Kiếp Vô Thường

Chương 31

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)


_____________________________


“Phủ quân, không được đâu!” Bạc Chúc nhào tới ôm chân Thôi Giác, ngẩng khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng thương lên, mắt sắp rơi lệ.

Giải Bỉ An vội vã cầu xin: “Phủ quân, ngài đừng giận, tính tình sư tôn ngang ngạnh, nhưng tuyệt đối không phải ác ý, ngài tha cho ông ấy đi mà.”

Chung Quỳ cũng sợ hết hồn: “Tử Ngọc, ngươi đừng kích động, ta sai rồi, chúng ta có giao tình nhiều năm như thế, ngươi cam lòng để ta còn trẻ mà chết sớm ư.”

Dạ Du cũng khuyên nhủ: “Phủ quân, xin hãy cân nhắc.”

Thôi Giác cười lạnh: “Ngươi không xem luật pháp Minh phủ ra gì, nhiều lần vi phạm lệnh cấm, ta thấy ngươi nể mặt đế quân coi trọng ngươi, nên xưa nay không hề phạt ngươi, xem ra ta dung túng ngươi quá mức, mới khiến ngươi trắng trợn chẳng kiêng dè gì như vậy.” Cánh môi hắn hé mở, thổi một luồng tiên khí vào Sổ Sinh Tử, trang sách tự lật, vang lên sàn sạt, cuối cùng mở rộng ở một trang, “Hôm nay ta cho ngươi biết, luật Minh phủ…” Hắn rũ mắt nhìn Sổ Sinh Tử, nhưng lại bỗng ngẩn người.

Mọi người trơ mắt nhìn Thôi Giác thay đổi sắc mặt, trong điện Cửu Uấn nhất thời yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi.

Phạm Vô Nhiếp phá vỡ trầm mặc: “Phủ quân, sao thế?”

Thôi Giác trừng mắt nhìn Chung Quỳ, vành mắt ửng đỏ, ngực hắn phập phồng mạnh một hồi, nghiêm giọng trách cứ, “Ngươi luôn làm theo ý mình, không nghe khuyên nhủ, có phải tự cho mình bản lĩnh hơn người, không cần kiêng dè gì đúng không? Thân là võ Phán Quan, chẳng lẽ không biết loạn kết nhân quả, sẽ hại chính mình sao!”

Giải Bỉ An chưa từng thấy Thôi Giác như vậy, lòng có dự cảm không lành: “Phủ quân, sao, sao thế ạ?”

Chung Quy thu cợt nhả lại, ông trầm ngâm nói: “Tuổi thọ ta ít hơn, đúng không.”

Giải Bỉ An cũng cứng lại. Với tu vi của Chung Quỳ, sống hơn trăm năm căn bản chẳng phải vấn đề gì, nếu chỉ thiếu mười hai mươi năm, Thôi Giác sẽ chẳng phản ứng lớn như vậy, trừ phi…

Thôi Giác gấp Sổ Sinh Tử lại, mím môi không nói.

“Còn bao lâu?” Chung Quỳ tự hỏi tự đáp: “Ài, ngươi không nói được. Xem ra chẳng còn lâu lắm.”

Giải Bỉ An vội kêu lên: “Phủ quân, ngài, ngài có nhìn lầm không, ngài nhìn lại thử xem, sao vô duyên vô cớ giảm được?”

“Trên đời này chẳng bao giờ có chuyện “vô cớ” cả.” Thôi Phủ quân thấp giọng nói, “Gieo nhân gì, gặt quả ấy, ngươi nhiều lần nhúng tay vào chuyện nhân gian, chỉ làm nghiệp lực trên lưng ngày càng nặng.”

Chung Quỳ cười cợt: “Ta vốn là người sống, sao siêu thoát hồng trần hoàn toàn được? Nếu vì sợ chết mà trốn trong Minh phủ, không đụng vào nhân quả, vậy một đời tu đạo còn ý nghĩa gì nữa. Sống chết tự có số định sẵn, chẳng gì là ghê gớm cả, lại nói, chết rồi thì ta sẽ thành Minh sai chân chính đó thôi.”

Bạc Chúc ôm chân Thôi Giác, cầu xin nói: “Phủ quân, ngài cho thiên sư thêm tuổi thọ có được không? Ông ấy hành hiệp trượng nghĩa trên nhân gian, đều là phúc báo mà.”

“Bạc Chúc, đừng nói linh tinh.” Chung Quỳ quát khẽ bảo, “Thôi phủ quân không thể làm việc tư được.”

“Người có thể tăng thêm tuổi thọ, phải có công đức lớn, ngươi dùng Chuông Đông Hoàng trùng tu lại kết giới Phong Đô, đã tăng thêm hai mươi năm tuổi thọ, nhưng ngươi lại vô tình gây ra nhân quả này…” Thôi Giác cả giận nói, “Ngươi tới cùng đã tới nhân gian làm chuyện gì?!”

Ba sư đồ trầm mặc, Chung Quỳ ở Thục Sơn, có xung đột với người đứng đầu Tu Tiên giới, đây là chuyện có khả năng đòi mạng Chung Quỳ nhất.

“Dạ Du nói các ngươi ở Thục Sơn mấy ngày, có một đêm Điểm Thương Phong xuất hiện quỷ khí cực mạnh, các ngươi tột cùng đã xảy ra chuyện gì ở Thục Sơn? Có liên quan tới chuyện này hay không?”

Giải Bỉ An bất an nhìn Chung Quỳ, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Phạm Vô Nhiếp thấp giọng nói: “Sư huynh, đừng lo lắng, nhân quả có thể nghịch chuyển.”

Chung Quỳ đáp: “Bọn ta ở trong sơn động của Điểm Thương Phong, phát hiện một dã quỷ bị phong ấn trong Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận, vô cùng có khả năng là do Lý Bất Ngữ làm ra.”

Dạ Du khó hiểu nói: “Thục Sơn dương khí rất nặng, ngay cả ta cũng không thể tới gần Điểm Thương Phong, tên quỷ kia sao trước giờ lại không bị phát hiện?”

“Tối hôm ấy, Thục Sơn có một trận địa chấn nhỏ, phá hủy trận pháp, mới thả nó ra.”

Dạ Du nhíu mày, đăm chiêu.

Thôi Giác nghiêm trọng nói: “Nhân quả quả thật có khả năng nghịch chuyển, vận mệnh của ngươi phải xem ngươi sau này lựa chọn ra sao, chuyện này nếu ngươi đã dính vào, vậy chỉ có thể đi một bước xem một bước.”

“Cho dù thế nào, ta cũng sẽ truy xét tới cùng.” Chung Quỳ cười ha ha nói, “Các ngươi, đừng nghiêm túc thế chứ, ta ngược lại thật sự muốn biết, có kẻ nào giết được ta đấy.”

“Sư tôn, ngươi đừng nói lung tung.” Sắc mặt Giải Bỉ An cực kỳ khó nhìn, “Chúng ta tuyệt đối không thể để nhân quả như vậy xảy ra.”

Chung Quỳ vỗ vỗ vai Giải Bỉ An: “Đồ nhi ngoan, không sao đâu, tất cả đều do số mệnh định sẵn rồi, đừng buồn lo vô cớ.”



Thôi Giác đi rồi, Giải Bỉ An vẫn cau mày, trong đầu hỗn loạn không thể tả.

Phạm Vô Nhiếp thấy dáng vẻ y hồn bay phách lạc, bất đắc dĩ gọi: “Sư huynh, sư huynh?”

“Hả?” Giải Bỉ An nhìn về phía Phạm Vô Nhiếp.

“Nên thay thuốc cho ta rồi.”

“À, đúng rồi.” Giải Bỉ An cầm hòm thuốc, cẩn thận xử lý vết thương cho Phạm Vô Nhiếp, nhẹ giọng nói, “Vết thương này càng ngày càng tốt hơn rồi, không bao lâu nữa, cánh tay sẽ cử động lại được thôi.”

“Sư huynh, huynh đừng nghĩ nhiều nữa, người ta mỗi khi làm một lựa chọn, đều sẽ ảnh hưởng tới tương lai, vì thế chuyện này còn nhiều khả năng chuyển biến tốt mà.”

“Ta đương nhiên biết chứ, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, nghiệp lực nhân quả, trước sau chỉ tồn tại trong một đồ vật, một câu nói, một chuyện.” Giải Bỉ An nặng nề nói, “Chỉ là, với tu vi của sư tôn, đã không phải chịu khổ bệnh tật hay tuổi già, có thể cướp tuổi thọ của ông ấy, chỉ có hoàn cảnh bất ngờ, mà bất ngờ này…”

Mà bất ngờ này, chỉ có thể là giết hại, hai giới người quỷ, có bản lĩnh dồn Chung Quỳ vào chỗ chết, chẳng có mấy người, mà trùng hợp là Chung Quỳ vừa đắc tội một kẻ trong số đó, khiến người ta sao mà không lo lắng cho được.

“Những điều đáng lo này, lòng sư tôn đương nhiên đều biết, ông ấy nào phải kẻ đưa tay chịu trói, giờ chúng ta biết chuyện rồi, thật ra lại là việc tốt, để chúng ta càng để tâm tới Lý Bất Ngữ hơn.”

Giải Bỉ An gật đầu, khẽ thở dài: “Đệ nói phải, ta chỉ là… Sư tôn nuôi ta lớn, đối với ta mà nói, là thầy cũng là cha, là người quan trọng nhất của ta, ta không thể để ông ấy có chuyện gì.”

Phạm Vô Nhiếp hơi trầm mặc: “Người quan trọng nhất của huynh, dù chết thật đi nữa, hai người vẫn có thể gặp lại ở Minh giới.”

Mà ta…

“Tuy là nói thế, nhưng có khi sư tôn còn lưu luyến nhân gian. Nếu sư tôn may mắn phi thăng, đương nhiên là tốt, nhưng sẽ không thể gặp được ông ấy nữa, nếu ông ấy không thể phi thăng, tiếp tục làm Phán Quan, thì cũng chẳng thể ngao du quanh nhân gian, thưởng thức rượu ngon trên thiên hạ, ông ấy hẳn sẽ buồn lắm, nói không chừng ông ấy còn muốn đi đầu thai, nếu đầu thai, ta cũng sẽ không gặp ông ấy được.” Giải Bỉ An xoa xoa huyệt thái dương lại đau nhức lần nữa, “Sư tôn không thể chết, ông ấy không đáng chết.”

“Ông ấy sẽ không chết đâu.” Phạm Vô Nhiếp vẫn chưa vỡ giọng hoàn toàn, giọng vẫn mang chút giọng thiếu niên trẻ con, nhưng phối hợp với giọng điệu chắc chắn kia, lời nói ra lại rất có thể động viên người khác, “Chúng ta sẽ điều tra rõ chân tướng, đánh đòn phủ đầu, để Lý Bất Ngữ không có cơ hội hại sư tôn.”

Giải Bỉ An thầm siết chặt nắm đấm, “Vô Nhiếp, đệ dạy ta kiếm pháp Tông Huyền đi.”

“Huynh quyết định học thật à?”

“Ừ.” Ánh mắt Giải Bỉ An kiên định, “Ta không đủ mạnh, nếu ta mạnh, đệ chắc chắn sẽ không bị thương, sư tôn cũng có thêm một phần trợ lực. Tuy rằng kiếm pháp Thanh Phong của sư tôn cũng rất lợi hại, nhưng ta có một linh cảm, kiếm pháp Tông Huyền phù hợp với ta nhất, ta nhất định có thể luyện tốt.”

“Huynh nói lúc đó huynh có thể đoán được chiêu kiếm của ta.”

“Đúng, đây chẳng phải chứng minh rằng, ta với kiếm pháp Tông Huyền có duyên từ lâu rồi ư?” Giải Bỉ An nói, “Ta sẽ không tùy tiện sử dụng trước mặt người khác, đệ cũng đừng nói sư tôn biết. Có khi hai chúng ta, có thể dung hợp Thanh Phong Kiếm với Tông Huyền Kiếm, phát ra uy lực càng mạnh hơn.”

Phạm Vô Nhiếp nhàn nhạt nói: “Được, ta dạy huynh.”

Kiếp trước Tông Tử Hoành, đã đột phá được tầng thứ tám của Tông Huyền Kiếm, loại thiên tư khắc vào mệnh cách này, dù có đầu thai chuyển thế cũng sẽ không đổi.

Phạm Vô Nhiếp nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Giải Bỉ An, lòng có chút hoài niệm. Thiên tư tuyệt đỉnh, vừa là món quà, vừa là nguyền rủa, hắn nhớ tới Thẩm Thi Dao từng nói với hắn câu mặt trời và ánh trăng không thể cùng chiếu sáng kia.

Đó là nguyên nhân của toàn bộ bi kịch.

May mà, đời này họ không có lợi ích để tranh chấp, Giải Bỉ An cũng không có khả năng biến thành Tông Tử Hoành.

—-

Trong thời gian Phạm Vô Nhiếp dưỡng thương, Chung Quỳ từng hai lần viết thư qua lại với Thuần Dương Giáo, ông cố hết sức khuyên nhủ Chiếu Văn trưởng lão mời Hứa Chi Nam xuất quan sớm.

Vốn ông muốn đích thân đi, nhưng sau khi xảy ra chuyện Sổ Sinh Tử, Giải Bỉ An khẩn trương hơn ai hết, làm thế nào cũng không cho ông tùy tiện tới nhân gian. Cuối cùng sư đồ hai người đều lui một bước, nếu sau khi thương thế của Phạm Vô Nhiếp lành, Chiếu Văn vẫn không đồng ý, ba người họ sẽ cùng tới Thuần Dương Giáo.

Vì vậy mà mấy ngày nay, Chung Quỳ đều đàng hoàng ở Minh phủ, mà Giải Bỉ An ngoại trừ thu hồn và mua đồ, gần như là không tới nhân gian. Y ngày nào cũng lén lút học trộm kiếm pháp Tông Huyền mà Phạm Vô Nhiếp chỉ dạy, đúng như y nghĩ, y thật sự như sinh ra đã biết bộ kiếm pháp kia, học rất nhanh, hiểu cũng rất nhanh, ngày càng tinh tiến.

Ở chung lâu, Phạm Vô Nhiếp mới phát hiện, Chung Quỳ mặc dù là sư phụ, nhưng Giải Bỉ An càng giống chủ nhà hơn, trong trong ngoài ngoài, việc lớn việc nhỏ, chẳng sót chuyện gì, cái gì cũng lo liệu, giống như từ khi sinh ra đã mang theo sứ mệnh của ‘trưởng tử’, giống Tông Tử Hoành năm đó như đúc.

Ví dụ như khoảng thời gian này, vì để Phạm Vô Nhiếp dưỡng thương, ngày nào thuốc cũng đều là dược thiện (*), vì để có công hiệu tốt nhất, đành phải hi sinh khẩu vị, khiến Chung Quỳ và Bạc Chúc ăn cùng không ngừng kêu khổ, Phạm Vô Nhiếp cũng cảm thấy khó uống, nhưng chưa từng bỏ bữa, thứ nhất là hắn thích tâm ý của Giải Bỉ An dành cho hắn, thứ hai là hắn biết than phiền cũng vô dụng, chuyện cơm nước này Giải Bỉ An định đoạt rồi.

Chỉ là thương thế hắn cũng đã tạm ổn, máu có mất nhiều thế nào thì cũng bù đủ rồi, còn ăn thêm một đống đồ bổ máu tráng dương, khó tránh khỏi sinh ra vài phản ứng không khống chế được.

Đêm ấy, vì vết thương của hắn đang mọc da non, lúc nào cũng ngứa ngáy không ngừng, tỉnh còn ổn, trong mơ vẫn không nhịn được muốn gãi, Giải Bỉ An vì tránh hắn gãi vết thương, nên ngủ chung với hắn. Hắn ngủ trong hương hoa lan thấm ruột thấm gan kia, máu nóng sôi sục tuôn trào, trong lúc ý thức mông lung, bên cạnh thực sự giống như một thứ gì đó cực kỳ thơm ngọt, đang dẫn dụ hắn tới gần…

Bình Luận (0)
Comment