Trần Tây An là người đích thân kiểm tra bản vẽ kết cấu, hắn còn biết rõ hơn cả Tiền Tâm Nhất, chuyện đôi dầm bị gãy kia có chiều cao chính xác là 1000.
– Đừng nói những lời này với tôi.
Đội thi công bị hủy hợp đồng, Tiền Tâm Nhất xin nghỉ việc, sự chênh lệch này tràn ngập mâu thuẫn. Trần Nghị Vi hiểu tính cách của Tiền Tâm Nhất, anh là một người cứng quá hóa gãy điển hình. Nếu như thực sự vấn đề nằm ở anh, chắc chắn giọng điệu khi từ chức sẽ không cứng rắn như vậy.
Nhưng ngại vì Trần Nghị Vi cũng ở trong văn phòng, hắn bèn kéo Triệu Đông Văn ra ngoài cầu thang.
Trần Nghị Vi trượt tới đường đi, đối diện với ánh mắt Trần Tây An nhìn qua đây vì nghe thấy tiếng động, anh ta mỉm cười:
Tiền Tâm Nhất không ngăn nổi, quyết định chạy lấy người. Vốn dĩ anh đã ngồi ngay gần cửa, đứng dậy chỉ cần bước mấy bước, tay đã đặt trên tay vặn cửa:
***
Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Văn nhìn thấy hắn hút thuốc, có lẽ do tâm trạng, cậu ta cảm thấy thoạt nhìn người đàn anh này có vẻ rất khác với bình thường. Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất tốt, dẫn tới giờ đây Triệu Đông Văn cũng vô cùng khó xử khi đối diện với Trần Tây An:
Nếu như cậu ta không biết thì phiên bản tải xuống trong nhóm thảo luận đều sai, chuyện này chẳng thể chối cãi. Triệu Đông Văn nhìn mặt đất, qua một lúc lâu mới “ừ” một tiếng, giọng trầm thấp khàn khàn.
– Đàn anh, thầy em đâu rồi? Anh ấy có tới công ty không?
Cho dù Trần Nghị Vi không phải người được bàn giao hạng mục thì sự cố của dự án biệt thự cũng chẳng thể che giấu, một truyền mười, mười truyền trăm, trong cái ngành kiến trúc nho nhỏ của thành phố này đều nghe được phong thanh.
Triệu Đông Văn không hiểu, Cao Viễn cũng sẽ không nói với cậu ta. Cuộc điện thoại của Tiền Tâm Nhất sẽ chỉ khiến cậu ta càng thêm hoang mang lo sợ mà thôi.
Gạt tàn mà Tiền Tâm Nhất ngự dụng vẫn nằm ở góc bậc thang thứ hai, mỗi lúc anh cảm thấy phiền lòng không muốn ngồi trong phòng làm việc đều thích ngồi xổm ở đây thở dài.
Trong đầu Triệu Đông Văn lúc này toàn là xin nghỉ việc nhận lỗi, lỗi là của cậu ta, cuối cùng thầy cậu ta xin nghỉ.
Trần Tây An là người đích thân kiểm tra bản vẽ kết cấu, hắn còn biết rõ hơn cả Tiền Tâm Nhất, chuyện đôi dầm bị gãy kia có chiều cao chính xác là 1000.
Trần Tây An cũng muốn thở dài, nếu như không có chuyện này, hắn vẫn rất quý Triệu Đông Văn.
– Vẫn ổn, ăn no ngủ kỹ. – Gương mặt tươi cười của Trần Tây An phảng phất nét giận dữ bí mật – Cậu ấy đã quyết tâm muốn đi, cũng chẳng quan tâm tới chút phúc lợi và lương kia, dù sao mới bắt đầu năm mới thì cũng chẳng được là bao. Đương nhiên, thứ mà cậu ấy nên có cậu ấy vẫn sẽ lấy đi.
Làm sao cậu ta có thể nói ra mình đã gửi rồi, chẳng qua sợ bị mắng nên mới len lén xóa mail gửi lại đi… nếu như không có email xin nghỉ việc sáng nay, cậu ta vốn đã tích đủ dũng khí để thẳng thắn, chỉ đợi thầy tới chất vấn, cậu ta sẽ nói với anh sự thực, cũng đã chuẩn bị nghe mắng hay ăn đòn rồi. Đáng tiếc dũng khí của cậu ta đến quá muộn.
Cậu ta trẻ trung, bừng bừng sức sống, chưa mang dáng vẻ mà cuộc sống bào mòn, có hấp tấp bộp chộp cũng không khiến người ta thấy ghét. Ai cũng coi cậu ấy như một đứa trẻ.
Thoạt nhìn hình thức xử phạt này rất có vấn đề, có điều cũng rất có lợi với anh ta. Tiền Tâm Nhất đi rồi, với thái độ khiêm nhường không tranh với đời của Trần Tây An, khả năng cao chức phụ trách phòng số 1 sẽ về tay anh ta.
– Dầm mái lấy ánh sáng của biệt thự bị gãy, hôm qua mở cuộc họp quy trách nhiệm, đội thi công nói giá trị thiết kế chúng ta đưa ra bị nhỏ, sự thực thì nhỏ thật. Còn chúng ta nói rằng bọn họ đã thi công sai hình thức kết cấu thép, đang thẳng thì làm thành gấp khúc, tranh cãi cả ngày thì hai bên đều có lỗi. Đội thi công bị hủy hợp đồng, Tâm Nhất cũng xin nghỉ việc.
– Đừng lên cơn thần kinh thế chứ, này, – Tiền Tâm Nhất rút một tờ giấy cho cô – Bây giờ đang thiếu người, chú ấy sẽ không để chị đi đâu.
Nhưng không ai có quyền lợi được vĩnh viễn bao dung.
– Anh ấy vẫn ổn chứ? Sếp Cao sẽ không để anh ấy đi đâu.
Cô đánh thật, Tiền Tâm Nhất bị đập đau cả ngực, chỉ đành túm lấy cánh tay cô. Thấy cô vừa giận vừa đau lòng, cơn tức anh mang ra từ văn phòng Cao Viễn cũng dịu đi một chút, vẫn còn có người muốn giữ anh lại, anh mỉm cười:
Thực ra Lương Cầm không hứng thú với lời giải thích của anh, cô lau nước mắt, sụt sịt mũi, nói:
Triệu Đông Văn không dám nhìn hắn, hễ đối diện với tầm nhìn của hắn thì lại dời mắt đi, đây là biểu hiện điển hình của sự chột dạ. Trần Tây An quăng điếu thuốc còn hơn phân nửa vào trong gạt tàn, làn khói trắng nhàn nhạt bốc lên từ phía đáy:
Chẳng ai mong chờ vào việc sẽ lấy được một khoản bồi thường lớn từ cậu sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, cho nên đối tượng mà họ bám riết chính là công ty. Lợi ích và trách nhiệm không thể tách riêng, một bên lợi hai bên thiệt, còn về chuyện công ty xử phạt người mắc sai lầm thế nào là chuyện nội bộ của bọn họ.
– Tiểu Triệu, cậu vẫn luôn biết chuyện bản vẽ kết cấu bị nén sai đúng không?
Lương Cầm không đấm anh nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm túc của anh, cô lại vươn tay đẩy anh ngửa về sau. Đang định ép hỏi thì bị anh mập ở phía sau khẽ huých nhẹ một cái. Cô quay đầu nhìn, phát hiện toàn những gương mặt tò mò liền lập tức xấu hổ kéo Tiền Tâm Nhất vào trong phòng họp.
Nếu như cậu ta không biết thì phiên bản tải xuống trong nhóm thảo luận đều sai, chuyện này chẳng thể chối cãi. Triệu Đông Văn nhìn mặt đất, qua một lúc lâu mới “ừ” một tiếng, giọng trầm thấp khàn khàn.
– Nếu đã biết mình làm sai và có sẵn bản hoàn thiện, tại sao không gửi lại? Cậu có phân biệt được thế nào là lỗi lớn lỗi nhỏ không?
Biểu cảm và giọng điệu của Trần Tây An đều rất bình thường, nhưng thần kinh của Triệu Đông Văn lại hiểu ngầm rằng đây là một lời khiển trách. Cậu ta nuốt nước bọt, có cảm giác như trăm miệng cũng chẳng thể giãi bày.
Trần Nghị Vi sững người, bụng dạ Trần Tây An còn thâm sâu hơn Tiền Tâm Nhất nhiều. Trần Nghị Vi sợ hắn hiểu nhầm bèn mỉm cười giải thích:
Triệu Đông Văn ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ ngầu long lanh nước. Cậu ta muốn giải thích dẫu chỉ là một câu, nhưng Tiền Tâm Nhất phất tay một cái áp chế cơn giận của Lương Cầm và anh mập, bảo bọn họ tạm thời ngậm miệng lại.
Làm sao cậu ta có thể nói ra mình đã gửi rồi, chẳng qua sợ bị mắng nên mới len lén xóa mail gửi lại đi… nếu như không có email xin nghỉ việc sáng nay, cậu ta vốn đã tích đủ dũng khí để thẳng thắn, chỉ đợi thầy tới chất vấn, cậu ta sẽ nói với anh sự thực, cũng đã chuẩn bị nghe mắng hay ăn đòn rồi. Đáng tiếc dũng khí của cậu ta đến quá muộn.
– Tiểu Triệu, cậu vẫn luôn biết chuyện bản vẽ kết cấu bị nén sai đúng không?
Không có Trần Tây An và Trần Nghị Vi, đây chính là nhóm ban đầu của bọn họ. Song, bầu không khí xung quanh lại khác biệt một trời một vực so với trước đây.
Trước khi anh ra ngoài, Lương Cầm và anh Ngô đã tìm hiểu sơ qua về chuyện xảy ra ngày hôm qua từ miệng anh mập. Cô chỉ mong sao có thể đập chết Triệu Đông Văn, nhưng càng tức giận Tiền Tâm Nhất hơn. Bình thường anh ngang như cua, bây giờ Cao Viễn bảo anh cút là anh cút, còn cút dứt khoát như vậy. Dựa vào đâu mà anh làm thế!
Nếu như cuộc điện thoại ngày hôm qua cậu ta gọi đi không phải tới Cao Viễn mà là tới Tiền Tâm Nhất, để anh biết được bản vẽ chính xác đã được gửi thành công, thì anh cũng sẽ không trải qua cục diện bế tắc ấy. Dù email bên tổng thầu đã bị Trương Hàng xóa đi, nhưng có thể kiểm tra email của Trần Thụy Hà làm chứng mà.
Kết cục bày ra ngay trước mắt, chắc chắn trong cuộc họp ngày hôm qua đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, anh mập là một trong những người biết chuyện, nhưng Triệu Đông Văn vẫn chưa có thời gian nghe ngóng. Bây giờ trong đầu cậu ta vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn nhìn thấy Tiền Tâm Nhất trước đã, sau đó… cậu còn chưa nghĩ xong.
Dứt lời anh vội vàng mở cửa, chuẩn bị quay về bên Trần Tây An tị nạn. Kết quả Triệu Đông Văn khóc lóc đuổi theo:
Dẫu vậy, xuất phát từ những mục đích khác nhau, chẳng có ai chịu nói rằng bọn họ đã từng gửi bản vẽ với số liệu dầm cao 1000.
– Tâm Nhất đang ở trong phòng làm việc của sếp Cao, lát nữa sẽ ra ngay, cho dù cậu ấy tìm cậu hay cậu tới tìm cậu ấy, thì cậu cũng nên nghĩ kỹ xem phải nói những gì, đừng ăn nói lộn xộn, cậu ấy sẽ tức giận.
Sự việc đi quá xa so với dự đoán của Triệu Đông Văn, cậu ta dùng thời gian nửa ngày để trốn tránh, nguyên một đêm mất ngủ để quyết tâm. Vậy mà khi trời vừa sáng, email xin nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất xuất hiện trong hòm thư, sự thẳng thắn đến muộn của cậu ta đã trở thành một lời châm chọc, ngoại trừ làm người khác bị thương ra thì chẳng có tác dụng gì, thà không nói còn hơn.
Trong đầu Triệu Đông Văn lúc này toàn là xin nghỉ việc nhận lỗi, lỗi là của cậu ta, cuối cùng thầy cậu ta xin nghỉ.
Trần Tây An cũng muốn thở dài, nếu như không có chuyện này, hắn vẫn rất quý Triệu Đông Văn.
Anh đứng dậy cúi người, đến cả anh Ngô cũng đỏ mắt. Lương Cầm khóc nức nở, muốn mắng Triệu Đông Văn quá hèn, nhưng bây giờ chẳng dám thốt ra câu nào, kết quả cảm xúc quá mức kịch liệt dẫn tới chỉ toàn những tiếng nức nở bật ra khỏi miệng.
Cậu ta vô cùng ăn năn hối hận, nhưng nếu như thời có gian quay ngược trở lại, cậu ta vẫn là rùa đen rụt đầu. Cậu ta quá thiếu kinh nghiệm, cậu ta hoảng loạn, cậu ta luôn cho rằng kết cục của sai sót này là ngồi tù, song thực ra sự việc không nghiêm trọng đến vậy.
– Thầy ơi!
– Chị đóng cọc à, đấm chết em mất.
Sự cố đã xảy ra, người bị hại chỉ cần bồi thường hợp lý. Nếu như bắt cậu ta ngồi tù có thể chữa lành vết thương cho nạn nhân thì người nhà nạn nhân sẽ liều mạng khiến cậu ta phải bị trừng phạt thích đáng, có điều sự thực thì làm vậy cũng chẳng ích gì. Chữa trị cần tiền, hồi phục cần tiền, sau khi xuất viện cơ thể không thể trở về trạng thái như trước khi xảy ra sự cố cũng cần tiền, công bằng không thể làm cơm ăn, thứ người khác cần chỉ có tiền thôi.
– Đến chứ, vẫn còn đang làm tại sao lại không tới?
***
Chẳng ai mong chờ vào việc sẽ lấy được một khoản bồi thường lớn từ cậu sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, cho nên đối tượng mà họ bám riết chính là công ty. Lợi ích và trách nhiệm không thể tách riêng, một bên lợi hai bên thiệt, còn về chuyện công ty xử phạt người mắc sai lầm thế nào là chuyện nội bộ của bọn họ.
Triệu Đông Văn không hiểu, Cao Viễn cũng sẽ không nói với cậu ta. Cuộc điện thoại của Tiền Tâm Nhất sẽ chỉ khiến cậu ta càng thêm hoang mang lo sợ mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Văn nhìn thấy hắn hút thuốc, có lẽ do tâm trạng, cậu ta cảm thấy thoạt nhìn người đàn anh này có vẻ rất khác với bình thường. Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất tốt, dẫn tới giờ đây Triệu Đông Văn cũng vô cùng khó xử khi đối diện với Trần Tây An:
Triệu Đông Văn cũng khá may mắn, vừa tốt nghiệp đã có người chịu dạy cậu ta, trước giờ cậu ta có vấn đề gì là chạy đi hỏi ngay, quá ỷ lại vào người khác, bản thân không chịu động não, kết quả cũng chỉ biết qua qua vấn đề. Có thể trong lòng cậu ta hiểu rõ nhưng chẳng biết cách diễn đạt thế nào, còn ăn nói kiểu ỡm à ỡm ờ, Tiền Tâm Nhất đã mắng cậu ta rất nhiều lần về tội này.
Kỹ năng biểu đạt rõ ràng vô cùng đáng quý, cho nên ngay lần đầu tiên gặp Trần Tây An ở GAD, Tiền Tâm Nhất đã khẳng định năng lực của hắn rồi. Chỉ cần giao lưu trong công việc sẽ biết được một người làm việc có logic hay không.
Kết cục bày ra ngay trước mắt, chắc chắn trong cuộc họp ngày hôm qua đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, anh mập là một trong những người biết chuyện, nhưng Triệu Đông Văn vẫn chưa có thời gian nghe ngóng. Bây giờ trong đầu cậu ta vô cùng hỗn loạn, chỉ muốn nhìn thấy Tiền Tâm Nhất trước đã, sau đó… cậu còn chưa nghĩ xong.
Giọng nói kèm theo tiếng nức nở, vành mắt nóng lên đỏ ửng, biểu cảm trên gương mặt căng thẳng đã sắp mất khống chế.
– Em xin lỗi.
Triệu Đông Văn chỉ nói:
Muôn mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Tiền Tâm Nhất, anh không biết phải dùng thái độ nào để đối mặt với Triệu Đông Văn. Nhưng thấy cậu ta ngồi khóc trước mặt, anh thực sự không nhìn nổi nữa, chống khuỷu tay lên bàn nói:
– Đàn anh, thầy em đâu rồi? Anh ấy có tới công ty không?
– Em xin lỗi.
Nhưng ngại vì Trần Nghị Vi cũng ở trong văn phòng, hắn bèn kéo Triệu Đông Văn ra ngoài cầu thang.
Giọng nói kèm theo tiếng nức nở, vành mắt nóng lên đỏ ửng, biểu cảm trên gương mặt căng thẳng đã sắp mất khống chế.
– Anh Trần hài hước thật, đã gửi đơn xin nghỉ việc rồi còn ra ngoài họp làm gì?
Lý trí nói với Trần Tây An rằng không nên tỏ thái độ gì với cậu ta, nhưng dẫu sao trái tim hắn vẫn thiên vị Tiền Tâm Nhất, hắn sẽ vui vẻ khi nhìn thấy kết cục anh rời khỏi đây, chẳng qua cách thức biến thành sa thải khiến hắn không thể không đau lòng.
Hai người đàn ông còn lại không tinh tế được như cô, càng không biết mình phải nói gì mới được.
Thoạt nhìn Tiền Tâm Nhất như không có vấn đề gì, song chắc chắn trong lòng anh đang trống rỗng khó chịu, có lẽ phải mất một thời gian lâu sau mới có thể lấp đầy được nó. GAD là gia đình làm việc của anh, anh cần cù chăm chỉ, cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Biểu cảm và giọng điệu của Trần Tây An đều rất bình thường, nhưng thần kinh của Triệu Đông Văn lại hiểu ngầm rằng đây là một lời khiển trách. Cậu ta nuốt nước bọt, có cảm giác như trăm miệng cũng chẳng thể giãi bày.
– Đừng nói những lời này với tôi.
Cậu ta trẻ trung, bừng bừng sức sống, chưa mang dáng vẻ mà cuộc sống bào mòn, có hấp tấp bộp chộp cũng không khiến người ta thấy ghét. Ai cũng coi cậu ấy như một đứa trẻ.
– Tiền Tâm Nhất, đm cậu, cậu không giải thích rõ chuyện này thì không xong với tôi đâu.
Trần Tây An cau mày, vừa tỏ ra tức giận đã kịp thời kiềm chế. Triệu Đông Văn cúi đầu cho nên không phát hiện ra gì hết.
Lý trí nói với Trần Tây An rằng không nên tỏ thái độ gì với cậu ta, nhưng dẫu sao trái tim hắn vẫn thiên vị Tiền Tâm Nhất, hắn sẽ vui vẻ khi nhìn thấy kết cục anh rời khỏi đây, chẳng qua cách thức biến thành sa thải khiến hắn không thể không đau lòng.
– Tâm Nhất đang ở trong phòng làm việc của sếp Cao, lát nữa sẽ ra ngay, cho dù cậu ấy tìm cậu hay cậu tới tìm cậu ấy, thì cậu cũng nên nghĩ kỹ xem phải nói những gì, đừng ăn nói lộn xộn, cậu ấy sẽ tức giận.
Chạy tới trước mặt Tiền Tâm Nhất, cô bật khóc, đấm ngực anh như một cô bạn gái gây sự vô cớ:
Triệu Đông Văn cũng khá may mắn, vừa tốt nghiệp đã có người chịu dạy cậu ta, trước giờ cậu ta có vấn đề gì là chạy đi hỏi ngay, quá ỷ lại vào người khác, bản thân không chịu động não, kết quả cũng chỉ biết qua qua vấn đề. Có thể trong lòng cậu ta hiểu rõ nhưng chẳng biết cách diễn đạt thế nào, còn ăn nói kiểu ỡm à ỡm ờ, Tiền Tâm Nhất đã mắng cậu ta rất nhiều lần về tội này.
Trần Nghị Vi thầm nghĩ, “chút” là sao, rốt cuộc anh ta có ý gì đây!
Anh đã bận cả đống việc mà còn phải tốn thời gian với sự ngu ngốc của Triệu Đông Văn, tuy tức lắm nhưng dẫu sao đây cũng là học trò mình nhận, mắng xong rồi vẫn phải lo. Đầu tiên phải dạy cậu ta nắm được bản chất của vấn đề, sau đó tìm đáp án.
Trần Tây An cảm thấy không cần thiết phải giải thích, tiêu chuẩn của kẻ thù và bạn khác nhau, ví dụ như Vương Nhất Phong, có đánh chết anh ta cũng chẳng tin Tiền Tâm Nhất sẽ phạm phải sai lầm thế này, còn Trần Nghị Vi sẽ luôn cho rằng đó là trách nhiệm của Tiền Tâm Nhất.
Kỹ năng biểu đạt rõ ràng vô cùng đáng quý, cho nên ngay lần đầu tiên gặp Trần Tây An ở GAD, Tiền Tâm Nhất đã khẳng định năng lực của hắn rồi. Chỉ cần giao lưu trong công việc sẽ biết được một người làm việc có logic hay không.
Đây là mục tiêu anh ta muốn đạt được khi bước chân vào GAD – Vượt qua sự nổi bật của Tiền Tâm Nhất, trở thành một kiến trúc sư có thực lực nhất. Bây giờ hiện thực tới quá bất ngờ, đến anh ta còn thấy khó tin. Anh ta hỏi với thái độ vừa quan tâm vừa hoang mang:
Nghe nói anh đang ở trong văn phòng, Triệu Đông Văn bỗng thở phào một hơi. Đề nghị của đàn anh rất đúng, dẫu vậy bây giờ cậu ta chẳng thể nghĩ được gì, cứ tưởng tượng đến việc sắp khiến Tiền Tâm Nhất nổi nóng là cậu ta lại luống cuống.
***
Sự việc đi quá xa so với dự đoán của Triệu Đông Văn, cậu ta dùng thời gian nửa ngày để trốn tránh, nguyên một đêm mất ngủ để quyết tâm. Vậy mà khi trời vừa sáng, email xin nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất xuất hiện trong hòm thư, sự thẳng thắn đến muộn của cậu ta đã trở thành một lời châm chọc, ngoại trừ làm người khác bị thương ra thì chẳng có tác dụng gì, thà không nói còn hơn.
Trần Tây An trở về văn phòng pha trà như thường lệ. Nghĩ tới mối quan hệ giữa hắn và Tiền Tâm Nhất, Trần Nghị Vi liếc liếc nhìn, không thấy được sự giận dữ và bất bình trên gương mặt hắn thì có hơi bất ngờ. Anh ta do dự một lúc lâu mới giẫm chân lên thảm, đẩy ghế chếch về sau.
– Tiểu Triệu, tôi đã xin nghỉ việc rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa, nếu cậu muốn làm gió thoảng bên tai thì tôi đây cũng không nghe thấy.
Trần Nghị Vi trượt tới đường đi, đối diện với ánh mắt Trần Tây An nhìn qua đây vì nghe thấy tiếng động, anh ta mỉm cười:
Trần Nghị Vi luôn cảm thấy lời hắn nói đang ẩn ý điều gì đó, chẳng qua da mặt anh ta không mỏng, bị nói thẳng cũng không thấy xấu hổ còn mỉm cười chẳng để lộ chút sơ hở nào:
– Kỹ sư Trần, hôm nay trưởng phòng Tiền có đến công ty không vậy?
Trần Tây An chưa biết chuyện anh ta đã tiết lộ mối quan hệ của mình và Tiền Tâm Nhất cho Cao Viễn biết, bây giờ cục cưng già của hắn đang trong văn phòng đón nhận cơn giận cá chém thớt phức tạp của Cao Viễn. Hắn đáp bằng một nụ cười, hỏi với giọng điệu như thể đương nhiên:
Cô cũng bắt đầu từ người mới, cũng thấu hiểu gánh nặng tâm lý khi bản vẽ mình phụ trách có nhầm lẫn, rõ ràng cô phải trách Triệu Đông Văn, tuy nhiên mối quan hệ thân thiết lại khiến cô không nhẫn tâm trách móc cậu ta. Trong lòng cô, cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trưởng thành.
Trần Tây An chưa biết chuyện anh ta đã tiết lộ mối quan hệ của mình và Tiền Tâm Nhất cho Cao Viễn biết, bây giờ cục cưng già của hắn đang trong văn phòng đón nhận cơn giận cá chém thớt phức tạp của Cao Viễn. Hắn đáp bằng một nụ cười, hỏi với giọng điệu như thể đương nhiên:
Gạt tàn mà Tiền Tâm Nhất ngự dụng vẫn nằm ở góc bậc thang thứ hai, mỗi lúc anh cảm thấy phiền lòng không muốn ngồi trong phòng làm việc đều thích ngồi xổm ở đây thở dài.
– Đến chứ, vẫn còn đang làm tại sao lại không tới?
Trần Nghị Vi sững người, bụng dạ Trần Tây An còn thâm sâu hơn Tiền Tâm Nhất nhiều. Trần Nghị Vi sợ hắn hiểu nhầm bèn mỉm cười giải thích:
***
– À, sáng nay tôi không thấy anh ấy nên tưởng rằng anh ấy ra ngoài họp rồi.
Triệu Đông Văn chỉ nói:
Trần Tây An uống ngụm trà, nói rất tùy ý:
– Đáng đời cậu thôi.
– Anh Trần hài hước thật, đã gửi đơn xin nghỉ việc rồi còn ra ngoài họp làm gì?
Trần Nghị Vi tiếc thương một lát, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ không nghe theo khống chế.
Trần Nghị Vi luôn cảm thấy lời hắn nói đang ẩn ý điều gì đó, chẳng qua da mặt anh ta không mỏng, bị nói thẳng cũng không thấy xấu hổ còn mỉm cười chẳng để lộ chút sơ hở nào:
– Trưởng phòng Tiền xin nghỉ việc thật hả? Tôi còn tưởng email của anh ấy bị hack cơ, chuyện là sao vậy?
Trước mắt chỉ hay tin có một người đang phải phẫu thuật đầu gấp, một người gãy đốt sống, có thể khôi phục dây thần kinh hay không cũng phải xem kết quả của ca phẫu thuật. Khỏi phải nhắc tới diện tích bầm dập lớn trên cơ thể, tuy mạng vẫn còn nhưng những tổn thương để lại thì không thể vãn hồi.
Cho dù Trần Nghị Vi không phải người được bàn giao hạng mục thì sự cố của dự án biệt thự cũng chẳng thể che giấu, một truyền mười, mười truyền trăm, trong cái ngành kiến trúc nho nhỏ của thành phố này đều nghe được phong thanh.
Nhưng không ai có quyền lợi được vĩnh viễn bao dung.
– Kỹ sư Trần, hôm nay trưởng phòng Tiền có đến công ty không vậy?
Trần Tây An cảm thấy không cần thiết phải giải thích, tiêu chuẩn của kẻ thù và bạn khác nhau, ví dụ như Vương Nhất Phong, có đánh chết anh ta cũng chẳng tin Tiền Tâm Nhất sẽ phạm phải sai lầm thế này, còn Trần Nghị Vi sẽ luôn cho rằng đó là trách nhiệm của Tiền Tâm Nhất.
– Dầm mái lấy ánh sáng của biệt thự bị gãy, hôm qua mở cuộc họp quy trách nhiệm, đội thi công nói giá trị thiết kế chúng ta đưa ra bị nhỏ, sự thực thì nhỏ thật. Còn chúng ta nói rằng bọn họ đã thi công sai hình thức kết cấu thép, đang thẳng thì làm thành gấp khúc, tranh cãi cả ngày thì hai bên đều có lỗi. Đội thi công bị hủy hợp đồng, Tâm Nhất cũng xin nghỉ việc.
– Đừng có đánh trống lảng, tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Anh mập đã nói cho chúng tôi biết chuyện xảy ra ngày hôm qua rồi. Cậu có trách nhiệm nhưng Tiểu… – Cô ý thức được rằng hiện tại không thích hợp để nói ra những lời này. Mọi người đều hiểu cả, Lương Cầm vội bụm chặt miệng, phát hiện Triệu Đông Văn đang cúi đầu, bờ vai khẽ run lên nhè nhẹ, xem ra là đang khóc.
Mặc dù Trần Nghị Vi hám danh lợi, nhưng vẫn có giới hạn đạo đức, nghe vậy anh ta lập tức truy hỏi:
– Cậu đi thì tôi cũng đi, dù sao sếp Cao vẫn luôn muốn tôi đi. Cậu đi rồi không ai bảo vệ tôi nữa, tôi cũng chẳng ở lại được mấy ngày.
– Có ai thương vong không?
Thoạt nhìn Tiền Tâm Nhất như không có vấn đề gì, song chắc chắn trong lòng anh đang trống rỗng khó chịu, có lẽ phải mất một thời gian lâu sau mới có thể lấp đầy được nó. GAD là gia đình làm việc của anh, anh cần cù chăm chỉ, cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Trước mắt chỉ hay tin có một người đang phải phẫu thuật đầu gấp, một người gãy đốt sống, có thể khôi phục dây thần kinh hay không cũng phải xem kết quả của ca phẫu thuật. Khỏi phải nhắc tới diện tích bầm dập lớn trên cơ thể, tuy mạng vẫn còn nhưng những tổn thương để lại thì không thể vãn hồi.
Trần Nghị Vi tiếc thương một lát, đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ không nghe theo khống chế.
Đội thi công bị hủy hợp đồng, Tiền Tâm Nhất xin nghỉ việc, sự chênh lệch này tràn ngập mâu thuẫn. Trần Nghị Vi hiểu tính cách của Tiền Tâm Nhất, anh là một người cứng quá hóa gãy điển hình. Nếu như thực sự vấn đề nằm ở anh, chắc chắn giọng điệu khi từ chức sẽ không cứng rắn như vậy.
Mà tâm tư của Cao Viễn thì anh ta còn hiểu hơn, tháp lưng ong vẫn còn trong giai đoạn thiết kế, hợp đồng mới mang tính chiến lược cũng vừa khởi động, chắc chắn ông ta sẽ không nhắc tới chuyện sa thải, mấy ngày nay ông ta luôn mồm nói phải tìm người ở đâu tới giúp đỡ, trong lúc không đủ nhân lực làm sao ông ta có thể đuổi Tiền Tâm Nhất đi được.
– Thực ra em không muốn mắng mọi người, chẳng qua nói rồi mà mọi người không nhớ. Đây là lần cuối cùng chúng ta họp với nhau. Để giữ chút ấn tượng tốt, em sẽ không dạy dỗ ai nữa. Cảm ơn bao nhiêu năm qua mọi người đã ủng hộ công việc của em, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, mọi người, em đi đây.
Thoạt nhìn hình thức xử phạt này rất có vấn đề, có điều cũng rất có lợi với anh ta. Tiền Tâm Nhất đi rồi, với thái độ khiêm nhường không tranh với đời của Trần Tây An, khả năng cao chức phụ trách phòng số 1 sẽ về tay anh ta.
Tay trái Triệu Đông Văn đặt trên bàn phím, giả vờ như đang vẽ, nhưng ánh mắt lại len lén nhìn chằm chằm đường đi. Có một bóng người xuất hiện trên tấm ngăn, trái tim căng thẳng của cậu ta nhảy vọt lên tận cổ họng.
Đây là mục tiêu anh ta muốn đạt được khi bước chân vào GAD – Vượt qua sự nổi bật của Tiền Tâm Nhất, trở thành một kiến trúc sư có thực lực nhất. Bây giờ hiện thực tới quá bất ngờ, đến anh ta còn thấy khó tin. Anh ta hỏi với thái độ vừa quan tâm vừa hoang mang:
Mặc dù Trần Nghị Vi hám danh lợi, nhưng vẫn có giới hạn đạo đức, nghe vậy anh ta lập tức truy hỏi:
– Anh ấy vẫn ổn chứ? Sếp Cao sẽ không để anh ấy đi đâu.
– Vẫn ổn, ăn no ngủ kỹ. – Gương mặt tươi cười của Trần Tây An phảng phất nét giận dữ bí mật – Cậu ấy đã quyết tâm muốn đi, cũng chẳng quan tâm tới chút phúc lợi và lương kia, dù sao mới bắt đầu năm mới thì cũng chẳng được là bao. Đương nhiên, thứ mà cậu ấy nên có cậu ấy vẫn sẽ lấy đi.
Trần Nghị Vi thầm nghĩ, “chút” là sao, rốt cuộc anh ta có ý gì đây!
***
Tay trái Triệu Đông Văn đặt trên bàn phím, giả vờ như đang vẽ, nhưng ánh mắt lại len lén nhìn chằm chằm đường đi. Có một bóng người xuất hiện trên tấm ngăn, trái tim căng thẳng của cậu ta nhảy vọt lên tận cổ họng.
Vương Thuần bận rộn đi tới đi lui, dọa cậu ta sợ chết đi sống lại. Cuối cùng khi cậu ta sắp không nhịn được nữa chuẩn bị phàn nàn thì chiếc bóng kia chợt mang hình dáng của Tiền Tâm Nhất.
Dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu Triệu Đông Văn bỗng đứt phựt. Tầm mắt của cậu ta và Tiền Tâm Nhất chạm nhau. Ánh mắt thờ ơ của anh khiến cả người cậu ta run rẩy, cậu ta căng thẳng và sợ hãi thầm nói: Xong rồi, vậy mà anh ấy không nổi nóng với mình!
Triệu Đông Văn chống đôi chân mềm nhũn đứng dậy, bất cẩn vấp vào dây cắm, case máy tính đổ xuống, kêu “ầm” một tiếng. Tiếng động đã thu hút sự chú ý của mọi người, ngay lập tức, tất cả mọi người trong phạm vi nhỏ đều nhìn thấy người xin nghỉ việc đứng bên cạnh vách ngăn phòng họp.
– À, sáng nay tôi không thấy anh ấy nên tưởng rằng anh ấy ra ngoài họp rồi.
Lương Cầm đỏ mắt đứng dậy, mắng một câu khốn nạn, chạy về phía anh như một con gà mẹ xù lông.
Chạy tới trước mặt Tiền Tâm Nhất, cô bật khóc, đấm ngực anh như một cô bạn gái gây sự vô cớ:
– Tiền Tâm Nhất, đm cậu, cậu không giải thích rõ chuyện này thì không xong với tôi đâu.
– Có ai thương vong không?
Cô đánh thật, Tiền Tâm Nhất bị đập đau cả ngực, chỉ đành túm lấy cánh tay cô. Thấy cô vừa giận vừa đau lòng, cơn tức anh mang ra từ văn phòng Cao Viễn cũng dịu đi một chút, vẫn còn có người muốn giữ anh lại, anh mỉm cười:
– Chị đóng cọc à, đấm chết em mất.
– Đáng đời cậu thôi.
Lương Cầm không đấm anh nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không nghiêm túc của anh, cô lại vươn tay đẩy anh ngửa về sau. Đang định ép hỏi thì bị anh mập ở phía sau khẽ huých nhẹ một cái. Cô quay đầu nhìn, phát hiện toàn những gương mặt tò mò liền lập tức xấu hổ kéo Tiền Tâm Nhất vào trong phòng họp.
Không có Trần Tây An và Trần Nghị Vi, đây chính là nhóm ban đầu của bọn họ. Song, bầu không khí xung quanh lại khác biệt một trời một vực so với trước đây.
Triệu Đông Văn chống đôi chân mềm nhũn đứng dậy, bất cẩn vấp vào dây cắm, case máy tính đổ xuống, kêu “ầm” một tiếng. Tiếng động đã thu hút sự chú ý của mọi người, ngay lập tức, tất cả mọi người trong phạm vi nhỏ đều nhìn thấy người xin nghỉ việc đứng bên cạnh vách ngăn phòng họp.
Trước khi anh ra ngoài, Lương Cầm và anh Ngô đã tìm hiểu sơ qua về chuyện xảy ra ngày hôm qua từ miệng anh mập. Cô chỉ mong sao có thể đập chết Triệu Đông Văn, nhưng càng tức giận Tiền Tâm Nhất hơn. Bình thường anh ngang như cua, bây giờ Cao Viễn bảo anh cút là anh cút, còn cút dứt khoát như vậy. Dựa vào đâu mà anh làm thế!
Mà tâm tư của Cao Viễn thì anh ta còn hiểu hơn, tháp lưng ong vẫn còn trong giai đoạn thiết kế, hợp đồng mới mang tính chiến lược cũng vừa khởi động, chắc chắn ông ta sẽ không nhắc tới chuyện sa thải, mấy ngày nay ông ta luôn mồm nói phải tìm người ở đâu tới giúp đỡ, trong lúc không đủ nhân lực làm sao ông ta có thể đuổi Tiền Tâm Nhất đi được.
Thực ra Lương Cầm không hứng thú với lời giải thích của anh, cô lau nước mắt, sụt sịt mũi, nói:
Trần Tây An uống ngụm trà, nói rất tùy ý:
– Cậu đi thì tôi cũng đi, dù sao sếp Cao vẫn luôn muốn tôi đi. Cậu đi rồi không ai bảo vệ tôi nữa, tôi cũng chẳng ở lại được mấy ngày.
– Đừng lên cơn thần kinh thế chứ, này, – Tiền Tâm Nhất rút một tờ giấy cho cô – Bây giờ đang thiếu người, chú ấy sẽ không để chị đi đâu.
– Đừng có đánh trống lảng, tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Anh mập đã nói cho chúng tôi biết chuyện xảy ra ngày hôm qua rồi. Cậu có trách nhiệm nhưng Tiểu… – Cô ý thức được rằng hiện tại không thích hợp để nói ra những lời này. Mọi người đều hiểu cả, Lương Cầm vội bụm chặt miệng, phát hiện Triệu Đông Văn đang cúi đầu, bờ vai khẽ run lên nhè nhẹ, xem ra là đang khóc.
Cô cũng bắt đầu từ người mới, cũng thấu hiểu gánh nặng tâm lý khi bản vẽ mình phụ trách có nhầm lẫn, rõ ràng cô phải trách Triệu Đông Văn, tuy nhiên mối quan hệ thân thiết lại khiến cô không nhẫn tâm trách móc cậu ta. Trong lòng cô, cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trưởng thành.
Trần Tây An cau mày, vừa tỏ ra tức giận đã kịp thời kiềm chế. Triệu Đông Văn cúi đầu cho nên không phát hiện ra gì hết.
Hai người đàn ông còn lại không tinh tế được như cô, càng không biết mình phải nói gì mới được.
Muôn mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Tiền Tâm Nhất, anh không biết phải dùng thái độ nào để đối mặt với Triệu Đông Văn. Nhưng thấy cậu ta ngồi khóc trước mặt, anh thực sự không nhìn nổi nữa, chống khuỷu tay lên bàn nói:
– Đừng hỏi nữa, trong lòng em cũng không dễ chịu, hai ngày nữa em đi rồi, đừng khiến em phải thêm buồn phiền nữa. Tính tình em không tốt, trước đây có lỡ làm mất mặt ai thì em xin lỗi.
Triệu Đông Văn ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ ngầu long lanh nước. Cậu ta muốn giải thích dẫu chỉ là một câu, nhưng Tiền Tâm Nhất phất tay một cái áp chế cơn giận của Lương Cầm và anh mập, bảo bọn họ tạm thời ngậm miệng lại.
Anh nói tiếp:
Vương Thuần bận rộn đi tới đi lui, dọa cậu ta sợ chết đi sống lại. Cuối cùng khi cậu ta sắp không nhịn được nữa chuẩn bị phàn nàn thì chiếc bóng kia chợt mang hình dáng của Tiền Tâm Nhất.
– Thực ra em không muốn mắng mọi người, chẳng qua nói rồi mà mọi người không nhớ. Đây là lần cuối cùng chúng ta họp với nhau. Để giữ chút ấn tượng tốt, em sẽ không dạy dỗ ai nữa. Cảm ơn bao nhiêu năm qua mọi người đã ủng hộ công việc của em, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, mọi người, em đi đây.
Anh đứng dậy cúi người, đến cả anh Ngô cũng đỏ mắt. Lương Cầm khóc nức nở, muốn mắng Triệu Đông Văn quá hèn, nhưng bây giờ chẳng dám thốt ra câu nào, kết quả cảm xúc quá mức kịch liệt dẫn tới chỉ toàn những tiếng nức nở bật ra khỏi miệng.
Tiền Tâm Nhất không ngăn nổi, quyết định chạy lấy người. Vốn dĩ anh đã ngồi ngay gần cửa, đứng dậy chỉ cần bước mấy bước, tay đã đặt trên tay vặn cửa:
– Tâm trạng của em không tốt, đừng tổ chức tiệc chia tay với em làm gì, em sẽ không đi đâu.
Dứt lời anh vội vàng mở cửa, chuẩn bị quay về bên Trần Tây An tị nạn. Kết quả Triệu Đông Văn khóc lóc đuổi theo:
– Thầy ơi!
Tiền Tâm Nhất chợt dừng bước, còn chưa dừng lại, Triệu Đông Văn đã nói xin lỗi liên tục. Anh quay người, nhìn cậu trai cao lớn trước mắt, cố gắng hết sức để giọng của mình không quá tức giận:
– Tiểu Triệu, tôi đã xin nghỉ việc rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa, nếu cậu muốn làm gió thoảng bên tai thì tôi đây cũng không nghe thấy.
Triệu Đông Văn chỉ nói:– À, sáng nay tôi không thấy anh ấy nên tưởng rằng anh ấy ra ngoài họp rồi.– Anh Trần hài hước thật, đã gửi đơn xin nghỉ việc rồi còn ra ngoài họp làm gì?Hết chương 68