Kiều Tước Bên Gối

Chương 14

Sáng sớm. 
 
Ánh mặt trời phá tan màn sương mờ, mặt hồ phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh trắng, bầu trời trong xanh. 
 
Phải liên tục uống mấy chén thuốc trong mấy ngày, cả phòng tràn ngập mùi thuốc đắng ngắt. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cẩm Ngu vốn là một người ham ngủ, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi vị này, nàng lại không thể đi vào giấc ngủ được nữa, vì thế bực bội đứng dậy. 
 
Sau khi hầu hạ nàng trang điểm xong, Hồng Tú bưng đồ ăn sáng đến, bên cạnh còn có một bát thuốc ấm. 
 
Mùi thuốc nồng nặc thực sự khiến người ta mất hứng ăn uống, Cẩm Ngu ghét bỏ đẩy nó ra, cau mày rời khỏi phòng. 
 
Hồng Tú khuyên thế nào cũng không được, cũng không dám khuyên nhiều, liền mở cửa sổ cho bay bớt mùi thuốc, sau đó đi theo nàng ra vườn. 
 
Trong vườn tràn ngập hương mai, gió nhẹ, nắng vàng, trời cũng ấm áp hơn. 
 
Cẩm Ngu thoải mái vận động gân cốt, tản bộ trên con đường lát đá cuội bên hồ, hít thở bầu không khí trong lành, cả người thư thái!
 
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, động tác vặn cổ của nàng chợt dừng lại, bước chân cũng chậm lại. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng điệu nghe có vẻ như không thèm quan tâm nói: “…. Đêm qua ca ca ta về lúc nào?’’
 
Hồng Tú đi theo sau nàng, ngoan ngoãn trả lời: “Có lẽ là giờ Hợi.’’
 
Nghe vậy, Cẩm Ngu mân mê đôi môi mềm mại hồng hào.
 
Gió sông lạnh đến thấu xương như thế mà hắn còn ở lại lâu như vậy…
 
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng lắm, mình quan tâm đến chuyện của hắn làm gì vậy? 
 
Đi dọc theo bờ hồ rồi băng qua cây cầu gỗ rồi đình nghỉ mát, có lẽ là màu nước trong xanh khiến người ta thích thú, đi tới đi lui, Cẩm Ngu đã rời khỏi Đinh Lan Uyển lúc nào không hay biết.
 
“Nhanh lên, đừng để người khác nhìn thấy.’’
 
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước. 
 

Cẩm Ngu đang chậm rãi thong thả tản bộ, nghe thấy tiếng động, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, nghiêng mắt nhìn sang. 
 
Ngay sau đó thì thấy Phương Tịch Dung đang lén lút đi ra từ sau thân cây cổ thụ xanh tốt. 
 
Cả hai cứ thế trực tiếp chạm mặt nhau. 
 
Dường như không ngờ sẽ có người ở đây, sắc mặt Phương Tịch Dung đột nhiên thay đổi, vô thức lui về phía sau nửa bước. 
 
Nhìn thấy người trước mặt, nàng ta nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, miễn cưỡng cười nói: “Biểu… Biểu cô nương hôm nay thức dậy thật sớm nha.’’
 
Cẩm Ngu không trả lời câu nói khách sáo này, trong ánh mắt trong trẻo thấp thoáng sự tìm tòi nghiên cứu, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lần. 
 
Nàng ta mặc một chiếc áo dài bằng gấm, mái tóc dài cũng được búi gọn sau đầu, hoá ra đang cải trang thành nam tử, ngay cả nha hoàn phía sau cũng cải trang thành một gã sai vặt. 
 
Hơn nữa nhìn thấy các các nàng vội vã thập thò vào sáng sớm tinh mơ như thế này, rõ ràng là muốn rời phủ. 
 
Nhưng vừa nhìn đã biết không có ý định tốt đẹp gì. 
 
Lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Cẩm Ngu hỏi thẳng: “Ngươi làm gì vậy?’
 
Ánh mắt Phương Tịch Dung bỗng trở nên mơ hồ, sau khi nghẹn họng không thể nói thành lời một lúc, nàng ta vờ như không có việc gì cười nói: “Hôm nay Kim Ngô Vệ rời thành, Tịch Dung đang muốn đến đó một chuyến thay phụ thân đưa tiễn.’’
 
Rời thành?
 
Hôm qua Tạ Hoài An còn đuổi theo nàng đến bữa tiệc, hôm nay lại rời đi dễ dàng thế sao?
 
Cẩm Ngu hơi sửng sốt, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, tóm lại Tạ Hoài An rời đi là một chuyện rất tốt. 
 
Một lát sau, Cẩm Ngu nhướng mày nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Ăn mặc thế này đi sao? Ngươi không muốn người khác nhận ra mình sao?’’
 
Biết nàng không dễ lừa gạt, Phương Tịch Dung không thể kìm nén được, ánh mắt trầm xuống, chần chờ nói: “Chỉ là để tiện đi lại hơn.’’
 
Cẩm Ngu nhỏ giọng ồ một tiếng, giọng điệu châm chọc: “Thật là cẩn thận.’’
 
Cha con Phương thị bấu víu nịnh nọt kẻ có quyền, tâm cơ thâm trầm, Cẩm Ngu thấy nhiều cũng không còn ngạc nhiên nữa, nàng cảm thấy nhàm chán, đang định cất bước rời đi thì lại bỗng nhiên phát hiện người này không giống thường ngày chút nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt trốn tránh. 
 
Cẩm Ngu cau mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Thấy ta thì hoảng hốt không thôi, làm chuyện gì trái với lương tâm sao?’’

 
Bị nàng trực tiếp chất vấn như thế, Phương Tịch Dung run lên, vội vàng xua tay: “Không phải, chỉ là không ngờ sẽ tình cờ gặp biểu cô nương ở đây nên hơi ngạc nhiên mà thôi.’’
 
Cẩm Ngu cũng không hứng thú quan tâm nàng ta như thế nào, thơ ơ “Ồ” một tiếng, nhanh chóng bước qua người nàng.
 
“Biểu cô nương đi thong thả.”
 
Đợi đến khi bóng lưng nàng biến mất trong tầm mắt, cuối cùng Phương Tịch Dung cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. 
 
Nàng ta còn chưa kịp mở miệng thì nha hoàn bên cạnh đã oán trách nói: “Vị biểu cô nương này thật uổng phí dung mạo xinh đẹp, tính tình kiêu căng ngạo mạn như thế, cũng không hiểu tướng quân nhìn trúng nàng ta ở chỗ nào nữa.’’
 
Phương Tịch Dung thu hồi tầm mắt, một chút cảnh giác trong mắt sớm đã biến mất.
 
Nghĩ đến chuyện đêm qua, nàng ta nhíu mày nói: “Ta chỉ biết, nàng ta không đơn giản chỉ là biểu muội thôi đâu.’’
 
Người nha hoàn kia bất mãn thay nàng ta: “Cứ để nô tỳ nói, nàng ta chắc chắn là một hồ ly dụ dỗ người khác, nhị cô nương đoan trang, tao nhã và khéo léo hơn nàng ta rất nhiều.’’
 
Phương Tịch Dung thả lỏng chân mày, nàng ta thích nghe những điều này, nhưng lại không hiểu: “Tại sao lại nói thế?’’
 
“Nhị cô nương, ngài thử nghĩ mà xem, trong quân đội chỉ có nam tử, mà nàng ta là một nữ nhi, không biết trong lòng âm thầm cất giấu bao nhiêu thủ đoạn câu dẫn người khác, nếu không thì tại sao ngay cả một người như Trì tướng quân cũng chìm đắm vào đó, ở trước mặt mọi người thân thiết với nàng ta?’’
 
Nghe vậy, sự oán giận trong mắt Phương Tịch Dung càng thêm sâu đậm, trầm tư trong chốc lát, nàng ta thu lại những suy nghĩ trong đầu: “Di Chi, bên kia đã sắp xếp ổn thoả chưa?’’
 
Nha hoàn tên là Di Chi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhị cô nương yên tâm, chỗ đó chỉ thích nhận tiền, nô tỳ cũng đã nói trước với xa phu rồi, đến lúc đó sẽ dựng xe ngựa ở cổng sau, chắc chắn sẽ không bị người khác nhìn thấy.’’
 
Phương Tịch Dung mỉm cười hài lòng, hơi sốt ruột: “Ừ, đi thôi.’’
 
*
 
Trong khu vườn yên tĩnh. 
 
Mặt trời lại nhô cao lên một chút, ánh nắng chói lọi chiếu xuống trần gian, sóng nước và lá cây màu xanh biếc toả ra một luồng sáng ấm áp. 
 
Nhưng lúc này Cẩm Ngu lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh hồ. 
 

Hai hàng mi dài khẽ nhíu lại, bước đi càng lúc càng chậm, trong đầu nàng vẫn còn đang suy nghĩ đến những lời đầy sơ hở của Phương Tịch Dung lúc nãy. 
 
Nàng ta nói muốn tiễn Kim Ngô Vệ rời khỏi thành, nhưng Phương Tịch Thịnh đã trở lại, việc này còn cần đến một nữ tử trong khuê phòng như nàng ta ra mặt sao? 
 
Huống chi với tính cách của tên Phương Thế Nghiêu kia, nếu không phe phẩy cái đuôi của mình để tiễn đưa ngàn dặm thì thật phi lý. 
 
Cẩm Ngu vốn không muốn quan tâm nhiều, nàng đến Tầm Dương là có mục đích riêng của mình, không muốn để ý cũng không thèm đối phó với những kẻ phản bội. 
 
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào hiểu nổi, cuối cùng là vì chuyện gì mà khiến Phương Tịch Dung cải nam trang ra ngoài, hơn nữa còn lo lắng bị người khác nhìn thấy. 
 
Nghĩ đến đây, cuối cùng lý trí vẫn không thể thắng nổi sự tò mò. 
 
Cẩm Ngu bỗng dừng bước, đột nhiên xoay người đi về con đường cũ, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là như thế nào. 
 
Cơ thể nàng uyển chuyển nhẹ nhàng nên chạy bộ cũng rất nhanh, khi lướt qua còn để lại một làn gió thơm ngát. 
 
Hồng Tú trở tay không kịp, vội vàng kêu lên: “Biểu cô nương đi đâu vậy?’’
 
Cẩm Ngu cũng không quay đầu lại mà chỉ dặn dò: “Mau chuẩn bị xe ngựa.’’
 
……
 
Những cửa hàng trên đường phố san sát nối tiếp nhau, tia nắng mỏng manh phản chiếu vào mái cong nơi lầu các. 
 
Mới giờ Thìn, nhưng trong thành đã trở nên vô cùng náo nhiệt. 
 
Con hẻm Ngâm Hoa tương đối yên tĩnh và sạch sẽ. 
 
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ rẽ vào con hẻm nhỏ. 
 
Không bao lâu, một chiếc khác cũng lái xe ra khỏi khúc quanh, nhưng sau đó lại bị quản sự ngăn cản lại. 
 
Đột nhiên dừng lại không chạy tiếp nữa, Cẩm Ngu nhíu mày, vén rèm lên nhìn ra ngoài xem xét. 
 
Ngay khi nàng đang định hỏi thì đã nghe xa phu giải thích rằng phía trước là hậu viện của Hồng Tụ Chiêu, những người không liên quan không được phép đi vào. 
 
Cẩm Ngu hơi bực mình, tại sao Phương Tịch Dung có thể đi vào còn nàng thì lại không? 
 
Đang định mở miệng nói gì đó nhưng rồi nàng lại nghĩ, với tình cảnh bây giờ của nàng, không nên quá mức phô trương, nên cũng không tiếp tục theo đến cùng nữa. 
 
Nhìn thấy chiếc xe ngựa phía trước rẽ sang một hướng khác sau đó biến mất không thấy bóng dáng, Cẩm Ngu bực bội thở dài một hơi, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hồng Tụ Chiêu là chỗ như thế nào vậy?’’
 
Xa phu là một người thành thật, ấp úng trả lời: “Đó là… Đó là…’’

 
Thấy hắn ngập ngừng một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời, Cẩm Ngu mất hết kiên nhẫn, dứt khoát vén váy lên bước xuống nghe. 
 
“Ngươi cứ chờ ở đây đi.’’
 
Nàng để lại một câu rồi xoay người bước ra khỏi con ngõ. 
 
Không bao lâu sau, Hồng Tú đuổi theo tới mới biết nàng đã đi vào Hồng Tụ Chiêu. 
 
*
Giáo trường trong thành, tiếng kèn vang lên liên tục mấy ngày trời. 
 
Từ trước đến nay Xích Vân Kỵ huấn luyện binh mã vẫn luôn không quản mưa nắng, không hề nghỉ ngơi một ngày, thường bắt đầu một ngày huấn luyện trước khi tia nắng đầu tiên của bình minh ló dạng. 
 
Bức tường thành cao cao, ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua làn mây mỏng manh, phản chiếu xuống chiếc áo giáp màu bạc tựa như mây sáng lấp lánh. 
 
Trì Diễn chống hai tay bên hông, đôi mắt trong suốt khẽ híp lại, thong thả nhìn về phía sa trường bên dưới. 
 
Một thân tuấn kiệt lẫm liệt, khí chất ngạo nghễ hiên ngang. 
 
Lúc này, Nguyên Thanh đột nhiên chạy lên, thở hổn hển nói: “Tướng quân, nha hoàn hầu hạ trong phòng biểu cô nương đến đây, nói là biểu cô nương đã đi vào Hồng Tụ Chiêu, nàng ta không dám ngăn cản.’’
 
Trì Diễn chậm rãi nheo mắt lại, ánh mắt nghi vấn liếc mắt nhìn hắn một cái. 
 
“Khụ khụ…’’ Trên mặt Nguyên Thanh lộ vẻ xấu hổ, gãi gãi tai: “Hồng Tụ Chiêu… Chính là câu lan viện* ở Tầm Dương.’’
 
(*Câu lan viện: Nơi hát múa và diễn kịch.)
 
Trong màn trướng ở Câu lan viện là nơi vương tôn công tử tìm hoan thưởng nhạc. 
 
Ai cũng biết từ trước đến nay nữ nhân vào nơi ăn chơi ấy chỉ để mua vui cho nam nhân mà thôi. 
 
Trì Diễn không khỏi nhướng mày: “Nàng vào đó làm gì?’’
 
Nhớ đến những lời Hồng Tú nói, Nguyên Thanh truyền đạt lại đúng sự thật: “Không biết, hình như là lén lút đi theo Phương nhị cô nương…’’
 
Trì Diễn im lặng trong chốc lát: “Chỉ một mình nàng?’’
 
Nguyên Thanh gật đầu đáp lại, cân nhắc một chút rồi nói: “Hay là… Để thuộc hạ đi đến đó một chuyến?’’
 
Nếp nhăn giữa hai hàng chân mày càng lúc càng sâu, đầu ngón tay đặt trên eo gõ gõ vào đầu hổ bằng ngọc trên thắt lưng mấy cái, Trì Diễn nhanh chóng xoay người, lập tức bước xuống tường thành. 

 

Bình Luận (0)
Comment