Kiều Diễm Ướt Át

Chương 8

Lúc này đây cô không hề giãy dụa, tinh tế cảm thụ tình cảm mãnh liệt môi lưỡi giao nhau, cảm thấy có thứ gì đó đang dần thay đổi.

Cô cũng không phải thích hắn, chỉ là đối với hắn có thêm một chút cảm tình, đây chỉ là báo đáp hắn mà thôi (Ly: ý của chỉ là chỉ cho ảnh hôn là báo đáp nhá! >.-), cô mới không phải động tâm với hắn đâu!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, hai tay cũng không tự giác đặt vào vai hắn, suy nghĩ mơ mơ màng màng, ngực còn đập rất nhanh.

Triển Lệnh Nham không tình nguyện buông cô ra, rất sợ hành động của mình tổn thương cô lần thứ hai. Nhưng vừa cách ra một chút liền bắt gặp hình ảnh khiến hắn sững sờ. Hai gò má cô thẹn thùng bất giác trở nên hồng, ánh mắt ngượng ngùng mê ly cùng với hai phiến môi vừa mới bị hắn dày vò đang đỏ tươi ướt át.

Trong lòng lập tức dâng lên một ngọn lửa, rốt cuộc kiềm chế không được lần thứ hai cuối xuống hai cánh môi ngọt ngào.

Cô là vợ của hắn, nhận thức này làm hắn càng thêm hưng phấn, ôn nhu, lý trí chó má gì đó hắn không muốn quan tâm. Ngay tức khắc biến thành cầm thú, chỉ có ăn cô hắn mới hoá giải được đau khổ dục hoả đốt cháy nhiều ngày đêm.

Môi lưỡi ra sức công thành đoạt đất hút hết vị ngọt ngào trong miệng cô, tay hắn cũng không rảnh rỗi, khẩn trương cởi bỏ những vật cản trở hắn. Hắn đột nhiên thô bạo làm cô không kịp phản ứng, đến khi có chút cảm giác gì đó không đúng, cô ra sức giãy dụa.

Trong lúc đó, quần áo của cô từng cái từng cái một bị hắn cởi xuống quăn thật xa, đến khi cơ thể tiếp xúc với không khí, khuôn mặt cô sớm đã đỏ như táo.

Cơ thể trần trủi trước mắt hắn, cô e lệ không dám nhìn vào hắn, bộ dáng đó quả thật khiến máu trong người hắn như sắp nổ tung.

Hắn giang hai tay ra ngăn cản vật nhỏ trong lòng có ý định bỏ trốn. Giam cô trong ngực an ủi, đồng thời phái nam mãnh mẽ phía dưới cảm nhận được sự mềm mại, non nót hấp dẫn đến trí mạng đang dụ dỗ hắn.

Lúc đầu hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng trong luôn có một ngọn lửa luôn bùng lên khi hắn tiếp xúc với cô.

Hành động của hắn bây giờ cô ngay cả cơ hội trốn đều không có, nhiều lần bị hắn hôn khiến cho cơ thể quyến rũ trở nên đỏ bừng. Tay hắn trên cơ thể cô châm từng ngọn lửa, từ cổ chạy xuống phía dưới. Mỗi tất da tất thịt đều bị hắn để lại ấn ký của riêng hắn, cô xấu hổ, đồng thời cũng mong chờ, rên khẽ lên.

"Uhm"

Sợ làm cô đau, hắn hết sức khống chế mình không hành động thô lỗ, nhưng bên tai truyền đến âm thanh yêu kiều khiến mọi suy nghĩ của hắn bị đánh tan, phía dưới trướng đau tham lam muốn có được cô.

Triển Lệnh Nham nhẹ nhàng gạt sợi tóc trên trán của cô giọng nói kiềm chế thì thầm bên tai:" Em là của anh." Dứt lời eo ếch nhấn mạnh đi vào.

"Ah." Cơn đau như xe tải nghiền qua khiến cô hét lớn :"Triển Lệnh Nham, mẹ kiếp anh đi ra ." Cô lớn tiếng nói với hắn.

"Ngoan, chút nữa sẽ không đau." Triển Lệnh Nham nhẹ nhàng dụ dỗ cô, nói giỡn tên đã lên cung làm sao ngừng được.

Cảm giác cô đã dần thả lỏng hắn bắt đầu khai triển tấn công, đôi mắt toả sáng, uy mãnh như một con mãnh thú, một lần rồi lại một lần hắn cuồng dã muốn cô.

"Uhm, Triển Lệnh Nham nhẹ chút." Giọng nói quyến rũ, thỏ thẻ đi vào tâm hắn.

"Bà xã, anh yêu em." Triển Lệnh Nham thì thầm.

Kích tình qua đi, cô kiệt sức xụi lơ trong ngực hắn, mà hắn tinh lực dồi dào như cũ, quyến luyến để lại nhiều dấu hôn trên lưng cô.

Hai người trong lúc đó không cần ngôn ngữ, hạ thân của hắn vẫn ở trong cơ thể cô, tư thế thân mật này khiến hắn và cô càng thêm gắn bó như hai đứa trẻ sinh đôi.

Cô đã là của hắn, điểm này không một điều gì có thể thay đổi.

Quan Ngưng Yên đem mặt chôn ở trong chăn, vì sự nhiệt tình đáp lại hắn lúc nãy của cô mà cảm thấy xấu hổ. Người đàn ông này đem cô từ trên xuống dưới ăn hết không chừa lại chút gì, cô quả thực không thể tin được.

Cô chưa bao giờ cùng một người đàn ông nào thân mật như thế, căn bản không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

Bởi vì cô vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, cũng không nói câu nào, làm hắn rất để ý.

"Ngưng Yên?"

Cô giả chết.

Chỉ trong chóc lát hắn lặng lẽ lại gần, muốn xác định cô đã ngủ hay chưa.

Cô từ từ nhắm mắt lại, không cho hắn phát hiện mình giả bộ ngủ, nhưng mà hơi thở ấm áp ngay sát lỗ tay và vài sợi tóc, thật sự là . . . ngứa chết người!

Bất quá tuy rằng rất khó chịu, nhưng còn trong phạm vi cô có thể nhịn, đến khi đôi tay bên trong chăn bông bắt đầu lại rục rịch, cô rốt cuộc cũng không giả vờ được nữa, giữ chặt đôi tay đang chuẩn bị làm loạn kia.

"Em tỉnh!" Giọng nói của hắn thập phần vui sướng.

"Ngủ được mới là lạ!" Cô đang mắng người nha, có người nào bị mắng mà còn hào hứng như thế không.

"Thực xin lỗi, làm ồn đến em."

"Anh cố ý !" Đôi bàn tay trắng nõn bị hắn chặt chẽ bắt lấy, đặt bên môn yêu thương mà hôn, hại cô đỏ mặt, lời mắng chửi bên miệng nuốt trở về.

Hắn ôm cô chặt hơn, hai người một câu cũng không nói, không khí trông rất ngọt ngào, ấm cúng.

"Không tức giận ?" Triển Lệnh Nham thấp giọng hỏi.

"Tức giận hữu dụng sao ?" Cô hừ nhẹ.

Hắn nghiêm túc nói : " Hữu dụng, anh sẽ tùy em xử lý."

"Vậy anh thảm rồi, bởi vì tôi rất tùy hứng." Kỳ thực cô chỉ muốn đùa hắn, không nghĩ hắn lại xem như thật.

"Em có thể nói với anh em tức giận vì cái gì, chỉ cần trong phạm vi của anh, anh có thể sửa."

"Chỉ sợ tôi cùng anh suy nghĩ không hợp, nói ra anh chưa chắc đồng ý."

Cô nói có chút ai oán, tựa hồ hắn thật sự làm cô rất ủy khuất.

Triển Lệnh Nham nâng cầm của cô lên, nhìn vào mắt cô nhỏ nhẹ nói : " Anh sẽ gọi người đem đồ ăn đến phòng, về sau em ở trong phòng dùng cơm, như vậy có được không bà xã?"

Hắn hào phóng đưa ra yêu cầu làm cho lòng rát vui vẻ, bất quá lập tức chuyển vui thành buồn, tựa hồ có tâm sự khác.

"Còn cần cái gì, trực tiếp nói cho anh biết."

Cô quay mặt sang hướng khác, giọng điệu nén giận : " Nếu không phiền phức, tôi không muốn thấy một người phụ nữ nào xuất hiện trong cái nhà này."

Hắn nhíu mày : " Cái gì phụ nữ?"

"Ba cô gái trẻ tuổi kia vốn cũng là phụ nữ."

"Tiểu Đan mấy cô nhóc đó?"

"Tôi không nhớ tên ai hết, cũng sẽ không nhớ, nếu muốn gần gũi, tốt nhất cách tầm mắt của tôi xa một chút."

Triển Lệnh Nham rốt cục hiểu được lời nói tràn đầy mùi thuốc súng từ đâu mà đến.

"Em nghĩ anh và các cô ấy có gì sao?"

"Đừng nghĩ là tôi ngu ngốc, tôi biết quanh phòng này không có sự cho phép của anh không thể vào được, trừ bỏ ba người kia là ngoại lệ."

Đôi tay thon dài kéo khuôn mặt hờn giận quay lại đối diện chính mình, thận trọng giải thích:" Anh và các cô ấy không có gì cả, nếu có chỉ là loại tình cảm anh em, các cô ấy sở dĩ được tiến vào chỗ này là bởi vì anh muốn các cô ấy bảo vệ và chăm sóc em."

Quan Ngưng Yên nghi hoặc: "Thật sự?"

"Em không được hoài nghi tấm lòng của anh."

Hắn thật sự để ý, chân mày khoá chặt, nghe thấy câu nói của cô mà thương tâm, một người đàn ông trên mặt lại xuất hiện biểu tình như thế, thực làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

"Không có gì buồn cười cả." Triển Lệnh Nham kháng nghị.

Hắn nói chưa dứt lời, lại làm cho cô cười đến không kiêng nể gì.

"Bổn tiểu thư muốn cười là cười, không mượn anh xen vào."

"Vậy cũng không hẳn, hơn nữa em cũng không còn là "tiểu thư"." Ánh mắt của hắn càng trở nên sâu sắc.

"Điều này rất đơn giản, ly hôn là thành."

Ặc, lời này không được nha, đang ở trên tay sói mà.

"Nha --- ----" Cô thét chói tai, hắn đột nhiên đánh lén làm cô vừa tức vừa buồn cười. Thật đáng giận nha, người này lại dám đánh mông cô!

"Em thử làm đi, có bản lĩnh em cứ làm xem." Triển Lệnh Nham cắn răng uy hiếp, hung hăng ôm chặt eo thon mảnh khảnh, xoay người liền nằm phía trên, phái nam mạnh mẽ đang chôn chặt trong cơ thể cô chậm rãi chuyện động. Căn phòng vang lên từng trận nỉ non lập tức bị những nụ hôn tới tấp che mất.

Hắn không dùng lời nói, hắn chỉ muốn hành động để chứng minh cô là của hắn, ly hôn cũng đừng nghĩ tới!

Từng trận lửa tình làm cho tâm hồn hai người hòa lại làm một.

Cả buổi chiều cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng của anh Triển. Buổi trưa, sau khi anh Triển trở về phòng liền không thấy đi ra nữa. Bữa ăn tối cũng không thấy anh Triển xuất hiện, nghe nói anh Triển gọi Tiểu Đan phân phó phòng bếp đưa bữa tối vào sân sau, lập tức cảm thấy có nguyên nhân.

Lương Siêu hỏi Hồng Trung: “Buổi tối sẽ ra ngoài sao?”

Cũng sắp đến giờ rồi, nhưng không ai không muốn sống mà đi gõ cửa phòng. Trước kia, anh Triển đều đến trước năm phút đồng hồ, bây giờ còn chưa xuất hiện, theo suy đoán, đêm nay sẽ không ra.

“Nói với anh em đổi thành ngày mai đi. Đêm nay mọi người ngủ sớm một chút.” Trong phòng yên tĩnh, Hồng Trung với thân phận là người cao thứ hai sau anh Triển thay mặt ra lệnh.

Lương Siêu hâm mộ thở dài: “Thật tốt, ta cũng muốn lấy vợ, tuổi chúng ta đã không còn nhỏ, hiện tại lại ngay cả bạn gái cũng không có. Này, Hồng ca, hôm nào chúng ta ra ngoài tán gái đi.”

“Cậu tự đi đi, tôi không có hứng thú.”

“Đừng cứng nhắc như vậy, cứ tiếp tục thế này cẩn thận cả đời độc thân đấy.”

Hồng Trung cười không đáp, trong đầu không tự chủ hiện lên một bóng dáng xinh đẹp, cái miệng nhỏ mắt, mắt to trừng người, kể từ lần đó gặp qua, anh thường xuyên nhớ tới.

Anh rất muốn gặp lại cô, nhưng không biết lấy lí do gì, lại không dám trực tiếp nói ra như anh Triển, sợ sẽ hù chết người ta. Có lẽ mình quá cứng nhắc rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng thật sẽ phải độc thân cả đời.

Anh quyết định, lần sau gặp được cô, mình nhất định phải tích cực một chút.

Giữa trưa hôm sau tỉnh lại, Triển Lệnh Nham đã không còn ở trên giường, cũng tốt, nếu không thì cô cũng không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với anh.

Xuống giường, Quan Ngưng Yên nhìn mắt đất đều là quần áo rơi lả tả, ở giữa vùng hỗn loạn thuận tay lấy một cái thảm mỏng bọc lấy thân thể không một mảnh vải của mình, đi tới phòng tắm.

Tinh thần của cô cũng không tệ lắm, cảm xúc cũng tốt, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng nửa người trên của mình trong gương, chỉ có thể dùng bốn từ ‘vô cùng thê thảm’ để hình dung.

Tên kia thuộc bộ tộc ăn thịt người sao?

Từ cổ trở xuống, trên da thịt non mịn đều có những vết xanh xanh tím tím không thể đếm hết, mà da thịt của cô lại trắng như tuyết, làm cho dấu hôn càng nổi bật hơn. Từng vết xanh xanh tím tím đại biểu dấu vết hắn đã gặm cắn qua, cũng là bằng chứng hai người kịch liệt túng dục.

Bộ dạng thế này làm sao cô có thể ra ngoài gặp người? Không nhịn được có chút oán giận, nhưng trong mắt cùng ý cười nơi khóe môi đều có vẻ rất thẹn thùng.

Nhất định là anh ta cố ý, sợ cô chạy trốn nên dùng cách này làm cho cô không thể ra khỏi cửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô tìm trong tủ quần áo một bộ có thể che đi dấu hôn, nhưng không có bộ nào thích hợp, bởi vì hành lí là do Ngưng Ngọc thu xếp giúp cô, quần áo mùa đông mang theo không nhiều lắm, xem ra cô cần tìm chút thời gian trở lại nhà của mình.

Không có biện pháp, tạm thời dùng khắn quàng cổ che đi vậy!

Lúc này, cô lơ đãng nhớ đến vòng cổ. Nguy rồi! Vứt ở đâu rồi? Vội vàng tìm kiếm khắp nơi, may mắn đã tìm thấy ở chân giường.

Cô cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai,liền cẩn thận từng li từng tí dùng cài tóc sắc nhọn khiêu lỗ rất nhỏ dưới hoa tai.

Năm anh chị em nhà họ Quan, mỗi người đều có một bảo bối quý giá, bọn họ không để tài sản bạc tỉ của cha ở trong mắt, chỉ để ý bảo bối của mình, có lẽ là một tấm ảnh, có lẽ là một bức tranh, mặc dù không đáng giá, nhưng ở trong lòng bọn họ những thứ này đều là vô giá.

Bốn người khác sở dĩ bị cha quản chế, là vì bảo bối của bọn họ không cẩn thận bị cha bắt cóc rồi.

Liền lấy em út để nói đi, suốt ngày trông coi ảnh chụp gia đình, mới có thể để cho cha biết rõ nhược điểm của nó, cũng làm cho cha có cơ hội lợi dụng. Còn anh cả, cả ngày ép cha nói ra vị trí cha mẹ ruột của anh, không phải là nói nhược điểm cho kẻ địch thì là gì?

Về phần Ngưng Ngọc, tốn công tốn sức chôn tranh xuống dưới đất, rồi lại nhịn không được đào lên xem trộm, cha không cần tìm cũng biết nó giấu tranh ở chỗ nào.

Có vết xe đổ trước đó, cô mới không ngốc để phạm sai lầm như vậy!

Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tuyệt đối sẽ không ai nghĩ đến, cô lại tùy tiện nhét vào vòng cổ, không có khảm lên kim cương đắt giá, cũng không có trang sức chân châu xinh đẹp, chỉ là một sợi dây chuyền phổ biến, cố tình lại là bảo bối trân quý của cô.

Vốn tưởng rằng không có chút sơ hở nào, vẫn bị lão cha gian trá lấy mất, cô không hiểu mình cẩn thận như vậy, tại sao cha vẫn biết?

Lại tìm tòi nghiên cứu nữa cũng vô dụng, vì đáp án đã theo cha nhắm mắt xuôi tay, thành một khối dưới đất rồi.

Dây chuyền ‘rắc’ một tiếng, trái tim của cô cũng kịch liệt nhảy một nhịp, ngón tay khẽ run từ từ mở ra huyền cơ ẩn giấu trong hoa tai, không ai biết thì ra giữa hoa tai là khoảng trống, bên trong cất giấu tưởng niệm thật sâu của cô, cũng cất giấu ‘quá khứ’ khó mở miệng của cô.

Trống không!

Đôi mắt Quan Ngưng Yên lồi thành mắt cá vàng, vẻ mặt rung động giống như đến ngày tận thế, dây chuyền rớt khỏi tay cô, cả người cô cương cứng thành một tượng đá sắp bể nát.

Anh lừa cô, anh lại dám lừa cô! Nói cách khác, anh đã biết quá khứ của cô rồi hả?

Không! Lỗ mũi đỏ lên, cô lao ra khỏi phòng, hai tay quơ loạn, nước mắt trào ra như bão tố.

Cô thề, đời này sẽ không để ý tới anh nữa!

Triển Lệnh Nham cùng đại đồ đệ Hồng Trung và nhị đồ đệ Lương Siêu ở trong phòng hội nghị bí mật hội đàm.

Mang vợ đến Tĩnh Tư Đường ở ẩn, chỉ là cách làm tiêu cực, Ngưng Yên không thể nào an phận cả đời không ra cửa, cho nên anh muốn Hồng Trung mang tin tức của mình liên lạc với một ít nhân sĩ mạnh mẽ của giới võ thuật.

Nhiệm vụ còn lại giao phó cho Lương Siêu là đi tìm những người đã từng chịu ơn anh, trong đó không thiếu những người chiếm giữ địa vị quan trọng trên chính đàn hoặc là hai giới hắc bạch cũng dùng tốt.

Anh trời sinh tính không màng danh lợi, ban ơn người khác không mong báo đáp, cũng không muốn phiền toái người khác, mặc dù có một đám đông hận không được anh phiền toái, lại không có bất kỳ cơ hội nào.

Vì Ngưng Yên, anh quyết định phá lệ một lần.

“Anh Triển! Anh Triển!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng, là Tiểu Đan.

Triển Lệnh Nham mở cửa, chỉ thấy Tiểu Đan thở hổn hển, trên trán còn chảy rất nhiều mồ hôi.

“Sao thế?”

“Chị dâu lại chạy trốn không thấy, em cùng Tiểu Mẫn và Tú Tú đuổi theo, nhưng…. Công phu ẩn giấu của chị dâu quá tốt, bọn em tìm nửa ngày ngay cả một bóng dáng cũng không thấy, chỉ sợ…. Chị dâu đã chạy khỏi Tĩnh Tư Đường….”

Tất cả mọi người đều biến sắc, đặc biệt là Triển Lệnh Nham, nếu vợ tự tiện chạy ra ngoài thì nguy rồi!

Tiểu Đan còn chưa nói hết, Triển Lệnh Nham liền lao ra ngoài cửa.

Hồng Trung và Lương Siêu liếc nhau một cái, cùng chung suy nghĩ.

“Hình như anh Triển hãm rất sâu, chưa nhìn thấy vẻ mặt anh ấy ngưng trọng như vậy bao giờ.”

Tiểu Đan gấp đến độ sắp khóc: “Làm thế nào, nếu chị dâu xảy ra chuyện gì, anh Triển nhất định sẽ không tha thứ cho chúng ta đấy!”

Hồng Trung nói: “Trước đừng có gấp, Tiểu Đan, em đi thông báo để mọi người đề phòng, Lương Siêu, cậu đi tập hợp các anh em đi tìm, tôi đuổi theo đại ca.”

Sau khi phân phó xong, ba người tự mình rời đi. Bọn họ biết tính nghiêm trọng của chuyện này, bởi vì Tĩnh Tư Đường ở chỗ vắng vẻ, bốn phía đều là rừng cây, nếu không có người dẫn đường, rất dễ lạc đường.”

Hi vọng tới kịp, đừng xảy ra chuyện không may gì.
Bình Luận (0)
Comment