện, chuyện làm ăn của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy…”
Tiền Dự Chi phe phẩy cây quạt “Hòa Khí Sinh Tài”, xem thường: “Hàn Sơn là cạo xương trị độc, Minh Nguyệt Hồ là xếp củi lên lửa, rốt cuộc là tốt là xấu, ngày sau sẽ hiểu.”
…
Trường Xuân Phong êm đềm sóng lặng, gió xuân như trước.
Mạnh Tuyết Lý nương theo ánh trăng bên cửa sổ, tỉ mỉ ngắm nhìn mi mắt Tễ Tiêu. Y thổi nhẹ lên mí mắt hắn, thấy đối phương không có phản ứng, tựa hồ đã ngủ say, liền đánh bạo, nhẹ nhàng liếm cằm Tễ Tiêu.
Sau khi làm người, y chưa từng làm động tác này, nhớ lại sự thân mật khi còn là chồn, trong thỏa mãn, lại nghe người bên cạnh hô hấp rối loạn.
Chẳng biết từ lúc nào Tễ Tiêu đã mở mắt ra, hai con ngươi thanh lãng, nhìn y chăm chú, nào có nửa phần buồn ngủ.
Mạnh Tuyết Lý bị bắt tại trận, lúng túng vội vã lui ra, ngồi ở mép giường, khong biết có nên xin lỗi hay không.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của Tễ Tiêu có chút khàn: “Sao vậy?”
Mạnh Tuyết Lý: “Sợ ngươi không phải thật, chỉ là ta nằm mơ thôi.” Cho nên liếm liếm xác nhận chút.
Gió ấm say lòng người, ngày lành cảnh đẹp. Những suy nghĩ kiều diễm trong lòng Mạnh Tuyết Lý chợt lóe rồi biến mất, y quan tâm tới thương thế của Tễ Tiêu hơn:
“Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào? Còn bị thương ở đâu nữa không?”
Tễ Tiêu khoát tay: “Không sao.”
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Ngươi luôn nói không sao, chẳng nói gì với ta cả.”
Tễ Tiêu ngồi dậy, nửa dựa tường, cười: “Ngươi muốn biết cái gì.”
Mạnh Tuyết Lý muốn hỏi, có biết ai ra tay giết hắn hay không, có đầu mối hay không, lại sợ đạo lữ không muốn nhớ lại “cái chết”, giống như mình không muốn nhớ lại bị bạn bè phản bội, liền hỏi chuyện Tễ Tiêu sau khi sống lại.
Chỉ cần người còn sống, hết thảy đều có hy vọng.
Nếu Tễ Tiêu không có ở đây, y nguyền liều mình báo thù cho Tễ Tiêu, Tễ Tiêu vẫn còn sống, y muốn tôn trọng ý nguyện của Tễ Tiêu.
Tễ Tiêu liền bắt đầu kể từ lúc hắn đoạt xác sống lại, rồi lần nữa lên Hàn Sơn,đêm khuya gặp nhau ở Tàng Thư Lâu. Từ nay về sau Tàng Thư Lâu, không cần phải nói, là hồi ức chung của Mạnh Tuyết Lý và hắn.
Mạnh Tuyết Lý lẳng lặng nghe, vui sướng nhàn nhạt như dòng nước chảy trong lòng, bỗng nhiên y nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi thay đổi:
“Ngươi hấp thu sức mạnh của bí cảnh, liệu Quy Thanh có biết ngươi chưa chết hay không?”
Tễ Tiêu:”Quy Thanh luyện hóa bí cảnh không thành, gặp phản phệ. Hắn phải tranh thủ thời gian chữa thương, còn không dám để người khác biết mình bị thương, trước khi khỏi hẳn, hắn sẽ không để ý tới ta.”
Mạnh Tuyết Lý: “Hắn bị thương có nặng hơn ngươi không?”
Tễ Tiêu: “Đó là mảnh vụn không gian do ta mở ra, có thần thức của ta đánh dấu, hắn muỗn luyện hóa, giống như tranh đoạt một thanh kiếm với ta. Ta cầm chuôi kiếm, hắn cầm lưỡi kiếm, hai người lôi kéo, ai dễ bị thương hơn?”
Mạnh Tuyết Lý bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi đã nghĩ đến từ sớm? Ngươi vào bí cảnh, chính là vì hấp thu sức mạnh bí cảnh, nhân cơ hội khiến hắn trọng thương?”
Tễ Tiêu: “Có một nửa.”
“Nửa còn lại đâu?”
Tễ Tiêu cười: “Vì ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, rái tai đỏ bừng, y nhỏ giọng nói: “Ta cũng vậy.”
Tễ Tiêu khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng: “Càng hy vọng ngươi là vì ta, chứ không phải vì báo ân.”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng nói: “Trước khi ngươi cứu ta, chúng ta từng gặp nhau, có điều ngươi không biết!”
Lần đầu tiên y thấy Tễ Tiêu, Hàn Môn Thành đổ xuống một trận tuyết nhỏ.
Cành khô tuyết động, bầy quạ bay tán loạn, hoa mai rơi lả tả.
Sông trong thành còn chưa đóng băng, Mạnh Tuyết Lý hóa thân thành người lái đò dưới cầu đá, chống một cây gậy dài, nghênh đi đưa về, chờ người vận chuyển hàng.
Nhưng giờ y có chút xấu hổ, không dám nói thẳng ra: “Là chuyện rất nhiều năm trước đây, khi áy ta còn chưa phải là Tuyết Sơn Đại Vương, ngươi còn chưa thành Thánh….Ta ở Hàn Môn Thành lái đò, xa xa nhìn ngươi một cái.”
Tễ Tiêu từ trên cầu đi qua, y giương mắt nhìn, cách màn tuyết mỏng, cánh hoa mai thưa thớt, trông thấy khuôn mặt tựa băng tuyết của Tễ Tiêu.
Cho rằng mấy trăm năm tu hành, chỉ vì cái nhìn này.
Tễ Tiêu lẩm bẩm nói: “Thì ra là ngươi.”
Thì ra con yêu dưới cầu độ người kia, chính là Mạnh Tuyết Lý.
Mạnh Tuyết Lý giật mình nói: “Ngươi nhớ?”
Tễ Tiêu gật đầu: “Ta trước nay chưa gặp yêu lái đò độ người bao giờ, cảm thấy tò mò, liền nhìn nhiều một chút. Hóa ra là tiền duyên sớm định, một trận gió tuyết ở Giới Ngoại Chi Địa, lại đêm ngươi thổi trở về bên cạnh ta.”
Giọng nói của hắn nhàn nhạt, lọt vào tai Mạnh Tuyết Lý lại như đường mật, muốn tràn ra khỏi đáy lòng-duyên phận của y và Tễ Tiêu, so với Thận thú, ba con giao còn sâu xa hơn.
Y vui vẻ nói: “Chúng ta vốn nên làm đạo lữ.”
Tễ Tiêu trêu ghẹo nói: “Còn nên làm sư đồ.”
Mạnh Tuyết Lý vui mừng trong chốc lát, sắc mặt nháy mắt đỏ lên: “Không phải, ta vốn tưởng rằng, ngươi là…”
Y không nói được.
Tễ Tiêu càng thêm tò mò: “Cái gì?”
“Ta vốn tưởng rằng, ngươi là con trai của Tễ Tiêu.” Còn nghĩ phải đối xử tốt với ngươi, làm một người cha dượng tốt.
Tễ Tiêu chết trân tại chỗ, như bị sét đánh. Bầu không khí mập mờ giữa hai người hầu như không còn sót lại chút gì.
Mạnh Tuyết Lý thấy vẻ mặt hắn không đúng, lập tức kéo chăn trùm đầu.
Xem y đã làm chuyện vớ vẩn gì rồi, coi Tễ Tiêu như con trai, cho hắn làm đồ đệ, bắt hắn viết văn lúc ở Ủng Tễ Đảng, khoe khoang Tễ Tiêu trước mặt Tễ Tiêu….Từng chuyện từng chuyện đều khiến y nghẹt thở.
Cảm giác xấu hổ xông lên đầu, nháy mắt bao phủ Mạnh Tuyết Lý.
Y bắt đầu trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm: ai bảo Tễ Tiêu không nói sớm, cho nên hẳn là Tễ Tiêu sai đi?
Ta rất mất mặt, nhưng ta không mất mặt sao? Tiểu Ngu không mất mặt sao? Đã mất mặt thì mọi người cùng nhau mất, ai cũng không chê ai.
Chăn nhô lên như tòa núi nhỏ, Tễ Tiêu đưa tay, vỗ nhè nhẹ:
“Ra đây đi, ta không trách ngươi.”
Ở trong chăn, truyền ra giọng nói buồn buồn của Mạnh Tuyết Lý: “Đừng để ý tới ta! Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình!”
Tễ Tiêu thành thật nói: “Đây là phòng của ta.”
Mạnh Tuyết Lý: “…”
Y đột nhiên vén chăn lên, chạy nhanh đến bên cửa sổ, tung người nhảy một cái, như một làn khói mất tung ảnh.
Tễ Tiêu nhìn giường nhỏ trống rỗng, còn sót lại chút hơi ấm, bị buộc bắt đầu cuộc sống ở riêng với đạo lữ.
Một lần nữa, Kiếm Tôn mơ hồ cảm thấy mình lại làm không đúng chỗ nào.