Edit: Frenalis
Chân mày Thôi Huyền giựt giựt, hắn lại hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Cuối cùng, một phụ tá trẻ tuổi tiến lên, hành lễ với Thôi Huyền rồi cung kính nói: "Đại nhân có điều không biết, ở quận Lân, có một địa phương gọi là Vân thành, xuất hiện một nam tử hủy dung có tài thổi sáo. Nam tử kia nói, năm trước lang quân từng thân mật với hắn ở phương Nam. Nhưng sau khi hắn hủy dung vì lang quân, lang quân liền đột nhiên bỏ đi không từ giã..."
Nghe đến đây, mày Thôi Huyền lại nhảy nhảy, hắn nghiến răng hỏi: "Nam tử?"
Tất cả mọi người xung quanh Thôi Huyền đều nghiêm túc nhìn hắn, sau đó đồng loạt gật đầu.
Thôi Huyền tuy luôn cho rằng mình lòng dạ thâm hậu, nhưng thời khắc này giữa mày hắn vẫn là nhảy đến lợi hại. Hắn vươn tay, dùng sức xoa nhẹ vài cái, đột nhiên Thôi Huyền cứng đờ.
Hắn hỏi: "Nam tử kia có nói tên gì không?"
Mọi người đồng thanh trả lời: "Hắn nói tên là Hiên Viên Tứ!"
Cơ hồ ba chữ "Hiên Viên Tứ" vừa ra, Thôi Huyền liền thất thanh cả kinh kêu lên: "A Tự?"
Thôi Huyền người này đã trải qua bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời, gặp qua bao nhiêu sóng gió, nhưng những người đi theo hắn bên người nhiều năm, thật sự chưa từng thấy Thôi Huyền thất thố như vậy. Trong giây lát, mọi người nhìn nhau thầm nghĩ: Chẳng trách đại nhân vẫn luôn không muốn thành thân, thì ra hắn thật sự có sở thích đoạn tụ!
Nếu không phải vì lo lắng, Thôi Huyền sao có thể biểu hiện thất thố đến vậy khi nghe tin tức của "A Tự"?
Đáng thương cho Thôi Huyền, hắn nào biết rằng thuộc hạ đã khẳng định hắn là người yêu thích nam sắc? Lúc này, hắn chỉ thầm nghĩ: Cơ Tự đã đến Bắc Nguỵ!
Rồi hắn lại thầm nghĩ: nhất cử nhất động của Cơ thị đều nằm trong tầm mắt của Tạ Thập Bát, vậy nàng làm thế nào thoát khỏi tầm mắt của hắn, chạy đến Bắc Nguỵ?
Lại thầm nghĩ: Không ổn, Bắc Nguỵ từ trước đến nay dân phong bưu hãn, Cơ thị là một nữ tử xinh đẹp đi lại một mình bên ngoài rất dễ xảy ra chuyện!
Nghĩ đến đây, Thôi Huyền ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Đó là một người bạn cũ của ta. Các ngươi đi sắp xếp một chút, chúng ta lập tức lên đường đi Vân..." Hắn nói chưa hết câu, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, ngày mai chính là trừ tịch.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía bầu trời đang tối dần. Nghĩ ngợi nói: "Chỉ sợ ngày mai sẽ có tuyết rơi. Nếu tuyết lớn phong toả đường đi, hiện tại lên đường sẽ dễ bị mắc kẹt giữa đường, tiến thoái lưỡng nan!"
Nghĩ đến đây, hắn nhìn vào những biểu cảm kỳ quặc của thuộc hạ, từ từ nói: "Gửi thư bằng bồ câu, dặn dò huyện lệnh Vân thành hãy quan tâm nhiều hơn đến Hiên Viên Tứ! Cũng dặn hắn chuyển lời đến Hiên Viên Tứ. Chờ đến sau Tết, đầu xuân, khi con đường thông thoáng, ta sẽ đến Vân thành!"
Một lúc sau, một bộ khúc đáp: "...... Vâng."
**********
Hôm nay là đêm trừ tịch.
Cơ Tự dần dần cảm nhận được, khi thời tiết ngày càng lạnh giá, tiếng sáo của mình càng ngày càng ít thu hút người nghe, ít được chú ý hơn, thì những lời đồn đại mà mình tạo ra để uy hiếp cũng ngày càng ít hiệu quả. Đặc biệt là đến thời điểm cuối năm này, nàng đã nhìn thấy một vài ánh mắt không thiện chí.
Ngày này, nghe tiếng hoan hô náo nhiệt của người dân ăn tết từ bên ngoài truyền đến, nàng không kìm được dẫm lên bóng tối đi vào sân, ngẩn ngơ nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ phía sau cách đó không xa. Sau đó, một tiếng chim hót kêu lên trong hoa viên phía sau.
Cơ Tự rùng mình, bất động thân mình dựng đứng lỗ tai lên.
Tiếng chim hót qua đi, lại vang lên tiếng xào xạc, ngay sau đó, Cơ Tự nghe thấy tiếng một hộ vệ trong phủ của mình nói nhỏ: "Bây giờ khắp nơi đều có tuyết lớn phong toả đường đi, lão đại nói, nếu Thôi Huyền thực sự có quan hệ với hắn, một chốc một lát cũng sẽ không lại đây. Thừa dịp mọi người đang ăn tết vui vẻ, không ai để ý đến chúng ta thì hãy nhanh chóng dọn dẹp tiểu tử này kiếm chút tiền để tiêu."
Một giọng khàn khàn khác, là giọng nói của đại quản sự trong phủ vang lên: "Ngươi nói dễ nghe quá. Ta canh chừng lâu như vậy, cũng không thấy hắn cất tiền ở đâu."
Trong đêm tối, mọi nơi trở nên yên tĩnh.
Chẳng được bao lâu, tên hộ vệ u ám nói: "Vậy bắt hắn tra khảo!"
Tên quản gia trầm mặc một lúc, rồi nói: "Chờ thời cơ thích hợp hẵng ra tay."
Ngay khi hai câu đối thoại cuối cùng vang lên, Cơ Tự cảm thấy một luồng khí lạnh từ đầu chạy đến chân.
Sau đó, nàng cũng không biết hai người kia đứng đó bao lâu. Nàng chỉ biết mình vẫn luôn đứng im lặng trong bóng tối, toàn thân lạnh băng, không dám cử động, không dám thở, thậm chí không dám suy nghĩ!
Lại sau một thời gian dài, Cơ Tự lặng lẽ lùi về phía sau. Nàng không hề hay biết mình đã lùi vào bụi rậm trong hoa viên. Mãi đến khi cả người đông cứng thành một khối băng, Cơ Tự mới nhận ra mình đã ngốc nghếch trong góc tối này rất lâu, rất lâu.
Phản ứng lại, Cơ Tự cũng không rời đi. Bởi vì nàng không biết những tên hộ vệ trong phủ còn có thể tin tưởng ai, cũng không biết nhóm người mưu đồ kia rốt cuộc có bao nhiêu người!
Nàng chỉ có thể nghĩ đến việc ẩn náu, giấu đi chính mình!
Nàng nhìn trái nhìn phải, cố gắng thu mình lại thành một khối, cứ thế nằm im trong góc tường.
Một đêm này, bên ngoài tiếng hoan hô cười nói vang lên, vô số người chúc mừng đoàn viên, chỉ có Cơ Tự vẫn luôn trốn trong một góc nhỏ, đôi mắt không dám chớp một chút, thẳng đến khi bình minh ló dạng.
Khi phương đông dần dần chuyển màu, Cơ Tự - người đã lạnh đến mức đông cứng thành một khối băng, lại càng sợ hãi. Nàng run rẩy co ro trong góc, chỉ biết thầm nghĩ: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hôm nay trời sáng, bọn họ sẽ nhìn thấy ta."
Nàng không cần nhìn cũng biết đường phố Vân thành vắng tanh, bởi vì tất cả mọi người đều đi đón năm mới. Và chính vì không có bóng người, nên bọn đạo tặc càng dễ dàng ra tay với nàng!
Ngay lúc Cơ Tự sợ hãi đến tuyệt vọng, tiếng bước chân vang lên trong hoa viên. Nàng nghe thấy giọng nói của lão quản sự tối qua kêu lên: "Lang quân đâu? Lang quân không có ở trong sương phòng, có ai biết ngài ấy đi đâu không?"
Có tiếng nói chuyện vang lên từ khắp nơi, lão quản sự kia lại nói: "Mọi người đều là người địa phương, cần phải về quê ăn Tết là chuyện bình thường. Đi thôi đi thôi, các ngươi muốn trở về thì cứ về là được, ta sẽ thay các ngươi nói chuyện với lang quân. Yên tâm, lang quân sẽ không có việc gì, nơi này giao cho chúng ta là được." Lão ta còn nói thêm: "Yên tâm đi, lúc trời chưa sáng lang quân còn ở đây, hơn phân nửa là ra ngoài đi dạo đâu đó."
Nghe đến đó, Cơ Tự thầm nghĩ: "Bọn họ đang đuổi người! Bọn họ muốn đuổi đi những người trung thành với ta, để dễ dàng ra tay với ta!"
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng muốn đứng lên. Nhưng vì bị đông lạnh suốt đêm, cả người đã sớm tê cứng, làm sao có thể đứng dậy? Nàng muốn mở miệng kêu to, nhưng khi há miệng ra, Cơ Tự mới phát hiện trán mình nóng bừng, giọng nói đã sớm ách nghẹn, không thể phát ra âm thanh.
Ngay lúc Cơ Tự lo lắng đến mức mồ hôi vã ra như tắm, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên từ bên ngoài. Sau đó tiếng đập cửa vang dội, một giọng nói quen thuộc cất lên: "Xin hỏi chủ nhân quý phủ có phải họ Cơ?"
Giọng nói này, giọng nói này! Đây là giọng nói của Tạ Quảng!
Cơ Tự vui mừng tột độ. Nàng dùng hết sức bình sinh muốn đứng lên, nhưng cuối cùng lại lăn long lóc từ sau bụi cây ra ngoài. Nàng cố gắng gào thét muốn hô lên tên "Tạ Quảng", nhưng âm thanh nghẹn ngào yếu ớt đến mức ai cũng không nghe rõ.
Đúng lúc này, Cơ Tự nhìn thấy tên hộ vệ đã mật nghị tối hôm qua liếc thấy mình, hắn đang sầm mặt bước tới. Cùng lúc đó, nàng nghe thấy bên ngoài lão quản sự không kiên nhẫn đuổi người: "Cái gì gà với không gà, chúng ta ở đây không có họ Gà!" Lão ta lại quát: "Đi mau đi mau, Tết nhất cũng không cho người ta sống yên ổn!"
Không, không thể để lão đuổi đi Tạ Quảng!
Cơ Tự tuyệt vọng nhìn tên hộ vệ đang tiến đến, tuyệt vọng nghe tiếng mắng chửi không ngừng của lão già. Khi bên ngoài trở nên yên tĩnh, nàng há miệng muốn hét lên, nhưng chỉ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Trong nháy mắt, tên hộ vệ đã đến trước mặt Cơ Tự. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nàng một lúc, rồi quay đầu nhìn lại chỗ ẩn nấp của nàng. Lập tức, hắn nheo mắt cười lạnh với Cơ Tự, nói: "Trách không được tối hôm qua không tìm thấy lang quân, hóa ra là trốn ở đây..." Nói đến đây, hắn tóm lấy cổ họng Cơ Tự, nhấc bổng nàng lên.
Ngay lúc tên hộ vệ kéo Cơ Tự vào một góc khuất, nàng trơ mắt nhìn lão già khóa chặt cổng lớn, mặt mày hung tợn quay đầu lại nhìn nàng, đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng ra lệnh quen thuộc, trầm ổn và đầy uy lực: "Tông cửa!"
Giọng nói đó, là giọng của Tạ Lang!
Tạ Lang nghi ngờ! Tạ Lang đến cứu nàng!
Giữa lúc nước mắt lăn dài trên má Cơ Tự, cánh cửa nặng nề bị một lực mạnh mẽ đạp mở ra. Sau đó Cơ Tự nhìn thấy lang quân của mình, rạng rỡ như ánh mặt trời, ung dung bước tới chỗ nàng...
Trong nháy mắt, lão già và tên hộ vệ bắt giữ Cơ Tự đều bị đánh bay.
Cơ Tự lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp. Nàng cảm nhận được má và cổ mình ướt át, ẩn ẩn như có bọt nước chảy xuống. Lang quân kia gắt gao ôm chặt nàng, siết chặt đến mức khiến nàng đau, vẫn chôn mặt vào cần cổ nàng không nhúc nhích.
Ít lâu sau, đại phu được Tạ Quảng mời tới. Cơ Tự hôn mê, lúc tỉnh lại nhìn thấy trước mắt vẫn là Tạ Lang thong dong ưu nhã như cũ. Khi nãy người khóc nức nở không thể kiềm chế, chỉ là do Cơ Tự ở huyễn cảnh nhìn thấy ảo ảnh.
Lúc đại phu bắt mạch cho Cơ Tự, Tạ Lang cũng đi đến hành lang.
Tạ Tịnh đi đến phía sau Tạ Lang, ách giọng nói: "Lang quân, thật là may mắn. Vừa rồi thẩm vấn hai tên trộm, chúng khai nhận tối hôm qua đã chuẩn bị ra tay với Cơ tiểu cô, nhưng không ngờ tiểu cô trước đó đã đề phòng, ẩn nấp sau lùm cây ven tường ngủ một đêm."
Tạ Lang quay đầu nhìn lại. Đó là chỗ lùm cây tựa vào tường vây, nhiều chỗ mọc gai nhọn, trên mặt đất đầy bùn đất, vẫn còn lưu lại dấu ấn hình người trên bùn đất.
Đêm qua là trừ tịch, ai nấy đều sum vầy đoàn viên......
Tạ Tịnh nói thêm: "Nếu chúng ta đến chậm một bước, chỉ sợ Cơ tiểu cô sẽ gặp bất hạnh."
Lời vừa dứt, mọi nơi thật lâu đều không có tiếng động.
Sau khi Cơ Tự uống thuốc xong, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Cơ Tự nhận ra mình đã khỏe hơn nhiều. Nhìn thấy Tạ Quảng đứng ngoài cửa, Cơ Tự khẽ gọi: "A Quảng."
Tạ Quảng vội vàng bước tới.
Cơ Tự thấp giọng hỏi: "Thập Bát Lang đâu? Ta vừa rồi đã gặp chàng phải không?
Tạ Quảng gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Đúng vậy, người đã gặp lang quân." Khi thấy Cơ Tự mỉm cười nhẹ nhõm, Tạ Quảng lại tiếp lời: "Vừa rồi đại phu đã cho lang quân uống hai thang thuốc, lang quân uống xong cũng đã ngủ rồi."
Đối diện với ánh mắt Cơ Tự, Tạ Quảng lại gật đầu và nói: "Đúng như tiểu cô nghĩ... thời tiết như vậy, tuyết phủ kín mọi nơi. Hôm đó tiểu cô mất tích, lang quân không quay về thành Quảng Lăng, lập tức chia nhau đi nhiều hướng. Vì lo sợ thời gian kéo dài sẽ càng nguy hiểm cho tiểu cô, chúng ta bất chấp mưa tuyết vẫn không dám dừng lại. Chúng ta dọc theo quan đạo một đường đi tìm, liên tục hỏi thăm người đi đường về dấu vết của tiểu cô. Hai mươi ngày trước, lang quân rốt cuộc cũng nghe được tiểu cô đưa ra lời đồn đãi, khi đó trời đã tối, lang quân nhất quyết muốn lên đường. Nhưng lúc ấy tuyết rơi dày đặc, xe ngựa không thể di chuyển, chúng ta buộc phải bỏ xe cưỡi ngựa. Bởi vì không có xe ngựa, trời băng đất tuyết ai cũng không dám ngủ, hai mươi ngày vẫn luôn không được nghỉ ngơi, lang quân cũng mệt mỏi cực kỳ, nên mới dựa vào ngựa ngủ thiếp đi."
Cơ Tự thấp giọng hỏi: "Chàng bệnh có nặng lắm không?"
"Tình trạng của lang quân so với tiểu cô còn nghiêm trọng hơn một chút. Do tiểu cô xưa nay vẫn được bảo hộ tốt, nên đông lạnh một đêm chỉ bị thương hàn. Tay chân lang quân đều bị tổn thương nghiêm trọng do giá rét, bệnh thương hàn cũng trở nên nguy kịch". Hắn cười khổ nói: "Những năm gần đây, chúng ta vẫn luôn dãi nắng dầm mưa, lang quân tuy cũng thường xuyên ở bên ngoài, nhưng cơ thể vẫn là quen sống trong nhung lụa từ nhỏ......"
**********
Cơ Tự hồi phục chút sức lực, liền vịn tường đi từng bước một đến phòng Tạ Lang.
Nàng nhìn Tạ Lang gầy đến trơ xương, không còn chút hình ảnh của ngày nào. Lang quân này, trước nay trong ấn tượng của nàng đều là phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ ưu nhã, ung dung tự nhiên, như ngọc như thạch. Nhưng hiện tại, chàng gầy đến mức hai bên gò má nhô cao, hốc mắt trũng sâu, mái tóc vốn được chăm sóc kỹ lưỡng giờ cũng rối bời, khuôn mặt tuy vẫn còn chút tuấn mỹ, nhưng cái cằm râu ria xồm xoàm chưa kịp cạo.
Đây quả thực là chưa từng thấy qua chàng chật vật như vậy!
Cơ Tự muốn cười, nhưng nụ cười lại biến thành nước mắt. Nhìn Tạ Lang ngủ say, Cơ Tự quay lại lấy chén thuốc đi.
Lại qua một ngày, khi Cơ Tự tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mơ màng, liền nghe được tiếng đàn du dương.
Là Tạ Lang đang chơi đàn! Tạ Lang đã tỉnh!
Cơ Tự mừng rỡ, nàng vội vàng lê bước chân mềm oặt theo tiếng đàn tìm kiếm.
Nàng tìm đến, liền nhìn thấy Tạ Lang vẫn như cũ một bộ bạch y, đắm chìm trong ánh mặt trời tháng Giêng. Nghe tiếng bước chân, chàng dừng lại, mỉm cười quay đầu. Lần này, lang quân vẫn như cũ phong hoa tuyệt đại, ung dung tao nhã, tuy rằng vẫn gầy gò đáng thương.
Cơ Tự đi qua, trong lúc vô ý chạm vào cánh tay Tạ Lang, bỗng thấy lạnh băng. Nhịn không được nàng lên tiếng: "Sao chàng không ngủ thêm một lát?"
Tạ Lang mỉm cười nhàn nhạt: "Ngủ cũng đủ rồi." Vừa dứt lời, chàng ho khan hai tiếng.
Dùng khăn che miệng, sau khi Tạ Lang lấy lại khí tức, ôn tồn nói: "Trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."
Cơ Tự đáp: "Vâng."
Tuy đã trả lời, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích. Tạ Lang bất đắc dĩ chậm rãi đứng lên. Vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, chàng vừa vỗ về mái tóc của nàng, vừa vân đạm phong khinh cười nói: "Có phải nàng phát hiện ta gầy đi? Đồ ăn ở đây ta không quen."
**********
Mùa xuân phương Bắc luôn đến muộn hơn phương Nam một chút. Khi xe ngựa có thể lên đường, thời tiết cũng đã sang tháng hai.
Thôi Huyền vội vã chạy tới, không ngờ khi hắn tìm đến chỗ ở của "Hiên Viên tứ", nơi đây đã là người đi nhà trống.
Huyện lệnh Vân thành nhắm mắt theo sau Thôi Huyền, vội vàng giải thích: "Tiểu nhân thật sự không nhận được bồ câu đưa tin của đại nhân, không tin có thể tra! Theo hàng xóm láng giềng ở đây nói, vào ngày chính đán, có một số nam nhân đến đây, Hiên Viên Tứ hẳn là đi theo những người đó rồi."
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một phụ tá vội vàng đến bên Thôi Huyền, thấp giọng nói: "Đại nhân, có bồ câu đưa thư từ Lạc Dương đến. Nói là bệ hạ cũng nghe nói chuyện của đại nhân và Hiên Viên Tứ, hạ khẩu dụ muốn gặp người có thể khiến Thôi Lang ở Bắc địa đoạn tụ, còn nói giỡn muốn chủ trì công đạo cho Hiên Viên Tứ..."
Phụ tá lại thấp giọng nói: "Gia tộc cũng có truyền tin nhanh đến, nói là những người Tiên Bi cùng con cháu hàn môn, cùng với một số thứ tử của gia tộc, hiện tại đều đem chuyện này ra làm trò cười, mục đích lấy chuyện này làm nhục đại nhân, nói đạo đức cá nhân của đại nhân có vấn đề... Ý tứ của gia tộc là muốn đại nhân mang Hiên Viên Tứ về để giải thích."