Vừa mới qua chín giờ được mấy phút, cả văn phòng bùng nổ.
Văn phòng im lặng bất thường, những đôi tai dỏng lên lắng nghe lập tức bắt lấy tiếng đóng cửa, chỉ trong giây lát, vô số ánh mắt trao đổi với nhau, mọi người đều nhón chân chờ mong xem người bước tới đây là ai, song chỉ thấy một mình Trần Tây An.
Thời gian gửi email là chín giờ đúng, người gửi là email cá nhân của Tiền Tâm Nhất. Không rõ ai đọc đầu tiên, nhưng thông tin Tiền Tâm Nhất xin nghỉ việc như bão ngang qua, nháy mắt đã cuốn quanh cả không gian rộng lớn.
Vương Thuần không phải nhân viên kỹ thuật, cho nên cô sẽ không đăng nhập mail tập thể. Sáng ra mọi người đã ồn ào nhiều chuyện, còn cô thì bận rộn chỉnh lý hóa đơn tiêu thụ, hoàn toàn không hay biết gì về tin tức mang tính bùng nổ này.
Ánh mắt Cao Viễn khẽ chấn động, bỗng dưng ông ta nhận thấy ánh mắt của Tiền Tâm Nhất ở góc độ này có một cảm giác áp bách lạ thường.
Mọi người ngơ ngác há hốc miệng vây xung quanh bàn làm việc của mấy người phòng số 1, đưa mắt nhìn vào trong văn phòng. Mỗi người một câu nghe ngóng thông tin, hỗn loạn tới mức ai hỏi câu gì cũng không nghe rõ.
– Nhìn cái gì mà nhìn! Không có việc gì làm à?… Mọi người đều bận như vậy, ai còn dám nhìn tôi nữa nào?
Hết chương 67
Ngoại trừ anh mập biết một phần câu chuyện, ba người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên. Anh Ngô không ngờ sẽ có chuyện này, Lương Cầm thì chẳng thể tin được, còn Triệu Đông Văn, tin tức này chẳng khác nào một mũi tên sắc bén đâm thẳng vào sâu trong lương tâm cậu ta.
– Cậu oán trách tôi đúng không? Cậu trách tôi bảo vệ Tiểu Triệu mà bỏ mặc cậu đúng không. Nhưng chúng ta đều biết rõ rằng người phụ trách là cậu, cậu chẳng thể thoát khỏi liên quan. Hơn nữa bản thân cậu cứng đầu như trâu, đắc tội Hách Kiếm Vân hết lần này đến lần khác, ông ta muốn chỉnh cậu, tôi còn biết làm thế nào đây. Ờ, tôi nói với ông ta rằng một cấp dưới vừa tốt nghiệp đại học của cậu nhầm lẫn, cậu nghĩ xem ông ta có tin không? Ông ta sẽ chẳng tin, cho nên có nhắc đến vấn đề của Tiểu Triệu hay không thì cũng không ai chú ý hết. Vấn đề ở cậu, do cậu đắc tội người ta!
Dáng vẻ ung dung không nóng không lạnh này khiến Cao Viễn rất khó chịu, ông ta rầu rĩ vung tay quăng kính bay thẳng ra xa:
Mặt cậu ta nháy mắt trắng bệch, email xin nghỉ của Tiền Tâm Nhất đơn giả mà thô bạo, liếc qua thôi cũng thấy tận cuối cùng. Trong nháy mắt, Triệu Đông Văn như mất đi năng lực đọc chữ, những dòng chữ kia chiếu trên đồng tử cậu ta, nhưng cậu ta lại chẳng hiểu được nó có ý nghĩa gì. Tiếng bàn tán xì xào xung quanh đều bị ngăn ở bên ngoài, trong đầu cậu ta chỉ còn một dấu chấm hỏi khung b0. Không biết tại sao trong vòng một đêm, chuyện lại thay đổi thành ra như này.
Tiền Tâm Nhất cũng đang chán, anh hắng giọng, chợt trở nên đứng đắn nghiêm túc:
Nhất định, nhất định là do cuộc họp hôm qua…Triệu Đông Văn đứng phắt dậy, cũng không biết mình đã thô bạo đẩy người nào ra. Cậu ta chạy thẳng về phía văn phòng Tiền Tâm Nhất, gõ cửa rồi xoay tay nắm, nhưng mở cửa ra chỉ nhìn thấy Trần Nghị Vi.
Trần Thụy Hà biết cũng đại diện cho Hách Kiếm Vân sẽ biết. Hách Kiếm Vân xem email xong nhất định sẽ cảm thấy Cao Viễn là một đối tượng hợp tác quyết đoán và tuân thủ hứa hẹn. Cho nên đừng nói hai ngày, cả đời này ông ta cũng không thể viết email trả lời từ chối đơn xin nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất. Tiền Tâm Nhất đã quyết tâm muốn đi, chỉ cần ông ta dám trả lời, anh sẽ forward mail ngay cho Trần Thụy Hà, để Hách Kiếm Vân nhìn thấy “thành ý” của Cao Viễn.
Trần Nghị Vi cũng đã nhìn thấy email, biết cậu ta tới tìm Tiền Tâm Nhất. Chẳng qua Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều chưa tới, Triệu Đông Văn quay về như người mất hồn. Còn Trần Nghị Vi đứng trong văn phòng rộng lớn, suy nghĩ một hồi quyết định đi tới văn phòng Cao Viễn.
– Khi cháu muốn, cháu có thể làm việc bán mạng cho chú như một thằng ngốc, khi cháu không muốn, cũng có thể khiến thanh danh của công ty chú như mương nước thối, chú có tin không?
Kính vỡ thì nên vứt vào trong thùng rác, cứ để đó chẳng quan tâm chỉ khiến người ta bị thương mà thôi.
Cao Viễn đang ngồi ngơ ngác trên ghế, trên màn hình máy tính là lá đơn xin nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất. Ông ta áy náy, nhưng xem hồi lâu lại cảm thấy bực bội một cách vô lý. Ông ta đã khiến Tiền Tâm Nhất chịu oan ức, song anh phản kích như vậy cũng có phần quá đáng.
Anh quẳng một quả bom nước sâu trong email, còn bản thân ung dung vui sướng mắc kẹt trên đường, còn cười trên nỗi đau của người khác.
Anh làm ầm lên khiến mọi người đều biết chuyện, hơn nữa ngôn ngữ đều không hề khách sáo chút nào, giữa từng dòng chữ đều mang hàm ý thù địch cứng rắn với khí thế như muốn đâm vào mắt ông ta.
Hôm qua trước mặt Hách Kiếm Vân, Cao Viễn đã nói sẽ để anh đi, hôm nay lại đổi sang một diện mạo khác, khen anh như thế anh là số một trên đời. Nếu Hách Kiếm Vân có mặt ở đây, chắc chắn ông ta sẽ chẳng ngu ngốc như ông ta của ngày hôm qua mà mặc cho Cao Viễn nói ra những lời hứa hẹn bùi tai.
Trước tiên, không nói tới việc ông không muốn để anh đi, cho dù có muốn để anh đi thật thì mọi người đều là người lớn rồi, ra ngoài làm việc cũng quan trọng thể diện, không thể làm việc với nhau thì chia tay trong hòa bình, anh cũng ba mươi đến nơi, tại sao làm việc không nể nang ai hết vậy.
***
Tiền Tâm Nhất chưa bao giờ nhìn ông ta với ánh mắt hờ hững lạnh nhạt thế kia. Anh nhếch môi, gọi một tiếng “sếp Cao”:
Với cái tính tình thẳng thắn thế này của Tiền Tâm Nhất, cũng chỉ ông ta mới chịu được bao nhiêu năm. Giờ anh ra ngoài làm việc mà vẫn còn muốn hành động tùy ý như ở đây, không bị đập vỡ mũi thì Cao Viễn đây theo họ Tiền luôn!
– Hiện tại là chín giờ sáng theo giờ Bắc Kinh… anh là Trần Tây An, bạn trai của em. Bây giờ anh có một vấn đề muốn hỏi em, thầy Tiền, làm một kiến trúc sư được quan tâm, lát nữa tới công ty, liệu rằng em có cảm thấy mất tự nhiên hay không?
Không biết khách sáo thì thôi đi, anh lại còn tăng thêm áp lực bằng cách CC đơn xin nghỉ việc cho cả Trần Thụy Hà nữa!
Trần Thụy Hà biết cũng đại diện cho Hách Kiếm Vân sẽ biết. Hách Kiếm Vân xem email xong nhất định sẽ cảm thấy Cao Viễn là một đối tượng hợp tác quyết đoán và tuân thủ hứa hẹn. Cho nên đừng nói hai ngày, cả đời này ông ta cũng không thể viết email trả lời từ chối đơn xin nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất. Tiền Tâm Nhất đã quyết tâm muốn đi, chỉ cần ông ta dám trả lời, anh sẽ forward mail ngay cho Trần Thụy Hà, để Hách Kiếm Vân nhìn thấy “thành ý” của Cao Viễn.
Nhất định, nhất định là do cuộc họp hôm qua…Triệu Đông Văn đứng phắt dậy, cũng không biết mình đã thô bạo đẩy người nào ra. Cậu ta chạy thẳng về phía văn phòng Tiền Tâm Nhất, gõ cửa rồi xoay tay nắm, nhưng mở cửa ra chỉ nhìn thấy Trần Nghị Vi.
– Tiền Tâm Nhất tới chưa? – Cao Viễn tháo kính lão xuống, thầm nghĩ hóa ra Tiền Tâm Nhất cũng là một kẻ mưu mô.
Thực ra anh cảm thấy khá mất tự nhiên, quá khứ anh một mình… làm vương làm tướng, lời bàn tán về anh cũng không được tốt. Dẫu sơ ý dẫn tới sai lầm thì xuất phát điểm cũng là ý tốt, chẳng qua anh chỉ tự cho rằng mình đúng mà thôi. Nhưng mức độ chấp nhận của mỗi người khác nhau, có lẽ người ta chỉ nghĩ anh xấu tính mà thôi.
Thấy tâm trạng của ông ta không được tốt, Trần Nghị Vi do dự một lát cuối cùng cũng nói ra:
Làm chuyện tốt rất khó, tuy nhiên muốn làm chuyện xấu thì chỉ một phút thôi cũng đủ rồi. Đây là ngành nghề đi dây thép trên cao, không thể qua loa dẫu chỉ một chút. Cao Viễn bị anh ép tới mức muốn chửi người. Nhưng lại nghe thấy anh nói:
Hai người bị kẹt xe, có nóng vội cũng chẳng ích gì, Trần Tây An cầm vô lăng, di chuyển như rùa bò về phía trước. Khi bò qua một quầy bánh rán trái cây. Tiền Tâm Nhất chạy xuống mua hai cái, anh rất thích ăn loại bánh vỏ giòn, mang về hai cái bánh cực dày, chẳng biết anh đã bắt ông chủ làm mấy lớp, ăn xong cả xe toàn mùi hành.
Trần Tây An truy hỏi theo đúng yêu cầu:
– Vẫn chưa đến. Sếp Cao… Trần Tây An cũng chưa tới.
Không biết khách sáo thì thôi đi, anh lại còn tăng thêm áp lực bằng cách CC đơn xin nghỉ việc cho cả Trần Thụy Hà nữa!
Với cái tính tình thẳng thắn thế này của Tiền Tâm Nhất, cũng chỉ ông ta mới chịu được bao nhiêu năm. Giờ anh ra ngoài làm việc mà vẫn còn muốn hành động tùy ý như ở đây, không bị đập vỡ mũi thì Cao Viễn đây theo họ Tiền luôn!
***
Ngã ba đường xuất hiện sự cố giao thông khiến đường chính tắc kín như nêm. Vương Thuần phụ trách bảng chấm công, cho nên Trần Tây An chỉ gọi điện thoại cho cô báo rằng bọn họ sẽ đến muộn một chút.
Anh hơi dừng lại một chút:
Cao Viễn day day trán, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Cao Viễn nhượng bộ như rất nhiều lần trong quá khứ, nói với giọng điệu bất đắc dĩ của bậc cha chú:
Trong thời gian hai ngày chờ đợi câu trả lời, Tiền Tâm Nhất chưa nghỉ hẳn, anh vẫn phải đi làm bình thường.
– Chú đóng đi, cũng chẳng tổn thất gì với chú hết. – Tiền Tâm Nhất đứng dậy, cụp mi nhìn ông ta – Trong thời buổi khủng hoảng kinh tế hiện nay, ngoại trừ cháu ra sẽ chẳng có ai đi hết, anh Ngô, chị Lương Cầm đều sẽ không đi…
– Em cảm thấy chắc là không đâu!
Vương Thuần không phải nhân viên kỹ thuật, cho nên cô sẽ không đăng nhập mail tập thể. Sáng ra mọi người đã ồn ào nhiều chuyện, còn cô thì bận rộn chỉnh lý hóa đơn tiêu thụ, hoàn toàn không hay biết gì về tin tức mang tính bùng nổ này.
Thấy tâm trạng của ông ta không được tốt, Trần Nghị Vi do dự một lát cuối cùng cũng nói ra:
***
Hai người bị kẹt xe, có nóng vội cũng chẳng ích gì, Trần Tây An cầm vô lăng, di chuyển như rùa bò về phía trước. Khi bò qua một quầy bánh rán trái cây. Tiền Tâm Nhất chạy xuống mua hai cái, anh rất thích ăn loại bánh vỏ giòn, mang về hai cái bánh cực dày, chẳng biết anh đã bắt ông chủ làm mấy lớp, ăn xong cả xe toàn mùi hành.
– Xin lỗi, anh không nên hỏi vấn đề ngu ngốc thế này.
– Có bản lĩnh thì cậu cứ đi như vậy đi. Tôi không đóng dấu!
Anh quẳng một quả bom nước sâu trong email, còn bản thân ung dung vui sướng mắc kẹt trên đường, còn cười trên nỗi đau của người khác.
Vừa mới qua chín giờ được mấy phút, cả văn phòng bùng nổ.
– Tại sao?
Trần Nghị Vi cũng đã nhìn thấy email, biết cậu ta tới tìm Tiền Tâm Nhất. Chẳng qua Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đều chưa tới, Triệu Đông Văn quay về như người mất hồn. Còn Trần Nghị Vi đứng trong văn phòng rộng lớn, suy nghĩ một hồi quyết định đi tới văn phòng Cao Viễn.
Trần Tây An hạ cửa xe xuống thông gió, nhại lời thoại của nam phát thanh viên trong radio:
Tiền Tâm Nhất vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, anh mỉm cười, cười hiền hòa tới mức nhìn thấy bóng dáng Trần Tây An trong đó:
– Hiện tại là chín giờ sáng theo giờ Bắc Kinh… anh là Trần Tây An, bạn trai của em. Bây giờ anh có một vấn đề muốn hỏi em, thầy Tiền, làm một kiến trúc sư được quan tâm, lát nữa tới công ty, liệu rằng em có cảm thấy mất tự nhiên hay không?
– Em tha thứ cho anh. – Tiền Tâm Nhất quẳng một viên kẹo bạc hà vào miệng mình, vừa nhai vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Tiền Tâm Nhất cũng đang chán, anh hắng giọng, chợt trở nên đứng đắn nghiêm túc:
Mỗi ngày Tiền Tâm Nhất đều lượn lờ dưới mí mắt Cao Viễn nên ông ta cũng đã soi anh từ lâu rồi, những người đàn ông đến công ty đều phát phì, chỉ có Tiền Tâm Nhất vẫn gầy như vậy. Tóc anh ngắn hơn trước đây rất nhiều, các đường nét gương mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, mang tới cho Cao Viễn cảm giác vô cùng xa lạ.
– Nghỉ việc làm gì, tôi không đồng ý, cậu là công thần của GAD, cho dù công ty này có đi hết chỉ còn hai người, vậy thì chắc chắn người đó là cậu và tôi. Thầy mà biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi mất.
– Em cảm thấy chắc là không đâu!
– Hách Kiếm Vân đang đợi hai ngày nữa cháu sẽ nghỉ việc. Ông ta thích những người bạn làm ăn thành thật, chú đừng khiêu chiến bụng dạ ông ta. Cháu về văn phòng bàn giao công việc trước. Chú suy nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại nội bộ cho cháu nhé.
Trần Tây An truy hỏi theo đúng yêu cầu:
– Đóng cái mông! Cậu đi rồi người trong công ty sẽ nhìn tôi thế nào? Hả? Người mới tới tâm lý còn chưa vững bị cậu dọa chạy mất thì phải làm sao?
– Tại sao?
Anh làm ầm lên khiến mọi người đều biết chuyện, hơn nữa ngôn ngữ đều không hề khách sáo chút nào, giữa từng dòng chữ đều mang hàm ý thù địch cứng rắn với khí thế như muốn đâm vào mắt ông ta.
Tiền Tâm Nhất nhận ra sự thay đổi nho nhỏ trong ánh mắt của ông ta, trái tim không khỏi xót xa:
Tiền Tâm Nhất đã chẳng thể nhịn nổi cười:
Tiền Tâm Nhất đã chẳng thể nhịn nổi cười:
– Người tính cách hướng nội mới dễ cảm thấy mất tự nhiên, bị người khác nhìn một cái thôi là ánh mắt sẽ lảng tránh. Mặc dù em cũng không phải người hướng ngoại, nhưng nếu như người trong công ty nhìn chằm chằm vào em, em sẽ tới hỏi người đó.
Sự cung kính từ Tiền Tâm Nhất là một trải nghiệm mới mẻ và kỳ diệu với Cao Viễn. Đây luôn là điều mà địa vị và hư vinh của ông ta hy vọng. Vậy mà trong khoảnh khắc nó được thực hiện, Cao Viễn lại chẳng có cảm giác thỏa mãn như mong muốn, ông ta chỉ thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang kỳ quái, chua xót, tức giận, thất vọng, có lẽ còn cả phẫn nộ khi bị giấu giếm… Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An…
– Cậu bị sao mà cứ một mực đòi đi vậy! Những lời tôi nói hôm qua chỉ do hoàn cảnh ép buộc mà thôi. Cậu có ý kiến gì thì cứ đưa ra, muốn mắng thì mắng, dù sao đâu phải cậu chưa mắng tôi bao giờ!
Nói xong, anh cau mày, mắng một câu:
Cao Viễn đang ngồi ngơ ngác trên ghế, trên màn hình máy tính là lá đơn xin nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất. Ông ta áy náy, nhưng xem hồi lâu lại cảm thấy bực bội một cách vô lý. Ông ta đã khiến Tiền Tâm Nhất chịu oan ức, song anh phản kích như vậy cũng có phần quá đáng.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta cảm thấy tức giận, cho rằng tên khốn Tiền Tâm Nhất đúng là càn quấy, không ngờ anh còn có thể ở bên một người đàn ông! Nhưng ngay sau đó nỗi sợ xâm chiếm tinh thần ông ta. Tiền Tâm Nhất muốn đi, vậy còn Trần Tây An thì sao? Hắn có đi hay không?
– Nhìn cái gì mà nhìn! Không có việc gì làm à?… Mọi người đều bận như vậy, ai còn dám nhìn tôi nữa nào?
Trần Tây An cười ngặt nghẽo:
– Xin lỗi, anh không nên hỏi vấn đề ngu ngốc thế này.
– Em tha thứ cho anh. – Tiền Tâm Nhất quẳng một viên kẹo bạc hà vào miệng mình, vừa nhai vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
– Bao gồm cả Trần Tây An.
Thực ra anh cảm thấy khá mất tự nhiên, quá khứ anh một mình… làm vương làm tướng, lời bàn tán về anh cũng không được tốt. Dẫu sơ ý dẫn tới sai lầm thì xuất phát điểm cũng là ý tốt, chẳng qua anh chỉ tự cho rằng mình đúng mà thôi. Nhưng mức độ chấp nhận của mỗi người khác nhau, có lẽ người ta chỉ nghĩ anh xấu tính mà thôi.
Dù vậy, không thoải mái cũng chỉ diễn ra ngày một ngày hai, đây đều là những chuyện nhỏ không quan trọng, chờ lúc anh rời khỏi GAD thì sẽ chẳng còn nhớ gì nữa.
***
Trong thời gian hai ngày chờ đợi câu trả lời, Tiền Tâm Nhất chưa nghỉ hẳn, anh vẫn phải đi làm bình thường.
Văn phòng im lặng bất thường, những đôi tai dỏng lên lắng nghe lập tức bắt lấy tiếng đóng cửa, chỉ trong giây lát, vô số ánh mắt trao đổi với nhau, mọi người đều nhón chân chờ mong xem người bước tới đây là ai, song chỉ thấy một mình Trần Tây An.
Ngoại trừ anh mập biết một phần câu chuyện, ba người còn lại đều vô cùng ngạc nhiên. Anh Ngô không ngờ sẽ có chuyện này, Lương Cầm thì chẳng thể tin được, còn Triệu Đông Văn, tin tức này chẳng khác nào một mũi tên sắc bén đâm thẳng vào sâu trong lương tâm cậu ta.
Trái tim Triệu Đông Văn nhảy nhót giữa thiên đường và địa ngục, cậu ta vô cùng thất vọng nhưng cuối cùng vẫn đi theo Trần Tây An vào phòng. Trước nay Trần Tây An và thầy cậu ta vẫn luôn rất khăng khít, chắc chắn hắn biết Tiền Tâm Nhất đã đi đâu.
Thực ra Tiền Tâm Nhất đang ở ngay trong văn phòng Cao Viễn, anh và Trần Tây An chia nhau đi hai đường. Anh vào văn phòng Cao Viễn, hắn vào văn phòng của mình. Tiền Tâm Nhất gõ cửa bước vào, xoay tay khóa trái cửa. Đi tới ngồi xuống trước mặt Cao Viễn.
Cao Viễn day day trán, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Trần Tây An cười ngặt nghẽo:
Từ lúc biết được chuyện anh và Trần Tây An đang ở bên nhau từ miệng Trần Nghị Vi, Cao Viễn trở lên mông lung, ông ta phải tốn một lúc lâu mới vùng vẫy trong khó khăn để hiểu ra rằng “ở bên nhau” có nghĩa gì, chính là kiểu đóng cửa lại sống qua ngày.
Chỉ trong nháy mắt, ông ta cảm thấy tức giận, cho rằng tên khốn Tiền Tâm Nhất đúng là càn quấy, không ngờ anh còn có thể ở bên một người đàn ông! Nhưng ngay sau đó nỗi sợ xâm chiếm tinh thần ông ta. Tiền Tâm Nhất muốn đi, vậy còn Trần Tây An thì sao? Hắn có đi hay không?
Mỗi ngày Tiền Tâm Nhất đều lượn lờ dưới mí mắt Cao Viễn nên ông ta cũng đã soi anh từ lâu rồi, những người đàn ông đến công ty đều phát phì, chỉ có Tiền Tâm Nhất vẫn gầy như vậy. Tóc anh ngắn hơn trước đây rất nhiều, các đường nét gương mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, mang tới cho Cao Viễn cảm giác vô cùng xa lạ.
– Chú xem, chú vẫn có ý kiến với cháu đúng không. Trước đây do cháu không phân rõ quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, cháu không nên mắng chú, bây giờ cháu xin lỗi chú. Chú đóng mấy dấu cho cháu được không, cháu chẳng còn ý kiến gì với chú hết.
Tiền Tâm Nhất chưa bao giờ nhìn ông ta với ánh mắt hờ hững lạnh nhạt thế kia. Anh nhếch môi, gọi một tiếng “sếp Cao”:
– Như email đã viết, cháu tới đây để bàn chuyện xin nghỉ với chú.
Sự cung kính từ Tiền Tâm Nhất là một trải nghiệm mới mẻ và kỳ diệu với Cao Viễn. Đây luôn là điều mà địa vị và hư vinh của ông ta hy vọng. Vậy mà trong khoảnh khắc nó được thực hiện, Cao Viễn lại chẳng có cảm giác thỏa mãn như mong muốn, ông ta chỉ thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang kỳ quái, chua xót, tức giận, thất vọng, có lẽ còn cả phẫn nộ khi bị giấu giếm… Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An…
Mọi người ngơ ngác há hốc miệng vây xung quanh bàn làm việc của mấy người phòng số 1, đưa mắt nhìn vào trong văn phòng. Mỗi người một câu nghe ngóng thông tin, hỗn loạn tới mức ai hỏi câu gì cũng không nghe rõ.
Cao Viễn nhượng bộ như rất nhiều lần trong quá khứ, nói với giọng điệu bất đắc dĩ của bậc cha chú:
Mặt cậu ta nháy mắt trắng bệch, email xin nghỉ của Tiền Tâm Nhất đơn giả mà thô bạo, liếc qua thôi cũng thấy tận cuối cùng. Trong nháy mắt, Triệu Đông Văn như mất đi năng lực đọc chữ, những dòng chữ kia chiếu trên đồng tử cậu ta, nhưng cậu ta lại chẳng hiểu được nó có ý nghĩa gì. Tiếng bàn tán xì xào xung quanh đều bị ngăn ở bên ngoài, trong đầu cậu ta chỉ còn một dấu chấm hỏi khung b0. Không biết tại sao trong vòng một đêm, chuyện lại thay đổi thành ra như này.
– Nghỉ việc làm gì, tôi không đồng ý, cậu là công thần của GAD, cho dù công ty này có đi hết chỉ còn hai người, vậy thì chắc chắn người đó là cậu và tôi. Thầy mà biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi mất.
Trần Tây An hạ cửa xe xuống thông gió, nhại lời thoại của nam phát thanh viên trong radio:
Hôm qua trước mặt Hách Kiếm Vân, Cao Viễn đã nói sẽ để anh đi, hôm nay lại đổi sang một diện mạo khác, khen anh như thế anh là số một trên đời. Nếu Hách Kiếm Vân có mặt ở đây, chắc chắn ông ta sẽ chẳng ngu ngốc như ông ta của ngày hôm qua mà mặc cho Cao Viễn nói ra những lời hứa hẹn bùi tai.
Kính vỡ thì nên vứt vào trong thùng rác, cứ để đó chẳng quan tâm chỉ khiến người ta bị thương mà thôi.
– Nếu thầy biết cháu đã làm ra chuyện thế này mà còn ở lại GAD, người bị đánh chết phải là cháu mới đúng. – Tiền Tâm Nhất vẫn chẳng lung lay, anh nhìn thẳng Cao Viễn, vẻ mặt nghiêm túc – Sếp Cao, đừng giữ cháu lại nữa, chú không nên giữ cháu lại cũng không thể giữ cháu lại.
– Như email đã viết, cháu tới đây để bàn chuyện xin nghỉ với chú.
– Tiền Tâm Nhất tới chưa? – Cao Viễn tháo kính lão xuống, thầm nghĩ hóa ra Tiền Tâm Nhất cũng là một kẻ mưu mô.
Cao Viễn còn kích động hơn anh:
– Cậu bị sao mà cứ một mực đòi đi vậy! Những lời tôi nói hôm qua chỉ do hoàn cảnh ép buộc mà thôi. Cậu có ý kiến gì thì cứ đưa ra, muốn mắng thì mắng, dù sao đâu phải cậu chưa mắng tôi bao giờ!
Thời gian gửi email là chín giờ đúng, người gửi là email cá nhân của Tiền Tâm Nhất. Không rõ ai đọc đầu tiên, nhưng thông tin Tiền Tâm Nhất xin nghỉ việc như bão ngang qua, nháy mắt đã cuốn quanh cả không gian rộng lớn.
– Cậu oán trách tôi đúng không? Cậu trách tôi bảo vệ Tiểu Triệu mà bỏ mặc cậu đúng không. Nhưng chúng ta đều biết rõ rằng người phụ trách là cậu, cậu chẳng thể thoát khỏi liên quan. Hơn nữa bản thân cậu cứng đầu như trâu, đắc tội Hách Kiếm Vân hết lần này đến lần khác, ông ta muốn chỉnh cậu, tôi còn biết làm thế nào đây. Ờ, tôi nói với ông ta rằng một cấp dưới vừa tốt nghiệp đại học của cậu nhầm lẫn, cậu nghĩ xem ông ta có tin không? Ông ta sẽ chẳng tin, cho nên có nhắc đến vấn đề của Tiểu Triệu hay không thì cũng không ai chú ý hết. Vấn đề ở cậu, do cậu đắc tội người ta!
Tiền Tâm Nhất vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu, anh mỉm cười, cười hiền hòa tới mức nhìn thấy bóng dáng Trần Tây An trong đó:
– Chú xem, chú vẫn có ý kiến với cháu đúng không. Trước đây do cháu không phân rõ quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, cháu không nên mắng chú, bây giờ cháu xin lỗi chú. Chú đóng mấy dấu cho cháu được không, cháu chẳng còn ý kiến gì với chú hết.
– Đóng cái mông! Cậu đi rồi người trong công ty sẽ nhìn tôi thế nào? Hả? Người mới tới tâm lý còn chưa vững bị cậu dọa chạy mất thì phải làm sao?
Từ lúc biết được chuyện anh và Trần Tây An đang ở bên nhau từ miệng Trần Nghị Vi, Cao Viễn trở lên mông lung, ông ta phải tốn một lúc lâu mới vùng vẫy trong khó khăn để hiểu ra rằng “ở bên nhau” có nghĩa gì, chính là kiểu đóng cửa lại sống qua ngày.
Dáng vẻ ung dung không nóng không lạnh này khiến Cao Viễn rất khó chịu, ông ta rầu rĩ vung tay quăng kính bay thẳng ra xa:
– Có bản lĩnh thì cậu cứ đi như vậy đi. Tôi không đóng dấu!
– Chú đóng đi, cũng chẳng tổn thất gì với chú hết. – Tiền Tâm Nhất đứng dậy, cụp mi nhìn ông ta – Trong thời buổi khủng hoảng kinh tế hiện nay, ngoại trừ cháu ra sẽ chẳng có ai đi hết, anh Ngô, chị Lương Cầm đều sẽ không đi…
Anh hơi dừng lại một chút:
Trước tiên, không nói tới việc ông không muốn để anh đi, cho dù có muốn để anh đi thật thì mọi người đều là người lớn rồi, ra ngoài làm việc cũng quan trọng thể diện, không thể làm việc với nhau thì chia tay trong hòa bình, anh cũng ba mươi đến nơi, tại sao làm việc không nể nang ai hết vậy.
– Người tính cách hướng nội mới dễ cảm thấy mất tự nhiên, bị người khác nhìn một cái thôi là ánh mắt sẽ lảng tránh. Mặc dù em cũng không phải người hướng ngoại, nhưng nếu như người trong công ty nhìn chằm chằm vào em, em sẽ tới hỏi người đó.
– Bao gồm cả Trần Tây An.
Ánh mắt Cao Viễn khẽ chấn động, bỗng dưng ông ta nhận thấy ánh mắt của Tiền Tâm Nhất ở góc độ này có một cảm giác áp bách lạ thường.
Tiền Tâm Nhất nhận ra sự thay đổi nho nhỏ trong ánh mắt của ông ta, trái tim không khỏi xót xa:
– Chú Cao Viễn, bao nhiêu năm qua chúng ta đã làm việc cùng nhau, chú cũng phải để lại cho cháu chút tình cảm chứ. Trước đây rất nhiều công ty có môi trường tốt hơn GAD nhưng cháu vẫn ở lại đây, bởi vì cháu bằng lòng. Bây giờ cháu muốn đi không phải vì áp lực của Hách Kiếm Vân mà cháu không muốn ở lại nơi này nữa.
– Khi cháu muốn, cháu có thể làm việc bán mạng cho chú như một thằng ngốc, khi cháu không muốn, cũng có thể khiến thanh danh của công ty chú như mương nước thối, chú có tin không?
Làm chuyện tốt rất khó, tuy nhiên muốn làm chuyện xấu thì chỉ một phút thôi cũng đủ rồi. Đây là ngành nghề đi dây thép trên cao, không thể qua loa dẫu chỉ một chút. Cao Viễn bị anh ép tới mức muốn chửi người. Nhưng lại nghe thấy anh nói:
– Hách Kiếm Vân đang đợi hai ngày nữa cháu sẽ nghỉ việc. Ông ta thích những người bạn làm ăn thành thật, chú đừng khiêu chiến bụng dạ ông ta. Cháu về văn phòng bàn giao công việc trước. Chú suy nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại nội bộ cho cháu nhé.
Ánh mắt Cao Viễn khẽ chấn động, bỗng dưng ông ta nhận thấy ánh mắt của Tiền Tâm Nhất ở góc độ này có một cảm giác áp bách lạ thường. Hết chương 67