Kiếp Vô Thường

Chương 32





Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)


Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)




___________________________




"Tông Tử Kiêu... Ngươi... Cái tên súc sinh này ngươi... Thả ta ra!"


Bên tai là tiếng mắng chửi khuất nhục, lại hòa lẫn trong tiếng thở dốc, hơi thở ngọt ngào hương lan ngào ngạt, thân thể bị kích thích cuồn cuộn không dứt, đập vào mắt là một mảng chăn đệm ngổn ngang, tóc đen dài như mực, rượu vẩy lên quyển trục họa, còn có khuôn mặt trắng nõn như men sứ kia, đôi môi đỏ thắm, cùng đôi mắt ướt át như hai hồ nước xanh thẳm, không phân nổi đâu là nét bút điểm tình, bức tranh này đã không thể càng sống động hơn.


Người dưới thân, là ái nhân.


"Đại ca..." Hắn nghe thấy giọng nói của mình, run rẩy, đè nén, bực bội, tham lam.


"Ngươi không xứng gọi ta là đại ca!"


"Ngươi cũng chẳng xứng làm đại ca ta." Hắn mạnh mẽ đâm vào, nhìn khuôn mặt người kia vặn vẹo, cả người thỏa mãn vô cùng.


"Nghiệt súc... Khốn kiếp..." Người kia chẳng có sức phản kháng, dưới tình cảnh này, dù có hung dữ mắng chửi cũng chẳng có lệ khí, dù có tỏ ra mấy phần giận dữ, cũng chỉ càng trêu chọc người hơn.


Hắn bóp lấy chiếc cằm thon thon kia: "Sao lại gầy thế, có phải lại ăn không đủ không, muốn bản tôn chính miệng bón ngươi ăn à."


"Cút!"


Hắn cúi người, hôn liếm đôi môi đã sưng đỏ kia, giọng càng thêm ngả ngớn cười nói: "Vậy đã không chịu nổi? Muốn ta buông tha cho ngươi không?"


"..."


"Gọi ta một tiếng tiểu Cửu."


"Súc sinh, ngươi không phải tiểu Cửu!"


"Ngươi cũng chẳng phải đại ca trong lòng ta, ai bảo ngươi khoác loại túi da có thể câu dẫn ta thế này chứ." Hắn dán vào bên tai ửng đỏ kia, uy hiếp, "Gọi, nếu không cả một đêm này, ngươi cũng đừng hòng ta buông tha cho ngươi."


Người kia cắn chặt môi, tựa như cho dù thế nào, cũng không muốn đem nam nhân làm khổ y, làm nhục y này, liên hệ với cái tên kia.


"Gọi, gọi đi!"


Yên lặng nhẫn nhịn, chỉ đổi lại xâm phạm và cưỡng đoạt càng điên cuồng.


Biển khổ vô biên, ngươi và ta cùng trầm luân.



Đang say giấc nồng, Giải Bỉ An chợt cảm thấy càng lúc càng nóng, giống như y dán sát vào thứ gì đó nóng bỏng, tỏa nhiệt ra mãi, khiến cả người y cũng nóng bừng lên theo, y nhăn mặt mở mắt ra.


Ngực có gì đó đè nặng trịch, có hơi khó thở, y ngẩng cổ lên, phát hiện một cánh tay vắt qua trước ngực y, còn có một cái đầu đen sì dụi vào cổ y, nửa bên cánh tay y đã tê rần, hô hấp cũng có hơi không thông. Mấy cái này còn chưa phải khổ nhất, lúc y tỉnh táo lại, y đã nhận ra có một vật cưng cứng, cứ cọ cọ vào đùi y suốt.


Giải Bỉ An mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, nhìn chằm chằm cái đầu kia, khi y cuối cùng cũng nhận ra cái thứ chọc vào mình là gì, tất cả nhiệt độ trong phút chốc xông thẳng lên đầu, một giây đó y cảm thấy mình như bị hun chín, đột nhiên giật nảy lên, muốn đẩy Phạm Vô Nhiếp ra.


Không ngờ tới y vừa khẽ động, phản ứng của Phạm Vô Nhiếp càng mãnh liệt hơn, vô thức ôm chặt lấy eo y, dùng cả tay cả chân cuốn lấy người y như rắn, miệng còn lẩm bẩm nói mớ, tựa như đang quát lớn, nhưng lại mơ hồ không rõ.


Da đầu Giải Bỉ An tê rần, gấp tới mức tai cũng đỏ bừng, chỉ muốn quăng luôn Phạm Vô Nhiếp đi, nhưng lại e ngại vết thương trên vai hắn.


Do dự như vậy một hồi, hơi thở Phạm Vô Nhiếp phả vào cổ y, như lông chim dịu dàng lướt qua, lại giống đầu ngón tay ngả ngớn vuốt ve, nóng, ngứa, khó chịu, Giải Bỉ An chưa từng quẫn bách lại hoang mang như thế không thể nhịn nổi nữa mà đẩy Phạm Vô Nhiếp ra.


Cơn đau truyền đến, khiến thần trí Phạm Vô Nhiếp lập tức bị kéo về, hắn mờ mịt mở mắt ra, như hơi nước trên gương đồng được lau đi, hình ảnh trước mắt từ từ hiện lên rõ ràng, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn thùng buồn bực của Giải Bỉ An ánh vào trong con ngươi, mộng cảnh và hiện thực đan xen lẫn lộn, tường cao xây dựng suốt trăm năm đúng lúc này ầm ầm sụp đổ, biến thành cát bụi, tan thành mây khói, có tiếng gì đó thì thầm bên tai, dụ dỗ hắn thả mãnh thú trong lồng ra, vứt bỏ hết thảy kiêng kỵ, dữ dội buông thả ăn chán chê.


Ăn y đi, làm chuyện ngươi luôn muốn làm, y là của ngươi, ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì với y.


Giải Bỉ An bị đôi mắt đỏ tươi như máu của Phạm Vô Nhiếp dọa sợ, y phục hồi tinh thần, cả giận nói: "Phạm Vô Nhiếp, đệ ngủ lú đầu luôn rồi à?!"


Một tiếng quát này, khiến hồn phách tan rã của Phạm Vô Nhiếp chấn động tới mức tụ về luôn, hắn cúi đầu nhìn nơi gồ lên của mình, nhất thời cũng choáng váng.


Giải Bỉ An lúng túng tới mức muốn vùi đầu xuống gầm giường luôn, y thắt lại áo lót, đứng lên, tỉnh táo suy nghĩ một chút, Phạm Vô Nhiếp đang tuổi dậy thì, trong mơ khó tránh khỏi không khống chế nổi, mình có phải hung dữ quá không?


Phạm Vô Nhiếp nuốt nước bọt một hồi, cuống họng lại như sắp bị đốt cháy, hắn bình tĩnh nói: "Sư huynh, ta làm gì với huynh rồi?"


Giải Bỉ An thực sự muốn nổ tung luôn, tiểu tử này chẳng cho nhau cái lối thoát được hay sao, cứ phải nói trắng ra thế à!


"Sư huynh." Phạm Vô Nhiếp ngẩng đầu nhìn Giải Bỉ An, "Ta đã làm gì, đã nói gì." Hắn không biết mình có làm như trong mộng, nói gì không nên nói không.


Giải Bỉ An siết chặt nắm đấm, bắt đầu tự tìm lối thoát cho mình: "Không, không có gì hết, đệ... Nói mớ gì đó, không nghe rõ, tuổi của đệ, như thế, cũng, cũng bình thường."


Dáng vẻ ngượng quá chừng còn phải cố tỏ ra bình tĩnh kia của Giải Bỉ An, thật sự khiến người ta nhìn hoài không chán, Phạm Vô Nhiếp nhẹ liếm môi một cái, sinh ra tâm tư muốn trêu đùa, giả vờ hồ đồ nói: "Ta như vậy... Bình thường ư? Có lúc sáng sớm ta cũng như thế, sư huynh, huynh cũng vậy phải không?"


Giải Bỉ An chỉ cảm thấy đầu muốn bốc khói luôn rồi, y quanh co nói: "Có lẽ, mọi người, đều, đều như nhau thôi."


"Vì thế, sư huynh cũng sẽ mơ như thế kia ư?"


"..." Không nhắc tới giấc mơ loại kia còn được, vừa nhắc, Giải Bỉ An lập tức nhớ tới giấc mơ lúc mình ở Vân Đỉnh, y vốn cực kỳ muốn quên đi, giờ bị ép nhớ lại, quả thực quẫn bách tới cực điểm.


"Sư huynh." Phạm Vô Nhiếp tiến tới bên giường, đôi mắt sáng ngời nhìn Giải Bỉ An không chớp mắt, "Lúc này ta mơ thấy ta không mặc y phục, cùng với một..."


Giải Bỉ An che kín miệng Phạm Vô Nhiếp: "Bất lịch sự đừng có nói."


Mắt Phạm Vô Nhiếp chớp chớp một hồi, hắn kéo cái tay kia xuống: "Ta chỉ muốn tìm người khác nói thử xem, nhưng ta chẳng biết nói với ai."


"Ta..." Nhìn Phạm Vô Nhiếp đến cả lọn tóc trên đầu cũng tỏ ra mờ mịt thế này, Giải Bỉ An lại bắt đầu tự trách, Phạm Vô Nhiếp không cha không anh, y thân là sư huynh, phải dẫn dắt cẩn thận, đây là trách nhiệm không thể đổ cho kẻ khác, y đổi giọng điệu, "Ta cũng nói không rõ, ngay mai ta lấy mấy thứ cho đệ, đệ xem là hiểu thôi."


"Thứ gì?"


Giải Bỉ An hạ giọng nói: "Một ít sách tranh, đừng nói sư tôn biết."


Trong mắt Phạm Vô Nhiếp lóe qua một tia giảo hoạt: "Được."


"Vai đệ sao rồi?" Giải Bỉ An đột nhiên nhớ ra mục đích đêm nay mình ở lại qua đêm.


"Ừm, hơi đau một tí." Phạm Vô Nhiếp che kín bả vai.


Giải Bỉ An xốc y phục hắn lên xem thử: "May quá, vết thương không bị nứt. Đệ nghỉ sớm chút, tuyệt đối đừng phá nữa."


"Huynh không ngủ với ta ư?"


"Phòng đệ nóng quá." Giải Bỉ An vội nói, "Ta quay về."


Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An đẩy cửa chạy mất, khóe môi cong lên ý cười. Hắn nằm vật xuống giường, nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là khung cảnh kiều diễm xinh đẹp trong mơ, người kia mặt ửng đỏ, giọng nghẹn ngào, thân thể nóng như phát sốt, tất cả hết thảy, khiến người ta điên cuồng.


Hắn nhất định phải có lại tất cả mọi thứ thuộc về hắn ở kiếp trước, bao gồm cả người kia.


Chung Quỳ mừng như điên: "Đừng làm mấy thứ kì quái kia nữa được không, ta ăn xong muốn ăn chay luôn."


Bạc Chúc cũng là dáng vẻ vui mừng muốn khóc: "Vẫn là cơm trước kia mới ngon, ta đã nhớ muốn chết rồi. Không đúng, ta vốn chết rồi mà..."


Giải Bỉ An ho nhẹ một tiếng: "Vết thương của Vô Nhiếp mau lành rồi, cũng không cần bồi bổ nữa."


Phạm Vô Nhiếp gật gù: "Ừ, huyết khí quá thịnh, cũng không phải chuyện tốt, mọi việc tốt quá lại hóa dở."


Giải Bỉ An liếc Phạm Vô Nhiếp một cái, không biết lời này có phải cố ý nói ra không. Tối qua sau khi y về, căn bản cũng không ngủ được, tự khuyên bảo mình nửa ngày, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nam nhân khi còn trẻ trung, cũng có xảy ra bất ngờ như thế, Phạm Vô Nhiếp ngủ say, nằm mơ, cũng có phải cố ý đâu, nếu như để ý quá, ngược lại là mình lòng dạ hẹp hòi, làm gì còn phong độ của người lớn, huynh trưởng nữa chứ.


Vì vậy buổi chiều luyện kiếm xong, Giải Bỉ An cầm truyện và sách tranh xuân cung đồ mình cất giấu kỹ ra, lặng lẽ nhét cho Phạm Vô Nhiếp. Lúc y ngao du trên nhân gian, thứ vớ vẩn gì cũng đều hiếu kỳ xem thử, đều thích mua, chỉ là mấy thứ khác đều mua thoải mái, còn cái này y giấu đông giấu tây, cực sợ lúc Bạc Chúc quét tước phát hiện.


Phạm Vô Nhiếp lật qua lật lại xem bìa, rút một quyển trong đó ra, cố ý giả vờ tỏ vẻ ngây thơ: "Sư huynh, quyển 'Phẩm Hoa Bảo Giám' này, là nói về chuyện ngắm hoa ạ?"


Giải Bỉ An kinh hãi biến sắc, lập tức giật lại: "Quyển này không xem được."


"Tại sao?"


Giải Bỉ An ảo não muốn đánh chính mình. Đều tại ông chủ quầy sách, nói mua năm bản tặng một lợi cực kỳ, hết sức đề cử quyển này, nói hay đến thế nào thế nào, y ngại mặt mũi, đâu dám mở ra xem có thật sự "đẹp" tới mức ấy không, nên mua trọn một lần, về nhà mới phát hiện quyển này viết về đoạn tụ, đã phủ bụi bao lâu, không ngờ hôm nay không để ý, lại cầm tới luôn.


Phạm Vô Nhiếp còn không chịu buông tha hỏi: "Sao lại không thể xem? Sư huynh, ta muốn xem." Nói xong liền muốn lấy.


Giải Bỉ An giấu sách ra sau lưng: "Quyển này không được, ta cũng không xem, chỉ, chỉ lật mấy trang, khó nhìn lắm, không thể xem, đệ xem cái khác ngoài nó là được."


"Ta cảm thấy quyển sách kia tên rất tao nhã, nhất định là sách hay, ta muốn..."


"Đệ không muốn." Giải Bỉ An nhét quyển "Phẩm Bảo Giám Hoa" kia vào ngực áo, như kẻ trộm mà thập thò xem bốn phía vắng lặng, thấp giọng nói, "Đệ nhớ kỹ, đừng cho sư tôn biết, cũng đừng để Bạc Chúc biết."


"Được." Phạm Vô Nhiếp gật đầu nói, "Nếu ta có chỗ không hiểu, có thể lĩnh giáo sư huynh không?"


"Đệ xem đương nhiên là hiểu rồi!" Giải Bỉ An thẹn quá hóa giận mà đi mất.


Phạm Vô Nhiếp cười mãi không ngừng. Hóa ra người này nhiều chỗ thú vị thế, hắn cũng chưa từng thấy, kiếp trước hắn bỏ lỡ quá nhiều, kiếp này nhất định phải bù đắp lại.




===========


Mừi: Edit chương này tôi với Chu cười muốn xỉu =))))))

Bình Luận (0)
Comment