Triệu Đông Văn gọi thêm một tiếng nữa, thảm thiết y như học sinh tiểu học vừa bị giáo viên răn dạy lại gặp được bố mẹ ngay. Tiền Tâm Nhất giáng một đòn mạnh mẽ quyết liệt khiến cảm xúc của cậu ta sụp đổ.
– Bây giờ đã là tuần cuối tháng Tư rồi, em chuẩn bị đi, nao anh sẽ hẹn tiến sĩ Conor đi ăn.
Xã hội luôn có từng điều khoản ràng buộc với người trưởng thành, vui hay giận đều phải kiêng dè, khóc cười không thể theo ý muốn của bản thân. Chẳng cần biết cậu ta đã từng cười nhiệt tình thế nào thì chắc chắn ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người về cậu ta vẫn luôn là dáng vẻ khóc lóc chật vật lúc này.
Năm nay anh đã ba mươi mốt rồi, trải qua bao năm tháng làm việc bận rộn anh đã chẳng còn nhớ khi mình bằng tuổi Triệu Đông Văn cũng đã từng bị đơn vị thi công áp bức tới mức đêm về đến nhà ngồi trên bồn cầu ôm đầu khóc rống.
Triệu Đông Văn bị tát nghiêng mặt đi, cả cơ thể run rẩy. Cậu ta buông Tiền Tâm Nhất ra, ôm lấy mặt, quay đầu nói với Cao Viễn:
Tiền Tâm Nhất cảm thấy giá trị tức giận của mình tăng lên vòn vọt, không phải vì anh đau tai, nhưng mà khóc có ích gì đâu? Vô dụng còn hay khóc, nhìn thôi cũng thấy phiền.
– Có thể giải thích rằng anh đang bảo vệ em, nói em là cháu của sếp Cao, anh nói gì cũng được! Thực ra em…
– Ba lần cơ á, anh điên rồi à, Cao Viễn là một người rất tiết kiệm, anh đang muốn mạng của ông ta chắc!
Giờ đây đứng đối diện với Triệu Đông Văn, anh chợt nhận ra rằng có lẽ bản thân mình vẫn luôn sai. Mặc dù năm ấy Dương Tân Dân bảo vệ anh, nhưng không kẹp anh dưới nách, còn anh lại nhốt Triệu Đông Văn trong văn phòng này, để cậu ta hình thành thói quen có chuyện gì là chạy tới tìm thầy.
Năm nay anh đã ba mươi mốt rồi, trải qua bao năm tháng làm việc bận rộn anh đã chẳng còn nhớ khi mình bằng tuổi Triệu Đông Văn cũng đã từng bị đơn vị thi công áp bức tới mức đêm về đến nhà ngồi trên bồn cầu ôm đầu khóc rống.
– Chậc, không ngờ phần tử phong kiến cổ hủ như Cao Viễn lại không kỳ thị em, em cũng cảm thấy thần kỳ.
Tiếng Tiền Tâm Nhất quát “cút” quá lớn, ông ta ngồi không yên bèn đứng dậy ra ngoài xem thử, đúng lúc gặp được Triệu Đông Văn đang tước vũ khí đầu hàng. Lời thành khẩn này chỉ càng khiến chuyện trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi. Cao Viễn giật nảy mình vội quát cậu ta dừng lại, cảm thấy may mắn vì mình đã tới kịp lúc.
***
Anh cũng đã từng mắc sai làm, cũng đã từng khiến Dương Tân Dân phải chùi đít cho mình, đã từng bôi tro trát trấu vào mặt công ty, mỗi người đều trưởng thành từ những sai lầm, chuyện này không thể tránh được, nhận một tiếng “thầy” thì phải có nghĩa vụ bao dung và chỉ dẫn. Nếu Cao Viễn không hứa sẽ cho anh thôi việc trước mặt Hách Kiếm Vân, chắc có lẽ anh cũng sẽ tha thứ cho Triệu Đông Văn, giống như chuyện rơi thép góc ở dự án Greenland vậy.
Tiền Tâm Nhất nhìn cậu ta, dáng vẻ không vui cũng chẳng giận:
Giờ đây đứng đối diện với Triệu Đông Văn, anh chợt nhận ra rằng có lẽ bản thân mình vẫn luôn sai. Mặc dù năm ấy Dương Tân Dân bảo vệ anh, nhưng không kẹp anh dưới nách, còn anh lại nhốt Triệu Đông Văn trong văn phòng này, để cậu ta hình thành thói quen có chuyện gì là chạy tới tìm thầy.
– Đừng sợ, học đi. Anh đã chọn mấy phiên bản thích hợp với em trong số những tài liệu học tập hôm trước em nhắc tới. Em tắm xong ra xem thử quyển nào có trang bìa vừa mắt thì đặt mua.
Khi nhìn thấy tấm ảnh khung thép han gỉ của trần thả tại dự án Greenland, anh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã cho Trần Tây An ngay một cái tát, sau đó mới biết được người lên trần xem xét là Triệu Đông Văn, anh cũng chỉ răn dạy cậu ta một hồi. Nếu như ngay từ đầu biết vấn đề ở chỗ Triệu Đông Văn, anh có cho cậu ta một tát không?
Anh về nhà đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Trần Thụy Hà, nhờ anh ta dùng email cá nhân của mình gửi cho Cao Viễn một email riêng tư dưới danh nghĩa tập đoàn Tây Đường, đại ý rằng sếp Hách đang hỏi thăm vấn đề nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất, bảo ông ta trả lời tiến độ xử lý.
Cho tới giờ tan làm ngày hôm ấy, Cao Viễn cũng không bày tỏ rõ thái độ, ông ta về rất sớm, Tiền Tâm Nhất tới văn phòng tìm đã thấy cửa phòng khóa chặt rồi.
Anh sẽ không làm vậy. Tiền Tâm Nhất li3m môi, cảm thấy mình sai, quá sai.
Hết chương 69
– Cháu không, cháu chỉ muốn…
– Cậu qua đây. – Tiền Tâm Nhất bước đi ra ngoài trước, chẳng cần nghĩ cũng biết anh đang định đi đâu. Thỉnh thoảng nhàn rỗi mà muốn nói chuyện thân mật thì không đâu tuyệt vời bằng chỗ vứt rác, mọi người đều yêu thích cầu thang thoát hiểm.
Cao Viễn lại vung tay lên. Triệu Đông Văn vô thức lùi về sau. Tiền Tâm Nhất ghét nhất là nhìn thấy cảnh tượng gia đình thế này, anh ngó lơ Cao Viễn, đi thẳng luôn.
Anh nói rõ với Triệu Đông Văn rằng mình đã dạy không tốt, Triệu Đông Văn xin lỗi anh, anh cũng cho cậu ta cơ hội để xin lỗi, song không thể hiện rằng anh sẽ tha thứ cho cậu ta. Anh là kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, nhưng thực sự thì anh không thể độ lượng nổi mà thôi. Những người này đã khiến trái tim anh giá lạnh, bọn họ có sống thoải mái hay không thì giờ cũng chẳng liên quan quái gì đến anh cả.
Tối đó ăn cơm, Trần Tây An nhắc tới chuyện tiền bồi thường hợp đồng khi nghỉ việc:
Bọn họ có lương tâm thì âm thầm mà cắn rứt, không có lương tâm coi anh như thằng ngốc thì chỉ trách mắt nhìn người của anh không tốt, tự dưng để lộ lưng cho người ta đâm một dao.
– Đến công trường làm gì? Giảo biện rằng hôm qua tôi mất trí nhớ, quên mất chuyện bản vẽ là do học trò của tôi sắp xếp và gửi đi cho nên hôm nay tôi dẫn cậu ta tới đây để lật lại tội tôi bị đổ lên người hôm qua sao? Tôi phải nói người nên gánh vác trách nhiệm là cậu ta, người nên bị đuổi việc cũng là cậu ta mới đúng, chẳng liên quan quái gì đến tôi hay sao? Có đúng vậy không?!!
Trần Tây An mỉm cười:
Xã hội luôn có từng điều khoản ràng buộc với người trưởng thành, vui hay giận đều phải kiêng dè, khóc cười không thể theo ý muốn của bản thân. Chẳng cần biết cậu ta đã từng cười nhiệt tình thế nào thì chắc chắn ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người về cậu ta vẫn luôn là dáng vẻ khóc lóc chật vật lúc này.
Đây có lẽ là lần Tiền Tâm Nhất dịu dàng và bình thản nhất trong suốt cuộc đời dạy học của anh. Ấy vậy mà Triệu Đông Văn lại sợ tới mức hoảng loạn, hồn vía lên mây.
Trần Tây An chỉ đùa cho anh vui vậy thôi, chứ chỉ muốn hai lần tiền bồi thường:
– Tiểu Triệu, trước đây tôi chưa từng dạy việc ai bao giờ, tôi không biết dạy người mới, không có chuyện gì cũng thích mắng cậu, có chuyện thì bao dung cậu, cho nên chuyện mới thành ra cơ sự này, tôi cũng không còn lời nào để nói. Nếu như cậu vẫn muốn làm ngành kiến trúc thì hãy bảo Cao Viễn tìm cho cậu một người dạy việc nghiêm hơn.
Trần Nghị Vi đi tới cạnh bàn làm việc của anh, quan tâm hỏi han chuyện Tiền Tâm Nhất xin nghỉ cho có lệ. Tiền Tâm Nhất xem tập tài liệu công trình của mình, nói qua qua rằng mình muốn đi xem thế giới rộng lớn ngoài kia.
Tiền Tâm Nhất nhìn cậu ta, dáng vẻ không vui cũng chẳng giận:
– Tiểu Triệu, trước đây tôi chưa từng dạy việc ai bao giờ, tôi không biết dạy người mới, không có chuyện gì cũng thích mắng cậu, có chuyện thì bao dung cậu, cho nên chuyện mới thành ra cơ sự này, tôi cũng không còn lời nào để nói. Nếu như cậu vẫn muốn làm ngành kiến trúc thì hãy bảo Cao Viễn tìm cho cậu một người dạy việc nghiêm hơn.
Cô vợ nhếch môi cười âm hiểm, nhưng rất nhanh sau đó trở về bộ dạng đứng đắn thường ngày:
– Cậu gọi tôi lại vì muốn nói điều gì, nói đi.
– Triệu Đông Văn! – Cao Viễn bất thình lình ngắt lời cậu ta. Gương mặt ông ta ẩn hiện sau từng khe thủy tinh hẹp nứt vỡ trên cánh cửa phòng cháy, phản chiếu hình ảnh nứt gãy dữ tợn, thoạt nhìn hung hăng không khác gì nhân vật phản diện.
Ông ta mở cánh cửa chống cháy chưa bao giờ khóa ra, bước tới cho Triệu Đông Văn một tát, giận dữ quát:
– Thầy, chúng ta đến công trường đi.
Triệu Đông Văn bỗng chốc sụp đổ, cậu ta kéo tay phải Tiền Tâm Nhất tự tát lên mặt mình:
Tiền Tâm Nhất nhìn ông ta một cái, cảm thấy giọng của ông ta và Triệu Đông Văn kẻ tám lạng người nửa cân.
– Em… em dốt phần kết cấu lắm.
– Thầy, em xin lỗi, em xin lỗi! Anh đừng nói như vậy, anh đã làm rất tốt, rất tốt rồi. Anh đối xử tốt với em từ tận sâu trong lòng. Em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, vấn đề là ở em, em sợ hãi, chị Cầm nói đúng, em nhát gan, em hèn! … Anh có đánh em, mắng em cũng được, anh đừng đi cũng đừng đối xử với em như vậy được không…
Trần Tây An gắp từng dúm cà rốt thái sợi cho anh, vừa gắp vừa phối hợp với nội dung nói chuyện, có thể nói vô cùng đặc sắc:
Tiền Tâm Nhất lười nói mấy lời khách sáo với anh ta, bảo anh ta kéo ghế lại đây, bắt đầu giới thiệu cho anh ta những công trình kiến trúc đã hoàn thành bản vẽ nhưng vẫn đang trong quá trình xây dựng từ năm kia đến năm ngoái.
Người đang kích động thì rất mạnh, Tiền Tâm Nhất dùng tay trái của mình kéo tay phải đang đánh cậu ta một cách bị động, giằng co qua lại, anh cũng loạng choạng theo. Lòng rộng lượng mỏng manh như tờ giấy của anh bị kéo rách, anh vừa thầm nghĩ mẹ kiếp ai thèm quan tâm đến cậu, vừa tức nổi giận, anh quát lên:
Anh sẽ không làm vậy. Tiền Tâm Nhất li3m môi, cảm thấy mình sai, quá sai.
– Cút!!!
– Cháu còn nói nữa à!
– Vậy giảm bớt một chút, hai lần thôi.
Triệu Đông Văn cảm nhận được hương vị và cách điều chế quen thuộc, nghe lời dừng tay, đổi sang tư thế nghiêm chỉnh, kéo cổ tay áo anh, đề phòng anh chạy xuống cầu thang. Nhớ tới lời Trần Tây An nói, cậu ta âm thầm quyết tâm:
Triệu Đông Văn gọi thêm một tiếng nữa, thảm thiết y như học sinh tiểu học vừa bị giáo viên răn dạy lại gặp được bố mẹ ngay. Tiền Tâm Nhất giáng một đòn mạnh mẽ quyết liệt khiến cảm xúc của cậu ta sụp đổ.
– Thầy, chúng ta đến công trường đi.
Tiền Tâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn hắn, lo lắng nói:
Người đang kích động thì rất mạnh, Tiền Tâm Nhất dùng tay trái của mình kéo tay phải đang đánh cậu ta một cách bị động, giằng co qua lại, anh cũng loạng choạng theo. Lòng rộng lượng mỏng manh như tờ giấy của anh bị kéo rách, anh vừa thầm nghĩ mẹ kiếp ai thèm quan tâm đến cậu, vừa tức nổi giận, anh quát lên:
Tiền Tâm Nhất kéo mạnh tay, cúc áo văng ra bắn lên lan can inox phát ra một tiếng keng lanh lảnh. Chẳng biết câu nói này đã chọc trúng điểm cười nào của anh, anh cười một tràng “haha” giòn giã, anh cảm thấy Triệu Đông Văn vẫn còn quá non:
Bọn họ có lương tâm thì âm thầm mà cắn rứt, không có lương tâm coi anh như thằng ngốc thì chỉ trách mắt nhìn người của anh không tốt, tự dưng để lộ lưng cho người ta đâm một dao.
– Đến công trường làm gì? Giảo biện rằng hôm qua tôi mất trí nhớ, quên mất chuyện bản vẽ là do học trò của tôi sắp xếp và gửi đi cho nên hôm nay tôi dẫn cậu ta tới đây để lật lại tội tôi bị đổ lên người hôm qua sao? Tôi phải nói người nên gánh vác trách nhiệm là cậu ta, người nên bị đuổi việc cũng là cậu ta mới đúng, chẳng liên quan quái gì đến tôi hay sao? Có đúng vậy không?!!
– Thầy, em xin lỗi, em xin lỗi! Anh đừng nói như vậy, anh đã làm rất tốt, rất tốt rồi. Anh đối xử tốt với em từ tận sâu trong lòng. Em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, vấn đề là ở em, em sợ hãi, chị Cầm nói đúng, em nhát gan, em hèn! … Anh có đánh em, mắng em cũng được, anh đừng đi cũng đừng đối xử với em như vậy được không…
Nếu như trước đây có lẽ Triệu Đông Văn đã co vòi vì bị mắng, nhưng lần này cậu ta đã có thể trầm ngâm suy nghĩ dưới áp lực, nghẹn mấy giây cuối cùng cũng nói được câu tiếp theo:
– Cậu qua đây. – Tiền Tâm Nhất bước đi ra ngoài trước, chẳng cần nghĩ cũng biết anh đang định đi đâu. Thỉnh thoảng nhàn rỗi mà muốn nói chuyện thân mật thì không đâu tuyệt vời bằng chỗ vứt rác, mọi người đều yêu thích cầu thang thoát hiểm.
– Có thể giải thích rằng anh đang bảo vệ em, nói em là cháu của sếp Cao, anh nói gì cũng được! Thực ra em…
– Triệu Đông Văn! – Cao Viễn bất thình lình ngắt lời cậu ta. Gương mặt ông ta ẩn hiện sau từng khe thủy tinh hẹp nứt vỡ trên cánh cửa phòng cháy, phản chiếu hình ảnh nứt gãy dữ tợn, thoạt nhìn hung hăng không khác gì nhân vật phản diện.
Tiếng Tiền Tâm Nhất quát “cút” quá lớn, ông ta ngồi không yên bèn đứng dậy ra ngoài xem thử, đúng lúc gặp được Triệu Đông Văn đang tước vũ khí đầu hàng. Lời thành khẩn này chỉ càng khiến chuyện trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi. Cao Viễn giật nảy mình vội quát cậu ta dừng lại, cảm thấy may mắn vì mình đã tới kịp lúc.
Hết chương 69
Ông ta mở cánh cửa chống cháy chưa bao giờ khóa ra, bước tới cho Triệu Đông Văn một tát, giận dữ quát:
– Tự dưng nói linh tinh cái gì đấy, chuyện cháu là cháu của cậu quang vinh lắm sao? Muốn gào lên cho tất cả mọi người đều biết cháu đi cửa sau hả?
Tiền Tâm Nhất nhìn ông ta một cái, cảm thấy giọng của ông ta và Triệu Đông Văn kẻ tám lạng người nửa cân.
Triệu Đông Văn bị tát nghiêng mặt đi, cả cơ thể run rẩy. Cậu ta buông Tiền Tâm Nhất ra, ôm lấy mặt, quay đầu nói với Cao Viễn:
Triệu Đông Văn cảm nhận được hương vị và cách điều chế quen thuộc, nghe lời dừng tay, đổi sang tư thế nghiêm chỉnh, kéo cổ tay áo anh, đề phòng anh chạy xuống cầu thang. Nhớ tới lời Trần Tây An nói, cậu ta âm thầm quyết tâm:
– Cháu không, cháu chỉ muốn…
– Cháu còn nói nữa à!
Anh nói rõ với Triệu Đông Văn rằng mình đã dạy không tốt, Triệu Đông Văn xin lỗi anh, anh cũng cho cậu ta cơ hội để xin lỗi, song không thể hiện rằng anh sẽ tha thứ cho cậu ta. Anh là kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy đấy, nhưng thực sự thì anh không thể độ lượng nổi mà thôi. Những người này đã khiến trái tim anh giá lạnh, bọn họ có sống thoải mái hay không thì giờ cũng chẳng liên quan quái gì đến anh cả.
Cao Viễn lại vung tay lên. Triệu Đông Văn vô thức lùi về sau. Tiền Tâm Nhất ghét nhất là nhìn thấy cảnh tượng gia đình thế này, anh ngó lơ Cao Viễn, đi thẳng luôn.
Trần Nghị Vi tin anh mới lạ, tuy vậy vẫn giả vờ giả vịt tán thành nhân lúc còn trẻ thì nên đi xem nhiều hơn, phải phóng khoáng khiến người ta hâm mộ.
Trước lúc anh đi, Trần Nghị Vi cần phải xem xong tất cả những bản vẽ anh đưa thật cẩn thận tỉ mỉ, xem xong bản nào thì đối chiếu với Tiền Tâm Nhất bản ấy, nếu có vấn đề thì ghi chép lại, để Tiền Tâm Nhất giải quyết xong thì bàn giao cho anh ta, nếu không có vấn đề thì đóng dấu cá nhân lên, chứng minh rằng giai đoạn sau sẽ bàn giao hết cho anh ta, chẳng còn quan hệ gì với Tiền Tâm Nhất nữa.
Tiền Tâm Nhất quay về văn phòng, đối diện với tầm mắt nhìn qua đây của Trần Tây An. Anh gật đầu, sau đó lên tiếng chào hỏi Trần Nghị Vi.
Trần Nghị Vi đi tới cạnh bàn làm việc của anh, quan tâm hỏi han chuyện Tiền Tâm Nhất xin nghỉ cho có lệ. Tiền Tâm Nhất xem tập tài liệu công trình của mình, nói qua qua rằng mình muốn đi xem thế giới rộng lớn ngoài kia.
Trần Nghị Vi tin anh mới lạ, tuy vậy vẫn giả vờ giả vịt tán thành nhân lúc còn trẻ thì nên đi xem nhiều hơn, phải phóng khoáng khiến người ta hâm mộ.
– Tính thế nào là tính thế nào? Còn có cách tính nào khác sao?
Tiền Tâm Nhất lười nói mấy lời khách sáo với anh ta, bảo anh ta kéo ghế lại đây, bắt đầu giới thiệu cho anh ta những công trình kiến trúc đã hoàn thành bản vẽ nhưng vẫn đang trong quá trình xây dựng từ năm kia đến năm ngoái.
Trước lúc anh đi, Trần Nghị Vi cần phải xem xong tất cả những bản vẽ anh đưa thật cẩn thận tỉ mỉ, xem xong bản nào thì đối chiếu với Tiền Tâm Nhất bản ấy, nếu có vấn đề thì ghi chép lại, để Tiền Tâm Nhất giải quyết xong thì bàn giao cho anh ta, nếu không có vấn đề thì đóng dấu cá nhân lên, chứng minh rằng giai đoạn sau sẽ bàn giao hết cho anh ta, chẳng còn quan hệ gì với Tiền Tâm Nhất nữa.
– Tự dưng nói linh tinh cái gì đấy, chuyện cháu là cháu của cậu quang vinh lắm sao? Muốn gào lên cho tất cả mọi người đều biết cháu đi cửa sau hả?
Cho tới giờ tan làm ngày hôm ấy, Cao Viễn cũng không bày tỏ rõ thái độ, ông ta về rất sớm, Tiền Tâm Nhất tới văn phòng tìm đã thấy cửa phòng khóa chặt rồi.
– Cậu gọi tôi lại vì muốn nói điều gì, nói đi.
Anh về nhà đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Trần Thụy Hà, nhờ anh ta dùng email cá nhân của mình gửi cho Cao Viễn một email riêng tư dưới danh nghĩa tập đoàn Tây Đường, đại ý rằng sếp Hách đang hỏi thăm vấn đề nghỉ việc của Tiền Tâm Nhất, bảo ông ta trả lời tiến độ xử lý.
Cát: Ở chương này có một chi tiết nho nhỏ, Tiền Tâm Nhất nói mình 31 tuổi, nhưng ở chương 2 thì anh có nói mình mới 29 tuổi, mới qua một cái tết thì phải là 30 tuổi mới đúng. Đọc dưới cmt cũng có bạn thắc mắc thì được giải thích là tính tuổi mụ, nên mình cứ để 31. Ở phần ngoại truyện thì tuổi lại về đúng theo như ban đầu tác giả đã viết =)))
Tối đó ăn cơm, Trần Tây An nhắc tới chuyện tiền bồi thường hợp đồng khi nghỉ việc:
– Em định kết toán tiền bồi thường hợp đồng với ông ta thế nào đây?
Tiền Tâm Nhất hào phóng, số lần vào làm việc và nghỉ việc cũng ít nên chẳng hề nghĩ tới vấn đề này. Anh hoang mang “a” một tiếng, rõ ràng vô cùng xa lạ với hợp đồng lao động:
– Tính thế nào là tính thế nào? Còn có cách tính nào khác sao?
Trần Tây An gắp từng dúm cà rốt thái sợi cho anh, vừa gắp vừa phối hợp với nội dung nói chuyện, có thể nói vô cùng đặc sắc:
– Có chứ, nếu buộc thôi việc có lý do thì tiền bồi thường bằng số năm x lương tháng, nếu buộc thôi việc trái pháp luật thì nhân đôi lên. Với tình huống của chúng ta hiện tại, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng trái luật, phải bắt ông ta bồi thường gấp ba lần.
Tiền Tâm Nhất hào phóng, số lần vào làm việc và nghỉ việc cũng ít nên chẳng hề nghĩ tới vấn đề này. Anh hoang mang “a” một tiếng, rõ ràng vô cùng xa lạ với hợp đồng lao động:
– Ba lần cơ á, anh điên rồi à, Cao Viễn là một người rất tiết kiệm, anh đang muốn mạng của ông ta chắc!
– Em định kết toán tiền bồi thường hợp đồng với ông ta thế nào đây?
– Có chứ, nếu buộc thôi việc có lý do thì tiền bồi thường bằng số năm x lương tháng, nếu buộc thôi việc trái pháp luật thì nhân đôi lên. Với tình huống của chúng ta hiện tại, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng trái luật, phải bắt ông ta bồi thường gấp ba lần.
Dưới sự rèn giũa một thời gian dài của Trần Tây An, tật xấu kén chọn thức ăn của Tiền Tâm Nhất đã có xu hướng chuyển biến tốt hơn. Anh gắp kèm cơm đút vào miệng, cười nhạo Trần Tây An ngây thơ.
Trần Tây An chỉ đùa cho anh vui vậy thôi, chứ chỉ muốn hai lần tiền bồi thường:
– Cưng à, anh tri kỷ thật đấy.
– Vậy giảm bớt một chút, hai lần thôi.
Tiền Tâm Nhất rất biết tự mình hiểu mình:
– Đời này em chẳng có bản lĩnh trả giá, có khi bồi thường một lần qua miệng em nói chuyện cũng mất luôn. Anh giỏi kinh tế như vậy thì anh đi nói chuyện đi, dù sao anh nói ông ta cũng biết hai chúng ta là một đôi rồi.
Nếu như trước đây có lẽ Triệu Đông Văn đã co vòi vì bị mắng, nhưng lần này cậu ta đã có thể trầm ngâm suy nghĩ dưới áp lực, nghẹn mấy giây cuối cùng cũng nói được câu tiếp theo:
Nói đến chuyện này, anh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên:
– Chậc, không ngờ phần tử phong kiến cổ hủ như Cao Viễn lại không kỳ thị em, em cũng cảm thấy thần kỳ.
Tốt nghiệp ra trường rồi thì rất khó bình tĩnh học tập. Chỉ học từ đơn thôi đã khiến Tiền Tâm Nhất đau đớn thừa sống thiếu chết, bây giờ còn thêm một môn cơ học, hơn nữa chẳng ngờ cơn ác mộng lại đến nhanh như vậy, anh bưng bát cơm chan nước mắt:
Trần Tây An mèo khen mèo dài đuôi:
– Ông ta nể mặt anh thôi, sợ lỡ như kỳ thị em rồi, em nằm bên gối thủ thỉ vài câu anh lại phủi mông đi mất thì sao.
– Ghê nha, ghê nha – Tiền Tâm Nhất gảy miếng chân giò hun khói mỏng tang dưới đĩa, không thèm ngẩng đầu lên – Vợ của em đỉnh thật.
Cô vợ nhếch môi cười âm hiểm, nhưng rất nhanh sau đó trở về bộ dạng đứng đắn thường ngày:
Tiền Tâm Nhất kéo mạnh tay, cúc áo văng ra bắn lên lan can inox phát ra một tiếng keng lanh lảnh. Chẳng biết câu nói này đã chọc trúng điểm cười nào của anh, anh cười một tràng “haha” giòn giã, anh cảm thấy Triệu Đông Văn vẫn còn quá non:
– Bây giờ đã là tuần cuối tháng Tư rồi, em chuẩn bị đi, nao anh sẽ hẹn tiến sĩ Conor đi ăn.
Tiền Tâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn hắn, lo lắng nói:
Tiền Tâm Nhất rất biết tự mình hiểu mình:
– Em… em dốt phần kết cấu lắm.
Trần Tây An mỉm cười:
– Đừng sợ, học đi. Anh đã chọn mấy phiên bản thích hợp với em trong số những tài liệu học tập hôm trước em nhắc tới. Em tắm xong ra xem thử quyển nào có trang bìa vừa mắt thì đặt mua.
Tốt nghiệp ra trường rồi thì rất khó bình tĩnh học tập. Chỉ học từ đơn thôi đã khiến Tiền Tâm Nhất đau đớn thừa sống thiếu chết, bây giờ còn thêm một môn cơ học, hơn nữa chẳng ngờ cơn ác mộng lại đến nhanh như vậy, anh bưng bát cơm chan nước mắt:
– Cưng à, anh tri kỷ thật đấy.
Triệu Đông Văn cảm nhận được hương vị và cách điều chế quen thuộc, nghe lời dừng tay, đổi sang tư thế nghiêm chỉnh, kéo cổ tay áo anh, đề phòng anh chạy xuống cầu thang. Nhớ tới lời Trần Tây An nói, cậu ta âm thầm quyết tâm:Hết chương 69