Edit: Frenalis
Sau một thoáng, phụ tá từ trong ngực móc ra một phong thư, cung kính nói: "Lộ Trung gặp được Lư Chi Dịch lang quân, đây là hắn gửi cho đại nhân."
Thôi Huyền duỗi tay tiếp nhận, tiện tay xé mở. Vừa mới nhìn lướt qua vài hàng, hắn liền bật cười.
Nghe tiếng cười, mấy phụ tá liền vây quanh lại, tò mò hỏi: "Ở trong thư Lư Chi Dịch nói gì vậy?"
Thôi Huyền thong thả ung dung gấp lại thư, trả lời: "Bất quá một vài lời đồn đãi truyền đến ầm ĩ, thì ra là do Lư Chi Dịch ở bên trong xuất lực."
Trong thư Lư Chi Dịch nói với Thôi Huyền là một ngày kia, Thác Bạt Đảo cùng mọi người bàn tán về chuyện Nam triều. Có người nhắc đến Tạ Lang, còn nói Tạ Lang không dung với hoàng đế Nam triều, bởi vì danh vọng và phẩm hạnh của Tạ Lang quá cao, khiến hoàng đế cảm thấy bất an. Thác Bạt Đảo liền nói: "Trên đời nào có người hoàn hảo như vậy? Theo ta thấy, Tạ Thập Bát kia chỉ sợ cũng có ý đồ đen tối trong bụng". Vừa nói xong, đã có người tiếp lời: "Nam có Tạ Lang, Bắc có Thôi Huyền. Thôi Huyền ở Bắc địa cũng là người có danh vọng cực cao". Câu nói này khiến mọi người im bặt. Lư Chi Dịch nói, lúc ấy mọi người đều lộ vẻ lo lắng, còn Thác Bạt Đảo sau khi nghe xong thì trầm tư suy nghĩ.
Lư Chi Dịch ở trong thư lại nói tiếp: việc của Hiên Viên Tứ xảy ra quả thực là quá đúng lúc! Có vết nhơ này, Thôi Huyền sau này sẽ không còn đường lui. Dưới sự thao túng của Lư Chi Dịch, chuyện này càng nháo càng lớn,
ngày càng được lan truyền rộng rãi, thậm chí đến tai hoàng đế. Hoàng đế cũng cảm thấy hứng thú và muốn gặp Hiên Viên Tứ.
Thôi Huyền không để ý đốt cháy phong thư.
Tên huyện lệnh Vân thành đã sớm bị đám bộ khúc tống khứ đến nơi xa xôi. Hắn kinh hồn bạt vía nhìn đoàn người của Thôi Huyền, thầm kêu khổ trong lòng: Sớm biết Thôi Huyền coi trọng tên hủy dung xấu xí kia đến vậy, lúc trước ta không nên tham lười.
Nguyên lai, Thôi Huyền đã phái người mang tin cấp đến, huyện lệnh Vân thành lúc đó đã nhận được. Nhưng khi đó vừa mới qua năm mới, hắn bận rộn xã giao, thấy sự việc liên quan tới chỉ là một tên xấu xí thô bỉ, nên không cảm thấy quan trọng. Hắn liền gác lại việc này.
*********
Thôi Huyền chỉ trong chốc lát đã phái ra hơn trăm người đi điều tra vụ việc.
Chỉ một lát sau, một tên bộ khúc tiến đến sau lưng Thôi Huyền bẩm báo: "Bẩm đại nhân, trừ tịch ngày đó, có người quả thực nhìn thấy mấy vị lang quân dung mạo xuất chúng đến tìm Hiên Viên Tứ."
Một tên bộ khúc khác lại bẩm báo: "Bẩm đại nhân, có người ở ngoài thành thấy Hiên Viên Tứ chôn cất hai người hầu đã qua đời!"
Lại có người bẩm báo: "Đại nhân, sự tình đã được điều tra rõ ràng, hai tên kia từng nảy lòng th@m muốn mưu hại Hiên Viên Tứ đoạt tài sản, ngược lại là bị giết."
"Đại nhân, hai tên kia là người thôn Sơn trong huyện, bọn chúng cấu kết với một tên họ Hoàng ở Vân thành!"
Từng tiếng bẩm báo vang lên, chưa đầy nửa canh giờ, Thôi Huyền đã nắm rõ mọi chuyện xảy ra với Cơ Tự sau khi đến Vân thành.
Cùng ngày, bá tánh Vân thành kinh hãi phát hiện, toàn bộ thế lực ngầm trong thành đột nhiên bị thanh trừng, tên "Hoàng lão đại" từng hoành hành mười mấy năm cùng gia đình hơn bảy mươi người bị tru sát hầu như không còn!
Trận chiến thanh trừng thế lực ngầm ở Vân thành do Thôi Huyền phát động nhằm trả thù cho Cơ Tự kéo dài suốt nửa tháng. Nửa tháng sau, toàn bộ Vân Thành như được gột rửa, bất kỳ ai từng được gọi là đăng đồ tử đều mặt xám mày tro, không dám xuất hiện.
Tên huyện lệnh Vân thành hối hận vô cùng. Hắn chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như lúc này rằng con đường quan lộ của mình chỉ sợ sẽ dừng bước tại đây!
Làm xong tất cả những việc này, Thôi Huyền vẫn cảm thấy bất an trong lòng vì vẫn chưa tra ra được thân phận của những nam nhân kia đến từ thế lực phương nào. Vì vậy, hắn lại phái hơn mười đội nhân mã ráo riết truy quét khắp nơi xung quanh Vân thành, quyết tâm tìm ra Cơ Tự.
*********
Lúc này, Cơ Tự đang ở cùng Tạ Lang, sau khi bệnh tình của Tạ Lang đã thuyên giảm liền rời khỏi Vân thành, đến một huyện nhỏ nằm giữa Vân thành và Lạc Dương.
Huyện này vô cùng phồn hoa, trong huyện còn có một vị đại phu nổi tiếng. Tạ Lang lại muốn nhờ vị đại phu này chữa trị cho mình một cách cẩn thận để thanh trừ bệnh căn từ bên trong.
Tháng hai ở Bắc địa, vẫn là thời điểm giá rét.
Một ngày này, Tạ Lang khoác trên mình một bộ áo lông chồn tuyết trắng, đang cúi đầu viết gì đó. Cơ Tự đã sớm hồi phục tinh thần, liền nhảy nhót chạy đến. Khi còn chưa đến gần, nàng đã nghe một trận ho khan kiệt lực của Tạ Lang.
Vị đại phu kia nói, Tạ Lang đây là căn cơ bị tổn thương.
Cơ Tự ngẩn ngơ đứng ở cửa nhìn Tạ Lang đã dưỡng được chút thịt trở lại. Trước kia, để khiến hoàng đế Lưu Tống không nghi ngờ, chàng thường xuyên giả ốm yếu. Nhưng dù giả bệnh thế nào, bôn ba vất vả thế nào, khí sắc vẫn luôn hồng nhuận, không giống như bây giờ, sắc mặt tái nhợt đến mức khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy yếu ớt.
Cũng không phải yếu ớt, mà phải nói là một loại tái nhợt quý khí. Tạ Lang vốn đã tuấn mỹ đến cực điểm, nay lại thêm sắc mặt tái nhợt lại càng thêm một loại khí chất xa cách, quý phái khó tả.
Lúc này, Tạ Lang khụ một tiếng, ôn nhu nói: "Sao không vào?"
Cơ Tự ngẩn ra, vội vàng nở nụ cười rạng rỡ đi về phía chàng.
Đi đến sau lưng Tạ Lang, Cơ Tự duỗi tay ôm lấy eo chàng, hạnh phúc nói: "Mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy A Lang, thật tốt quá."
Nàng lại khẽ thở dài: "Ngày tháng đó thật không phải người trải qua. Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng chịu khổ như vậy."
Nàng vừa dứt lời, Tạ Lang đã nhẹ giọng an ủi: "Đều qua rồi."
"Vâng, may mắn là đều qua rồi." Cơ Tự mềm mại nói: "A Lang, ta đến giờ vẫn cảm thấy như mơ. Mỗi ngày sau khi ngủ dậy, luôn cho rằng mình vẫn là Hiên Viên Tứ."
Nàng đang làm nũng tố khổ, nhưng khi lời nói vừa dứt, giọng nói nhàn nhạt của Tạ Lang đã vang lên: "Hiên Viên Tứ? Hiên Viên Tứ từng thề non hẹn biển với Thôi Lang ở Bắc Địa, yêu hắn đến không thể tự thoát ra, không tiếc ngàn dặm truy phu?"
Thảm! Tính toán sổ sách tới rồi!
Cơ Tự vội vàng cười gượng, lui ra sau hai bước, cẩn thận nói: "Chàng cũng biết lúc ấy ta không còn cách nào khác. Nếu không cùng Thôi Huyền dây dưa, làm sao người khác chú ý đến ta, làm sao gieo rắc tin tức được?" Nàng vừa nói vừa nhìn Tạ Lang, thấy chàng định xoay người, lập tức vèo một cái nhảy ra ngoài cửa. Nàng giữ chặt cánh cửa, giọng vang vọng từ bên ngoài truyền đến: "Tạ Lang, chàng phải hứa bỏ qua chuyện này ta mới mở cửa cho chàng!" Nàng lại kêu lên: "Chàng mau nói, nếu không ta sẽ bỏ nhà trốn đi!"
Vừa dứt lời, nàng đã nghe rõ tiếng cười lạnh từ bên trong vọng ra.
Tiếng cười này khiến Cơ Tự rùng mình, vội vàng rụt tay lại. Nàng khe khẽ mở cửa phòng ra một chút, rồi như con thỏ nhanh chóng chuồn ra xa.
Tạ Lang thong thả ung dung bước ra khỏi thư phòng, vừa mới đứng trên bậc thang, lại ho khan một trận.
*********
Chớp mắt tháng ba đã tới!
Sau gần hai tháng tĩnh dưỡng, Tạ Lang đã hồi phục hơn phân nửa. Tuy nhiên, thân thể chàng vốn tổn thương căn cơ, nên khuôn mặt tái nhợt rất khó trở lại như trước, hơn nữa, khi bị k1ch thích, chàng vẫn sẽ ho khan vài tiếng.
Cảm nhận được tinh lực đã phục hồi, đoàn người Tạ Lang lại lên đường. Lần này, họ trực tiếp đi đến Lạc Dương.
Tháng ba ở Bắc địa, rốt cuộc cũng đã ấm áp hơn. Dọc đường đi, Cơ Tự thường xuyên nhìn thấy một hai cây đào nở hoa.
Một ngày này, khi đoàn xe của họ đang chậm rãi di chuyển, thì bất chợt nghe thấy tiếng vó ngựa vang dội.
Ngay lập tức, hàng trăm kỵ binh Bắc Nguỵ xông đến. Khi nhìn thấy đoàn người Tạ Lang, họ ngẩn ra một chút.
Ngay khi những người này xuất hiện, sắc mặt Tạ Lang đã trở nên băng hàn vô cùng.
Sau khi bọn họ đi xa, Tạ Quảng và những người khác xông tới. Một tên bộ khúc khẽ giọng nói: "Lang quân, những kỵ binh Bắc Nguỵ này một thân dính máu, nhưng cũng không nghe nói nơi đây có người nào muốn đánh thổ phỉ?"
Tạ Lang không nói gì, chỉ là sắc mặt không dễ chịu.
Khi đoàn người đi vào một thôn làng lúc chạng vạng, Cơ Tự còn chưa đến gần đã nhìn thấy có mấy thi thể nằm ở bên đường. Điều làm nàng kinh hãi là những thi thể này đều bị chém đứt đầu. Vết máu của những người này kéo dài đến tận trong thôn. Lúc này trời đã tối, nhưng trong thôn lại không hề có bóng người. Nơi vốn dĩ náo nhiệt nay lại biến thành Quỷ Vực nhân gian.
Có một vài bộ khúc đã thúc ngựa vào thôn.
Không đến một khắc sau, các bộ khúc đã trở lại. Khuôn mặt họ tái nhợt đến đáng sợ khi nhìn Tạ Lang. Một tên bộ khúc nghẹn ngào nói: "Cả thôn không còn một bóng người, tất cả đều bị chém đầu." Hắn vội vàng nói thêm: "Ngay cả trẻ con cũng bị chôn sống."
Nghe vậy, Tạ Lang từ từ nhắm mắt lại.
Mãi đến khi đoàn người đi xa, Cơ Tự mới lẩm bẩm hỏi: "Có phải thôn dân bị lưu phỉ giết không?"
Tạ Lang lắc đầu, chàng nhẹ giọng nói: "Hung thủ chính là những quan binh mà chúng ta gặp lúc nãy. Bọn họ đang giết người để lập công!" Dừng lại một chút, Tạ Lang giải thích: "Dưới trướng Thác Bạt Đảo, những tên sĩ tốt này không có lương bổng. Họ chỉ có thể kiếm sống bằng cách lấy chiến lợi phẩm từ việc giết địch. Bọn họ luận công theo số lượng đầu người."
Cơ Tự hiểu ra. Nàng nhìn thấy sắc mặt Tạ Lang tái nhợt đến khó coi, không khỏi nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng.
Lúc Cơ Tự nắm tay, Tạ Lang cũng nắm lại, mang theo hơi lạnh mùa xuân trong không khí, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm.
Một lúc sau, Tạ Lang ra lệnh: "Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người thúc ngựa đi nhanh. Chúng ta mau rời khỏi nơi này."
Các bộ khúc đồng thanh đáp ứng.
Sau một canh giờ giục ngựa phi nhanh, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Trong đêm không trăng sao, ngay cả duỗi tay cũng không thấy năm ngón. Lập tức mọi người dừng lại, các bộ khúc bắt đầu hạ trại nấu cơm.
Đêm đã khuya.
Ngay khi Cơ Tự sắp sửa chìm vào giấc ngủ, bên ngoài từng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tiếp theo là vô số ánh đuốc sáng rực.
Cơ Tự nhận ra họ đã bị bao vây.
Nhìn những người lạ mặt cưỡi ngựa giơ đuốc chiếm giữ bốn phía, Cơ Tự mím chặt môi. Lúc này, bàn tay ấm áp của Tạ Lang nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, rồi buông ra.
Chỉ chốc lát, một nam nhân trung niên cưỡi ngựa đến, khuôn mặt hàn khí, giọng nói nặng nề quát: "Người đâu, bắt hết bọn gian tế Lưu Tống này cho ta!"
Gian tế Lưu Tống? Thảm rồi, những người này nhận ra họ là người Lưu Tống!
Khi Cơ Tự đang hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch, thanh âm ôn nhu của Tạ Lang bên cạnh truyền tới: "Đừng sợ."
Kỳ diệu thay, khi nghe chàng nói vậy, lòng nàng liền bình tĩnh lại.
Tạ Lang tiếp tục nhỏ giọng nói với nàng: "Bọn người này hẳn là có liên quan đến những tên quan binh mà chúng ta gặp hôm nay. Chỉ sợ sau khi trở về, bọn chúng suy nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy chúng ta là con cháu của một gia tộc nào đó ở Bắc Địa. Bọn họ sợ việc sát hại người vô tội để lập công bị bại lộ, nên mới nghĩ ra cách tra xét chúng ta như vậy."
Nhìn thấy những kỵ sĩ vây càng lúc càng chặt, Tạ Lang ra hiệu cho mọi người không cần phản kháng, rồi lại nói với Cơ Tự: "Ngốc, dù gặp phải tình huống nào, nàng cũng không cần lo lắng, mọi chuyện đã có ta chủ trương." Chàng lại nói thêm: "Cho dù chúng ta bị giam giữ tách biệt, nàng cũng không cần sợ hãi. Thôi Huyền cách nơi này không xa, hắn sẽ đến cứu nàng ra ngoài."
Nhìn thấy Tạ Lang trấn định như vậy, lòng Cơ Tự cũng dần trở nên bình tĩnh.
Mọi người không phản kháng, để mặc những kỵ sĩ áp giải đi.
Đúng như Tạ Lang dự đoán, Cơ Tự và chàng bị giam giữ ở hai nơi khác nhau. Vì để thuận tiện di chuyển bên ngoài, Cơ Tự vẫn luôn cải trang thành nam tử. Lúc này, cả nàng và Tạ Lang đều vô cùng may mắn vì sự cẩn thận của nàng.
*********
Thôi Huyền tìm kiếm Cơ Tự đã một tháng.
Theo thời tiết ngày càng ấm áp, việc đi lại của mọi người cũng trở nên thuận tiện hơn. Vụ việc phong lưu xảy ra ở Vân thành dần dần được nhiều người biết đến.
Mà những người đàm luận việc này phát hiện Thôi Huyền cũng không phủ nhận, lại càng kích động thêm xôn xao bàn tán.
Ngày nọ, Thôi Huyền cuối cùng cũng tìm được chút manh mối về tung tích của Cơ Tự.
Hắn dẫn người đến một huyện gần thành Lạc Dương, tiến vào khu vực thuộc thế lực của La thị - một cường hào địa phương, trùng hợp lúc này cũng có một số con cháu quý tộc Tiên Bi đang du ngoạn tại đây.
Ổ vách tường(1) là một đặc điểm nổi bật ở phương Bắc thời đại này. Một số gia tộc cường hào địa phương dùng tường vây để bao bọc một thôn hay một trấn. Nhờ vậy, người dân sống bên trong ổ vách tường không cần lo lắng về binh hoang mã loạn bên ngoài.
Những chủ nhân của ổ vách tường thường sở hữu binh lực quân sự hùng hậu, tự ý hành động, khiến Thác Bạt Đảo vô cùng đau đầu.
Khi biết tin Thôi Huyền xuất hiện, những con cháu quý tộc này đều vô cùng vui mừng. Họ lập tức bỏ dở việc du ngoạn, háo hức chạy đến vây xem Thôi Huyền.
Nhìn thấy Thôi Huyền, họ giễu cợt không ngừng.
Con trai của chủ nhân ổ vách tường La thị tò mò hỏi: "Tên Hiên Viên Tứ kia rốt cuộc trông như thế nào?" Hắn lại cười hì hì nói: "Nói đến mới nhớ, đêm qua cha ta cũng bắt được mấy tên mỹ nam tử nhốt lại. Trong đó có một tên khí chất bất phàm, còn một tên thì nõn nà như thiếu nữ, chắc chắn đẹp hơn cả Hiên Viên Tứ hay Thôi Lang ở Bắc Địa."
Hắn vừa dứt lời, tiếng cười vang rộ khắp nơi. Đám con cháu Tiên Bi vừa ăn thịt ngấu nghiến, vừa hồ hởi reo lên: "Đúng vậy, đúng vậy! Nghe nói Hiên Viên Tứ là một tên xấu xí, Thôi Lang ở Bắc Địa muốn đoạn tụ, vậy cũng nên chọn một tên đẹp trai mà đoạn!"
"Đúng vậy, đúng vậy. Tốt nhất là biết đi săn, ngày mai có thể cùng chúng ta đi vây săn."
"Ha ha ha ha."
Mọi người thay phiên cười nhạo Thôi Huyền, Thôi Huyền nhíu mày, quay sang con trai La thị mỉm cười hỏi: "Phụ thân ngươi bắt được mấy tên mỹ nam tử?"
Mọi người đều cho rằng Thôi Huyền là người háo sắc, nên việc hắn nghe đến mỹ nam tử mà để bụng cũng không có gì lạ. Vì vậy con trai La thị cười ha hả nói: "Đúng vậy, nghe nói là từ Nam địa đến."
Nghe đến đó, Thôi Huyền cười, hơi hơi ngửa ra sau, thong thả ung dung nói: "Cái tên Hiên Viên Tứ nhà ta cũng là từ Nam địa đến, hắn vốn dĩ lớn lên cũng thủy linh như thiếu nữ. Khi đó người ta ở Vân thành nói hắn hủy dung, kỳ thật đó là hắn giả trang......"
Hắn vừa nói đến đây, con trai La thị đã reo lên: "Hay là nhà ta bắt được chính là người trong lòng Thôi huynh?" Hắn vỗ đùi hét lớn: "Người đâu! Người đâu!"
Một tên bộ khúc tiến đến, La thị tử lập tức ra lệnh: "Mau, mau đi đem tên tiểu mỹ nam bắt được ngày hôm qua đưa đến đây." Hắn nhìn về phía Thôi Huyền, vui vẻ hớn hở nói: "Thôi huynh, ta nói trước nhé. Nếu tên tiểu mỹ nam kia chính là người trong lòng ngươi, vậy ngươi cũng không thể cứ thế mà mang đi. Thế nào ngươi cũng phải mang theo kiệu hoa, khua chiêng gõ trống mà nghênh đón người ta về."
Con trai La thị vừa dứt lời, Thôi Huyền liền cười khẽ nói: "Hắn vốn chính là người trong lòng ta, rước đón long trọng như vậy cũng là phải đạo!"
Lời này vừa ra, mọi người lại cười ầm ĩ. Lúc này bọn họ cũng chẳng buồn ăn uống hay nghe kỹ nữ tấu hồ tỳ bà, từng đôi mắt trông mong chờ Cơ Tự xuất hiện.
*********
(1) Ổ vách tường dùng để chỉ một khu vực được bao quanh bởi tường thành kiên cố, thường được xây dựng để bảo vệ người dân và tài sản khỏi các cuộc tấn công bên ngoài. Ổ vách tường thường được xây dựng ở những khu vực có vị trí chiến lược quan trọng, chẳng hạn như gần biên giới hoặc sông ngòi.
Đặc điểm:
* Có tường thành kiên cố: Ổ vách tường được bao quanh bởi những bức tường thành cao và dày, có thể được xây dựng bằng gạch, đá hoặc đất. Tường thành thường có các lỗ châu mai để bắn tên và các cổng lớn để ra vào.
* Có hệ thống phòng thủ: Ổ vách tường thường có hệ thống phòng thủ mạnh mẽ, bao gồm các tháp canh, hào nước và quân đội đồn trú.
* Có khu dân cư: Bên trong ổ vách tường thường có khu dân cư, bao gồm nhà cửa, cửa hàng và các khu vực sinh hoạt khác.
Lịch sử:
Ổ vách tường đã xuất hiện từ rất lâu đời, và được sử dụng ở nhiều nền văn hóa khác nhau trên thế giới. Ở Trung Quốc, ổ vách tường được sử dụng từ thời cổ đại, và đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ đất nước khỏi các cuộc xâm lược.
Vai trò:
Ổ vách tường đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ người dân và tài sản khỏi các cuộc tấn công bên ngoài. Ngoài ra, ổ vách tường còn có thể đóng vai trò như một trung tâm kinh tế và văn hóa.
Ví dụ:
* Vạn Lý Trường Thành: Vạn Lý Trường Thành là một trong những ổ vách tường nổi tiếng nhất trên thế giới. Nó được xây dựng để bảo vệ Trung Quốc khỏi các cuộc xâm lược của người Hung Nô.
* Thành cổ Jerusalem: Thành cổ Jerusalem là một ổ vách tường có lịch sử lâu đời, và đã được sử dụng bởi nhiều nền văn hóa khác nhau.