Ra khỏi căn tin, hai người đều không đề cập đến chuyện vừa rồi. Bầu không khí có chút quái lạ, Dương Lỗi không lên tiếng, Phòng Vũ cũng không nói gì.
Hai người im lặng đi trên đường một lát, Dương Lỗi vừa định mở miệng, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Dương Lỗi bắt máy, là Phương Mai.
“Dương Lỗi! …”
Giọng nói của Phương Mai hoảng hốt hiếm thấy, mang theo tiếng nức nở run rẩy.
“Sao vậy Phương Mai?”
Dương Lỗi sửng sốt, từ trước đến nay Phương Mai chưa từng như thế.
“… Cậu mau đến bệnh viện đi… tớ sợ lắm…”
Phương Mai bật khóc…
“Cậu đừng lo! Tớ lập tức đến ngay!”
Dương Lỗi cúp điện thoại rồi đi lấy xe, cùng Phòng Vũ quay về nội thành Giang Hải. Phòng Vũ không muốn làm lỡ thời gian của Dương Lỗi, nửa đường đã xuống xe, Dương Lỗi không kịp nói thêm lời nào, chạy thẳng đến bệnh viện.
Bố Phương Mai vốn đã về nhà tĩnh dưỡng, nào ngờ đột nhiên phát bệnh, được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi ngày này thật sự đến, Phương Mai vẫn hoang mang lo sợ. Phương Mai chờ bên ngoài phòng cấp cứu, vừa trông thấy Dương Lỗi, cô liền nhịn không được nhào vào lòng Dương Lỗi khóc nức nở, Dương Lỗi ôm Phương Mai an ủi, trước giờ hắn chưa từng thấy phương diện yếu đuối này của Phương Mai. Hắn ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu cùng Phương Mai và người nhà họ Phương, không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh chàng một mực theo đuổi Phương Mai cũng có mặt. Anh ta tên Bành Minh, cũng quen biết Dương Lỗi, năm đó cùng học chung một trường trung học. Bành Minh lặng lẽ ở lại phụ giúp, chạy tới chạy lui, giúp không ít việc.
“Tôi đến đây giúp đỡ với tư cách bạn bè. Dương Lỗi, anh sẽ không để bụng chứ.”
Bành Minh nói với Dương Lỗi. Nhìn Phương Mai trong tay Dương Lỗi, ánh mắt của Bành Minh có chút phức tạp.
Dương Lỗi nói cảm ơn Bành Minh, hắn cảm thấy người nọ có thể thật lòng thật dạ với Phương Mai đến mức này, quả thật không dễ dàng.
May mắn thay, sau khi trải qua cấp cứu, bố Phương Mai đã được cứu sống, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn cần theo dõi thêm. Tiếp theo xử lý thủ tục nằm viện, làm kiểm tra, Dương Lỗi bận rộn chạy đôn chạy đáo, buổi tối Phương Mai không chịu về, Dương Lỗi lo lắng cho cô nên cùng cô ở lại bệnh viện một đêm.
Qua hôm sau, rốt cuộc bố Phương Mai cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Lúc Dương Lỗi và Phương Mai mệt lả rời khỏi bệnh viện, Phương Mai kéo Dương Lỗi lại.
Sắc mặt cả hai đều trầm lắng. Dương Lỗi đã đoán được Phương Mai muốn nói gì.
“… Dương Lỗi, có lẽ… không kéo dài được nữa.”
Phương Mai nói một cách khó khăn, Dương Lỗi nghe hiểu ý của cô. Qua vụ việc lần này, gia đình Phương Mai không đợi được nữa rồi.
“Hai hôm nữa tớ sẽ bị công ty cử đến vùng khác học tập vài ngày. Đây là cái cớ cuối cùng mà tớ có thể dùng. Đợi tớ trở về… chúng ta phải đi lĩnh giấy chứng nhận.”
Phương Mai chậm rãi nói…
Dương Lỗi yên lặng một lát, khẽ gật đầu.
Nhìn nét mặt của Dương Lỗi, Phương Mai muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy Dương Lỗi lặng thinh, Phương Mai biết cho dù cô nói bây giờ đi lĩnh giấy chứng nhận ngay đi, Dương Lỗi cũng sẽ đồng ý. Tuy vậy, cô vẫn nhìn thấy nỗi thất vọng chợt hiện nơi đáy mắt Dương Lỗi…
Đêm đó Dương Lỗi không về nhà, gọi mấy người bạn ra ngoài uống rượu.
Dương Lỗi cũng chẳng nhớ mình gọi người bạn nào ra ngoài. Hắn chỉ muốn tìm đại một chỗ, mượn cớ uống chút rượu. Đêm đó Dương Lỗi uống liên tục không ngừng, mấy người bạn kia biết hắn sắp kết hôn, đua nhau rót cho hắn, bảo rằng đây là chầu cuối cùng, chờ đến khi có vợ bên cạnh thì chẳng được thoải mái như vậy nữa, sau này bị vợ quản nghiêm rồi, thừa dịp đây là lần cuối cùng, dù thế nào cũng phải uống cho đã đời, coi như đây là lần điên cuồng sau cuối.
Càng về sau, bản thân Dương Lỗi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu. Hết rượu đỏ rồi lại rượu trắng, lát sau còn quất luôn rượu tây. Trước đây tửu lượng của Dương Lỗi đã tốt sẵn, sau khi đi bộ đội còn luyện được ngàn ly không say, nhưng buổi tối hôm nay, Dương Lỗi say như chưa từng được say, uống chưa đến mấy ly đã ói ra. Dương Lỗi vào toilet nôn sạch, tỉnh táo một chút rồi lại tiếp tục uống.
Bạn bè ngồi quanh bàn hỏi hắn,
lĩnh giấy chứng nhận chưa, đừng ở chung bất hợp pháp nha! Dương Lỗi hét to
lĩnh rồi! Có người bạn nói đùa,
nhìn cậu thế này không giống uống rượu ăn mừng, ngược lại giống uống rượu giải sầu hơn. Sao hả, có phải còn nhớ người yêu cũ không?Lại có người quở trách,
người ta sắp kết hôn rồi, đừng nói bậy nói bạ. Dương Lỗi nghe xong thì nhìn ly rượu, cười giễu cợt, nói
người yêu cũ? Người yêu cũ mẹ nó lập gia đình từ lâu rồi, tôi nhớ còn tác dụng gì?? Đoạn nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Bạn bè ngồi ở đây đều nhìn hắn, ai cũng sửng sốt, sau đó kịp phản ứng, vội vàng hoà giải, cười nói
Lỗi Tử say rồi, say thật rồi…Dương Lỗi cũng say thật. Mỗi khi say, hắn không làm ầm ĩ như người bình thường, trái lại yên tĩnh hơn nhiều, chỉ nằm ngáy o o. Vậy mà đêm nay Dương Lỗi lại ầm ĩ vô cùng, ăn xong còn đến KTV mướn phòng, ôm micro la hét om sòm. Đã lâu đám bạn này không thấy Dương Lỗi chơi tới bến như vậy, Dương Lỗi vào phòng lại uống thêm rượu, bọn họ cũng ngăn không nổi.