Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 62

Trời đông giá rét đã qua, gió xuân tràn về mang theo cái se se lạnh còn sót lại cùng với khí trời ấm áp đầu năm. Trong cái thời tiết giao thoa như thế, vô số người vui vẻ đi chơi ngắm cảnh, đồng thời cũng có vô số người cảm cúm hắt xì sổ mũi viêm đường hô hấp, Lyle hiển nhiên là loại thứ hai. Mấy ngày nay cả ngày hắn chỉ bọc chăn ngồi trên giường, tình trạng so với bệnh nhân cảm cúm thông thường còn thảm hơn, mắt đỏ ngầu, đầu đau buốt, âm ỉ sốt, ho khan, chán ăn, tinh thần uể oải, nhìn chung là có bao nhiêu chứng bệnh cơ bản thì hắn mắc gần hết.

Kane rót một cốc nước nóng đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, “Uống nước nóng đi.”

Cả người Lyle rúc trong chăn, chỉ lộ ra cái gáy, giọng khàn đặc: “Không uống!”

“Vincent nói uống nhiều nước nóng nhanh ra mồ hôi bài tiết độc tố mới có thể mau khỏi được.”

Lyle hừ lạnh một tiếng: “Anh ta thì biết cái quái gì, lấy bao nhiêu máu của tôi mà vẫn không phân tích ra được kết quả gì! Sweetheart, chúng ta đổi bác sĩ được không?” Hắn nghĩ nghĩ, tức giận bổ sung thêm, “Vincent còn là chúa quên gõ cửa, lần trước anh ta còn nhìn mông anh! Sweetheart, nếu có lần sau nữa anh cứ trực tiếp cho anh ta một phát vào đầu luôn đi!”

Từ sau khi bị ốm, tính khí Lyle trở nên vô cùng nóng nảy, gặp người chửi người, gặp quỷ đánh quỷ, cực kỳ hung dữ. Ngoại trừ Kane ra, những người khác đều không dám đến gần hắn. Vincent bị hắn sạc vài lần, hiện tại vừa nhìn thấy cửa phòng Lyle đã muốn quay đầu chạy. Hay như Liv nổi tiếng biến thái, mấy ngày trước sau khi biết được Lyle đứng sau vụ gây xích mích giữa mình và Brian, hùng hổ chạy đến muốn tìm hắn tính sổ, kết quả Lyle còn hung hơn cô ta, khiến cho Liv tức giận đến suýt nữa thì rút súng bắn nát đầu hắn. Nếu không phải có Kane ở đó ngăn lại, một chuyện mâu thuẫn vặt vãnh suýt nữa đã thăng cấp lên thành đấu súng rồi.

Kane đặt cốc nước lên tủ đầu giường, kéo chăn xuống để đầu Lyle lộ ra ngoài, xốc nách hắn bế lên. Nhìn đôi mắt xanh biếc của Lyle tràn ngập tơ máu đỏ thẫm, Kane cảm giác cả người như bị đầu độc, không nhịn được cúi xuống muốn hôn hắn.

Lyle ho khan, nghiêng đầu tránh đi, mệt mỏi nói: “Lây bệnh cho anh mất.”

Kane nắm cằm hắn kéo lại, một câu nói cũng không nói trực tiếp đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng Lyle càn quấy. Lyle ban đầu còn kháng cự, sau đó thả lỏng người, thuận theo nụ hôn của y.

Hắn hơi ngửa đầu, tay trái ôm lấy vai Kane, tay phải luồn vào trong tóc y. Vì đang bị nghẹt mũi, không thở được, chỉ một lát sau Lyle đã bắt đầu hoa mắt, sống mũi đau buốt. Kane muốn thả hắn ra, nhưng tóc lại bị Lyle siết chặt hơn, giống như chỉ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của y vào bụng.

Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, nước nóng Kane mang vào cũng đã nguội.

Lyle thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, hắn vỗ vỗ lồng ngực đau rát, thở dốc cười khẽ: “Thoải mái thật, y như vừa phát tiết xong.”

Kane không chút lưu tình vạch trần: “Đấy là vì em hô hấp quá kém.”

Lyle hứng thú dâng trào: “Sweetheart, lúc nào chúng ta chơi nín thở thử đi?”

Kane lắc đầu: “Không chơi.”

“Tại sao?”

“Tôi sợ không cẩn thận chơi chết em.”

“Sweetheart, anh không cảm thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta quá đơn điệu sao?”

Kane giúp hắn kéo chăn lên, “Em còn dám kêu đơn điệu? Cuốn sách kinh nghiệm trên giường của tinh cầu Lorni là ai mua? Là ai yêu cầu treo thêm xích đu vào phòng ngủ để làm tình? Như vậy mà em còn dám nói là đơn điệu?!”

“Tại vì anh không chịu chơi dã chiến nên mới phải lắp xích đu mà…”

“Tôi không thích cho người khác xem hiện trường trực tiếp!”

Biệt thự của Lyle đâu đâu cũng là vệ sĩ, nếu bọn họ chơi dã chiến, có trời mới biết sẽ bị bao nhiêu con mắt nhìn thấy. Kane không phải muốn bảo thủ với hắn, nhưng chuyện làm lộ thiên cho quần chúng vây xem thế này thật sự vượt quá khả năng tiếp nhận của y. Còn chuyện lắp xích đu trong phòng —— tạm chấp nhận sau khi y bắn nát cái camera Liv lén lắp vào phòng bọn họ.

Lyle đột nhiên hắt xì một cái, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hắn thực sự rất chán ghét bộ dáng này của bản thân, cầm khăn giấy tàn nhẫn chùi chùi mũi.

Kane nhìn con ngươi đỏ như xuất huyết của Lyle, lo lắng sờ sờ khóe mắt hắn, “Vincent có nói lúc nào sẽ có kết quả kiểm tra không?”

Trước đây Lyle cũng đã xuất hiện tình trạng sung huyết giác mạc, nhưng Kane chưa từng thấy trạng thái của hắn nghiêm trọng như bây giờ, hơn nữa triệu chứng này xuất hiện một cách quỷ dị, biến mất lại càng quỷ dị.

***

Trước khi có kết quả kiểm tra máu từ chỗ Vincent, Lyle gọi điện thoại cho Leonard.

“Chú Kash, chú có bận không?”

“Hiện tại thì không. Có chuyện gì sao?”

“Cháu có chuyện này muốn hỏi, liên quan đến ba cháu. Ba cháu lúc còn sống thân thiết với chú nhất, cháu nghĩ chú có lẽ sẽ biết.”

“Có chuyện gì?”

“Ba cháu chỉ khám ở chỗ Andrew thôi sao? Ông ấy có bác sĩ tư nhân nào khác không?”

“Chắc là không. Bác sĩ Andrew là do một người bạn giới thiệu cho Adrian. Andrew làm bác sĩ tư nhân cho Adrian cũng được hơn mười năm rồi, Adrian rất tin tưởng ông ta.” Leonard dừng một chút, “Sao đột nhiên cháu lại hỏi chuyện này?”

Bởi vì hắn nghi ngờ ngài Jasper không phải người tinh hệ Beta, hắn nghi ngờ ngoại trừ Andrew còn có một bác sĩ bí mật khác phụ trách xử lý những bệnh trạng bất thường của ngài Jasper —— chẳng hạn như những triệu chứng đang xuất hiện trên người hắn. Ngài Jasper có lẽ đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này, nên mới không để lại lời nhắn, dặn hắn không được đến bệnh viện.

Nhưng tất cả những chuyện này, hắn phải nói thế nào với Leonard đây?

“Không có gì đâu. Gần đây cháu sức đề kháng của cháu không tốt lắm, cháu muốn hỏi xem trước đây ba cháu có bác sĩ nào đáng tin cậy không để mời về làm bác sĩ tư nhân thôi.”

“Vậy sao. Ta cũng biết vài bác sĩ tương đối giỏi, hôm nào sẽ giới thiệu cho cháu. Nghe nói lần này cháu bị cảm nặng, ở nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào xong việc ta sẽ qua thăm cháu.”

“Cảm ơn chú, chú Kash.”

“Phải rồi, chuyện lần trước ta nói, cháu nghĩ thế nào?”

Lyle trầm mặc chốc lát, đưa ra đáp án cho Leonard, cũng chính là quyết định cho bản thân hắn, “Chú Kash, cháu sợ mình không thể đảm nhiệm chức vụ đứng đầu Flourita. Cháu còn quá trẻ, lại không có kinh nghiệm, không thể khiến mọi người tin phục được. Cháu nghĩ chú phù hợp với chức vị này hơn cháu.”

“Lyle, đừng tự phủ nhận bản thân. Cháu mang họ Jasper, từ khi sinh ra cháu đã mang trọng trách này trên vai rồi.”

Lyle vuốt vuốt viền mắt đang nóng lên, vắt óc cố nghĩ ra một lời từ chối, nhưng tình cảm hiện tại đã lấn át năng lực suy nghĩ của hắn, hắn hiện tại ngay cả tập trung cũng khó, càng đừng nói đến việc đắp nên một lời ngụy biện hoàn hảo.

“Lyle, đừng vội vàng đưa ra quyết định, ta cho cháu rất nhiều thời gian để suy nghĩ.”

“Chú Kash, cháu…”

“Lyle, nghe này, nhớ kỹ, đừng bảo giờ đưa ra quyết định vội vàng. Ta nghe nói gần đây cháu vẫn đang để Ilves chạy việc cho mình, ta phải nhắc nhở cháu, khi cháu quyết định rũ bỏ Flourita, cũng đồng nghĩa với việc rũ bỏ toàn bộ tài nguyên và nguồn lực của Flourita.”

Lyle cười khẽ: “Chú Kash, chú thế này là đang dụ dỗ hay đe dọa cháu thế?”

Leonard ở đầu bên kia cũng bật cười: “Nếu ta nói là cả hai thì sao?”

______________

Tác giả: Dâng tặng quần chúng tiểu kịch trường!!!

Địa điểm: quán bar, Lyle ăn mặc vô cùng yêu nghiệt

Nội dung: PK giá trị tiết tháo

Tuyển thủ:  Ace VS Lyle

Ace: Mỹ nhân, cậu dâm đãng thế này Sweetheart nhà cậu có biết không?

Lyle: Mặt trẻ con, anh nát thế này Edward nhà anh có biết không?

Ace: Ha ha, hàng của cậu chắc lớn lắm hay sao mà chê tôi nát.

Lyle: Của tôi lớn hay không không quan trọng, của Sweetheart nhà tôi lớn là đủ rồi.

Ace: … Được rồi, cậu thắng.
Bình Luận (0)
Comment