Triệu Huyền dường như không chịu thua trước dáng vẻ này của nàng, thản nhiên hỏi nàng: "Nàng có biết ta chờ nàng mấy ngày rồi không?".
Mỗi ngày Triệu Huyền thượng triều xong, lập tức vội xuất cung đến Tử Dương quán, e sợ chậm một bước sẽ khiến tiểu cô nương đến trước tìm không thấy mình.
Từng mấy lần không kiềm chế được muốn đi tìm nàng, thậm chí muốn trực tiếp bãi giá đi Tín An Hầu phủ, nhưng đều bị hắn nhịn xuống, mọi chuyện sắp xong rồi, vốn là nước sắp chảy thành sông, hắn sợ mình chen ngang một cái, đi sai một quân cờ, cả bàn sẽ thua.
Hôm nay hắn mới biết được tin tiểu cô nương là cháu gái của Mục Tòng Hi, tâm tư khó tránh khỏi có phần khó an, lại nhìn thấy Ngọc Chiếu, luôn sinh ra cảm giác bối phận, cảm thấy nhìn nàng giống như nhìn vãn bối, cảm thấy mình quá mức vô sỉ, không còn mặt mũi đối mặt với Mục Tòng Hi.
Nhưng khi hắn nghe tiểu cô nương đến thăm hắn, trong lòng tràn đầy vui mừng lại không thể giả vờ được.
Ngày ngày tiểu cô nương dỗ dành hắn nói lần sau nhất định sẽ dẫn trưởng bối tới đây, dỗ hắn lâu như vậy, thì ra nàng nói sẽ dẫn trưởng bối tới đây, chính là dẫn theo Mục Tòng Hi.
Vừa rồi Ngọc Chiếu còn tràn đầy vui mừng ôm chó con đi gặp người trong lòng, ý đồ muốn tâm sự với hắn, lại không nghĩ người trong lòng lại giận nàng, không để ý tới mình, không nhìn mình.
Nàng rất tủi thân, nàng nghe được cữu cữu vào cung tìm Hoàng đế, mới dám gọi hạ nhân đánh xe ngựa tới, vì vội thời gian trở về, nàng đã bảo xa phu chạy thật nhanh, chỉ vì muốn ở bên hắn lâu một chút, ngay cả Minh Ý nàng cũng lừa gạt.
Nàng chạy gấp, lúc lên bậc thang cũng không dừng lại nghỉ, một hơi liền chạy lên chỗ đạo trưởng, giữa trán và thái dương đều có mồ hôi nhễ nhại, chờ tới lại là câu nói lạnh như băng này.
Ngọc Chiếu nhẫn nại dỗ hắn nói: "Ta là có khổ tâm, chàng đừng tức giận, chàng đưa tay cho ta, ta cho chàng sờ một thứ".
Triệu Huyền vẫn không nhúc nhích.
Ngọc Chiếu tức giận, uy hiếp hắn nói: "Vậy cũng tốt, nếu chàng không quay đầu lại nhìn ta, vậy ta sẽ đi!".
Bóng dáng gần cửa sổ kia dừng một chút, từ từ duỗi bàn tay về phía nàng.
Trong lòng Ngọc Chiếu vui vẻ, tràn đầy vui mừng vội đem chó con đưa cho hắn, chó con kia vô cùng phối hợp với Ngọc Chiếu, vốn là dọc theo đường đi kêu không ngừng, lúc này im lặng, thè lưỡi thở d.ốc.
Triệu Huyền sờ được bộ lông mềm mại, hơi giật mình. Cuối cùng trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng rực: "Có được từ đâu?".
Bộ dạng kia, giống như là hoài nghi chó con này là do Ngọc Chiếu trộm được.
Ngọc Chiếu trịnh trọng kể lại: "Đây cũng không phải là trộm được, con chó này canh giữ dưới chân ta, nhìn ta ăn hoành thánh, nước miếng đều nhỏ lên giày của ta, ta không bảo nó bồi thường giày cho ta đã là rất tốt rồi".
Triệu Huyền ôm chó từ trong tay Ngọc Chiếu qua, giơ cao một chút, Ngọc Chiếu nhỏ nhắn, vừa rồi nàng ôm chó quá thấp, Triệu Huyền nhìn cảm thấy rất mệt, nên tự tới ôm.
Con chó này có bộ lông màu vàng đất, bốn chân trắng muốt, giống như mang vớ.
Triệu Huyền hỏi nàng: "Tặng ta sao?".
Ngọc Chiếu không nghĩ đưa cho hắn, nàng dự định tự nuôi, thậm chí đã nghĩ xong sẽ làm cho chó con một cái ổ chó hình dạng ra sao, đặt ở ngoài phòng nàng, mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy.
Nàng chỉ định cho đạo trưởng sờ một cái thôi.
Ngọc Chiếu chần chờ, nhận thấy khí tức của đạo trưởng trước mặt không đúng, lập tức nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích: "Tất nhiên là tặng cho chàng, có điều ta phải đặt tên cho nó".
"Cũng được". Triệu Huyền gật đầu, giống như ban ơn trả lại cái gọi là quyền đặt tên cho Ngọc Chiếu.
Ngọc Chiếu suy tư một lát, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được một cái tên hay nào: "Chờ ta trở về lại tiếp tục nghĩ tên đi, nhất thời cũng nghĩ không ra".
Lúc này Triệu Huyền mới lộ ra ý cười, gọi Lý Cận Lân tiến vào, ôm chó con đưa cho hắn: "Mang xuống, tắm rửa sạch sẽ cho nó".
Triệu Huyền có sở thích sạch sẽ, hắn ghét con chó kia quá bẩn, nhưng nếu ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào, lại sợ tiểu cô nương cảm thấy mất mát.
Chó con từ nhỏ lớn lên ở trong đám người, ngược lại không sợ người lạ, bốn cái chân nhỏ nhào tới vài cái đã ngoan ngoãn được Lý Cận Lân ôm qua.
Ngọc Chiếu lưu luyến nhìn bóng lưng Lý Cận Lân ôm chó con rời đi, cho đến khi hắn biến mất không thấy đâu.
Triệu Huyền nắm lấy tay nàng, vu.ốt ve lòng bàn tay mềm mại của nàng, dẫn nàng đi trắc điện rửa tay, thuận đường vu.ốt ve mấy sợi tóc lộn xộn khi nàng chạy tới đây.
Thái dương của nữ hài hơi ướt, trên người tản ra mùi thơm ngọt ngào, lông mi thật dài có một chút ẩm ướt, đuôi mắt tự nhiên hiện lên phiếm hồng, lộ ra vẻ vô tội nhu thuận.
Cổ họng Triệu Huyền động một chút, giọng khàn khàn vang lên: "Trời nóng như thế, chạy nhanh như vậy làm gì?".
Ngọc Chiếu vùi đầu vào lòng ngực rộng lớn của hắn, mấy ngày không gặp, nàng nhớ nhất chính là cái ôm này.
"Ta muốn đến sớm một chút để gặp đạo trưởng".
Triệu Huyền cúi đầu ngửi mùi thơm trên tóc nàng, chỉ cảm thấy hôm nay trong miệng tiểu cô nương ăn mật, tóc trước trán của Ngọc Chiếu bị mồ hôi thấm ướt, ướt sũng dán lên trán.
Sương dày hoa mỏng, mồ hôi khẽ thấm ướt xiêm y...
Hăn hơi hơi nhắm mắt, nhịn không được hơi cúi người, dùng trán của mình áp sát trán của nàng.
Thế gian này chính là có rất nhiều việc không thể tránh được, những việc mà lý trí không thể kiểm soát được.
Ai bảo cháu gái của khanh đáng yêu như vậy.
Còn bám người như vậy.
"Ta ở đây chờ nàng, thỉnh thoảng sẽ có việc gấp sáng sớm phải ra ngoài, sẽ gọi Lý Cận Lân canh giữ ở đây, nàng đến tìm hắn là được rồi".
Triệu Huyền tính một mình đi đối mặt với Mục Tòng Hi, giải quyết dứt khoát, ngày ngày trong lòng hắn có trăm mối lo, thật sự là chờ không nổi nữa.
Từ trước đến nay Ngọc Chiếu đều biết, đạo trưởng ở Tử Dương quán dường như đều rất bận rộn, có lần Ngọc Chiếu dậy sớm, đi tìm đạo trưởng, đạo trưởng cũng không còn ở đây nữa, về sau nàng cũng không đến sớm như vậy nữa, vốn nàng cũng không dậy sớm nổi.
Ngọc Chiếu trái lại nắm lấy ngón tay của hắn, trong lòng cảm thấy mình thực có lỗi với đạo trưởng, lần lượt dỗ dành hắn, chuyện đã đáp ứng lại không làm được.
"Đạo trưởng...ta...hôm nay ta trở về nhất định sẽ nói cho cữu cữu của ta biết! Chuyện của chúng ta, kỳ thật vốn là ta nên nói vào hôm qua, nhưng hôm qua cữu cữu người uống say, hôm nay người lại đi vắng...".
Nàng nghe thấy tiếng đạo trưởng khẽ thở dài, chỉ cho rằng đạo trưởng không kiên nhẫn.
Cảm thấy mình thật sự là quá uất ức, kéo dài như thế, muốn kéo dài đến khi nào...
Nàng nghiêm túc nhìn Triệu Huyền: "Chàng tin ta, chàng ở trong quán chờ ta là được, chậm nhất không quá ba ngày, ta nhất định gọi cữu cữu của ta tới đây! Khụ khụ...Khụ khụ"
Tiểu cô nương nói chuyện gấp gáp, ngược lại tự làm sặc mình, ho không ngừng.
Triệu Huyền lập tức đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng.
"Ta tin nàng".
Nói đến cũng kỳ quái, hai người gặp nhau chỉ mới mấy ngày, cả ngày nhìn đạo trưởng vô cùng lạnh lùng, vẫn là Ngọc Chiếu chủ động nói rõ tâm ý.
Trong lòng hai người hẳn là nên bỡ ngỡ, chứ không phải giống như hai người bây giờ, gặp được nhau luôn hận không thể ở bên nhau cả ngày lẫn đêm.
Chỉ cần ở bên nàng, cho dù nhìn từ xa, cũng sinh lòng thỏa mãn.
Hai người thậm chí còn chưa từng hỏi tên nhau.
Nàng không biết tên Triệu Huyền, Triệu Huyền cũng biết tên của nàng, nàng gọi Bảo nhi, còn có một khuê danh, tên là Ngọc Chiếu.
Ngọc chiếu mai nở, ba trăm cây, hương vân đồng sắc. (Mãn giang hồng. tiểu phố ngọc chiếu đường thưởng mai, trình hồng cảnh lư nội hàn - Trương Tư).
Trong lòng hắn sớm đọc vô số lần, nhưng trời sinh tính tình cổ quái, ngoài miệng làm cách gì cũng không gọi được.
Tiểu cô nương sinh ra mất mẹ, thuở nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh được nuôi dưỡng ở Giang Đô, trách không được nói một giọng điệu thật mềm mại.
Từ nhỏ chuyện hắn đã gặp qua là không quên được, nhớ rõ rất nhiều chuyện, cũng bởi vậy đã dưỡng thành thói quen bình thường. Hiện giờ biết được tiểu cô nương là cháu gái của Mục Tòng Hi, vì vậy những chuyện nhỏ nhặt kia trong một đêm đều bị Triệu Huyền nhặt lên từ góc ký ức.
Giang Đô Vương lấy ra một số bạc lớn khổ cầu danh y trong thiên hạ, vì muốn trị chứng bệnh khó chữa của cháu gái.
Thậm chí Mục Tòng Hi từng cầu thái y ở Thái Y Viện đi Giang Đô chữa bệnh cho nàng.
Mấy thái y kia đi Giang Đô một chuyến sau đó hồi cung lải nhải cằn nhằn hồi lâu, người trong cung ít nhiều đều có nghe nói: "Chưa từng thấy qua tiểu nha đầu nào xinh đẹp như vậy, thật đáng thương, cả ngày ôm cái ấm sắc thuốc, mỗi ngày đều uống thuốc đến no, không thể ăn thức ăn khác nữa. Có thể lớn như vậy cũng không dễ dàng gì".
Hiện giờ Triệu Huyền nhớ tới, chỉ cảm thấy thê lương đến tận tâm can, thống khổ dị thường.
Tiểu cô nương thế nhưng bị nhiều giày vò như vậy sao? Thế nhân thường nói nhân sinh khổ nạn đều có định số, như vậy cuộc sống sau này của Bảo nhi tất nhiên là thuận lợi vui vẻ.
"Nàng ở trong kinh có vui không? Họ đối xử với nàng có tốt không? "Triệu Huyền hỏi tất nhiên là Tín An Hầu phủ.
Ngọc Chiếu khẽ nở nụ cười.
"Tất nhiên là vui rồi, trong phủ cũng không ai dám khi dễ ta. Thầm nói cho chàng biết, mẫu thân ta qua đời sớm, phu nhân hiện tại không phải là thân mẫu của ta, ta không muốn gọi bà là mẹ, mẫu thân ta vĩnh viễn cũng chỉ có một. Không ai dám trêu chọc ta, ngày thường ta muốn làm cái gì thì làm cái đó".
Nàng không muốn để đạo trưởng biết phụ thân và tổ mẫu của mình đều không thích mình, nàng không thích người khác thương hại hay đồng cảm với mình, cho dù là đạo trưởng cũng không được.
Triệu Huyền cúi đầu vỗ vỗ gáy của nàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, tháo chiếc nhẫn ngọc mà mình đeo quanh năm trên ngón xuống, đeo vào ngón tay cái trắng nõn sơn móng màu hồng nhạt của nàng, nhưng ngón tay Triệu Huyền nhìn có vẻ nhỏ, nhẫn đeo trên tay Ngọc Chiếu, lại rộng hơn một vòng.
Triệu Huyền bật cười muốn tháo xuống đổi cho nàng một vật khác thích hợp với nàng hơn, không ngờ tốc độ của tiểu cô nương cực nhanh, cười hì hì đoạt lấy từ trong tay hắn, sợ hắn sẽ đổi ý, xem như bảo bối nhét vào trong túi hương.
"Tặng ta chính là của ta, không thể thu hồi được! Đeo không được cũng không sao, về nhà ta gọi nha hoàn thắt một cái túi lưới, để ta đeo trên cổ."
Lễ vật mình đưa ra được người ta yêu thích như vậy, Triệu Huyền không thể nghi ngờ là vô cùng vui vẻ, hắn nắm lấy tay nàng, mở lòng bàn tay nàng ra, viết hai chữ lên trên.
Ngọc Chiếu mở to hai mắt mù mịt, khó hiểu.
Trong mắt của hắn ngậm cười, hỏi nàng: "Có thể thấy rõ là hai chữ nào? "
Ngọc Chiếu ngoan ngoãn gật đầu, mềm mại vâng một tiếng: "Thấy rõ rồi, là... Hàm, Hàm Chương, đúng không?".
"Đúng rồi, đây là tên tự của ta". Triệu Huyền đáp.
Trong lòng Ngọc Chiếu lẩm nhẩm, Hàm Chương, Hàm Chương...Chỉ cảm thấy tối nghĩa khó đọc.
Đạo trưởng đoan nghiêm mặc bạch y đơn thuần, tuấn tú tuyệt luân, lông mi rủ xuống kiên nghị như tùng.
Hắn luôn như vậy, thời tiết nóng như hôm nay, thế nhưng hắn lại cao ngạo như một đỉnh tuyết sơn, giống như hoàn toàn không sợ nóng.
Nhưng vừa rồi hai người dán sát vào nhau, Ngọc Chiếu lại có thể cảm nhận được trên người đạo trưởng ấm nóng, còn nóng hơn mình, nghĩ đến hắn cũng cực kỳ nóng, chẳng qua trên mặt không biểu lộ mà thôi...
Trong lòng Ngọc Chiếu lại bắt đầu như nai con chạy loạn, cánh môi động một cái: "Nhưng ta vẫn thích gọi chàng là đạo trưởng, chàng có thích ta gọi chàng là đạo trưởng không...".
Triệu Huyền đưa tay lau mồ hôi mỏng trên chóp mũi của nàng, thân thể tiểu cô nương yếu ớt, thật thích đổ mồ hôi: "Nàng thích gọi cái gì thì gọi cái đó".
Dù sao chẳng qua cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi.
Ngọc Chiếu chỉ gọi hắn là đạo trưởng đạo trưởng, Triệu Huyền cũng cảm thấy đủ rồi, thuận theo tâm ý, mới có thể tự nhiên, mới có thể lâu dài.
Thì ra gặp được cô nương lòng tràn đầy vui mừng chính là như vậy, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần hai người thở cùng một bầu không khí, đã cảm thấy cuộc đời này không có gì phải tiếc nuối.
Cho dù sáng ban hành lệnh, tối lại thay đổi, bị thế nhân chửi mắng, thì tính là gì?.
Ngọc Chiếu lại còn ngại không đủ, nàng ngửa đầu nhìn cái cằm thật kiên nghị của hắn, nóng lòng muốn thử: "Lần trước đạo trưởng ăn cái gì?".
Triệu Huyền ngẩn ra, không rõ nguyên nhân nhìn về phía nàng: "...Cái gì?".
"Ta hỏi lần trước cõng ta ăn vụng cái gì?".
Mặt Ngọc Chiếu đầy giảo hoạt, cánh môi nàng khẽ mở: "Tại sao lại ngọt ngào như vậy?".
Thiếu nữ ngửa đầu, cánh môi đỏ tươi, hiện lên ánh nước trong suốt.
Trong mắt mê ly phản chiếu khuôn mặt của mình, trong đầu Triệu Huyền oanh động một tiếng, tức thì tia lửa bắn khắp nơi, khô nóng khó nhịn.
Vành tai hắn phiếm hồng, chỉ cảm thấy khí nóng toàn thân hướng về một chỗ, khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng nghiêm túc: "Cô nương chưa xuất giá, lại nói lời thô t.ục gì vậy!".
"Rõ ràng là như vậy mà, lần trước đạo trưởng hôn ta, trong miệng rất ngọt, ta còn tưởng rằng đạo trưởng cõng ta lén ăn mứt".
Ngọc Chiếu chính là cố ý, xưa nay nàng không biết hổ thẹn. Bộ dạng nghiêm mặt dọa người của đạo trưởng, nàng cũng không sợ, nàng biết, đạo trưởng chỉ là một con hổ giấy.
...chỉ biết cố làm ra vẻ.
Trong mắt Triệu Huyền mơ hồ hiện lên tia máu, hắn cúi đầu nâng cái cằm nhỏ nhắn của nàng lên, hôn lên cánh môi nói lời thô t.ục, lải nhải không ngớt, khiến hắn tức giận thẹn thùng.
Hai người mấy lần đều là như vậy, không dính vào còn có thể lý trí nói chuyện, vừa dính vào lập tức mất đi lý trí, lần trước Ngọc Chiếu không khống chế được cắn xé trên người Triệu Huyền một trận, Triệu Huyền thì vô tri vô giác làm ra rất nhiều vết đỏ trên người Ngọc Chiếu.
Giữa hai người sớm đã biết mùi vị ăn tủy, lần này đạo trưởng hôn có vẻ càng thêm quen thuộc, hắn hết sức thành thục, hai người từ bên cửa sổ đi đến trên giường nhỏ, hắn ôm Ngọc Chiếu trên đùi, hai tay để trên vai hắn, eo nhỏ bị hắn ôm chặt.
Hắn không còn sự lạnh lùng như xưa, giống như một con mãnh thú không biết thỏa mãn, ngực tràn ngập dung nham, hận không thể ăn người vào bụng.
Ngọc Chiếu khó chịu giãy dụa.
***
Lý Cận Lân ngoài điện vội ôm chó con mới tắm rửa xong, cả người ướt sũng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chuyện bệ hạ phân phó cho hắn, hắn tất nhiên không dám trì hoãn, cho nên tự động thủ tắm rửa cho chó, tắm rửa sạch sẽ lập tức ôm tới.
Vị cô nương kia còn đang tha thiết mong chờ.
Con chó này thật sự là tốt số, nhìn bộ dạng xấu xí, thế nhưng được bệ hạ dặn dò, còn được bệ hạ tự tay ôm.
Hắn đi theo bên cạnh bệ hạ thân cận hầu hạ mười mấy năm, thú viên trong cung có mười sáu con chó săn do bệ hạ nuôi dưỡng, đều là nhiều đời trong cung sinh sản bồi dưỡng ra, có thể cắn giết trong vạn thú để truy tìm con mồi, con nào không phải là huyết thống thuần khiết, giá trị liên thành?.
Nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có con chó này có thể được ân sủng như vậy.
"Chủ tử, chó đã được tắm rửa sạch sẽ...".
Ngọc Chiếu bên trong nghe xong tiếng gõ cửa, vội đẩy Triệu Huyền trên người ra, quay lưng về phía hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có ngực phập phồng kịch liệt.
Lý Cận Lân chỉ nghe thấy trong điện truyền ra giọng nói đè nén, âm lãnh của Triệu Huyền.
"Đi ra ngoài...".