Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Úc tự cho rằng mình cũng rất biết nhìn người, có thể nhìn thấy bản chất của Cố Thanh Trì xuyên qua một vài động tác nhỏ.

Cảm thấy rằng có lẽ hắn có nỗi niềm gì khó nói mới không thể không trải qua những tháng ngày chém chém giết giết này.

Dưới vẻ ngoài kiêu ngạo ương ngạnh của hắn cũng ẩn giấu sự ngờ nghệch và lương thiện giống bạn cùng lứa, muốn trải qua cuộc sống bình thường giống như bao người.

Những việc trải qua trong quá khứ của Cố Thanh Trì, cũng như sự nhạy cảm và tinh tế đều khiến anh cảm thấy đau lòng và tiếc nuối.

Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu thông qua một chút giúp đỡ và cổ vũ của mình, có thể từ từ kéo Cố Thanh Trì lên con đường ngay.

Miễn là Cố Thanh Trì sẵn lòng.

Mà bây giờ anh chỉ cảm thấy buồn cười.

Sao mình lại nực cười đến vậy, thế mà lại tin tưởng Cố Thanh Trì là người tốt?!

Cố Thanh Trì dùng tất cả số tiền lừa được để chơi gái!

Chuyện rất quan trọng.

Chuyện quan trọng hơn việc anh chết đói.

Chính là chơi gái à!

Người ngây thơ cho tới bây giờ cũng chỉ có chính anh!

Phắc.

Cảm giác mình quả là thằng ngu nhất vũ trụ.

Những lời Cố Thanh Trì nói, rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả, bây giờ anh đã hoàn toàn không phân biệt được.

Hoặc là nói từ đầu chí cuối chính là một màn kịch cũng không chừng.

Giống như trong tin thời sự phát sóng, gì mà “Anh chàng nào đó và bạn gái yêu qua mạng 3 năm bị lừa hơn 200.000 tệ cuối cùng phát hiện bạn gái là nam!”

Cố Thanh Trì không chỉ nói dối hạ bút thành văn, kỹ năng diễn xuất cũng là lô hỏa thuần thanh, có lẽ bắt đầu từ ba mươi nghìn tệ kia chính là một âm mưu. Cố Thanh Trì nhìn thấy anh ngu lại nhiều tiền dễ bắt nạt, cho nên mỗi ngày đều giả làm ra vẻ thiệt thòi có mẹ sinh không có mẹ chăm giành được sự thông cảm.

(Lô hỏa thuần thanh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục)

Ngoan ngoãn, hiểu chuyển của hắn đều là giả vờ!

Bản chất của hắn vốn dĩ chính là thằng đểu.

Từ khi Tống Úc sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng cảm thấy uất ức như thế, cũng không phải vì ba mươi nghìn tệ kia, chỉ cảm thấy mình quá ngu.

Cố Thanh Trì cũng không hề thiếu tiền, sống một cuộc sống còn hưởng thụ hơn anh, cũng không ngần ngại thay đổi.

A!

Cực phẩm Cố Thanh Trì này quả là đã đổi mới tam quan của anh!

Năm phút sau, mặt Triệu Phát Tài xám như bụi đất đi xuống lầu, mãi cho đến khi đi ra ngoài cũng không dám liếc nhìn Cố Thanh Trì một cái.

Có một ngân hàng cách chỗ ngâm chân hơn ba trăm mét về phía nam, nhưng Triệu Phát Tài nói, thẻ của y không phải ngân hàng kia, phải đến ngân hàng khác, hơi xa, phải đón xe.

Cố Thanh Trì không nhường, cau mày đi sau lưng Triệu Phát Tài.

Từ sau lần trước bị lão hói hố một phen, bây giờ hắn làm việc càng cẩn thận hơn.

Hắn không tin Triệu Phát Tài, không tin bất kỳ một con nợ nào.

Nhưng sau đó hắn phát hiện trí thông minh của Triệu Phát Tài khiếm khuyết hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Mắt Lé không buông tha bất kỳ một cơ hội thăng chức nào, trên đường rất chân thành chào hàng với Triệu Phát Tài về một đai massage trị liệu nam châm thông minh tia hồng ngoại do quán dưỡng sinh của họ chế tạo ra với số tiền lớn.

“Thật đấy, anh Phát, chức năng của đai lưng này thật sự rất mạnh mẽ, trước đó bà ngoại em dùng thử một tuần sau đó triệu chứng thoát vị đĩa đệm thắt lưng đã được cải thiện, leo một mạch mười tầng cũng không thở dốc.” Vẻ mặt Mắt Lé nghiêm túc nói, nước bọt bay tứ tung.

Triệu Phát Tài nghi ngờ nhìn cậu ta, thấp giọng hỏi: “Cái cậu vừa mới nói, có tác dụng tăng cường chức năng tình dục, là thật hả?”

“Tất nhiên là thật chứ!” Mắt Lé vỗ tay một cái, “Em đây còn có thể lừa anh sao, không tin anh hỏi anh Trì của em xem!”

Lúc đầu Cố Thanh Trì vốn lắng nghe cũng vui như điên rồi, cố nén cười nói: “Phải rất có tác dụng, sau khi đeo vào giống như nhấn động cơ điện đảm bảo bảy lần một đêm ông cũng không có vấn đề gì.”

Triệu Phát Tài cười giả dối: “Vậy có thể giảm giá không, hai nghìn tệ có phải là hơi mắc…”

“Anh mua hai cái em sẽ giảm giá cho anh, trong nhà có người già cũng có thể dùng, hiệu quả điều trị viêm cột sống thắt lưng gì đó cũng rất tốt, ngoài ra còn tặng anh một cái máy mát xa kinh mạch đầu thủ công hoàn toàn…”

Cố Thanh Trì đỡ trán quay mặt đi, nếu bà ngoại Mắt Lé trên trời có linh thiêng biết mỗi ngày cậu ta lừa lọc đảo điên đoán chừng ván quan tài cũng sắp đè không được rồi.

Sau khi xong chuyện của Triệu Phát Tài, Mắt Lé cứ phải kéo Cố Thanh Trì đi ăn đồ nướng để chúc mừng.

Mười giờ vừa đúng là thời gian các quán ăn khuya bận rộn nhất, sau khi thời tiết ấm hơn ông chủ đã chống hết bàn ra ngoài.

Cố Thanh Trì vắt chéo chân ngồi trong đám người nhìn xung quanh, một số vừa nhìn là công ty liên hoan, mặc đồng phục giống nhau như đúc tập hợp lại cười cười nói nói, có một cái bàn là hai đôi người yêu, ăn xiên nướng còn phải đút tới đút lui.

Không biết vì điều gì, những thứ này rõ ràng rất gần hắn, lại làm cho hắn cảm thấy quá đỗi xa xôi.

Bạn bè.

Trừ Mắt Lé ra, hình như hắn không có một người bạn có thể hoàn toàn tin tưởng.

Nếu suy nghĩ kỹ một chút, Tống Úc cũng là một người đáng tin cậy.

Chẳng qua Tống Úc không thể trở thành bạn của hắn.

Cố Thanh Trì và Mắt Lé khoác lác xong về nhà đã sắp mười một giờ.

Đèn của phòng khách vẫn sáng, đẩy cửa đi vào một mùi rượu và mùi thuốc lá làm mắt hắn đau nhói.

Một mình bố dựa trên sofa xem TV, đầy đất đều là vỏ lạc và vỏ chai rượu, nhìn số lượng này chắc là đã có người đến, uống xong với ông ta lại đi rồi.

Cố Thanh Trì thở dài, trở tay đóng cửa lại, “Bố, sao bố vẫn chưa ngủ?”

Cố Kiên quay đầu lại, “Hử? Mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ.” Cố Thanh Trì nhặt hết chai lọ dưới đất lên đặt bên ngoài phòng, lại quét một đống vỏ lạc vào thùng rác.

“Uống với tao hai chén?” Ông bố lại cầm chai rượu lên.

“Còn uống cái rắm,” Cố Thanh Trì cướp chai rượu đi, thúc giục nói, “Nhanh tắm rồi ngủ đi.”

“Nhàm chán, ” Ông bố thở dài, một lúc lâu sai mới nở nụ cười, “Thanh Trì à, có phải mày cảm thấy tao rất hèn nhát không.”

Động tác lau bàn của Cố Thanh Trì dừng lại chốc lát, không nói gì.

Nụ cười của bố trông vừa xót xa lại bất lực.

Chính nụ cười chua chát như vậy, giống một xiềng xích nặng nề, nhốt hắn vững vàng ở nơi này.

“Hầy…” Bố thở dài lần nữa, không biết là uống nhiều quá hay là cảm xúc buồn bã ùa lên, hốc mắt cũng hơi phiếm hồng, “Bố cảm thấy rất có lỗi với mày, vẫn luôn rất có lỗi với mày.”

Cố Thanh Trì để khăn lau xuống, ngồi bên cạnh bố, mở lon bia, lại đưa nửa chai bia trên bàn cho bố.

“Bố vốn không nợ con gì cả.” Cố Thanh Trì cười cười, cụng chai với ông.

Cố Kiên lắc đầu, vỗ vỗ bả vai hắn, “Mày không hiểu, mày sẽ không hiểu đâu.”

“Bố, con hai mươi ba rồi, không phải ba tuổi, không có chuyện gì là con không hiểu được.” Cố Thanh Trì nói.

Bố gân cổ, lại uống hai ngụm bia, miệng vẫn không ngừng nhỏ giọng lặp lại, “Là tao có lỗi với mày, từ lúc bắt đầu đã có lỗi với mày, trì hoãn mày rồi…”

Cố Thanh Trì khẽ thở dài.

Rất lâu rồi bố chưa từng xuất hiện trạng thái này, lần cuối cùng nói với hắn những chuyện này là lần đầu tiên hắn bị người ta chém bị thương, khi đó hắn cũng tưởng rằng mình không sống được nữa.

Hôm nay đột nhiên giật gân như vậy, cảm giác có phần không hiểu ra sao.

Nhưng một câu vô dụng nhất trên thế giới này, có lẽ là xin lỗi.

Hai chữ xin lỗi này, ngoại trừ khiến người ta nhớ lại đau khổ, còn có thể đổi lại được điều gì?

Hắn không cần.

Cố Thanh Trì tắm rửa xong nằm vào chăn đã hơn mười hai giờ.

Đặt báo thức sáu giờ trước khi đi ngủ, kết quả ngày hôm sau chưa đến năm giờ rưỡi đã tỉnh.

Hắn rời giường nấu ít cháo loãng, rán mấy quả trứng gà, vốn định ở nhà ăn chút gì đó lại ra ngoài, nhìn thấy thời gian hơi muộn rồi, bèn nghĩ đưa mì cho Tống Úc trước đã.

Dù sao bây giờ thời tiết đã ấm lên, cháo nguội cũng không sao.

Hắn vào quán mạt chược lấy xe đạp, lúc sắp đạp đến tiểu khu sắc trời đã tối lại.

Dự báo thời tiết nói có mưa rào, sẽ không đến nhanh thế chứ.

Lúc hắn ra ngoài không cầm dù che mưa.

Nhưng không sao, Tống Úc chắc chắn có.

Tống Úc bưng ly cà phê dựa vào ban công, nhìn thấy Cố Thanh Trì xách theo một túi thức ăn ngoài đi vào tiểu khu.

Anh trở về phòng khách, nhìn thấy hắn quét thẻ vào cửa đơn từ trong chuông cửa liên lạc video.

Tấm thẻ ra vào kia của Cố Thanh Trì rốt cuộc là từ đâu tới, đến bây giờ anh vẫn chưa biết rõ ràng.

Khoảng nửa phút, chuông cửa vang lên.

Tống Úc đặt cái cốc lên bàn ăn, không nhanh không chậm đi về phía cửa.

Chuông cửa vẫn đang vang, Tống Úc lại dán và cửa không nhúc nhích.

Anh muốn biết liệu Cố Thanh Trì có biết mật khẩu cửa nhà anh không.

Cố Thanh Trì đợi mãi cũng không có ai trả lời, nên gọi điện thoại cho Tống Úc.

Tiếng chuông vang lên sau cửa, hắn sững sờ chốc lát, lại gõ cửa hai cái, “Tống Úc?”

Tống Úc cau mày, nhấn tắt di động.

Lúc Cố Thanh Trì giơ tay chuẩn bị gõ hai cái nữa cửa phòng đột nhiên được kéo ra, hắn bị dọa nhảy một cái, “Ôi, sao giờ anh mới mở cửa…”

Tống Úc nhìn hắn, không nói gì.

“Mì của anh,” Cố Thanh Trì đưa hộp thức ăn ngoài trong tay tới, “Tôi thêm cho anh hai quả trứng kho, nước sốt của nhà họ…”

“Cố Thanh Trì! Mẹ nó có phải cậu cảm thấy trêu tôi rất thú vị phải không!?” Một bàn tay của Tống Úc đánh bay hộp thức ăn ngoài trong tay hắn.

Hộp cơm bằng nhựa vỡ tan, mì rơi vãi đầy đất, trứng kho cũng lăn ra xa.

Cố Thanh Trì vỗ vỗ nước sốt dính trên áo, quay đầu lại, có phần mờ mịt nhìn về phía Tống Úc.

Chẳng phải ngày Cá tháng Tư qua lâu rồi ư?

Tống Úc bốn mắt nhìn nhau với hắn, cau mày.

“Anh sao vậy?” Lúc Cố Thanh Trì nói lời này cũng dịu giọng.

Hắn từng thấy dáng vẻ Tống Úc gân cổ lên chửi rất nhiều lần, nhưng chưa từng có lần nào như bây giờ, trong ánh mắt chứa tức giận… và sự thù địch.

“Cố Thanh Trì, cậu thật sự coi tôi là thiểu năng mà đùa hả?” Tống Úc đẩy ngực Cố Thanh Trì một cái.

Mặc dù Cố Thanh Trì có đề phòng, nhưng vẫn bị anh đẩy đến độ bước chân lảo đảo, suýt nữa đã đặt mông ngồi trên mì.

Hắn nhìn thoáng qua mì sợi dưới lòng bàn chân, nhíu mày một cái.

Mặc dù không phải dùng tiền của hắn, nhưng vẫn đau lòng.

Không đợi hắn phản ứng lại, một đấm mạnh của Tống Úc đã nện vào má trái của hắn.

Cảm giác đau như kim châm khiến khóe mắt hắn lập tức đỏ hoe, đau đến mức răng cũng đang run rẩy.

Hắn bụm mặt trợn tròn mắt, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ có phần chưa hoàn hồn lại.

Khi nắm đấm thứ hai của Tống Úc vung tới hắn lập tức duỗi tay đỡ, “Mẹ nó anh điên à!”

Sau khi rống xong câu này hắn ngửi thấy mùi máu tươi trong miệng mình.

Phắc.

Hắn dùng đầu lưới chống má một cái, đau nhe răng trợn mắt.

Hơi thở của Tống Úc cũng vì uất ức và khó chịu mà trở nên hơi hỗn loạn, cho dù qua một đêm, lại nhìn thấy gương mặt này của Cố Thanh Trì, anh vẫn muốn đánh.

Hôm qua nếu không phải vì có đồng nghiệp ở đó, lại là nơi công cộng, anh đã sớm đi lên cho Cố Thanh Trì ăn quả đấm rồi.

Tống Úc rút nắm đấm ra, giơ tay chỉ vào hắn, “Cố Thanh Trì, cậu đừng tưởng rằng tôi không biết nội tình gì của cậu! Tôi cho cậu thời gian một ngày, trả hết cho tôi ba mươi nghìn tệ cậu nợ tôi, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát!”

Chuông cửa liên lạc video
Bình Luận (0)
Comment