Kiến Long

Chương 108

(*) Mị Bất Hữu Sơ, Tiên Khắc Hữu Chung: Ý muốn nói rằng, con người ta luôn bắt đầu bằng một cách rất tốt đẹp, nhưng cũng có rất ít người có thể kiên trì được tới cuối cùng

Cố Phù Du trở về Tam Thập Tam Trọng Thiên, trong vòng một hai ngày, Phong Tuế và Tiêu Trung Đình đã trở về từ bên ngoài.

Hai người dẫn theo tu sĩ thanh trừ thế lực của Tả gia ở Nam Châu, kết quả không coi là trọn vẹn, tuy bắt được không ít người, nhưng để một phần tu sĩ Tả gia trốn vào ba châu còn lại.

Nếu dẫn theo tu sĩ bước vào ba châu khác, e là sẽ phát sinh xung đột với các thế lực của Tiên Tông, lúc này mới trở về.

Cố Phù Du gặp hai người trên Chu Lăng đoạn đài, thực sự là trên Ly Hận Thiên đã không còn mấy nơi thích hợp để nói chuyện.

Tiêu Trung Đình nói: "Những tu sĩ đó không đáng sợ, không thành tài được, điều duy nhất khiến người ta lo lắng chính là dược sư Đỗ Phán của Hư Linh Tông, đến nay chưa rõ tung tích. Vạn Dược Các và Hư Linh Tông đã từng có liên hệ mật thiết, lẫn vào không ít thế lực của Tả gia. Căn cứ vào tin tức mà Tư Miểu cô nương cung cấp, tài nguyên và nhân thủ bên trong Vạn Dược Các đã biến mất hơn phân nửa, không biết có liên quan đến Đỗ Phán hay không. Nếu như Đỗ Phán vẫn ủng hộ người Tả gia, giấu tài, chỉ chờ một ngày ngóc đầu trở lại, chúng ta không thể không phòng."

Linh đan diệu dược vẫn là thứ trợ giúp lớn nhất cho tu sĩ tu hành, chí ít đều có thể giúp ích từ Động Hư kỳ trở xuống.

Vạn Dược Các và Hư Linh Tông tạo thuận lợi cho nhau, Hư Linh Tông có được đan dược để tu luyện, Vạn Dược Các có được toàn bộ tinh hoa vạn vật của Nam Châu.

Vạn Dược Các có gốc gác vạn năm, thực lực không thể coi thường.

Thực lực này không phải chỉ vũ lực, mà là tài nguyên, hơn ngàn vạn đan dược, có thể đặt nền móng vững chắc cho bất kỳ môn phái nào.

Đỗ Phán nhờ vào cái này trùng kiến lại thế lực, ẩn mình trong bóng tối, sau hơn một ngàn năm, nói không chừng có thể tạo ra thế lực ngang hàng với Huyền Diệu Môn.

Cố Phù Du chưa phóng tầm mắt nhìn đến mức độ như vậy, ngàn năm sau tranh cướp giao chiến, báo thù báo oán, ai chiếm Nam Châu, đối với nàng mà nói, cũng không để ở trong lòng.

Nàng chỉ muốn giết Đỗ Phán, khiến thế lực của Tả gia tiêu tan như mây khói mà thôi.

Cố Phù Du hỏi: "Hắn có thể trốn ở đâu?"

Tiêu Trung Đình nói: "E rằng ở trong ba châu khác, thậm chí... Có thể ở Trung Châu hoặc Tứ Hải..."

Tiêu Trung Đình nhìn sắc mặt của Cố Phù Du, khuyên nhủ: "Tam Tông cũng không phải là quả hồng mềm, chúng ta muốn tìm người, không mạnh bạo được. Tuy nói Tả giả đã bại, chúng ta cũng đại thương nguyên khí, bây giờ cũng không thích hợp kết oán với người khác, đại nhân..."

Cố Phù Du nói: "Ý của ngươi là lẻn vào ba châu âm thầm bắt giữ? Công khai bắt giữ, còn khó khăn, khoảng thời gian này, vẫn để một phần người Tả gia trốn trong bóng tối. Bây giờ đến địa bàn của người khác, còn phải âm thầm hành động, bắt giữ những người này, cũng không biết muốn đến khi nào?"

Trai tiên sinh nói: "Tiêu tướng quân nói có lý. Tả gia không thể cứu vãn, muốn tróc nã tàn đảng, không cần vội vã nhất thời, dù sao bọn họ cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy trùng kiến lại một Tam Thập Tam Trọng Thiên được. Dục tốc thì bất đạt, nhớ năm đó ngươi chờ cơ hội đến gần Tả gia, cũng là ẩn núp mấy năm mới động thủ, bây giờ càng không phải gấp. Ngươi có thời gian, một hai năm không được, mười năm hai mươi năm ngươi cũng có thể chịu nổi."

Mấy người đang nói chuyện, Thập Lục vội vàng đi vào, sau khi hành lễ, trình lên một tấm thiệp mời.

Trai tiên sinh được Cố Phù Du ra hiệu nhận lấy, mở ra mà nhìn, thì thầm: "Tiên Môn Thịnh Hội?"

Cố Phù Du nghe thấy bốn chữ này, cười lạnh một tiếng.

Tiên Môn Thịnh Hội, là ngày tụ tập của người chưởng đà [1] của Tứ Tiên Tông, có người nói đó là thịnh hội để thảo luận về tình trạng của Tu Tiên giới, quyết định hướng đi tương lai của tiên đạo, là thịnh hội đốc thúc Tu Tiên giới càng thêm phồn thịnh nhiều màu sắc.

[1] Người chưởng đà: người cầm lái, thủ lĩnh

Có đốc thúc Tu Tiên giới càng ngày càng phồn thịnh nhiều màu sắc chưa, Cố Phù Du không biết.

Nàng may mắn được một lần tham dự Tiên Môn Thịnh Hội, ở ngay trên Chu Lăng đoạn đài này, Thịnh Hội vì nàng mà tổ chức. Kết cục chính là nàng đau tan nát cõi lòng, cơ thể tiêu tan.

Tiêu Trung Đình hỏi: "Ai đưa tới?"

Trai tiên sinh nhìn qua, nói: "Lý Minh Tịnh. Mời người chưởng đà của Nam Châu quang lâm."

Tiêu Trung Đình nhíu mày nói: "Là tông chủ Bích Lạc Tông. Bích Lạc Tông liên hôn với Hư Linh Tông, quan hệ thân cận."

Trai tiên sinh phe phẩy quạt giấy, một tay cầm thiệp mời, đưa cho Cố Phù Du: "Tả gia bại chưa bao lâu đã cử hành Thịnh Hội, giống như là cố ý chuẩn bị cho chúng ta."

Tiêu Trung Đình nói: "Nam Châu cũng không phải độc lập ở ngoài năm châu bốn biển, đại nhân chưởng quản Nam Châu, sớm hay muộn gì cũng phải liên hệ với ba châu khác, bây giờ Thịnh Hội này, thật ra cũng là một cơ hội để người khác nhận thức nàng..."

Cố Phù Du xen vào nói: "Chưởng quản Nam Châu? Ta chưởng quản Nam Châu hồi nào?" Ngoại trừ thành Tiêu Dao và Tam Thập Tam Trọng Thiên này, tất cả thành trì đều không thuộc quyền quản lý của nàng.

Tiêu Trung Đình ngẩn ra: "Người chiếm cứ Tam Thập Tam Trọng Thiên..."

"A." Cố Phù Du hiểu rõ đáp một tiếng, quay đầu nhìn về bảo tọa tông chủ phía trên bậc thang, bậc thang cao như vậy, đứng ở phía trên có thể nhìn xuống mọi người. 

Nhiều năm như vậy, Tam Thập Tam Trọng Thiên ở bên trên Nam Châu đã là một tượng trưng, tượng trưng cho quyền lực.

Giống như những người khởi nghĩa thời cổ, đả đảo chủ cũ, chiếm cứ hoàng cung, sẽ thành tân đế vương.

Cố Phù Du nói: "Nhưng Tam Thập Tam Trọng Thiên bây giờ đã là một mảnh đất khô cằn, ờm... Chí ít hơn một nửa thành tro bụi. Ai trong các ngươi muốn, có thể cầm."

Nàng ở lại đây, chẳng qua là rơi vào trong chấp niệm, phải tống người Tả gia vào địa lao, muốn xử tử người Tả gia ở đây.

Nàng suy nghĩ cứng nhắc, sợ rời khỏi đây, Chung Mị Sơ sẽ không tìm được nàng.

Tiêu Trung Đình nói: "Ta không phải ý này. Người đánh bại Tả gia, có thể phục chúng nhất, người đảm nhiệm người nắm quyền Nam Châu, những thế gia đó không có dị nghị."

Cố Phù Du cười nói: "Đánh bại chủ cũ, chính là chủ mới. Các ngươi muốn chủ tử như vậy?" Giọng điệu của nàng có hơi trào phúng.

Tiêu Trung Đình nghiêm nghị nói: "Tả gia độc quyền ở Nam Châu, những thế gia còn lại chỉ có thể dựa vào cầu sinh, suy yếu nhiều năm, người rõ ràng nhất. Bây giờ người buông bọn hắn ra lại có thể như thế nào, khi Tam Tông vẫn cứ tồn tại như bây giờ, bốn châu hôm nay, đó là Nam Châu ngày xưa, Tam Tông chính là Tả gia, Nam Châu chúng ta chính là các đại thế gia, chỉ là thay đổi nơi xướng đài, vẫn ở trong kẽ hở cầu sinh như trước."

"Nếu ở trên Nam Châu không có người làm chủ, ba châu còn lại vươn tay đến Nam Châu, dễ như trở bàn tay. Thực lực bọn hắn không sánh bằng, cũng chính là mặc người xâu xé, ai biết là bọn họ lớn mạnh lên trước hay là Nam Châu bị thế lực của Tam Tông từng bước xâm chiếm gần như không còn trước."

"Bọn họ không ngốc, người có thực lực, chống lại được Tam Tông, còn giao hảo với Long Vương. Bọn họ phụng người làm chủ, là xin người che chở."

Cố Phù Du nói: "Bọn họ không sợ ta giống như người Tả gia?"

Tiêu Trung Đình không nói. Cố Phù Du nhìn sắc mặt hắn, trong lòng hiểu rõ, cười nói: "Bọn họ tin được ngươi, Tiêu tướng quân."

Tiêu Trung Đình trịnh trọng nói: "Mà ta tin người, ta biết người không giống với người Tả gia."

Loại tín nhiệm nói thẳng này, làm Cố Phù Du khó chịu.

Như thể rất hiểu nàng, nàng cảm thấy có lẽ Tiêu Trung Đình đã nghĩ quá tốt về nàng.

Nếu là trước đây, người khác nghĩ như thế nào, có quan hệ gì với nàng đâu, nàng chỉ là đến báo thù, làm xong việc, cho dù trời sập, cũng không có quan hệ gì với nàng.

Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ.

Bởi vì Chung Mị Sơ, làm cho nàng bây giờ để ý cái nhìn của người khác như vậy.

Cố Phù Du vuốt thiệp mời kia, thiệp mời dát vàng, bên ngoài bóng loáng.

Tâm tư nàng bay xa.

—— Chẳng lẽ ngươi không muốn đem toàn bộ Nam Châu biến thành thành Tiêu Dao ngày xưa.

Cố Phù Du nghiêng đầu, bất đắc dĩ thở dài, nàng thừa nhận, phát hiện dưới đáy lòng có một chút muốn như vậy, nhưng bởi vì bị Chung Mị Sơ nói ra cho nên cảm thấy không thể chịu thua: "Được rồi, ta là người chưởng đà."

"Hai ngày nữa ta sẽ đi gặp trận Hồng Môn Yến này."

Phong Tuế nói: "Ta đi thu xếp."

Đương nhiên phải mang theo nhiều nhân thủ. Người sáng suốt đều nhìn ra được tấm thiệp mời này xuất hiện vào thời cơ quá tốt, dụng ý không thuần.

Nếu như Tam Tông khác chỉ là gặp người, những người này sẽ ra oai phủ đầu, nếu như Tam Tông có dụng ý khác, bọn họ cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.

Cố Phù Du miễn cưỡng ngước mắt: "Không cần, ta đi một mình."

Tiêu Trung Đình nói: "Còn không rõ bọn họ có ý gì, mang theo những người này, lo trước khỏi họa, đặc biệt Thịnh Hội lần này là do Bích Lạc Tông sắp xếp..."

Cố Phù Du giơ tay lên, đầy không thèm để ý: "Bọn họ tính kế như thế nào, dù sao cũng chỉ muốn một cái mạng của ta. Trong Tam Tông không có một tu sĩ Đại Thừa, bọn họ không làm gì được ta, ta đánh không lại, cũng có thể trốn đi. Nhiều người trái lại không tiện."

Cố Phù Du nói với Tiêu Trung Đình: "Ta có nhiệm vụ khác giao cho các ngươi."

Cố Phù Du dừng lại một lúc. Phong Tuế và Tiêu Trung Đình đều nhìn nàng.

Chỉ thấy Cố Phù Du bước qua bước lại trái phải, có vẻ bực bội, như thể nhất thời lưỡng lự, cảm thấy khổ não trước những lời sắp nói ra.

Cuối cùng, Cố Phù Du dừng bước chân, quay lưng về phía hai người, một lúc sau, mở miệng nói: "Các ngươi, đi điều tra rõ ràng nội tình của những tù binh Tả gia kia."

Tiêu Trung Đình hỏi: "Nội tình của những tù binh kia?"

Cố Phù Du quay đầu lại, cau mày, bộ dạng tức giận: "Không hiểu sao, cuộc đời bọn họ, đã làm cái gì, đức hạnh thế nào. Nhiều thế gia như vậy, phụng dưỡng Tả gia nhiều năm, chắc là người hiểu rõ bọn họ nhất, tra những cái này không khó."

"Đại nhân tra chuyện này để làm gì?"

Ánh mắt Cố Phù Du trầm xuống.

Tiêu Trung Đình thấy rõ không nên hỏi nhiều, cảm xúc của Cố Phù Du bây giờ thay đổi quá nhanh, nhưng có một điều tốt là đều hiện ở trên mặt, dễ dàng phát hiện.

Hắn và Phong Tuế lĩnh mệnh, lùi ra ngoài.

Trai tiên sinh nhìn nàng cười, không nói lời nào.

"Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?"

"Nếu ngươi đã quyết định làm như vậy, cần gì phải cùng Chung cô nương cãi nhau đến không thể can ra được."

Nàng vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho người Tả gia. Tra tấn đám người Tả Nhạc Chi có thể làm nàng thoải mái, còn chưa thỏa mãn, đám người Tả Nhạc Chi đều đã chết hết.

Khoảng trống đó không có cách nào lấp đầy, hố sâu thù hận do Tả gia đào ra, đương nhiên là phải dùng máu của người Tả gia đến lấp đầy.

Nhưng mà đối với những gương mặt xa lạ, mặc dù chặt bọn họ thành từng khúc thì thỏa mãn có được quá ít, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, trái lại là có một sức nặng không tên đè nặng ở trong lòng, không thở nổi. Đây là uống rượu độc giải khát.

Sau khi giết sạch người Tả gia, mình lại nên làm cái gì bây giờ, dục vọ.ng bành trướng quá nhanh, dùng cái gì tới bổ khuyết thù hận chưa hóa giải, lại làm thế nào gỡ bỏ tảng đá nặng trĩu ở trong lòng.

Có lẽ nên giống như Tư Miểu, buông tay mặc kệ tất cả, cứ như vậy sạch sẽ lưu loát đuổi theo ca ca bọn họ.

Nhưng rốt cuộc không phải Tư Miểu, nàng không giống như Tư Miểu, không làm hiên ngang như vậy được.

Nàng đi tới một bước này, cảm thấy không cam tâm. Cố gia chỉ còn nàng, nàng đi rồi, một đoạn chuyện cũ đó sẽ giống như mây khói mà tiêu tan, Cố gia hoàn toàn bị Tả gia hủy hoại, không còn lại gì, cũng chỉ là bi kịch lưỡng bại câu thương.

Cũng không bỏ được, nàng theo bản năng cảm thấy, trong lòng mình còn có rất nhiều chuyện muốn làm, chỉ là không dám nghĩ tiếp.

Bên cạnh nàng còn có rất nhiều người, Nghi Nhi, A Phúc, còn có, Chung Mị Sơ...

Nàng cắn chặt răng, a, lúc trước quả nhiên không nên đi trêu chọc Chung Mị Sơ, không nên giữ người nọ lại, hậu hoạn vô cùng.

"Tra nội tình của những người đó, ngươi lấy tới để làm gì, cũng không phải chỉ là muốn nhìn lịch sử huy hoàng của Tả gia chứ?"

Cố Phù Du im lặng không nói. Nàng nghĩ, có lẽ nàng đang chừa lại một con đường lui thôi.

Cụ thể muốn làm như thế nào, nàng còn chưa rõ.

Chỉ là có lẽ, có lẽ —— Có lẽ sẽ có một loại phương pháp khác, càng thoải mái hơn việc giết sạch toàn bộ người Tả gia, có thể có được an bình, lòng cũng sẽ không nặng như vậy.

Nhưng chính là không biết, kết quả ra sao nàng cũng không biết, có lẽ còn tàn nhẫn hơn so với việc giết bọn họ, nàng cũng không ngốc đến mức lấy loại chuyện chưa xác định này đi đối phó với Chung Mị Sơ, nếu như kết cục không bằng Chung Mị Sơ, cũng chỉ khiến Chung Mị Sơ càng thêm thất vọng.

Trái lại còn không bằng để nàng cho rằng mình biến thành một kẻ tàn nhẫn thích giết chóc.

Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ.

Cố Phù Du nói: "Cũng sẽ không dựa theo những gì nàng nghĩ mà làm!"

"Nàng hiểu, cái gì nàng cũng hiểu, nàng biết ta muốn nghe cái gì. Nàng biết ta sẽ tức giận, nàng lại cứ muốn nói!"

Cố Phù Du hung tợn nói: "Nên khâu miệng nàng lại, vạn sự đại cát."

Trai tiên sinh cười nói: "Nhưng ngươi lại không nỡ."

Cố Phù Du nghiêng người liếc xéo nàng một cái.

Trai tiên sinh mỉm cười đưa quạt lên miệng, nhìn lên bầu trời, ngâm vịnh nói: "Lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết."

Cố Phù Du mím môi, buồn bực nói: "Ta hiện tại có rất nhiều việc phải làm, phải quản lý toàn bộ Nam Châu, ta muốn đi tham dự Tiên Môn Thịnh Hội, đi ngay bây giờ! Ta không muốn nghĩ đến nàng."

Người nọ quá khiến nàng khổ não, không thèm nghĩ đến người nọ, cũng có thể có một khoảng thời gian yên bình.
Bình Luận (0)
Comment