Kiều Tước Bên Gối

Chương 13

Một chiếc xe ngựa sang trọng xinh đẹp dừng lại bên bờ sông Ly Giang. 
 
Rèm cửa được vén lên một nửa, lộ ra một đôi mắt trong veo. 
 
Cẩm Ngu tránh ở sau rèm cửa, nhìn trộm lên cây cầu, từ xa nhìn thấy dáng người cao lớn ấy vẫn đang đứng bất động ở đó. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó, Nguyên Thanh và Nguyên Hựu bước đến chỗ hắn. 
 
Cẩm Ngu lại nhìn một lát, chỉ thấy một mình Nguyên Thanh quay trở lại, còn người nào đó hoàn toàn không có ý định rời đi. 
 
Nàng khẽ nhíu mày. 
 
Không lâu sau, liền nghe Nguyên Thanh cách rèm cửa, đứng ngoài xe mỉm cười nói: “Để biểu cô nương đợi lâu rồi, thuộc hạ sẽ đưa ngài về ngay.’’
 
Hắn thực sự không định đi sao…
 
Cẩm Ngu nhỏ giọng ho khan một tiếng, làm như thờ ơ hỏi: “Ca ca ta đâu?’’
 
Nguyên Thanh cởi cương ngựa ra: “Có lẽ tướng quân có việc xử lý, biểu cô nương tạm nghỉ ngơi một chút đi, không cần lo lắng.’’
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không hiểu tại sao Cẩm Ngu lại cảm thấy hơi phiền lòng, thả rèm cửa xuống, lạnh nhạt “ồ” một tiếng. 
 
Trong lòng âm thầm cười nhạt, gió đêm lạnh như thế, bị lạnh đến bệnh cũng là hắn đáng đời. 
 
Nhưng Nguyên Thanh lại hiểu lầm phản ứng của nàng, cho rằng nàng đang lo lắng cho mối quan hệ không bình thường của mình với tướng quân sẽ mang tai mang tiếng, vì thế cười nói: “Biểu cô nương không cần để ý, đào hoa nước chảy cũng là chuyện nhân chi thường tình.’’
 
Cẩm Ngu chống cằm dựa vào cửa sổ, nghe hắn nói vậy liền chớp chớp mắt: “Cái gì là đào hoa nước chảy?’’
 
Nguyên Thanh ngồi trước xe ngựa ậm ừ mấy tiếng, đối với một tiểu cô nương thì vẫn nên uyển chuyển nói thì hơn.
 
Vì thế, sau khi cân nhắc một chút, hắn mở miệng nói: “Chính là… Tướng quân không còn quá trẻ nữa, trong phủ cũng không có thê thiếp, bản thân ngài ấy tĩnh như nước lặng, không có bất cứ ý tưởng nào, thực ra tất cả mọi người đều đang sốt ruột thay ngài ấy đấy.’’
 
Chiếc xe ngựa vững vàng chạy về phía trước. 
 
Ngồi trong xe, Cẩm Ngu nhíu mày, giống như lọt vào trong sương mù, không hiểu tại sao hắn lại nói như thế. 
 
Nguyên Thanh đánh xe đi về phía trước, không khỏi nở nụ cười: “Nhưng bây giờ thì tốt rồi, sau này Vương phủ đã có nữ chủ nhân rồi!’’
 
Trong lời nói của hắn mang theo một chút mập mờ không rõ, Cẩm Ngu lập tức bừng tỉnh hiểu ra. 
 
Hoá ra hắn đang nói đến chuyện nhi nữ tình trường. 
 

Cẩm Ngu giật giật khóe miệng, rất muốn giải thích nhưng đột nhiên lại không biết nên bắt đầu từ đâu. 
 
Chuyện nàng chính là người mà Kim Ngô Vệ đang đuổi bắt chắc chắn không thể nào nói ra. 
 
Sau khi cân nhắc trong lòng một chút, cuối cùng Cẩm Ngu vẫn im lặng, khoác tay dựa vào cửa sổ. 
 
Lúc còn ở Nhất Phẩm Cư, nhiều người có mặt ở đó như vậy nhưng người nọ cứ thế trắng trợn ngang nhiên ôm nàng vào lòng, còn véo mặt nàng…
 
Thân hình rắn chắc cùng với nhiệt độ cơ thể vô cùng nóng bỏng của nam nhân, nàng không thể nào quên được cảm giác lúc đó. 
 
Nghĩ đến đây, hai má Cẩm Ngu bỗng chốc trở nên đỏ bừng. 
 
Sau khi lấy lại tinh thần, Cẩm Ngu vỗ vỗ vào khuôn mặt không có cốt khí của mình, tại sao mỗi khi ở trước mặt hắn đều dễ đỏ ửng như thế chứ! 
 
Thở ra một hơi thật mạnh, nàng dứt khoát vùi mặt vào sâu trong khuỷu tay. 
 
Con sông Ly Giang trải dài ngàn dặm, những cửa hàng bên bờ tấp nập phồn hoa, ngựa xe nối đuôi nhau không dứt. 
 
Lúc Nguyên Thanh lái xe ngựa đi ngang qua Nhất Phẩm Cư cũng là lúc Tạ Hoài An vừa bước chân ra khỏi tửu lầu. 
 
Phương Thế Nghiêu kè kè bên cạnh hắn không ngừng ríu rít chuyện gì đó, nhưng rõ ràng hắn đang thất thần. 
 
Ra đến trước cửa Nhất Phẩm Cư, bước chân Tạ Hoài An đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa lộng lẫy xa hoa nhanh chóng lướt qua kia. 
 
Giọng nói hắn trở nên hơi gấp gáp: “Kia có phải là xe ngựa của tướng quân không?’’
 
Phương Thế Nghiêu liếc mắt nhìn một cái, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy, thật ra hạ quan…’’
 
Nhưng Tạ Hoài An lại không muốn nghe nữa, trực tiếp sải bước đi thẳng về phía trước, muốn đuổi theo. 
 
“Tạ thống lĩnh xin dừng bước….’’
 
Một giọng nói từ phía sau đột nhiên vang lên, gọi hắn lại. 
 
Cách đó không xa, Nguyên Hựu đang vững bước đi về phía này. 
 
Thấy vậy, Tạ Hoài An không khỏi cau mày, hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là cận vệ của Trì Diễn. 
 
Hai đầu cây cầu hình vòm đều có binh lính của Xích Vân Kỵ đứng canh gác, trên cầu vẫn không một bóng người. 
 
Sau khi dẫn Tạ Hoài An đến đầu cầu, Nguyên Hựu lập tức dừng bước, đưa tay ra hiệu cho hắn đi qua. 
 
Đột nhiên bị gọi đến chỗ này, trong lòng Tạ Hoài An cảm thấy hơi bất an, nhưng sau khi do dự trong chớp mắt, hắn vẫn một mình bước lên cầu. 

 
Đêm tối lạnh lẽo, chẳng biết từ lúc nào trên mặt sông đã phủ một lớp sương mờ ảo. 
 
Nam nhân khoanh tay đứng bất động trên cầu, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, cho dù không nói lời nào vẫn tạo ra một sự áp bức vô hình ập đến. 
 
Tạ Hoài An đi đến phía sau hắn, cúi đầu, “Trì tướng quân.’’
 
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Tạ Hoài An nín thở chờ đợi, không dám nhiều lời. 
 
Lại một lúc lâu sau nữa, mới nghe thấy giọng nói chậm rãi từ tốn của hắn. 
 
“Từ khi tấn công Đông Lăng đến nay, Xích Vân Kỵ vẫn luôn hành quân bên ngoài, đã lâu lắm rồi bổn vương không về kinh thành, tình hình trong cung dạo gần đây như thế nào?’’
 
Tạ Hoài An thận trọng gật đầu: “Bệ Hạ nghiêm túc xử lý triều chính, hơn nữa còn có Uất Trì đại nhân phụ tá, tất cả mọi thứ trong cung đều ổn.’’
 
“Vậy sao?’’
 
Giọng điệu Trì Diễn nhạt nhẽo lạnh lùng, cả người áo gấm màu xanh lam nhạt tựa như ngọc, dưới ánh trăng mông lung giống như một vị công tử cao quý tao nhã. 
 
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu được hơi thở khiến người ta sợ hãi toát ra từ người hắn. 
 
Mặt nước theo gió cuồn cuộn nổi sóng, ánh mắt Trì Diễn vẫn luôn nhìn vào sông nước: “Tàn dư của Đông Lăng đều xử lý ổn thoả cả chứ?’’
 
Tạ Hoài An đột nhiên cứng đờ, đối với hắn mà nói câu hỏi này không khỏi khiến hắn cảm thấy mỉa mai. 
 
Mặc dù lời nói của Trì Diễn không chút gợn sóng nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy hơi lo lắng thấp thỏm. 
 
“Phần lớn bách tính Đông Lăng đều tự nguyện quy về nước Sở, nhưng một số con cháu hoàng tộc không muốn thuận theo…’’
 
Nói đến đây, Tạ Hoài An dừng lại một chút, ổn định lại tâm trạng: “Tất cả đã bị sung quân đến vùng sa mạc.’’
 
“Ồ?’’ Trì Diễn nhỏ giọng hỏi: “Nếu đã sắp xếp ổn thoả, vậy Kim Ngô Vệ đang phụng chỉ truy bắt gì vậy?’’
 
Giọng điệu hắn sâu xa, nghe vậy, Tạ Hoài An khẽ giật mình hoảng hốt. 
 
Một lát sau, Trì Diễn hơi quay đầu lại, để lộ đường cong quai hàm vừa hoàn mỹ vừa lạnh lùng. 
 
Giọng điệu hắn trở nên lạnh lùng hơn: “Còn không nói sao?’’
 
Tạ Hoài An sửng sốt. 
 

Hắn biết nữ tử bên cạnh Trì Diễn trong bữa tiệc chính là Cẩm Ngu. 
 
Hắn cũng biết, việc này trong lòng bọn họ đều hiểu rõ. 
 
Hơn nữa mình âm thầm đi theo Xích Vân Kỵ vào thành suốt đường đi, Trì Diễn là người tâm cơ thâm sâu như thế làm sao có thể không biết, chỉ là trước đó hắn không chọc thủng cũng không ngăn cản mà thôi. 
 
Thực ra lúc còn ở núi Cửu Di, kể từ khi hắn quyết định vào vương trướng cầu kiến Trì Diễn kia thì chuyện Hoàng thượng bí mật ép buộc giữ Cửu công chúa ở lại đã không thể che giấu được nữa rồi. 
 
Tạ Hoài An trong lòng chùng xuống, cúi đầu nói: “Mệnh lệnh của bệ hạ, ti chức không dám cãi lời, xin tướng quân đừng gây khó dễ.’’
 
Đáy mắt yên tĩnh của Trì Diễn thoáng trở nên âm u: “Xem ra là không để lời nói của bổn vương vào mắt.’’
 
Từ khi hắn dẫn binh khởi nghĩa đã đề ra một luật lệ: Tất cả mọi người nhất định phải tự nguyện thuần phục, người không phục sẽ không bị tổn thương đến tính mạng, chỉ bị lưu đày đến biên cương phía Bắc mà thôi. 
 
Từ năm Gia Nguyên thứ nhất cho đến nay, tuyên ngôn hắn tấn công thảo phạt vẫn luôn như thế. 
 
Cho nên chuyện Hoàng đế nhìn trúng sắc đẹp, không thực hiện lời hứa không dám để Trì Diễn biết đến, cho nên lúc này mới phải sai người của Kim Ngô Vệ bí mật bắt người trở về. 
 
Nhưng đến bây giờ thì không cần phải che giấu nữa rồi. 
 
Tạ Hoài An cam chịu số phận hít một hơi thật sâu: “Luật lệ mà tướng quân lập ra, mục đích chính là chừa một con đường sống cho những người vô tội, nhưng Cửu công chúa quý giá yếu ớt, nếu bị lưu đày thì chẳng khác nào đi vào con đường chết, xin tướng quân phá lệ một lần, cho phép ti chức dẫn công chúa trở về.’’
 
Một gợn sóng u ám nổi lên trong mắt Trì Diễn: “Chỉ cần nàng không muốn thì phải dựa theo luật lệ, không ai có thể ép buộc nàng.’’
 
“Nhưng bệ hạ…’’
 
“Ngay cả bệ hạ cũng vậy!’’
 
Tạ Hoài An lập tức im lặng sau câu nói lạnh lẽo của hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đối mặt với người nọ, không khỏi rùng mình một cái. 
 
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Tạ Hoài An cắn răng: “Tướng quân như thế, e là sẽ khiến người khác lên án.’’
 
Những lời này ám chỉ hành động lần này của hắn hoàn toàn đối nghịch với Hoàng thượng, một chút tâm tư nho nhỏ của Tạ Hoài An, Trì Diễn làm sao có thể không nhìn thấu. 
 
Sắc mặt Trì Diễn nặng nề lạnh lẽo: “Tạ Hoài An.’’
 
Hắn khẽ nghiêng người sang một bên, trong lời nói không mang theo bất cứ cảm xúc gì: “Lòng trung thành của một kẻ phản bội chính là thứ  khó tin tưởng nhất, chỉ cần một lời nói đùa cợt cũng có thể khiến ngươi thân bại danh liệt.’’
 
Hắn trắng trợn uy hiếp khiến trong lòng Tạ Hoài An hoảng hốt. 
 
Lại thấy đôi mắt thu hút ánh mắt người khác của hắn khẽ híp lại: “Ngươi hãy nhớ kỹ, những chuyện không nên quản thì đừng nghĩ đến.” 
 
Tạ Hoài An đương nhiên biết mạng sống của mình ở trong tay người này thậm chí còn không bằng cỏ rác, mặc dù hắn thống lĩnh Kim Ngô Vệ nhưng cũng không thể tránh khỏi việc một ngày nào đó sẽ bị Hoàng đế nảy sinh sự nghi ngờ. 
 
Chỉ cần Trì Diễn không tha cho hắn. 
 
Sắc mặt Tạ Hoài An trắng bệch, cứng đờ, hắn nhíu mày, run rẩy nói: “Nếu… Công chúa nguyện ý vào cung…’’
 
Trì Diễn không muốn nghe hắn nhiều lời thêm nữa, cười lạnh: “Ngươi có thể thử xem.’’
 

Ban đêm sương mù mờ ảo, gió lớn, người tản bộ dọc theo bờ sông ít dần. 
 
Nhưng binh lính vẫn canh gác ở hai bên cầu. 
 
Một người trong đó không nhịn được cái lạnh rùng mình một cái, ló đầu ra nhìn hỏi: “Nguyên đại ca, huynh nói xem có phải lúc còn ở Nhất Phẩm Cư, Tạ thống lĩnh bắt gặp biểu cô nương nên bây giờ mới bị tướng quân gọi đến đây không?’’
 
Nguyên Hựu khoanh tay cho vào trong nách sưởi ấm, liếc mắt nhìn lên cầu, lời ít ý nhiều gật đầu: “Ừ… Có lẽ là vậy.’’
 
Hắn vừa dứt lời, đã có người bắt đầu luyên thuyên. 
 
“Cuối cùng cũng nhìn thấy tướng quân thân thiết với một nữ nhân nào đó, thiếu chút nữa ta đã cho rằng tướng quân đúng là thanh tâm quả dục.’’
 
“Này, đừng nói như thế chứ, biểu cô nương xinh đẹp như thế, hai người đó đứng bên cạnh nhau thực sự rất xứng đôi vừa lứa.’’
 
“Nhưng tuổi hơi nhỏ một chút…’’
 
“Thì sao chứ, tướng quân thích là được rồi, ngươi nhìn xem, chỉ mới mấy ngày mà đã gắn bó keo sơn như thế rồi.’’
 
“Vậy sau này chúng ta có nên đổi cách gọi thành phu nhân không?’’
 
Càng nói càng thái quá, Nguyên Hựu thuận tay liền thưởng cho bọn họ mấy cái đánh vào sau gáy: “Đi đi đi, vẫn chưa thành hôn đâu, đừng kêu bừa bãi!’’
 
“Sớm muộn gì…’’
 
Có người chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức chuyển chủ đề: “Nguyên đại ca, có phải huynh vừa mới đính hôn với tiểu nương tử nhà mình đúng không, khi nào thì thành thân vậy?’’
 
“Đúng thế, đúng thế….’’
 
Nghe vậy, vẻ mặt hào sảng của Nguyên Hựu khẽ ửng hồng, xấu hổ quát khẽ: “Tất cả đã chuẩn bị xong rồi, còn tán gẫu nữa sao, hãy coi chừng quân luật đấy!’’
 
Đúng lúc này, một người từ trên cầu đi xuống, lướt ngang qua bọn họ, tà áo trắng trên người tung bay trong gió. 
 
Tất cả mọi người lập tức đứng nghiêm túc quy củ, đồng loạt cúi đầu: “Tướng quân!’’
 
Lúc đi ngang quan bọn họ, Trì Diễn bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt thâm thuý liếc sang. 
 
Phần lớn là chột dạ lo lắng, tất cả mọi người đều vô thức đứng thẳng người, xếp ngay ngắn thành một hàng. 
 
Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, đừng để cho ta nhìn thấy bất cứ người nào của Kim Ngô Vệ xuất hiện ở trong thành nữa.’’
 
Ý là muốn trục xuất tất cả người của Kim Ngô Vệ ra khỏi thành. 
 
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nghĩ rằng có lẽ Tạ thống lĩnh đã mạo phạm biểu cô nương trong bữa tiệc cho nên mới khiến tướng quân nổi giận. 
 
“Vâng!’’
 
Sau khi lĩnh mệnh, bọn họ không khỏi nghĩ, xem ra sau này phải chú ý một chút, tuyệt đối không thể trêu chọc biểu cô nương được.

 

Bình Luận (0)
Comment