Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Thanh Trì không hiểu Tống Úc cho lắm, rõ ràng mỗi một tế bào khắp toàn thân đều ôm hoài nghi về hắn nhưng vẫn rất nhiệt tình với hắn.

Trừ bọn Mắt Lé ra, bên cạnh cạnh hắn chưa bao giờ gặp được người thế này, hễ là người biết một chút nội tình nhà hắn, đều sẽ không nghĩ đến việc đến gần nữa.

Sợ phiền phức.

Người như hắn, mỗi ngày đều đang tìm người gây rắc rối, cho dù không phải gây phiền phức cho người khác, cũng sẽ tự tạo ra đủ loại rắc rối.

Bời vì hắn sống vốn đã là một rắc rối.

Hắn không rõ tại sao Tống Úc vẫn bằng lòng nhiều lần chủ động duỗi tay giúp hắn trong khi đã biết hắn là tên côn đồ.

Vay tiền là xuất phát từ áy náy về vụ tai nạn xe cộ kia, tặng điện thoại là vì làm hỏng cục gạch của hắn, cho hắn công việc tiền lương là vì muốn hắn nhanh chóng trả hết nợ…

Từng chuyện từng chuyện này, nhìn như đều có lý do phù hợp với nó, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, tốt đến quá mức rồi.

Nếu đổi thành những người khác, ai sẽ vì hắn nghĩ nhiều như vậy, làm nhiều như thế.

Con người Tống Úc quá tốt, tốt đến mức khiến hắn sinh ra cảm giác chênh lệch to lớn và cảm giác e ngại.

Bọn họ không phải người cùng một đường.

Hắn thậm chí đã đoán trước được có một ngày sau khi Tống Úc thực sự hiểu rõ hắn, sẽ xa lánh hắn giống như những người khác, cho dù Tống Úc sẽ không xem thường hắn, bọn họ cũng không thể trở thành bạn bè.

Khi đó, chắc hẳn hắn sẽ cảm thấy thất vọng.

Thất vọng hơn bất kỳ người bên cạnh nào rời xa hắn.

Cho nên hắn không dám gần Tống Úc quá.

Vì thế, giữa bọn họ ngoài mối quan hệ nợ nần ra, sẽ không có liên quan nào khác.

Thời tiết phương Nam luôn luôn nói đổi là đổi, đến cuối tháng tư, nhiệt độ không khí nháy mắt ấm lên, hôm qua còn mặc áo thu lót lông dày hôm nay đi ra ngoài chỉ mong đổi sang quần đùi và áo thun, nhiệt độ cao nhất vào buổi trưa phải hơn hai mươi độ.

Tống Úc và đồng nghiệp ra ngoài ăn một bữa Maocai nóng đổ mồ hôi khắp trán.

(Maocai là một món ăn giống như món hầm có nguồn gốc từ thành phố Thành Đô của Trung Quốc, ở Tứ Xuyên)

Maocai

Buổi chiều mỗi bộ phận ở công ty tập hợp lại mở một cuộc họp nhỏ.

Lãnh đạo thấy thời tiết tốt đã xác định ngày đào tạo hướng ngoại vào ngày mai.

Hằng năm trước khi chưa vào hạ công ty đề sẽ tổ chức một đợi đào tạo hướng ngoại, để tăng năng lực hợp tác của cả nhóm lên, rèn luyện thể lực và ý chí của mọi người.

Tống Úc không sợ huấn luyện thân thể, nhưng rất sợ loại đào tạo dã ngoại phơi nắng phơi gió này, đặc biệt là sau khi trời nóng.

Còn nhớ có lần nghỉ hè ra ngoài leo núi với bạn học, trong vòng ba ngày không chỉ đen đi còn bị cháy nắng, cậu nhìn một cái cũng không nhận ra anh, câu nói “Úi giời sao con sống cẩu thả vậy” với mợ đã kích thích anh rất sâu.

“Anh Lưu, ngày mai bạn học cũ của tôi kết hôn, tôi phải đến làm phù rể cho cậu ấy, không thể đi được.” Tống Úc nói.

“Tôi biết ngay chú lại muốn gây chuyện cho tôi mà,” Lưu Hổ nói, “Đào tạo dã ngoại quyết định vào ngày mốt, ai không đi người đó là chó con.”

“Cộp” một tiếng, trán Tống Úc đập một phát vào mép bàn.

Năm giờ chiều, Cố Thanh Trì xách theo một túi đồ ăn đúng giờ xuất hiện trong nhà Tống Úc.

Gần đây “Nghiệp vụ” của hắn không nhiều, thời gian rảnh rỗi còn có thể chơi vài ván gà con tức giận, trò chơi này là Tống Úc dạy hắn chơi, cũng rất giải tỏa áp lực, mỗi lần nhìn thấy nhà nổ tung đều có cảm giác vui vẻ khó giải thích được.

“Gà con của cậu chơi đến cửa thứ mấy rồi?” Tống Úc nằm trên sofa, ngửa đầu hỏi.

“Hình như là 38, quên rồi.” Cố Thanh Trì vừa thái thịt vừa nói.

“Sao vẫn 38, chẳng phải hôm trước cậu cũng đã 38 rồi à.” Tống Úc cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, giờ này không phải phim mẹ chồng nàng dâu thì là phim kháng Nhật, không dễ gì nhảy ra một chương trình tạp kỹ anh dừng lại ngay.

“Vì hai hôm nay tôi đang mê chém hoa quả, hơn nữa tôi đã phá kỷ lục lần trước của anh.” Cố Thanh Trì nói rất kiêu ngạo.

“Ồ! Tôi xem nhé!” Tống Úc vươn tay ra móc điện thoại trong túi áo khoác của Cố Thanh Trì từ giá treo mũ bên cạnh.

“Ừ.” Cố Thanh Trì múc tôm bóc vỏ đã xào xong ra đĩa, chuẩn bị lại làm bát canh trứng.

Mặc dù trước đó Tống Úc đã dạy Cố Thanh Trì đổi mật khẩu, nhưng hắn mãi vẫn chưa từng đổi.

888888.

Bày tỏ tình yêu cháy bỏng cực nóng với ông Mao một cách đơn giản lại thô bạo.

(thông cảm vì editor chưa tìm ra mối liên hệ giữa số 8 và tình yêu với ông Mao trên đồng tiền)

Có lẽ là vừa nhấn vào trò chơi đã ôm một quyết tâm phải phá kỷ lục, Tống Úc chơi cực kỳ cẩn thận từng li từng tí, áp lực tăng gấp đôi, rõ ràng cảm thấy ván này đã phá được nhưng luôn luôn cắt trúng bom vào giây phút cuối cùng.

Cố Thanh Trì bưng hết đồ ăn lên bàn Tống Úc vẫn đang nhíu mày xoẹt xoẹt xoẹt.

“Ăn cơm thôi.” Cố Thanh Trì đặt đũa lên bàn.

“Đợi tí đợi tí để tôi chơi ván này.” Tống Úc hơi cuống cuồng, còn thiếu tí nữa là có thể thắng rồi!

Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhìn thấy trên TV đang chiếu chương trình na ná vượt cửa ải, một em gái chân dài ngực bự không cẩn thận rơi xuống nước ở cửa ải thứ hai cuối cùng, khản giả ồn ào lên.

“Tiếc quá, cô gái kia trông cũng xinh phết.” Cố Thanh Trì uống một hớp nước.

Tống Úc nhìn chằm chằm vào màn hình không để ý đến hắn.

Ống kính đặc tả nửa gương mặt của cô gái kia, Cố Thanh Trì không nhịn được cảm thán một câu, “Ngực này giống như hai quả dưa lê, chắc chắn rất nặng, thảo nào không kiên trì được.”

“Ừ, đúng vậy.” Tống Úc cũng không thèm nhấc mí mắt qua loa đáp một tiếng.

Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh, “Anh nhìn cũng chưa nhìn đã ừ rồi, gái xinh ngực bự này.”

“Có gì đẹp.” Tống Úc đột nhiên “A” một tiếng ném di động trả cho Cố Thanh Trì, “Tôi phá kỷ lục của cậu rồi!”

“Được rồi,” Cố Thanh Trì đứng dậy mặc áo khoác vào, “Tôi đi về trước, có lẽ ngày mai tôi có việc không tới được, ngày kia lại tới.”

“Ngày kia và ba ngày sau đều không cần tới, công ty chúng tôi tổ chức đào tạo dã ngoại.” Tống Úc nghĩ ngợi nói, “Chắc là buổi chiều ba ngày sau sẽ về, tôi cũng không chắc lắm, đến lúc đó gọi điện cho cậu.”

“Được.” Cố Thanh Trì gật gật đầu.

Tống Úc nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, cảm thấy một người ăn có lẽ không hết, “Nếu không cùng ăn đi.”

“Không cần, tôi còn phải về nấu cơm cho bố tôi.” Cố Thanh Trì nói xung cũng quay người rời đi.

Sau khi cánh cửa phát ra một tiếng “Cạch”, Tống Úc khe khẽ thở dài.

Không biết tại sao, Cố Thanh Trì luôn cho anh một cảm giác lúc nóng lúc lạnh, chợt gần chợt xa.

Giống như nuôi một con chó không thân.

Không không không, thí dụ này không thích hợp cho lắm.

Giống như một người bạn không có cách nào quen thân, nhìn như khiêm tốn, lễ phép, thân mật nhưng bạn lại không đoán ra trong đầu của họ đang nghĩ gì, cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ mỗi người đi một ngả không liên quan nữa.

Lúc Cố Thanh Trì về nhà nhìn thấy bố đang uống rượu ăn cơm với Lý Hồng, trên bàn bày biện đủ loạn món kho và củ lạc.

“Chào chú Hồng.” Cố Thanh Trì lên tiếng chào Lý Hồng, bình thường Lý Hồng tới đây là lại có “Nghiệp vụ”.

“Thanh Trì, hai ngày nay mày theo dõi Triệu Phát Tài giúp chú, chú nghe nói tháng trước thằng cháu trai kia đã chuyển nhượng cửa hàng rồi, lấy được rất nhiều phí chuyển nhượng.” Lý Hồng nói.

“Đã hiểu.” Cố Thanh Trì gật đầu ngồi xuống, “Còn thiếu bao nhiêu?”

“Tám mươi lăm nghìn, Lão Tào hứa trả cho mày hoa hồng ba phần trăm.” Lý Hồng đẩy chai bia trên bàn đến trước mặt hắn.

(85000 nhân dân tệ = 280.945.038,58 VND)

Hoa hồng ba phần trăm coi như rất thấp rồi, trước đó ba mươi nghìn của lão hói kia hắn đã lấy được hoa hồng năm phần trăm, nhưng Cố Thanh Trì vẫn nói tiếng cảm ơn, hơi ngửa đầu uống bia.

Hắn biết rõ quy củ ở đây, hệ số độ khó càng cao hoa hồng càng cao, có người có thể làm mọi thứ vì tiền, còn hung ác hơn bọn đòi nợ như hắn, nghe nói thuộc hạ Lão Tào có người đã mất tích một cách khó hiểu.

Dĩ nhiên lão Tào không thể báo cảnh sát vì chuyện này, nếu như người kia đã xảy ra chuyện, cũng sẽ không có người phát hiện.

Chuyện này hắn không dám nghĩ kỹ, cảm giác hơi rùng mình.

Bây giờ hắn cũng không cầu có thể dựa vào chuyện này kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể sống sót đã tốt lắm rồi.

Chạng vạng tối thứ sáu, Tống Úc kéo cơ thể mệt mỏi từ công ty đón xe về nhà, đào tạo dã ngoại trong vòng hai ngày đã hành hạ anh quá sức, lòng bàn chân cũng bị cọ sát ra mụn nước rồi, chuyện đầu tiên làm khi về nhà đó là tắm nước nóng.

Lúc nằm dài trên giường cảm thấy hơi đói, bèn gọi điện cho Cố Thanh Trì.

Đợi đến khi anh sắp ngủ thiếp đi điện thoại mới kết nối, Cố Thanh Trì “Alo” một tiếng.

“Tối nay có thời gian tới đây không?” Tống Úc hỏi.

“Anh về nhà rồi à?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Ờ, vừa tới nhà, vừa mệt vừa đói, cậu mua giúp tôi một phần mì trộn tương chiên, là cái buổi sáng đầu tuần cậu mang cho tôi ấy.” Tống Úc nói.

“Bây giờ tôi hơi bận, không có thời gian tới.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc cau mày, “Lại bận gì? Chuyện rất quan trọng à? Quan trọng hơn việc tôi chết đói?”

“Rất quan trọng,” Cố Thanh Trì nói, “Nếu anh muốn ăn sáng mai tôi mang cho anh.”

“Được rồi, vậy tôi cúp đây.” Tống Úc thở dài.

“Được, bai bai.” Cố Thanh Trì cười một tiếng.

Tống Úc cúp điện thoại sai đó đến phòng bếp tìm hai miếng bánh mì để gặm.

Vừa nằm ngủ không bao lâu, đồng nghiệp Quách Thần gọi điện thoại tới hỏi anh có muốn đi bóp chân không, Tống Úc đang lo hai bắp chân ê ẩm sưng không dứt, đã đồng ý mà không cần nghĩ nhiều.

Quách Thần gửi định vị vào Wechat cho anh.

Tống Úc thay quần áo khác, hai mươi phút sau đã chạy đến Ngâm chân Đế Đức, bởi vì giờ này khá nhiều người, anh lại không thường đến, cũng không làm thẻ, cô bé ở quầy lễ tân bảo anh đợi ở đại sảnh một lát.

Quách Thần và Tống Úc còn có hai đồng nghiệp khác đều ngồi ở đại sảnh tầng hai, thỉnh thoảng sẽ thấy một vài người đàn ông trung niên mặt bóng loáng tai to mặt lớn ôm gái chạy lên lầu.

“Có phải trên lầu vẫn còn chỗ không, nếu không chúng ta lên lầu nhìn xem?” Tống Úc đụng đụng cánh tay Quách Thần.

“Hể…” Ngô Lệ Na dùng một ánh mắt ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, chậc liên tục mấy tiếng.

“Gì hả? Trên lần chỉ dành cho VIP?” Tống Úc cảm thấy không hiểu ra sao.

Quách Thần nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Trên lầu dành cho các dịch vụ đặc biệt, anh biết đấy.”

Tống Úc sững sờ một chút, mấy giây mới phản ứng được dịch vụ đặc biệt anh ta chỉ là có ý gì, “Đậu má! Không phải chứ! Quang minh chính đại vậy á?”

“Không ngờ Tiểu Tống của chúng ta ngây thơ đến vậy, quả là báu vật nhân gian, ” Chu Quang Phi nở nụ cười, “Chẳng lẽ vẫn là xử nam.”

“Anh mới là xử nam.” Tống Úc đỏ cả mang tai cúi đầu lướt Weibo.

“Cậu có muốn đi lên thể nghiệm một phen không?” Quách Thần cười xấu xa vỗ vỗ cánh tay Tống Úc, “Rất kích thích.”

“Xéo!” Tống Úc lườm một cái, “Cho lại tôi cũng chê bẩn.”

Trước đó Cố Thanh Trì đã truy hỏi món nợ của tên Triệu Phát Tài này, người này nhát gan háo sắc lại sợ vợ, nhược điểm bắt một cái được cả nắm to, lần trước bị chặn ở khách sạn, lần này lại bị chặn ở quán ngâm chân.

“Ơ, tại sao lại là cậu…” Triệu Phát Tài vừa nhìn thấy Cố Thanh Trì hai chân như nhũn ra, kéo chăn lên ngực cô gái.

“Vậy làm phiền ông lần này tự giác một chút, ông biết tôi ra tay nặng cỡ nào.” Cố Thanh Trì siết quả đấm phát ra âm thanh rắc rắc rắc.

“Ngày mai được không, ngày mai tôi chắc chắn trả.” Triệu Phát Tài chắp tay trước ngực bái hắn một cái, nếu không phải lúc này không mặc quần thậm chí hận không thể quỳ xuống cho hắn.

“Con mẹ nó nói nhảm với tôi ít thôi, bây giờ nhanh mặc quần vào cho tôi! Nếu không những ảnh này lập tức sẽ gửi đến di động của vợ ông.” Lúc này Cố Thanh Trì đặc biệt cảm ơn Tống Úc cho hắn cái máy thông minh này, chụp ảnh rất tiện độ phân giải lại cực cao.

Triệu Phát Tài khóc không ra nước mắt, không nói mỗi lần đều bị dọa mềm nhũn ra, còn bị quay cảnh giường chiếu, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Vậy cậu đi ra ngoài trước, đợi tôi mặc quần áo.”

“Tôi đợi dưới lầu, năm phút sau không xuất hiện, ông biết hậu quả.” Cố Thanh Trì lạnh mặt nói.

“Tôi hiểu tôi hiểu.” Triệu Phát Tài bất lực nói.

Cố Thanh Trì khoác bả vai Mắt Lé chậm rì rì đi xuống cầu thang, Mắt Lé cười đến là mặt mày phơi phới, “Anh, vừa nãy có chú ý đến em gái ngực to kia không?”

“Không để ý, ” Cố Thanh Trì quay đầu nhìn cậu ta, “Rất to? To cỡ nào?”

“Khoảng từng này.” Mắt Lé duỗi tay ra dấu giữa không trung.

“Ngu xuẩn, cái mày nói là bí đao, ” Cố Thanh Trì cười, “Lại nói đó cũng không thể coi là em gái được, tao thấy có thể hơn ba mươi tuổi.”

“Thị lực đó của anh là gì vậy, người ta nào có già đến thế.” Mắt Lé nói.

Cố Thanh Trì nhìn cậu ta, không nói gì.

“Được rồi.” Mắt Lé đau buồn quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Tống Úc quay đầu lại bỏ tạp chí xuống khỏi mặt, cắn chặt răng hàm.

Cố. Thanh. Trì.

Cậu. Đi. Chết. Đi.
Bình Luận (0)
Comment