Kim Bài Đả Thủ

Chương 105

“Trình độ của anh làm thế nào mà tiến bộ nhiều vậy?”

Ngồi trên sườn núi ở bên ngoài phơi nắng, Dương Lỗi đưa một lon bia cho Phòng Vũ.

Phòng Vũ quả thật làm cho Dương Lỗi bất ngờ. Hắn nghĩ tới hai người lính xuất ngũ ở phía Nam, nhưng lại cảm thấy không giống. Chiêu thức của Phòng Vũ có hơi hướm của bộ đội, nhưng cũng còn rất nhiều chiêu rõ ràng không thuộc quân sự.

Phòng Vũ mở bia, uống một hớp, nhìn dãy núi ở đằng xa.

“Lúc còn ở tù, quen được một người. Lợi hại lắm.”

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ. Đây là lần đầu tiên Phòng Vũ nhắc tới chuyện trong tù.

“Hơn 50 tuổi rồi, vậy mà bốn năm người cũng không đánh lại một mình ông ấy. Lúc còn trẻ từng đi chiến trường, vốn dĩ là huấn luyện viên võ thuật ở tỉnh. Sau này ra mặt giúp bạn bè, lỡ tay đánh chết người, thế là bị bỏ tù, phán vài chục năm.”

Phòng Vũ quen biết không ít người trong tù, cái gì cũng trải qua hết rồi. Những người này có thể xem là cùng nhau vượt qua hoạn nạn, giao tình tích lũy rất sâu đậm.

“Ổng nói học trò của ổng giành giải quán quân cả nước, còn có người ra nước ngoài đấm bốc nữa, giành được danh hiệu gì đấy. Cái lão này, suốt ngày cứ nói luôn mồm, không biết có thật hay không.”

Phòng Vũ nhìn đằng xa, cười cười.

“Ổng và tôi ở chung phòng nên cũng thân lắm. Mỗi khi không có việc gì làm, suốt ngày cứ suy nghĩ về chuyện này, luyện chơi, giết thời gian. Ổng dạy tôi không ít, xem ra không có khoác lác, quả thật rất mở mang tầm mắt.”

Nhớ tới người này, trên mặt Phòng Vũ xuất hiện nét bội phục.

“Lão lưu manh, lợi hại cực. Bây giờ chắc tôi cũng chưa đánh lại ổng.”

Cho đến bây giờ, Phòng Vũ chưa từng kể về chuyện trong tù. Dương Lỗi lắng nghe, không nói lời nào. Thấy Dương Lỗi im thin thít, Phòng Vũ liếc hắn một cái.

“Thật ra ở tù cũng không có gì, quen dần là ổn thôi. Tìm việc nào đó để làm, thời gian trôi qua cũng nhanh.”

“Cánh tay trái của anh bị sao vậy?”

Dương Lỗi đột nhiên hỏi.

“Không sao cả.”

“Có phải là di chứng của lần đó không?”

Dương Lỗi không vòng vo nữa.

“Không phải.”

“Đừng gạt tôi.”

Lúc Dương Lỗi phát hiện cánh tay trái của Phòng Vũ có vấn đề, tim Dương Lỗi như chìm xuống tận đáy.

Bạn đang �

Hôm đó bước vào căn phòng kia, trông thấy Phòng Vũ máu me đầm đìa, Dương Lỗi vĩnh viễn không thể nào quên.

Dao ghim vào cánh tay trái của Phòng Vũ, xuyên thấu, cảnh tượng đó vẫn in sâu trong lòng Dương Lỗi, chưa bao giờ phai nhòa. Mỗi lần hồi tưởng lại, Dương Lỗi đều nhớ như in mỗi một cảm giác cũng như mỗi một phần đau đớn của mình trong khoảnh khắc ấy.

Năm đó vì cứu hắn, Phòng Vũ tự đâm bản thân hai nhát, còn chưa khỏi hẳn đã liên tục đụng phải mấy trận đánh nhau có vũ khí với băng đảng của Kiều Tân, trận nào cũng là quyết chiến sống chết, lúc đó bác sĩ từng nói, cánh tay này cần phải tĩnh dưỡng, nếu còn đánh nhau nữa thì vứt đi là vừa. Nhiều năm như vậy rồi, nào ngờ vẫn để lại di chứng!

“Không sao thật đấy. Thỉnh thoảng mấy ngày mưa dầm có đau một chút, bình thường thì không vấn đề gì. Lúc sau tôi từng bị thương trong tù, nhưng cũng lành lại lâu rồi, còn dùng được đến bây giờ luôn mà.”

Giọng điệu của Phòng Vũ rất thoải mái, nhưng Dương Lỗi biết đây chỉ là cái cớ để an ủi mình.

Dương Lỗi không nói nữa, nắm chặt lon bia…

Thời gian đã là giữa trưa, Phòng Vũ muốn về trước, Dương Lỗi giữ hắn ở lại căn tin ăn cơm rồi hẵng về.

Lúc hai người đang ăn, có người ngồi xuống đối diện bọn họ, là gã trợ lý Tần.

Cái gã trợ lý Tần này, Dương Lỗi chẳng ưa chút nào.

Trước đó đã từng nói, bốn năm ở trường quân đội, nơi tụ tập của cánh mày râu, Dương Lỗi gặp phải không ít người cùng giới muốn ve vãn mình, gã trợ lý Tần chính là một trong số đó. Gã ta thích tọc mạch, tướng mạo không tệ, gia sản cũng khá, lúc còn ở trường quân đội từng ra ám hiệu với Dương Lỗi, bị Dương Lỗi lẳng lặng từ chối. Thế nhưng gã vẫn nhận định Dương Lỗi là đồng loại của mình, bởi vì Dương Lỗi chưa bao giờ quen bạn gái, vậy nên gã vẫn chưa từ bỏ ý định. Tuy ngoài mặt không biểu lộ rõ, nhưng lẽ nào Dương Lỗi không nhìn ra ý đồ của gã? Gã cứ hỡ chút lại chạy tới chọc ghẹo, làm cho Dương Lỗi phiền muốn chết, nhưng vì ở cùng một đơn vị, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, Dương Lỗi cũng không tiện phát cáu, chỉ đành lảng tránh gã.
Bình Luận (0)
Comment