Kim Bài Đả Thủ

Chương 106

Dương Lỗi không có dấu hiệu gì mà đột nhiên muốn kết hôn, trợ lý Tần cảm thấy Dương Lỗi muốn cho gia đình một lời giải thích, gã càng tin Dương Lỗi cũng là “đồng chí”. Ở quân doanh, gã không dám làm quá lố, nhưng thái độ nhiệt tình khác thường của gã khiến Dương Lỗi vô cùng mất tự nhiên.

Trợ lý Tần vừa ngồi xuống liền liếc nhìn Phòng Vũ.

Kể từ sáng bắt gặp cảnh tượng đó trong ký túc xá của Dương Lỗi, trợ lý Tần đã có linh cảm. Người như bọn họ quả là trời sinh mẫn cảm, nhìn điệu bộ của Phòng Vũ và Dương Lỗi khi ở cùng nhau, gã lập tức nhạy bén phát hiện điều mờ ám. Gã cảm thấy, người này không phải là bạn bình thường, mà là bạn “kiểu đó” của Dương Lỗi.

Bây giờ gã ngồi xuống, mặc kệ Dương Lỗi có muốn nghe hay không, cũng chẳng thèm để ý đến Phòng Vũ, bắt đầu nói không ngừng miệng.

“Đợi lên đến cấp đoàn, chuyển ngành, sang cơ quan cấp tỉnh thì làm cán bộ huyện được rồi, dựa vào năng lực và bối cảnh của anh, muốn tiếp quản công việc của bố anh chỉ là chuyện một sớm một chiều! Lỗi Tử, đến lúc đó đừng quên chiến hữu cũ nhé?”

*Cấp đoàn lên cấp tỉnh là chuyển từ đội trưởng một đơn vị sang cán bộ của một khu hành chánh. Cán bộ huyện tương đương với huyện trưởng.

Trợ lý Tần rất thích trêu ghẹo người khác, gã cố ý ra vẻ trước mặt Phòng Vũ, gã không thể chịu được Dương Lỗi luôn lạnh nhạt với mình, còn với người này thì lại thân mật như thế.

“Phòng Vũ, lấy giùm tôi chén canh.”

Dương Lỗi nhịn hết nổi.

“… Bạn anh đẹp trai quá ha!”

Trợ lý Tần đưa mắt nhìn bóng lưng Phòng Vũ, chua chát nói.

“Từng lăn lộn đúng không? Có phỉ khí ghê!”

*phỉ khí: phỉ là thổ phỉ/trộm cướp, ý nói có dáng dấp của tội phạm.

“Tôi cũng từng lăn lộn, vậy phỉ khí của tôi thế nào?”

Dương Lỗi nhìn gã chằm chằm.

“Đùa tí thôi mà.”

Trợ lý Tần cười mỉa.

Dương Lỗi không để ý đến gã nữa, cúi đầu ăn cơm, đột nhiên bị sặc một miếng ớt, ho khù khụ.

“Từ từ, coi chừng nghẹn!” Trợ lý Tần vội vã đứng dậy bước qua khoác vai Dương Lỗi, thừa cơ ôm lấy hắn, bàn tay đặt trên lưng Dương Lỗi không biết đang vỗ hay đang vuốt, gã chợt phát hiện sau lưng có người, Phòng Vũ đã quay lại, gã cũng không muốn nhượng bộ, nhưng rốt cuộc chẳng làm được gì, bất tri bất giác bị đẩy ra, đành phải né sang một bên.

Phòng Vũ đi tới đưa canh đến bên miệng Dương Lỗi. Dương Lỗi bị sặc không nhẹ, vội cầm tay Phòng Vũ uống vài ngụm canh, Phòng Vũ vỗ vỗ lưng Dương Lỗi, Dương Lỗi lắc đầu tỏ vẻ không có gì.

Trợ lý Tần nhìn mà căm tức.

“Hôm nay có canh gì vậy?” Trợ lý Tần vừa hỏi vừa tiện tay cầm thìa của Dương Lỗi nhấp một ngụm, sau đó trả lại cho hắn.

“……” Dương Lỗi cầm thìa, giận lắm rồi. Hắn đang định nổi cáu, Phòng Vũ giữ hắn lại, đưa thìa của mình qua. Dương Lỗi nhận thìa của Phòng Vũ, ráng nhịn cảm giác khó chịu, lùa thêm vài muỗng cho hết chén cơm rồi định kéo Phòng Vũ đi.

“Lỗi Tử, trò chuyện thêm chút đi.” Trợ lý Tần ném điếu thuốc cho Dương Lỗi, cũng ném một điếu cho Phòng Vũ. Gã móc bật lửa ra, nhích lại châm thuốc cho Dương Lỗi, sau đó rút tay về thả bật lửa vào túi áo, giống như đã quên mất Phòng Vũ.

Trợ lý Tần cố ý đấy, gã hành xử như công tử bột, ấu trĩ vô cùng. Gã muốn làm Phòng Vũ khó xử.

Lửa giận trong lòng Dương Lỗi bùng lên rồi. Ở nơi công cộng như căn tin, hắn cố nhịn để chừa cho gã ta chút mặt mũi, bây giờ được một tấc lại muốn tiến một thước, gã dám làm thế với Phòng Vũ, Dương Lỗi nhịn được sao??

Dương Lỗi vừa định phát tác, Phòng Vũ đã kéo hắn lại.

Phòng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng không tìm bật lửa trên người. Dương Lỗi định lấy bật lửa trong túi tiền thì bị Phòng Vũ đè tay lại. Phòng Vũ ra hiệu cho Dương Lỗi quay mặt về phía mình, đoạn rướn người về phía Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ nhích đến gần, gương mặt của Phòng Vũ dần dần phóng đại trước mắt hắn, khiến hắn ngây ngẩn cả người.

Phòng Vũ trực tiếp đưa đầu điếu thuốc đang ngậm chạm vào điếu thuốc đang cháy trong miệng Dương Lỗi, tia lửa nhen nhóm, mãi đến khi cháy lên…

Dương Lỗi có cảm giác sự tiếp xúc từ điếu thuốc như truyền đến môi mình, Dương Lỗi vẫn không nhúc nhích…

“……”

Trợ lý Tần ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Phòng Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi hít một hơi, lúc này mới nâng mắt nhìn xuống trợ lý Tần, giống như mới nhìn thẳng vào gã lần đầu tiên.

Giữa làn khói trắng, Phòng Vũ mặt không biểu cảm, ánh mắt lướt qua ấy làm cho trợ lý Tần không thốt nên lời…
Bình Luận (0)
Comment