Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 63

Kane lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, đang định đóng cửa tủ lại thì từ sau lưng truyền đến  giọng nói ngập ngừng của Vincent, “Kane, tôi có chuyện này muốn nhờ anh.”

Kane lấy ra một chai nữa đưa cho Vincent, “Nói đi.”

Y dùng răng cạy nắp chai, ngửa đầu uống một hớp bia lớn, tựa lưng vào cánh tủ, lẳng lặng chờ Vincent mở miệng.

Vincent nắm chặt chai bia trong tay, lấy hết dũng khí nói: “Tôi nghe nói anh quen biết một nhân vật rất nổi tiếng trong ngành y, có thể giới thiệu cho tôi được không?”

“Ý cậu là Ace Freeman?”

“Đúng vậy, anh biết anh ta?” Hai mắt Vincent phát sáng.

“Tôi có thể để cậu gặp Ace, nhưng đổi lại, cậu phải cho tôi biết vì sao lại cần gặp cậu ta.”

Nét mặt Vincent có chút phức tạp, trong mắt ánh lên sự do dự, khó khăn mở miệng, “Tôi đã tiến hành xét nghiệm máu của Lyle… Nhưng tôi không thể giải thích được triệu chứng của cậu ấy, cũng không dám đảm bảo phán đoán của mình chính xác 100%, cần tìm người có kinh nghiệm trong ngành để thảo luận thêm. Lyle không tin bác sĩ bên ngoài, nếu là bạn anh thì tôi nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý.”

“Tôi sẽ gọi Ace tới đây nhanh nhất có thể.” Kane dừng một chút, “Nếu không ngại, có thể nói rõ cho tôi biết cái mà cậu gọi là “triệu chứng không thể giải thích” là gì không?”

Vincent do dự lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa… Nồng độ oxy trong máu Lyle rất cao, mức độ hoạt tính của tế bào cao gấp năm lần người bình thường, hàm lượng tiểu cầu vô cùng thấp, tôi còn tưởng sẽ làm giảm độ nhớt của máu, kết quả độ nhớt vẫn ở mức ổn định. Nhưng khi tôi rút bớt hàm lượng tiểu cầu ra, lượng tiểu cầu còn lại lập tức nhân đôi nhanh chóng để bù cho phần bị mất… Chuyện này quá kỳ quái.”

Kane biết rõ tính Vincent, nếu Vincent đã chạy đến đây nói với y, chứng tỏ anh ta đã kiểm tra rất nhiều lần nhưng vẫn chỉ ra một kết quả, nếu không xác định phán đoán của bản thân, vị bác sĩ này đã không nói ra rồi  —— mặc dù dường như Vincent cũng không quá tin tưởng vào bản thân.

***

Ace và Edward không trở về Naler, nói đúng hơn là Edward không về Naler. Ace tuy rằng từng ở đó một thời gian, nhưng anh ta cũng không quá luyến tiếc hòn đảo đó. Naler đối với Ace mà nói so với những nơi khác cũng chẳng có gì khác nhau, nếu muốn hỏi anh ta tiếc thứ gì ở đó nhất, chắc cũng chỉ có gấu mèo nhỏ.

Edward rất ít khi rời khỏi Nale, lần này mượn cớ đi theo Ace đi du lịch mới cắm chốt ở đây. Ace cũng không kêu ca gì về việc này, vì thế bọn họ lại cùng nhau đi đến vịnh Pura. Lần này bọn họ quyết định đến Pura là vì cựu đội trưởng của lực lượng đặc biệt, Peter Conrad bị giáng chức điều đến tổ phòng chống ma túy cục cảnh sát Pura.

Ace dùng tên giả là Lauren Nelson, Edward là Joshua Jeremy, với danh nghĩa là cảnh sát điều tra thuộc tổ chống ma túy.

Lúc mặc cảnh phục, Ace nửa đùa nửa thật nói với Edward: “Ông trùm buôn ma túy, tổ phòng chống ma túy Pura bây giờ mà muốn bắt anh đúng là dễ như ăn cháo.”

Trong phòng thay đồ chặt hẹp, Edward thong thả cài cúc áo, đeo thắt lưng, kéo cánh tay Ace đang đứng khoanh tay đối diện như cười như không nhìn mình, đặt xuống một nụ hôn ngắn ngủi lên môi đối phương, “Tôi hi vọng lời cậu nói là  xuất phát từ quan tâm, chứ không phải nhạo báng.”

Ace vắt áo khoác lên vai, lười biếng đi ra ngoài. Edward ở phía sau thấp giọng nói: “Cậu phải tin tưởng vào năng lực của tôi. Cậu đã rời khỏi lực lượng đặc biệt quá lâu rồi, lý lịch của Lauren Nelson rất hoàn hảo, Peter sẽ không nghi ngờ đâu. Còn tôi… ở Naler đã chẳng có mấy người biết mặt tôi, Pura lại càng không.”

Ace đứng bất động một lúc, sau đó kéo cửa phòng thay quần áo, bước ra ngoài.

Ace lựa chọn tiếp cận Peter có hai nguyên nhân. Thứ nhất là tìm hiểu mã số nhiệm vụ 090001 rốt cuộc mang ý nghĩa gì, những  đặc công khác có thể không biết, nhưng Peter là cựu đội trưởng, ít nhiều gì cũng phải biết. Thứ hai là làm rõ nguyên nhân cái chết năm đó của Melinda. Lần trở về Omar này cho Ace một loại linh cảm, cái chết của Melinda năm đó có ẩn tình khác.

Nhưng muốn đào được thông tin từ miệng Peter không phải dễ. Peter trời là sinh quân nhân, nghiêm túc thận trọng, ý chí kiên định, nói ít làm nhiều, trung thành tín nghĩa, sau khi được điều đến làm tổ trưởng tổ chống ma túy ở đây, chỉ vài ngày đã có được sự tín nhiệm của tất cả thành viên trong tổ. Ace muốn thôi miên Peter, bước đầu tiên là phải lấy được lòng tin của người này.

***

Lyle vừa đỡ một chút đã cuồng chân cuồng tay muốn ra khỏi phòng, sau khi biết Kane muốn ra ngoài tìm Ace, hắn kiên quyết phải bám đuôi đến cùng, nhưng Kane không đồng ý.

Kane mặc quần ngủ cởi trần đứng trước tủ lấy quần áo. Lyle ôm eo y, như động vật không xương dán sát vào lưng Kane, đôi môi nhạt màu như có như không cắn xuống bả vai y, “Sweetheart, anh thế này tôi còn tưởng anh định ra ngoài vụng trộm với mặt trẻ con.”

Kane lấy ra một cái màu áo sơ mi màu xanh lam, “Nếu em muốn nghĩ thế thì tôi cũng chịu. Cũng không thể cắt cái đấy bỏ ở nhà rồi đi gặp Ace được.”

Lyle bật cười: “Sweetheart, ý kiến này cũng không tệ.”

Kane lấy quần dài và tất đặt cạnh áo sơmi trên mặt tủ, xoay người kéo tay Lyle ra, nhưng chưa được một giây đã lại bị hắn quấn chặt lấy.

Kane bất đắc dĩ, “Ngoan nào, để tôi thay quần áo. Hẹn gặp cậu ta lúc bảy rưỡi, bây giờ sắp muộn rồi.”

“Hai chúng ta cùng đi, hoặc là không ai đi hết, anh chọn đi.”

“Lyle, gần đây càng ngày em càng bướng rồi đấy. Có cần tôi nhắc lại không, bây giờ em đã hơn mười tám tuổi rồi chứ không phải tám tuổi.” Kane cương quyết kéo bàn tay đang ôm chặt eo mình ra.

“Đúng, tôi thành niên rồi, nên anh không có quyền ngăn cản tôi.” Lyle lại ôm vào.

Kane biết dù có nói thế nào, một khi người này đã muốn làm gì thì không ai cản được. Y khẽ thở dài, “Nhưng mắt của em…”

“Đeo kính râm vào là được mà.” Lyle kiên trì.

Kane xưa nay rất quyết đoán, nhưng Lyle lại luôn có cách để khiến y phải thỏa hiệp. Kane giống như đang trút giận, vò loạn tóc Lyle: “Em phải nhớ, một khi lực lượng đặc biệt chỉnh đốn lại nhân lực, khôi phục hoạt động, em sẽ không còn an toàn như bây giờ nữa. Sẽ có rất nhiều đặc công muốn ám sát em, thậm chí còn nguy hiểm hơn so với trước đây.”

“Nhưng còn Jeffrey…”

“Jeffrey chỉ là tên khôn lỏi, việc tên này chưa từng nghe đến mã số 090001 là đủ biết lực lượng đặc biệt xếp anh ta ở mức nào rồi. Nhưng bây giờ Jeffrey đã là đội trưởng, anh ta sẽ phải tiếp nhận nhiệm vụ mà người đi trước bỏ lại, chỉ sợ đợt ám sát tiếp theo, kẻ ra lệnh có lẽ chính là Jeffrey.”

Daimian từng nói gã biết đặc biệt chuyện lực lượng đặc biệt muốn giết Lyle, cũng thể hiện rõ thái độ là không can thiệp vào, nhưng lại không chịu nói đặc công tiếp nhận vụ này là ai. Có điều, cho dù là ai đi chăng nữa thì sau khi lực lượng đặc biệt tiến hành thay máu, nhiệm vụ này cũng sẽ được chuyển giao cho đặc công khác, những người ban đầu không biết về đầu số 09 sẽ từ từ được tiếp xúc với phân loại nhiệm vụ này

Mà càng nhiều người biết, thì càng dễ bại lộ, Kane tin chắc chuyện này.

Lyle ngẩng đầu nhìn y, nghiêm túc nói: “Sweetheart, tôi không thể trốn trong nhà cả đời được.”

Kane cúi đầu nhìn con ngươi đỏ hằn tơ máu của hắn, trong lòng khẽ thở dài. Thân phận của Lyle quá đặc thù, từ nhỏ đã có được cuộc sống mà người ta ao ước, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với những hiểm nguy mà người khác không thể tưởng tượng nổi.

“Được rồi. Nhưng tôi có một yêu cầu, em phải mặc áo chống đạn.”

“Không vấn đề.”

***

Trước khi gặp Melinda, Ace suốt ngày rượu chè bê tha ở quán bar. Hiện tại sở thích này đã giảm đi rất nhiều, nhưng cũng không ngăn cản được việc mỗi khi chọn địa điểm gặp mặt anh ta lại chọn quán bar. Lần này cũng vậy, bọn họ hẹn gặp ở một trong những quán bar nổi tiếng nhất Omar —— Rattlesnake.

Rattlesnake là nơi chủ yếu dành cho giới thượng lưu, độ xa hoa đến mức phải khiến người ta líu lưỡi. Lúc Kane và Lyle đến ở đây vẫn còn khá vắng vẻ —— sau mười giờ mới là giờ cao điểm.

Ace vừa nhìn thấy Lyle đã phá ra cười: “Mỹ nhân, cậu đổi nghề làm trai bao sao?”

Lyle đeo kính râm, trên người mặc một chiếc áo jacket, cổ áo có lông vũ, bên trong mặc một chiếc áo cỗ chữ V đen bó sát, bên dưới là quần ôm màu lam đậm, nhìn thế nào cũng thấy tràn ngập hai chữ “trai bao”.

Lyle cố ý ngả ngớn nâng cằm Ace lên, còn chưa kịp trả đũa đã bị Kane kéo về, bàn tay to của Kane vỗ nhẹ lên mông hắn, thấp giọng nói: “An phận chút đi, đừng có tự tìm chết.” Kane nói là nói với Lyle, nhưng mắt lại nhìn về phía Ace.

Ace bất mãn bĩu môi: “Kane, không biết cậu nghĩ sao, chứ tôi thấy từ khi cậu gặp mỹ nhân, tình anh em năm xưa ngồi xổm bên cạnh phân chó ăn lạc luộc của chúng ta thường xuyên có nguy cơ bị đe dọa.”

Lyle đắc ý nhướn mày: “Anh biết là tốt rồi, nếu như Sweetheart nhà tôi là lạc luộc thì anh chỉ đáng là phân chó thôi.”

Ace lắc đầu day day trán, thấp giọng lầm bầm: “Đúng là một đôi ngu xuẩn.”

“Không phải anh đi cùng Edward sao? Sao anh ta không tới?”

“Một tay buôn ma túy ở Pura trốn đến Omar, Edward và hai cảnh sát nữa đang theo dấu, tôi và anh ta đổi ca, không cùng đến được.”

Lyle ngoáy ngoáy tai: “Anh vừa nói Edward Worcester đang làm cái gì cơ?”

“Bắt hàng trắng.” Ace toét miệng phun ra ba chữ, móc trong túi áo khoác ra một cái phù hiệu, “Lauren Nelson, cảnh sát thuộc tổ chống ma túy cục cảnh sát Pura, rất vui được gặp hai người.”

Khóe miệng Lyle co rút, vẻ mặt quỷ gị không nói nên lời: “Edward thì sao?”

“Hiện tại anh ta tên là Joshua Jeremy, chúng ta hiện đang truy bắt một đường dây buôn bán ma túy tương đối lớn ở Pura.”

Lyle quay đầu nhìn Kane, tiếc nuối thở dài: “Đám cảnh sát kia đúng là chán quá, hàng thật ngay bên cạnh thì không biết, còn bắt cái quái gì nữa mà bắt.”
Bình Luận (0)
Comment