Kim Chi Sủng Hậu

Chương 32

Cố Thăng đi đến quan thự, ba năm trước hắn có tên trên cả hai bảng tiến sĩ, chưa từng phạm tội, càng không làm gì sai trái ở bên ngoài, dựa vào uy vọng của lão Ngụy Quốc Công khi còn sống, thuận lợi nhậm chức ở Đại Lý Tự.

Lý lịch này đã được coi là kỳ tài ngút trời, tâm tư hắn tinh tế, giống như xuất thân từ áo vải bình thường so với thế gia công tử, chịu được khổ, chịu được áp lực, lại có tước vị trên người, thăng quan tiến chức còn nhanh hơn người khác.

Năm nay mới hai mươi mốt tuổi, nhưng đã làm tới chức Đại Lý Tự Thừa, xứng đáng được xưng là tuổi trẻ tài cao.

Nhân tài mới xuất hiện, các vị đại nhân đứng đầu Đại Lý Tự lại càng thêm ủng hộ hắn.

Nhưng hôm nay khi Cố Thăng tới đây, lại nhận thấy một tia bất đồng.

Nha dịch đều là vụng trộm đánh giá, xì xào bàn tán đối với hắn. Hắn xoay người lại nhìn, mọi người lại dời ánh mắt đi, ly khai như không có chuyện gì.

Cố Thăng gọi một thủ hạ tới, hỏi hắn: "Đã xảy ra chuyện gì?".

Nha dịch nhỏ giọng trả lời hắn: "Cố đại nhân đi đến chỗ Tự Khanh đi, Tự Khanh vừa tới đã tìm ngài khắp nơi".

"Tìm ta? Tìm ta làm gì?" Mỗi quan viên trong Đại Lý Tự phụ trách các vụ án khác nhau, là quan thự bận rộn nhất trong chín tự, mỗi người một việc, trừ phi có vụ án cần thống nhất điều chỉnh, xưa nay căn bản không gặp được mặt Tự Khanh.

Nha dịch hạ thấp giọng, nói cho Cố Thăng: "Cố đại nhân, ngài bị hạch tội...".

"Hạch tội ta? Vì chuyện gì?" Ngay cả Cố Thăng là tước vị Quốc Công, nhưng trong triều cũng chỉ là một tiểu quan không có gì nổi bật, ánh mắt của những Ngự Sử, Đại Phu kia đều nhìn chằm chằm quan lớn tam phẩm trên triều, ai lại đi để ý một tiểu quan lục phẩm ngay cả lên điện vào chầu cũng không đủ tư cách như hắn chứ?.

Còn nữa, ngày thường hắn nơm nớp lo sợ, cũng không dám làm ra việc gì sai lầm, lại có thể làm sai chuyện gì?.

"Ngài đi sẽ biết, Cố đại nhân cẩn thận, Đại Lý Tự Khanh phát hỏa rất lớn".

Bước chân Cố Thăng dừng một chút, cười khổ đi vào trong nha, từ xa chợt nghe thấy Đại Lý Tự Khanh chửi mắng ầm lên.

Đại Lý Tự Khanh ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mày rậm mắt sắc, cằm vuông, râu dài đến mang tai, âm trầm dựng thẳng lên, giống như một cái bàn chải lông cứng.

Nhìn thấy hơi giống môn thần treo trên cửa.

Nhìn bộ dạng hung ác mãng phu, hung ác không sai, mãng phu? Ha, cử chỉ lời nói của Trần đại nhân thô lỗ, tính tình nóng nảy, nhưng lại là ngoài cứng trong mềm, hắn xử án như thần, lại càng thiết diện vô tư.

"Tên tiểu tử này! Thân là quan viên Đại Lý Tự, không lấy mình làm gương thì thôi, lại dám coi thường pháp lệnh như vậy! Đắc tội Giang Đô Vương, bị cáo trạng đến chỗ bệ hạ, thấy ngươi không chết cũng phải lột da!". Trần đại nhân vừa thấy hắn đến, lúc này chửi ầm lên.

Cố Thăng vừa nghe, lập tức hiểu ra, Giang Đô Vương, thì ra là như vậy.

Giang Đô Vương thật sự muốn trừng trị hắn, căn bản không cần lý do.

Đại Lý Tự Khanh vừa thấy bộ dạng Cố Thăng cúi đầu không nói gì, càng thêm tức giận, nếu trị thuộc hạ không nghiêm hắn sẽ bị bệ hạ treo lên, liên lụy hắn buổi sáng cũng không kịp ăn cơm, vẫn luôn chờ tên đầu sỏ này.

Hắn lập tức lửa giận ngập trời: "Bộ dạng của ngươi như vậy là sao? Cho rằng Giang Đô Vương cố ý gây sức ép cho ngươi sao?".

Cố Thăng lắc đầu: "Quả thật sai lầm là do hạ quan".

Nếu không phải hắn từ hôn, làm sao lại xảy ra chuyện này?.

Đại Lý Tự Khanh mắng: "Ngươi tới đây nhìn cho lão tử, năm đó định ra hôn thư, là phụ thân ngươi tự mình viết ra, còn có thể là giả sao?!".

Cố Thăng ngẩn ra, bước nhanh tiến lên mở hôn thư trong tay Đại Lý Tự Khanh ra, xem xong sắc mặt tái mét.

Nhiều lần mẫu thân nói cho hắn biết, lúc ấy hôn sự của hai người là do trưởng bối của hai nhà sau khi say rượu định ra, hắn vẫn tin là thật, nào ngờ... Thậm chí ngay cả thư định hôn cũng viết ra.

Chuyện cho tới nước này còn có cái gì không rõ? Thư định hôn một dạng hai bản, một bản lưu lại chỗ Giang Đô Vương, còn một bản khác tất nhiên là ở trong tay mẫu thân hắn.

"Đại nhân, hạ quan xin nghỉ một ngày, về nhà có chuyện muốn hỏi mẫu thân...".

Đại Lý Tự Khanh vốn là cao thủ thẩm vấn, thấy bộ dạng của Cố Thăng thì cũng hiểu rõ tình hình được tám chín phần, nắm được những sự tình kia của nhà hắn, lập tức khoát tay: "Trở về hỏi mẫu thân ngươi một chút, tín vật quan trọng như vậy, có phải bà ấy đã làm mất rồi không? Tìm được một bản khác, cầm đi tiêu hủy, như vậy lại dễ đi bồi tội với Giang Đô Vương!".

Đó là tất cả những gì hắn có thể nói.

Nghe nói Giang Đô Vương cáo thẳng lên bệ hạ, ngày sau Cố tiểu tử nhất định để lại ấn tượng xấu với bệ hạ.

Cố Thăng vội trở về phủ, đen mặt hỏi Giang thị chuyện hôn thư.

Ban đầu Giang thị không chịu trả lời, vốn là thề thốt phủ nhận có chuyện hôn thư, sau đó dưới sự truy hỏi liên tiếp của hắn, Giang thị nói lời sau mâu thuẫn lời trước, mắt thấy không thể giấu, khóc lóc nói: "Ban đầu có một tờ, lâu ngày giấy bị ố vàng, cũng không thấy rõ chữ, ta chỉ cho là vô dụng, nên đã làm mất...".

Cố Thăng làm sao chịu tin? Chỉ sợ là mẫu thân sớm biết có hôn thư, không muốn chuyện hôn sự này thành, nên trước kia đã hạ quyết tâm gạt hắn, cho rằng hôn thư mười mấy năm trước, Tín An Hầu phủ liên tục xảy ra biến cố, đương sự đều đã mất, chỉ sợ là không còn tồn tại.

Làm sao biết được? Phong hôn thư kia vẫn luôn ở đây, còn ở trong tay thân vương?!.

Lần đầu tiên Cố Thăng nổi giận với Giang thị: "Mẫu thân! Người quả thực đã phạm sai lầm lớn! Hiện giờ Giang Đô Vương cáo trạng đến chỗ bệ hạ, ta biết pháp phạm pháp, ý đồ lừa gạt cô nương thất thân, người cho rằng nhi tử của người hiện giờ đã lập tước vị nên không còn cố kỵ nữa sao? Người là muốn hủy hoại ta! Hủy hoại Ngụy Quốc Công phủ sao!".

Giang thị không dám nghĩ mình một lòng làm chuyện tốt vì nhi tử, kết quả lại làm thành chuyện xấu như vậy.

Nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh, kinh sợ ngồi ở trên giường, trong lòng hối hận không thôi.

Bà nào biết những chỗ khúc khuỷu này? Làm sao biết còn phạm pháp? Bà cho rằng nhiều nhất cũng chỉ là thanh danh không tốt mà thôi, hơn nữa thân thể đại cô nương không tốt, chẳng lẽ còn muốn ép nhà bà phải cưới một người bệnh về để cung phụng sao?.

Giang thị cuống quýt ngồi thẳng người trên giường, trừng mắt, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng.

"Ta đi thỉnh tội với Giang Đô Vương, đều là lỗi của ta, một mình ta gánh vác, con ta cái gì cũng không biết, ta đi Hầu phủ thỉnh tội với đại cô nương! Nếu hôn thư vẫn còn lưu lại, vậy chuyện từ hôn tất nhiên là không tính, nhà chúng ta lập tức chuẩn bị hậu lễ đi Hầu phủ cầu thân, lập tức cưới đại cô nương, được không?".

Trong đầu Cố Thăng hiện ra thân hình thiếu nữ uyển chuyển muôn vẻ trong mưa kia, hắn sinh ra một phần chua chát.

"Muộn rồi, không còn kịp nữa...".

Hết thảy đều không kịp rồi.

"Không, không...".

Trước nay Giang thị luôn đoan trang, hiện giờ vẻ mặt tiều tụy, nhìn nhi tử bà hồi lâu, giãy dụa nói: "Từ nhỏ con và nàng ấy đã có hôn ước, đại cô nương sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu".

Bây giờ bà đã hối hận, lúc trước bị che mắt, nhất định phải từ hôn.

Bây giờ nghĩ lại, đại cô nương kia tuổi tác cũng lớn, bị từ hôn thì đi đâu tìm công tử phù hợp? Tuy rằng đại cô nương sống ở Giang Đô, sinh ra mất mẹ, nhưng người ta cũng không phải không có nơi nương tựa.

Giang Đô Vương là cữu cữu của đại cô nương, lại còn coi trọng nàng như vậy, cũng không kém bao nhiêu so với nữ nhi ruột thịt.

Chính là cái này, cũng đã hơn những cô nương khác rất nhiều.

Bây giờ bà hối hận thì đã muộn!.

"Việc này đến đây chấm dứt, ta sẽ đi bồi tội chỗ Giang Đô Vương, mẫu thân chớ lại dây dưa với đại cô nương, miễn cho đến lúc đó lại phạm sai lầm". Cố Thăng cười châm chọc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thê lương.

Nếu không phải mình dung túng, làm sao chuyện lại đến nước này?.

Giang thị nghe xong chỉ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, không còn mặt mũi nào ngẩng đầu lên nhìn nhi tử. Nhưng lại không dám không nghe lời nhi tử, mặc dù dòng dõi Cố gia bà cũng cao, là phủ đệ lâu đời của mấy đời Cố công tước, tiếc rằng trượng phu qua đời sớm, môn đình thê lương lạnh lẽo, chỉ có một mình Cố Thăng chống đỡ.

Nói một câu khó nghe, ngoại trừ ngày lễ tết, dựa vào tước vị mới có thể vào cung một chuyến, trước đây, nhi tử là một quan lục phẩm, ngay cả triều đình cũng không vào được.

Ngộ nhỡ phát sinh chuyện sai sót, tước vị này sẽ bị phế bỏ.

Đắc tội thân vương, bây giờ phải làm sao?.

Bà lại nhớ tới trước đây mình quen biết Hầu phu nhân Lâm thị, tự chuẩn bị hậu lễ qua phủ đi nói chuyện với Hầu phu nhân, xem có thể nhờ Lâm thị ở giữa hòa giải một phần hay không.

Giang thị chờ Cố Thăng vừa đi, quay đầu lập tức đi Tín An Hầu phủ muốn gặp Lâm thị, được người dẫn đến khách đường chờ.

Lâm thị nhận được tin cười nhạo một tiếng, dè bĩu với tỳ nữ bên cạnh, cười nói: "Nhìn xem, vị phu nhân này, thật sự là lúc tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng có thể làm, đại cô nương không phải nữ nhi ruột của ta, lại càng không thân cận với ta, ta có thể có biện pháp gì? Tìm một lý do, nhanh chóng bảo bà ấy đừng đợi nữa".

Thị nữ bên kia trở về bẩm báo nói: "Cố thái phu nhân sợ là không gặp được phu nhân thì sẽ không chịu đi...".

Tâm trạng Lâm thị vô cùng chán ngán xoay vòng vàng khắc hoa trên cổ tay, suy nghĩ một lát, cảm thấy việc này khó giải quyết, nếu như gặp Giang thị thì chuyện lúc trước mình nhúng tay vào khó tránh khỏi không giấu được.

Nếu lúc này đắc tội Giang thị, bà ta chán ghét Yên nhi, chẳng phải là công dã tràng sao.

Cân nhắc trái phải, chỉ có thể đắc tội Giang thị trước, đầu óc kia của bà ta, cùng lắm thì ngày sau lại nói tốt lừa gạt cho qua.

"Nói ta bị bệnh, không thể gặp người khác".

Giang thị chuẩn bị lời nói đầy bụng, chính chủ còn chưa nhìn thấy đã bị từ chối, bà tâm thiện lại dễ mềm lòng, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, trên đường trở về càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Từ khi nào thì mình động tâm muốn từ hôn?.

Còn không phải là tin vào những lời nói như thật mà giả của Hầu phu nhân kia hay sao?.

Bà đột nhiên bừng tỉnh, phẫn nộ không thôi, nhịn không được hướng về phía cửa Hầu phủ chỉ vào mắng.

"Hay...Hay cho Lâm thị, thật sự là độc kế đầy mình! Bây giờ ta mới nhìn thấu bà!".

...

Lại nói phía bên kia...

Sau khi Ngọc Chiếu cáo biệt đạo trưởng, thời gian đã là giờ Thân.

Lập tức tính toán sớm hồi phủ, chuyện của hai người phải tự mình nói với cữu cữu, cữu cữu cũng không phải là người không nói đạo lý.

Nếu để cữu cữu trước một bước phát hiện hai người làm xằng làm bậy trong đạo quán, chỉ sợ tính mạng đạo trưởng sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng cũng hạ quyết tâm sẽ không tiếp tục kéo dài nữa, sớm một chút nói rõ với cữu phụ, để hai người sớm ngày đơm hoa kết trái.

Nam chưa cưới nữ chưa gả, hai người họ lại suốt ngày che giấu lấp liếm, Ngọc Chiếu cũng không muốn như vậy.

Nàng và đạo trưởng vốn là lưỡng tình tương duyệt, lưỡng tâm tương hứa, lại là hết sức trong sạch, cần gì phải che giấu? Đạo trưởng vô cùng anh tuấn, viết chữ đẹp tính cách cũng tốt, đối với chó con cũng dịu dàng như vậy, còn giúp mình sao chép Đạo kinh...

Mấy ngày nay chuyện hai người không tuân thủ quy củ đều là nàng chủ động khiêu khích, đạo trưởng thanh tâm quả dục, trước mặt nàng vẫn có thể ngồi mà không loạn, ẩn nhẫn không phát, nam tử như vậy vốn là thế gian khó tìm.

Nhưng Ngọc Chiếu cũng chưa từng nghĩ tới, biến cố lại tới nhanh như vậy, khiến nàng trở tay không kịp...

Nàng dẫn theo Trụy Nhi ra ngoài, đang định vòng qua thiên điện ngồi xe ngựa xuống núi, ở chỗ rẽ liền đụng phải một người.

Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy cái trán đau xót, giống như đụng phải một bức tường, phía sau Trụy Nhi kinh hô một tiếng, muốn tiến lên đã không kịp.

Cánh tay Ngọc Chiếu bị nam nhân trước mặt bắt lấy, hai tay kia khí lực thật lớn, nàng tránh không thoát.

Mùi rượu mạnh phả vào mặt.

Đúng là nam tử nàng đã gặp ngày ấy!.

Sau khi Triệu Uyên say rượu, híp mắt quan sát người trước mặt, lần trước vừa thấy chỉ phảng phất giống như nhìn thấy nữ thần, một tháng sau đó hắn tự giác truyền vô số nữ ngự, nhưng chung quy hương vị luôn kém hơn.

Nghĩ đến chính là gặp nữ thần, ai còn coi trọng những dung chi tục phấn kia?.

Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn chút thời gian.

Trụy Nhi ở phía sau Ngọc Chiếu kinh hãi không thôi, hoảng loạn dùng cả tay chân tiến lên muốn ngăn cản người này, lại không ngờ lần này Triệu Uyên dẫn theo thị vệ tới, hộ vệ phía sau lập tức tiến lên ngăn cản Trụy Nhi, kéo nàng cách xa ở trong góc.

"Mau buông cô nương nhà ta ra! Tất cả các ngươi là ai?! Dưới chân thiên tử, quả thực trong mắt không có vương pháp!".

Ngày thường Triệu Uyên vẫn luôn mang điệu bộ của một vương gia, có nhiều cố kỵ ở kinh thành, nhưng hôm nay vô cùng say, tiểu mỹ nhân hắn mong nhớ ngày đêm lại xuất hiện trước mặt, làm sao hắn chịu buông tha?.

Hắn tự nhận là anh tuấn kiệt xuất cười với Ngọc Chiếu, cúi đầu áp sát vành tai đỏ bừng của Ngọc Chiếu, thân thể tiểu mỹ nhân thơm mát, da trắng nõn nà, quả thật là vưu vật nhân gian, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn giày vò chà đạp.

"Tiểu nương tử, lần trước hỏi nàng là nữ nhi nhà ai, nàng vẫn chưa trả lời bổn vương...".

Ngọc Chiếu cả kinh, từ bổn vương này... Tên háo sắc phong lưu trước mặt này vậy mà lại là Vương gia đương triều?.

Nàng không sợ Vương gia gì đó, cữu cữu của mình cũng là Vương gia, Vương gia thì thế nào?.

Nhưng nàng lại cực kỳ sợ giấc mơ kia, trong mộng Ngụy Quốc Công đưa nàng cho cẩu Hoàng đế...

Nhưng lần trước gặp bệ hạ căn bản là không có hứng thú với mình, vậy tại sao lại cướp đoạt thê tử của thần tử?.

Ngọc Chiếu chợt suy đoán, người này là Vương gia, mà đương kim hoàng thượng lại không có con nối dõi, cẩu Hoàng đế trong mộng kia, sẽ không phải là hắn chứ?.

Vừa nghĩ xong như vậy, Ngọc Chiếu chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Vốn còn muốn nói ra thân thế để dọa hắn lui đi, hiện giờ nào còn dám nói ra thân thế? Nếu hắn làm Hoàng đế, chẳng phải là đúng lúc bị hắn bắt được sao? Có phải cữu cữu cũng sẽ xui xẻo theo không?.

"Mặc kệ ngươi là ai, ngươi lập tức buông ta ra, bằng không... bằng không" Ngày thường lá gan của Ngọc Chiếu rất lớn, đó là bởi vì chưa gặp được người thật sự khiến nàng sợ hãi, thật sự sợ hãi đến mức cả người run rẩy.

Nàng hối hận thì đã muộn, nếu không phải mình để hộ vệ lại bên ngoài, thì hiện tại mình và Trụy Nhi hai nữ nhi gia cũng không đến mức phải một thân một mình!

Trên người Vương gia trước mặt nồng nặc một cỗ mùi son phấn, còn liều mạng tiến về phía Ngọc Chiếu, nàng nhíu mày, buồn nôn một trận, hận không thể nôn lên trên người hắn.

Nàng chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chẳng lẽ kiếp trước người này cuối cùng làm Hoàng đế? Chính mình được tặng cho hắn làm quý phi...

Ha...

Trách không được, suốt ngày đối mặt với một người ghê tởm như vậy, trách không được kiếp trước chết sớm như vậy.

Nhất định là chịu hết tra tấn bị ghê tởm đến chết...

Ngày thường đều là nữ tử đưa tới cửa cho Triệu Uyên, làm sao đã gặp qua người chống cự như Ngọc Chiếu đây? Ngược lại khiến cho hắn tăng thêm vài phần thú tính.

Hắn say khướt nhìn bộ dạng muốn nghênh đón còn cự tuyệt của nàng, âm thầm ngạc nhiên.

Bên người chỉ có một thị nữ, có lẽ không phải là quý nữ nhà cao cửa rộng, lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, nếu như náo loạn, cho nàng một vị trí trắc phi cũng không phải không thể.

Trong mắt Triệu Uyên dấy lên dụ.c vọng, trìu mến nhìn nàng nói: "Ngoan ngoãn theo bổn Vương, đêm nay bổn vương sẽ để cho nàng nếm thử tư vị ho.an ái".

Ngọc Chiếu chưa từng nghe qua lời nói thô t.c như vậy?.

Lúc này da đầu tê dại, ruột gan như muốn nứt ra, thấy Vương gia kia cách mình gần như vậy, cánh tay đều áp đến trước mắt mình, muốn làm chuyện bất chính, rốt cuộc nhịn không được, giống như một con thú nhỏ hung ác, một ngụm cắn lên cánh tay hắn, liều mạng cắn xé lung tung.

Triệu Uyên bỗng nhiên bị đau, không ngờ tiểu mỹ nhân lại xuống tay nặng như vậy, thịt trên cánh tay suýt nữa đã bị Ngọc Chiếu cắn đứt.

Dù sao cũng là nam tử tráng niên, vả lại thân thể cường tráng, Triệu Uyên tức giận vung cánh tay lên, Ngọc Chiếu ngã mạnh xuống đất, nhất thời khắp thân thể vô cùng đau đớn.

Ngọc Chiếu kinh hãi khóc như lê hoa đái vũ, nàng giãy dụa đứng lên chạy về phía sau, hăm dọa hắn: "Ngươi cũng đừng tới đây! Ngươi có biết ta là ai không?! Cha ta là Tín An Hầu!".

Bán người cha vô lương tâm của nàng trước.

Triệu Uyên vô cùng tức giận làm sao còn nghe được lời nói của Ngọc Chiếu, là ai hắn cũng không sợ. Thô bạo kéo nàng lên từ trên mặt đất, vòng tay qua muốn ôm lấy eo của nàng, Ngọc Chiếu liều mạng giãy dụa trong mắt nam nhân chẳng qua chỉ là giúp vui thêm mà thôi.

"Vù...".

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, hai mũi tên nhọn xẹt qua không trung, xé gió bay tới.

Mang theo thế lôi đình, một mũi tên sượt qua mặt Triệu Uyên, một mũi tên bắn trúng cánh tay hắn.
Bình Luận (0)
Comment