Kiến Long

Chương 107

Gió thổi lùa qua từng trang sách, Chung Mị Sơ ngồi dựa vào giá sách, gió kéo theo tuyết bay, mùi vị khô lạnh của mùa đông rất quen thuộc, hầu như ngày đông nào cũng đều có mùi như vậy.

Hương hoa ngày xuân, hơi thở chói chang ngày hè, khói bếp hiu quạnh ngày thu, cùng mùi vị tuyết bay ngày đông, tuần hoàn lặp lại, ngửi được mùi quen thuộc này, sẽ luôn đánh thức ký ức về mùa đó.

Hồi ức của nàng như một mảnh bình nguyên, không có gì trập trùng, rất ít nơi sáng tỏ đến mức hấp dẫn ánh nhìn.

Gặp được Cố Phù Du rồi, hồi ức khắp nơi đều là núi cao, là màu sắc rõ ràng, ở mảnh địa phương nhợt nhạt này, nó quá chói mắt.

Thế cho nên lời Cố Phù Du nói, khắc sâu vào trong tâm trí, không thể vứt đi.

"Ngươi nghe ta nói. Ngươi nghe ta nói, ngươi không giống như ta, Chung Mị Sơ, ngươi là thiên chi kiêu nữ, gân cốt tuyệt hảo, ngươi thiên tư trác dật, sẽ tu vi Đại Thừa, ngươi sẽ tiếp quản Huyền Diệu Môn, trở thành một thế hệ nữ chưởng môn, ngươi sẽ hoàn thành kỳ vọng của Quý chưởng môn, làm cho Huyền Diệu Môn bước lên một tầng cao hơn, ngươi sẽ tạo phúc cho một phương, ngươi sẽ được vạn người thán phục, được vạn người kính ngưỡng, ngươi sẽ lưu danh sử sách. Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ trở thành tiên. Con đường của ngươi không phải ở đây."

Nửa tháng sau, vết thương ở chân Chung Mị Sơ đã khỏi hẳn, bắt đầu đi lại ở bên ngoài.

Đợi đến khi khôi phục hoàn toàn, nàng cùng Đông Ly một đường đi đến Cốc thành, muốn cứu Tư Miểu trở về.

Đế Tuấn ngoài miệng nói không bỏ qua, nói không giúp nàng, đáy lòng lại sợ nàng xảy ra mệnh hệ gì, phái người của Long tộc đi theo giúp đỡ. Cứu Tư Miểu trở về cũng không khó khăn.

Khó chính là người còn sống nhưng tâm đã chết.

Chung Mị Sơ luôn đứng ngoài phòng của Tư Miểu, nhìn nàng chăm sóc thi thể của Cố Hoài Ưu, như thể kia vẫn là một người sống, đặt lên trên một chiếc ghế dài khác. Trong lòng nàng có một nỗi sợ hãi không tên, nỗi khổ sở không nói ra được.

Lúc đầu Đông Ly nhìn thấy, cho rằng nàng đang tự trách.

Nàng nhìn Chung Mị Sơ lớn lên, hoặc là nói nhận mệnh lệnh của Vân Nhiễm, giám thị Chung Mị Sơ lớn lên. Tính tình của người này, nàng luôn có thể hiểu được bảy, tám phần.

Có lẽ là Quý Triều Linh quản giáo quá nghiêm, Vân Nhiễm quá mức xa cách, các trưởng lão kỳ vọng quá cao. Nếu sự tình chưa làm tốt, điều Chung Mị Sơ nghĩ đến đầu tiên, luôn là vấn đề của bản thân.

Trách mình trước trách người. Tốt cũng không tốt, có đôi khi có vẻ quá dễ lừa gạt, trách nhiệm trên lưng cũng quá nặng.

Đông Ly an ủi nàng nói: "Cố sư đệ đã bị Lục Yến Đông lỡ tay giết nhầm khi ngươi hôn mê, chúng ta làm sao đến cũng không kịp, chúng ta đã tận lực."

Chung Mị Sơ nhẹ giọng trả lời một câu: "Ừm."

Đông Ly nhìn nàng.

Chung Mị Sơ giống như tỉnh lại rồi, bắt đầu chăm chỉ tu luyện, cùng nàng lên đường đi tìm đệ tử của Huyền Diệu Môn rải rác ở ngoài, nhưng lệnh bài chưởng môn, Chung Mị Sơ vẫn chưa thu lại, người cũng trở nên càng trầm lặng.

Giống như lại trở về trên Cốc Thần Phong, suốt ngày không xuống núi, một lòng chuyên tâm tu luyện, không quan tâm tới bất kỳ điều gì.

Đông Ly thầm thở dài, không biết còn có thể nói gì nữa, đi vào phòng xem Tư Miểu.

Vết thương trên người Tư Miểu không nặng, thế nhưng đầu lưỡi đã bị cắt đứt.

Bản thân Tư Miểu am hiểu sâu đan đạo, Đông Ly là y sư, Long tộc cũng có không ít y sư tài nghệ tinh xảo, cũng có không ít linh đan diệu dược.

Đầu lưỡi của nàng không phải không trị được, mà là nàng không muốn trị, có lẽ là cảm thấy đã nói hết lời của cả một đời.

Chung Mị Sơ vì củng cố tu vi Nguyên Anh kỳ, bế quan nửa năm, bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Những đệ tử của Huyền Diệu Môn đã được tìm về, có không ít người vùi đầu vào trong trận doanh của Quý Tịch Ngôn, nhưng mà đa số vẫn nhận ra lệnh bài chưởng môn.

Có lệnh bài đó, bọn họ xuất sư đoạt lại Huyền Diệu Môn, quang minh chính đại.

Điều lo lắng duy nhất chính là Quý Tịch Ngôn tìm kiếm Hư Linh Tông che chở. Thực lực bọn họ không ăn thua, không đấu lại Quý Tịch Ngôn.

Đông Ly cầm lệnh bài, lấy thân phận chưởng môn mượn người từ Đế Tuấn.

Đế Tuấn liếc nhìn Chung Mị Sơ xuất quan không lâu đang đứng ở trong góc, lúc này sống chết không há miệng, một con rồng cũng không mượn.

Nhìn Chung Mị Sơ, nói: "Thù của bản thân, tự mình báo."

Lời đã đến nước này, mọi người Huyền Diệu Môn cũng là người có tính khí, không lại muốn nhờ.

Cũng may Đế Tuấn cho người của Huyền Diệu Môn mượn một khối phúc địa của Tứ Hải, mọi người chỉ cần chăm chỉ tu luyện, có thể tích góp nhiều thêm một phần lực là một phần lực.

Tướng quân hầu hạ Đế Tuấn cười nói: "Bệ hạ thật là nhẫn tâm, điện hạ chịu oan ức như vậy, cho dù diệt tộc cũng phải ph.át tiết cơn giận này. Đừng nói bốn châu, lần này Đông Châu và Nam Châu chính là sáng loáng đánh mặt Long tộc. Thà chết đứng, không thể sống quỳ, Long tộc trời sinh đã như vậy. Sao bây giờ bệ hạ lại thay đổi, muốn làm lương sư?"

Đế Tuấn cảnh cáo: "Hở?"

"Hư Linh Tông nhất định sẽ nhúng tay, nếu như điện hạ thật sự cố ý đi báo thù, có mệnh hệ gì..." Tướng quân cười cười: "Bệ hạ càng già càng dẻo dai, chính là chuẩn bị tái chiến sa trường, thêm một thúc thúc hoặc cô cô cho điện hạ?"

"..." Đế Tuấn liếc hắn một cái: "Bổn vương là vì cho nàng một mục đích, có thể cần cù tu luyện, có thể có chút nhân khí, không cần mỗi ngày như thể sống đủ rồi."

Đế Tuấn lắc đầu: "Bổn vương hao tâm tổn huyết."

Cách Chu Lăng đoạn đài, chẳng mấy chốc đã qua một năm.

Đông Ly cùng chúng đệ tử đem mảnh phúc địa mượn từ Đế Tuấn tạm làm sơn môn, đã dần dần bước vào chính quy, so với hoảng loạn luống cuống, chia năm xẻ bảy khi biết sư môn đại biến, bây giờ mỗi người đều quản lý chức vụ của mình, khắc khổ tu hành, chỉ đợi có một ngày có thể trở về sơn môn.

Ngày hôm đó Chung Mị Sơ mang theo một chút đan dược và linh bảo đến, trợ giúp chúng đệ tử tu luyện.

Khoảng thời gian này, liên lạc với môn nhân, sắp xếp chỗ ở, phân công nhiệm vụ, hoàn toàn do Đông Ly, Liễu Quy Chân và các trưởng bối trong môn phái phụ trách. Mọi người dựa vào những người này, đối với việc Chung Mị Sơ đem lệnh bài cho Đông Ly, cũng không có dị nghị, trong lòng đã nhận định Đông Ly là chưởng môn.

Tiết kiệm cho Chung Mị Sơ đỡ nhọc lòng khuyên bảo Đông Ly nhận lấy lệnh bài.

Chung Mị Sơ không thấy Đông Ly, hỏi thăm đệ tử: "Đông Ly đâu?"

Đệ tử nói: "Đông Ly sư tỷ và Liễu sư huynh cùng nhau đi gặp sư thúc tổ."

Địa phương thanh tu của Thủ Nhất đơn giản, giống như căn nhà tranh, bên ngoài có hàng rào vây quanh.

Năm nay lại bắt đầu có tuyết rơi, tuyết trắng chồng chất, không quá mắt cá chân.

Chung Mị Sơ đang lên sườn núi, chợt thấy Liễu Quy Chân cùng Đông Ly từ trong nhà của Thủ Nhất đi ra.

Tính tình của hai người một lạnh lẽo, một lãnh đạm, lúc này vui mừng ra mặt, trên mặt Liễu Quy Chân hiện lên ửng hồng, không nhịn được ôm chặt vòng eo Đông Ly.

Trên mặt Đông Ly cũng hiện lên một tia ửng hồng, khẽ cười nói: "Ngươi làm gì vậy, đây vẫn còn ở bên ngoài nhà của sư thúc tổ, cũng không sợ lão nhân gia người chê cười."

Liễu Quy Chân nói: "Ta quá vui mừng, sư tỷ, không, Đông Ly, ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày này."

Không đợi Đông Ly đáp lại, hắn đã cúi người, hôn Đông Ly.

Đông Ly lúc đầu kinh ngạc, đôi mắt mở to, một lúc sau, chậm rãi đáp lại.

Lúc tách ra, sắc đỏ trên mặt hai người càng thêm diễm lệ, đối diện nhau, lặng yên không nói gì, lại thẹn đỏ mặt cười thật lâu.

Chung Mị Sơ đứng dưới sườn núi nhìn, thấy bóng hình hai người gắn bó, thấy cánh môi hai người chạm nhau. Rõ ràng là hai người, nhưng lại như thể hợp nhất với nhau, thành lập ràng buộc một đời, dù cho cách xa chân trời góc biển, cũng không thể cắt đứt.

Hai người quên mình phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc phát hiện bên cạnh còn có người.

Đông Ly kinh ngạc thốt lên: "Mị Sơ!?" Giọng điệu lúng túng, liếc Liễu Quy Chân một cái, trách cứ hắn mất đúng mực, để người khác thấy được. Sắc mặt càng hiện lên một cỗ tâm ý thẹn thùng.

Liễu Quy Chân nhìn thấy người khác, cũng ép trái tim đang nhảy loạn xuống, sắc mặt khôi phục như thường, đứng đắn giống như trước, hành lễ với Chung Mị Sơ: "Đại sư tỷ."

Chung Mị Sơ chậm rãi đi tới: "Các ngươi khi nào..."

Đông Ly nói: "Khoảng thời gian này."

Ý cười thẹn thùng, Chung Mị Sơ cũng chưa từng thấy nàng có biểu tình như vậy.

Nàng nghĩ lại, khoảng thời gian này nàng sa sút tinh thần, rất nhiều chuyện đều là Liễu Quy Chân cùng Đông Ly vượt qua, thật cũng bình thường.

Đây là chuyện đáng vui mừng, là chuyện duy nhất có thể khiến người ta thoải mái trong khoảng thời gian này.

Dâng lên trong lòng nàng chính là vui mừng, vui mừng cho Đông Ly, dù có thêm cũng nên là kinh ngạc khi hai người này đến với nhau.

Nhưng trong đầu nàng lúc nào cũng nghĩ đến hai người hôn môi, trong lòng nàng giống như có thứ gì đó đang nảy mầm, đang từ dưới đất chui lên, nàng cảm thấy sợ hãi với cảm giác này, cảm thấy nó sẽ làm tan nát trái tim nàng, khiến cho nàng đau lòng không chịu nổi.

Đông Ly tuy thẹn thùng, nhưng cảm thấy đây là chuyện vui, cũng không cần che che giấu giấu, tự nhiên nói: "Ta và Quy Chân vừa mới đi gặp sư thúc tổ, người đã cho phép hai ta, để hai ta kết làm đạo lữ."

Kết làm đạo lữ.

Suy nghĩ dưới đáy lòng Chung Mị Sơ dần dần trở nên rõ ràng, dần dần trở nên sáng tỏ, người có chút hoảng hốt: "Muốn làm nghi thức, các ngươi là ở chỗ này, hay là đi Bồng Lai Cung?"

Đông Ly cười nói: "Ta và Quy Chân không phải người coi trọng những thứ này, không định làm những điều này, chỉ cùng các sư huynh đệ uống một chén rượu mừng là được, Mị Sơ, đến lúc đó ngươi phải đến."

Chung Mị Sơ gật gật đầu: "Ừm." Nàng đem túi trữ vật giao cho Đông Ly, hô hấp rối loạn, khó mà chống đỡ tiếp: "Đây là đan dược cùng linh bảo, ngươi xem phân phối đi."

"Ta còn có chuyện quan trọng, phải đi về."

Chung Mị Sơ xoay người rời đi. Đông Ly nói: "Mị Sơ? Sắc mặt của ngươi có hơi kém."

Chung Mị Sơ dường như không nghe thấy, nước mắt lăn dài trên mặt, bước chân nàng quá gấp, chưa bao giờ chật vật như vậy, không cẩn thận ngã vào đống tuyết, hồi lâu cũng không thể đứng dậy.

Đông Ly và Liễu Quy Chân cả kinh, vội vàng đi xuống. Đông Ly đỡ nàng dậy, lo lắng nói: "Mị Sơ, ngươi làm sao vậy?"

Chung Mị Sơ không nói, nhìn tuyết rơi khắp nơi.

Nàng muốn đi Hư Cực Sơn, cùng Cố Phù Du cùng nhau đi Hư Cực Sơn, có thể ở nơi đó thật lâu thật lâu, chỉ hai người các nàng.

Hy vọng trên thế gian này luôn có nàng bên cạnh bầu bạn, hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy sao.

Hồi tưởng lại hình ảnh lúc nãy, nàng đứng dưới sườn núi, nhưng thứ nàng nhìn thấy là cảnh nàng ôm Cố Phù Du, hôn nàng ấy.

Thì ra là như vậy sao.

"Mị Sơ?"

Chung Mị Sơ siết chặt ngực, nơi đó giống như bị dao đâm, sẽ không có đau đớn nào dữ dội hơn thế này.

Thà rằng không hiểu.

Chung Mị Sơ cuộn mình trên đất, gào khóc lên, đã lâu nàng chưa từng khóc thành tiếng, ở một khoảng thời gian rất lâu rất lâu không rơi lệ, gần đây cũng là lặng lẽ rơi lệ.

Bây giờ bi thương kia nàng không chịu nổi, chỉ có thể khóc ra thành tiếng.

Nàng người này, khiến cho người ta thương xót, ngay cả khóc cũng chưa từng biết, từng tiếng khóc đau khổ ngắn ngủi, như tiếng k.êu rên phát ra từ nơi sâu xa trong cổ họng của ấu thú bị thương.

Đông Ly đặt tay lên vai nàng, không biết nàng bị làm sao, càng không có cách nào an ủi nàng.

Đối với Chung Mị Sơ mà nói, nàng chưa bao giờ là một người có thể dựa vào.

Nàng đến bây giờ nhớ lại, lần đầu tiên Chung Mị Sơ khẩn cầu nàng an ủi, nàng nói: "Mị Sơ, đừng làm nũng với ta, ngươi biết ta là người Vân Nhiễm Huyền Tôn đưa đến để giám thị ngươi, không phải có thể làm bằng hữu." Vốn dĩ cũng chỉ là công cụ để nắn hình nên tính tình của Chung Mị Sơ mà thôi.

Vì vậy khi Chung Mị Sơ suy sụp, nàng không thể an ủi Chung Mị Sơ, chỉ có thể để cho nàng phấn chấn lại, chức trách của nàng luôn luôn là như thế, nàng cảm thấy bi ai, đối với mình, cũng đối với Chung Mị Sơ.

Đông Ly sợ nàng cứ như vậy mà vỡ tan, đỡ nàng dậy, nói: "Mị Sơ, ngươi làm sao vậy, nói ra, để ta giúp ngươi."

Nhìn thấy bộ dạng của Chung Mị Sơ, nàng bỗng nhiên nhớ đến sự điên cuồng cùng bất lực của Chung Mị Sơ một năm trước ở trên Chu Lăng đoạn đài.

Hôm nay, còn có sự tuyệt vọng sâu sắc.

"Đông Ly, ta không thành tiên được."

"Ta không thành tiên được."

- -----
Bình Luận (0)
Comment