Kiều Diễm Ướt Át

Chương 7

Đây nhất định là mơ, Quan Ngưng Yên tự nhủ thầm.

Cô nhìn chằm chằm cá sấu, cá sấu cũng nhìn chằm chằm cô. Cô trong mắt có cá sấu, cá sấu trong mắt cũng có cô.(Ly : -.-!). Hai bên yên tĩnh giằng co bằng mắt.

Cô rất muốn chạy trốn, nhưng thân mình giống như mọc rể không thể động đậy, cổ họng cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cá sấu huynh (Ly: Nguyên văn 鳄鱼兄) chậm rãi mở to cái miệng rộng, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, dưới ánh mặt trời phát sáng lấp lánh.

Mắt thấy hai hàm răng sắc nhọn sát lại càng gần, không có sâu răng, cũng chẳng hôi miệng, chỉ có kinh khủng.....

"Mày dám cắn cô ấy, tao đem mày biết thành bóp da cá sấu." (Ly: ảnh đã xuất hiện ~~(^.^)~~)

Thanh âm lạnh lùng từ trên đỉnh đầu cô truyền tới, Triển Lệnh Nham thần không biết quỷ không hay xuất hiện. Hai cánh tay cường tráng không biết khi nào đã ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Đôi ngươi âm trầm trừng mắt cá sấu, ánh mắt phát ra ý cảnh cáo mãnh liệt.

Cá sấu như nghe hiểu được tiếng người, nhìn thấy chủ nhân, thoáng chột dạ vội khép lại miệng rộng, không dám có hành động gì khác, chỉ sợ thật sự bị "lột da", còn lấy lòng phe phẩy cái đuôi ở dưới nước lấy lòng.

"Trở về."

Nhận được mệnh lệnh, cá sấy lập tức ngoan ngoãn chìm vào trong nước, lắc lư cái đuôi bỏ trốn mất dạng.

Triển Lệnh Nham cuối đầu, ánh mắt vốn âm trầm khi nhìn đến vật nhỏ trong lòng đột biến mất không còn dù chỉ một chút.

"Sao lại không ở trong phòng chờ anh?" Giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập quyến luyến, cưng chiều.

Quang Ngưng Yên không dám lên tiếng. Sợ chính giọng nói run rẩy vì lo lắng của mình tiết lột mọi cảm xúc.

Cô thầm mắng chính mình vô dụng, lại bị dọa đến hai chân nhũn ra, ngay cả khí lực đều không có, chỉ có thể đáng thương dựa vào khuỷu tay của hắn.

Tuy rằng cô giả vờ như chẳng có chuyện gì, nhưng vẫn là không thể gạt được ánh mắt lợi hại của Triển Lệnh Nham.

Vật nhỏ đáng thương, cô chắc đã rất hoảng sợ.

Nhìn thấy cô mỏng manh như thế, ánh mắt trăm ngàn năm của hắn bất ngờ hiện ra một tia ôn nhu.

Triển Lệnh Nham một tay đặt cô lên lưng ôm thật chặt, một tay duỗi ra nhặt lên đôi giày nhỏ bé, ý định đem cô trở về phòng.

"Chính tôi tự đi được!" Cô kháng nghị nói, hắn ôm như thế này, không bị người ta cười đến mất mặt sao.

"Anh muốn ôm em." Hắn nói nhỏ, khoé miệng giơ lên nhợt nhạt ý cười.

"Chẳng biết anh muốn ôm như thế này bao nhiêu người rồi!"

"Em chính là người đầu tiên của anh."

Cô vẻ mặt ngơ ngẩn, đột nhiên cảm động không biết làm sao. Không ít đàn ông nói lời ngon tiếng ngọt với cô, cô có thể đọc lầu lầu, thư được tặng cũng có thể làm sách, nhưng hắn là người đàn ông đầu tiên khiến tim cô đập nhanh như vậy.

Có lẽ cô hiểu được, hắn không phải nói ngọt gì, chính là nói sự thật thôi. Từ miệng hắn nói ra câu đó cô thấy được sực chân thật cùng ấm áp, tâm lạnh bấy lâu cơ hồ bị hoà tan.

Cô không giãy giụa nữa, an phận dựa vào lưng hắn, dù sao cũng rất thoải mái, tầm nhìn cũng rất cao, lại xa, còn có thể một bên chỉ huy, một bên ngắm phong cảnh!.

Triển Lệnh Nham quyết định cho cô vợ nhỏ này nhìn xem hoàn cảnh xung quanh, để cho vật nhỏ kiềm chế không được lại chay loạn, hơn nữa thừa dịp cơ hội này hắn và cô có thể ở chung một chỗ.

Hắn phát hiện, cô cũng không có lạnh lùng, im lặng như đã từng thấy, ngược lại mới đúng, cũng không phải giống như trong ấn tượng lúc nào cũng nhu nhược, yếu đuối, mà là vô cùng mạnh mẽ.

Phụ nữ trong nhu có cương, hắn thích.

Quan Ngưng Yên không chú ý đến Triển Lệnh Nham luôn luôn quan sát chính mình, một mực mở to đôi mắt xinh đẹp giáo dát quan sát cảnh trí xung quanh.

Không thể tượng tưởng được một kiến trúc bề ngoài phong cách cổ xưa bên trong bài trí lãng mạn như vậy, bên trong hậu viền mĩ lệ như vậy lại nuôi một con thú bò sát như thê, rất kỳ quái !.

"Tại sao lại có cá sấu.? Cô hỏi.

"Năm năm trước ở dòng sông gần đây bắt được, thả nó sợ gây hại đến mọi người, liền mang về đây nuôi."

"Con cá sấu hình như rất nghe lời của anh?"

Cá sấu kia vưà mới vươn nanh múa vuốt, còn định cắn cô, nhưng vừa nhìn thấy hắn liền ngoãn ngoãn giống như tiểu bạch thả, hơn nữa nghe mệnh lệnh của hắn liền thực sự lui về.

"Andy có thể cảm nhận được bạn bè cùng người lạ."

"Andy? A, nó còn có tên a?"

"Nó còn rất gần gũi, sờ bụng nó sẽ cười khanh khách không ngừng."

"Thực hay giả đấy?" Cô vẻ mặt hoài nghi trừng mắt nhìn hắn.

Triển Lệnh Nham hạ mi : " Em có thể thử xem."

"Tôi mới không cần đâu!"

Hắn nở nụ cười, thực ôn nhu mà cười, khiến cô nhìn xem đến mê mẩn, phát hiện cô thực sự rất thích nhìn hắn cười.

Nhưng là hắn chắc thấy cô giống như người đàn bà chanh chua đi?

Ở trước mặt hắn, cô không có lần nào mà thể hiện hình tượng ôn nhu. Không phải tức giận mắng chửi ầm lên, chính là làm cho hắn thấy tư thế khủng khiếp của mình khi ngủ.

Mọi người ai cũng nói cô là đại mĩ nhân phong trần quyến rũ, tiếng nói mê người, nụ cười như bách hoa nở lộ khiến người gặp người say, hoa gặp hoa nở (Ly: chém chém :blahblah: ^^!). Nhưng hết lần này đến lần khác gặp hắn hình tượng cô lập nên đều vỡ tan tành hoàn toàn, trở nên không giống chính mình.

Cô bất tri bất giấc để ý đến suy nghĩ của hắn.

Không được, cô phải nghĩ biện pháp lấy lại chút mặt mũi, cho hắn thấy kỳ thật cô rất có khí chất.

Cô vợ nhỏ đột nhiên trầm mặt khiến hắn thật chú ý, như thế nào vật nhỏ đột nhiên an tĩnh như thế ?

"Em không thoải mái chỗ nào sao?"

"Không có." Nàng đáp nhẹ, cô hiện tai mất đi vẻ đanh đá, thay vào đó là vẻ đẹp sầu bi.

"Em có tâm sự?"

"Mới không có."

Cô không chịu thừa nhận, gương mặt phấn nộn hơi hơi nghiêng, vừa cao quý, lại trong sáng như nắng sớm, giọng điệu nũng nịu, bộ dáng ủy khuất rất đáng thương.

Ách, hắn đã hiểu.

"Nghĩ muốn gì thì em cứ nói." Triển Lệnh Nham tâm lý mở miệng.

"Ai muốn gì chứ!"

Cô lần thứ hai lớn tiếng hét, khuôn mặt tức giận vặn vẹo nhưng vẫn mỹ lệ. Khó được cô muốn hắn nhìn thấy vẻ đáng yêu của cô, hắn lại hỏi cô muốn gì, không tức chết mới là lạ.

Triển Lệnh Nham không hiểu ra sao, không rõ cô vì cái gì mà kích động như vậy?

"Được, được, không muốn thì thôi."

"Anh đáng giận! Vương bất đản, tôi không nói chuyện với anh nữa!"

Từ khi quen hắn đến nay, cô luôn dễ dàng tức giận, ai cũng biết cô luôn luôn tỏ vẻ thân thiện, tiếng nói như tiếng trời, mới sẽ không rống đến tận trời như vậy.

"Đừng lộn xộn lại té xuống."

"Ngã xuống cũng không bằng bị anh chọc tức chết!"

Lòng của phụ nữ thật như "mò kim đáy biển". muốn mò cũng mò không ra, bất quá cũng không sao, hắn sẽ thật làm cô cảm động cô, tuyệt không làm cho cô chuồn mất.

"Anh còn nuôi một con báo đen, mang em đi nhìn." (Ly: Mèn đét ơi, anh này toàn nuôi con gì không :shock2: :shock2: )

"Cái gì? Tôi không muốn đi" Cô lần thứ hai sợ tới mất mặt trắng bệch.

"Bằng không nhìn tắc kè hoa."

"Anh anh anh --- --- còn nuôi tắc kè hoa?"

"Muốn nhìn trăn không lồ cũng được."

"Ông trời ------ người này thật đáng sợ, tránh xa tôi một chút!"

Sau khi phát sinh sự kiện cá sấu, Triển Lệnh Nham hôm nay cả ngày đều ở cùng cô, miễn cho cô vợ này chạy loạn xảy ra chuyện gì nữa.

Thừa dịp buổi trưa dùng cơm, hắn giới thiệu cô đến tất cả mọi người trong "Tĩnh Tư Đường".

Sáu tên đồ đệ của hắn cô đã từng gặp qua, rất có ấn tượng, hai mươi mấy người khác được giới thiệu qua cô liền quên hết, chỉ có ba cô gái chặn đường cô lúc sáng tương đối có ấn tượng nhất.

Võ quán này của chồng cô tính ra cũng không ít người, phân chia đến sáu khu vực, lần lượt được sáu đồ đệ của hắn quản lý, khu vực trung tâm lấy tên là "Thiên" thường luyện Judo, quyền cước và bắn tên, còn có cái gì mà sân gì đó, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không nhớ hết được nhiều như vậy.

Võ quán tiền thu vào cũng nhiều mà đầu ra cũng không ít. Nhiều người đến đây học võ đều nộp phí khá cao, nhưng mỗi tháng đều phát lương để sự dụng rất nhiều.

Nghe nói những người này có người tự nguyện đi theo Triển Lệnh Nham, một bộ phận được hắn đích thân lưu lại. Triển Lệnh Nham luôn xem mọi người như người thân trong nhà, nên mỗi người ở đây rất kính trọng hắn, đều gọi hắn một tiếng Triển đại ca,chưa kể ba cô gái kia đi theo Triển Lệnh Nham đều tự nguyện nha.

Một cô gái tình nguyện đi theo đàn ông là vì cái gì? Trừ bỏ có lòng riêng cũng không còn lý do nào khác.

Nghĩ đến đây trong lòng cô bỗng thấy không thoải mái, khẩu vị cũng mất sạch. (Ly: các nàng có ngửi thấy mùi chua hôg :)2 )

"Sao lại không ăn?" Hắn cúi đầu hỏi, phát hiện trong bát của cô cơm vẫn còn nguyên.

"Tôi ăn no."

"Đồ ăn còn chưa động, không hợp khẩu vị sao?"

"Tôi không thích ăn cơm cùng nhiều người như vậy."

Triển Lệnh Nham ngồi thẳng lên, giọng nói nhỏ nhẹ có nuông chiều cùng uy nghiêm.

"Anh biết em vừa đến đây, không thích ứng nhiều với nơi này, nhưng anh hi vọng em có thể thích nghi nó, như vậy không chỉ đối với anh, đối với em cũng rất tốt."

"Có thể thích ứng hay không đó là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, hơn nữa chính anh bức tôi đến đây."

Triển Lệnh Nham biến sắc, cắn răng nghiêm khắc nói : " Đừng tùy hứng, anh chiều em, không có nghĩa em có thể cố tình gây sự."

Nhìn người kia cố nén giận, cô nhếch miệng nhỏ nhắn lên nói:" Tôi muốn trở về."

"Không được" Ngực giống như bị đâm một dao, khuôn mặt Triển Lệnh Nham hiện ra một tia bi thương.

Hắn có thể ôn hòa đối với người khác, đối với ba cô gái kia mỉm cười, lại làm trò hung dữ trước mặt cô, còn.... Trách cô cố tình gây sự?

Phòng ăn mà chứa hơn ba mươi người, ăn một bữa cơm mà giống như đi họp chợ, mọi người lại nhìn cô thật quái dị, dưới tình huống như vậy cô làm sao nuốt trôi được.

Dù sao trong mắt bọn họ, cô chính là người đàn bà không biết tốt xấu, ỷ được cưng chiều mà tùy hứng, hơn nữa có khi họ nghĩ cô là hồ ly tinh cũng nên.

Hốc mắt nóng lên, kìm nén không làm rơi nước mắt, cô đứng lên, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài nhà ăn.(Ly: hơi căng đây...@.@)

Lúc cô chạy đến cánh cửa, sáu gã đồ đệ cũng đứng lên, Triển Lệnh Nham nhấc tay ngăn lại, ánh mắt nhìn qua, ba cô gái lập tức đuổi theo.

Hồng Trung chờ năm người khác ngồi xuống, cẩn thận đánh giá sắc mặt Triển Lệnh Nham. Mọi người tuy rằng miệng vừa nhai cơm, tay vừa cằm đôi đũa cũng không nhàn rồi, anh mắt thuỷ chung tập trung trên mặt Triển Lệnh Nham.

Mọi người trong lòng biết rất rõ, Triển đại ca rất lo lắng cho chị dâu.

"Tôi mà nhìn thấy ai không tập trung ăn thì cẩn thận đấy."

Lời vừa nói ra, mọi người giống như quỷ chết đói vùi đầu mà bát, tay cùng luân phiên gắp thức ăn, ánh mắt không dám..... nhìn lung tung nữa.

Triển Lệnh Nham như trước vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tâm tư sớm theo bóng dáng kia bay đến tận đâu.

Hắn nên đối với cô như thế nào đây? Có lẽ hắn thật không hiểu rõ phụ nữ, cũng không biết phải làm như thế nào khiến cô có thể quan tâm đến hắn một chút, nhưng hắn có thể dùng sinh mệnh bảo vệ cô một chút cũng không thương tổn. Mới vừa rồi, thấy hốc mắt cô đỏ lên tâm hắn cũng bị nhéo đau không thôi, so với dùng dao chém lên người còn đâu hơn, khó chịu hơn. Hắn nghĩ muốn bảo hộ cô, lại vô ý làm tổn thương lòng của cô.

Ai. . . . . . . . . .

"Triển đại ca thở dài nha, rất hiếm khi." Một người khe khẽ nói nhỏ.

"Xem ra anh ấy lún sâu lắm rồi." Hai người thấo giọng thảo luận.

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!" Một người không biết tốt xấu nói thêm vào.

"Hay bắt chị dâu nhốt lại đi."

Bà người cùng nhìn lại người thứ tư , hỏi : " Có ý gì?"

"Không có gì, đột nhiên nghĩ ra nhốt lại là ý kiến hay mà thôi."

Vài cái đấm hướng đầu người thứ tư mà đánh. Hừ! Ăn no nhưỡng mỡ mà!

--- ------ -------Nam-mô-ai-di-đà-phật---- ------ -----

Quan Ngưng Yên một đường chạy về phòng ngủ, hốc mắt nãy giờ nén lại liền rơi xuống.

Vì cái gì lại khóc? Cô cũng không biết, dù sao rất muốn khóc một trận thôi.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy ủy khuất như vậy. Khi còn nhỏ, cha ruột mất sớm, cô giống mẹ mạnh mẽ từ rất nhỏ, bất luận bị người đời khi dễ hoặc khinh khi, cô đều cùng mẹ cắn răng chịu đựng, ẩn nhẫn qua từng ngày. Đến khi tám tuổi mẹ mất làm cô rất thương tâm, trừ lần đó ra, cũng không có chuyện gì khiến cô cảm thấy đau lòng.

Trở thành cô nhi, cô như củ khoai bổng tay, họ hàng thân thiết không ai chịu thu nhận, nhưng cô vẫn kiên cường, tuyệt không cuối đầu trước vận mệnh.

Nhưng hiện tại, lòng cô rất đau, cũng không vì người đàn ông kia, nghĩ đến lại khóc thật to.

Đối với cuộc đời phân biệt đối xử này, cô đã không còn gì để tổn thương rồi, cô vẫn luôn nghĩ như vậy. Không ngờ, hắn chỉ nói một câu lại có thể khiến cô thành ra thế này!.

Nhất thời xúc động, cô hướng lên trời mắng to:" Triển Lệnh Nham chết tiệt, vương bất đản nhà anh!"

Triển Lệnh Nham mới vào cửa, liền nghe những lời khen hắn này của cô.

Không ngờ hắn lại vào lúc này, hắn nhất định lại nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô nữa rồi. Quan Ngưng Yên đầu tiên ngẩn người, lập tức xoay người muốn chạy trốn. Nhưng mà động tác của Triển Lệnh Nham so với cô càng nhanh hơn, từ phía sau ôm nàng vào lòng thật chặt.

"Đáng chết! Buông tôi ra!" Cô sợ hãi đánh hắn, đem khuôn mặt che đi. Khóc đến khó coi như vậy, chết cũng không để cho hắn nhìn thấy.

"Thực xin lỗi." Giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu vang lên bên tai.

"Anh ----- anh nói cái gì? Tôi mới không phải vì anh mà khóc đâu----a?" Một cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc vào vùng da ở cổ, cô buồn bực cúi đầu nhìn, vừa thấy ý cười liền xuất hiện trên khuôn mặt, vòng cổ bảo bối của cô đây mà. (Ly: ảnh lấy đồ dụ chị ấy đó O.O)

Quan Ngưng Yên đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy kinh hỉ cùng nghi hoặc.

"Anh đã đáp ứng em, hiện giờ vật về với chủ." Hắn luôn luôn nói chuyện giữ lời.

Mới nãy như diễn viên, nói khóc liền khóc , hiện tại lại mỉm cười như đứa trẻ vậy.

Cô kích động đem vòng cổ đặt trên đôi tay trắng nõn, cẩn thận nâng niu như bảo bối hôn lên nó. Vì chiếc vòng này, cô mất ngủ bao đêm nha!

Thật cẩn thận vuốt ve nó, đây chiếc vòng bạc cổ, hoa văn trên nó in đầm dấu vết , nhìn ra được niên đại đã lâu, ở trong mắt người khác nó hẳn không có giá trị, nhưng nó là bảo bối cô ngày đêm muốn lấy trở về.

Nhìn chằm chằm vào nó, bất tri bất giác khoé miệng chậm rãi giơ lên.

"Đừng khóc." Hắn thấp giọng nói.

"Ân."

Thiên hạ trong lòng đối với hắn nở nụ cười ngây thơ như hoa, ẩn hiện lúm đồng tiền, làm ngực hắn đập thật nhanh, kinh diễm không thôi!

Cô nở nụ cười!

Khó nén trong lòng thụ sủng nhược kinh, hăn si ngốc nhìn giai nhân phấn khởi, khuôn mặt đỏ bừng vì kích động, thật sự đáng yêu tới cực điểm!

Lúc trước cô luôn luôn bộ dạng lạnh nhạt, chưa từng cho hắn khuôn mặt hoà nhã, giờ phút này bày ra khuôn mặt tươi cười động lòng như vậy, tầm mắt của hắn muốn dời cũng không dời được.

Quan Ngưng Yên không nhận thấy sự khác thường của hắn, hưng phấn mà nhìn chằm chằm vòng cổ trong tay.

Làm cô nhớ muốn chết, mất đi gần hai năm, rốt cuộc nó cũng về tay cô, thật sự không dễ dàng! Hoài niệm không dừng, ý cười trên môi càng sâu.

Ha hả, cô đương nhiên vui vẻ, chẳng những vui vẻ, còn rất yên tâm, vòng cổ quan trọng bởi vì nó ẩn dấu một bí mật không muốn người khác biết, bí mất này ngay cả anh em trong nhà cô cũng không có nói qua.

Về phần bí mật là cái gì, cô đánh chết cũng sẽ không nói!

Nhìn vòng cổ trên tay, cô có thể tha thứ cho họ Triển này, coi như là huề nhau đi, ha hả.

"Được rồi, tôi không giận nữa, không còn việc gì nữa anh có thể đi rồi." Cô phất tay, lực chú ý đều đặt trên vòng cổ , nhưng cánh tay bên hông không có ý định buôn ra.

Cô cau mày lần thứ hai nhìn hắn. Tại sao người này lại không nhúc nhích, nhìn mình như vậy?

Đáng chết, làm cô thật mất tự nhiên!

"Này, anh bị điểm huyệt sao? Một chút phản ứng cũng không có." Cô dùng ngón trỏ chỉ vào lòng ngực rắn chắc của hắn, trong mắt hắn hiện lên một tia tinh quan sau đó nhanh chóng biến mất.

Nếu hắn không đi, cô làm sao có thể kiểm tra bí mật có bị gì không.

"Anh thích nhìn em cười." Triển Lệnh Nham đột nhiên mở miệng.

Thích nhìn cô cười cũng không nhìn cô như vậy đi? Bất quá con người mà, không ai lại không thích người khác khen mình chứ. Nếu hắn thích xem thì cho hắn xem cho đủ nha!

Coi như hắn vận khí tốt, khó được khi cô cảm thấy sung sướng đến vậy, vòng cổ về ta cô, hắn cũng có công không ít, sẽ cho hắn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô lâu chút!

Nhưng mà cô rất vô tội, cô không có ý khiêu khích ác ý, chẳng qua chỉ muốn hắn mau đi ra thôi, mới hào phóng cười cho hắn nhìn đủ.

Cũng chính vì thế, Quan Ngưng Yên hoàn toàn xem nhẹ lửa nóng trong mắt của hắn.

Vô tâm phóng điện, tương đương đổ dầu vào lửa nha!

Ngay lập tức, hắn cúi trên đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng hôn thật sâu, dùng hành động thay thế ngôn ngữ. Hành động bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng, khiến cô một trận bối rối . . . . .
Bình Luận (0)
Comment