Kim Chi Sủng Hậu

Chương 34

Trên hồ mới mọc ra mấy bông hoa nhỏ, chính là hoa huyết tâm, còn chưa kịp nở rộ.

Mùa hạ ở Lâm An oi bức, vừa qua Đoan Ngọ lại chính là vào hạ, hiện giờ Giáng Vân Viện này cũng hiện ra ưu điểm, gần thủy tạ, phong cảnh đặc sắc, mùa hạ nắng chói chang, lại có một cơn gió nhẹ thổi khắp nơi, so với nơi khác lộ ra một cỗ mát mẻ.

Lúc Ngọc Chiếu hồi phủ, hốc mắt đỏ bừng bước đi trống rỗng, dù sao cũng không thể gạt được ánh mắt của người có tâm, bị bà tử nhiều chuyện học đến chỗ Lâm thị, Lâm thị vốn đang tán gẫu với phu nhân nhị phòng và tam phòng, Kỷ thị và Chu thị thấy trên mặt Lâm thị không tốt, biết chuyện này bọn họ cũng không tiện nhúng tay vào, nên tìm cớ lui ra trước.

Lâm thị dẫn theo người đi đến Giáng Vân Viện.

Lúc đến sắc trời dần tối, Lâm thị thấy các nha hoàn trong viện Ngọc Chiếu tụ năm tụ ba thành một đám, lại chỉ đứng ở hành lang nhìn ngó xung quanh, không dám đẩy cửa đi vào.

Sai người hỏi các thị nữ trong Giáng Vân Viện đều nói đại cô nương sau khi hồi phủ liền đi ngủ.

Trong lòng Lâm thị dâng lên hồ nghi.

Sau khi hồi phủ bộ dạng lại như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng đến những chuyện khác.

Ma ma của Lâm thị nhịn không được, muốn vòng qua vài thị nữ đi qua đẩy cửa, bị thị nữ Giáng Vân Viện ngăn cản.

"Bà lén lút muốn làm cái gì?".

Ma ma của Lâm thị cười cứng ngắc: "Tất nhiên là đi vào thăm đại cô nương".

Triệu ma ma của Giáng Vân viện tức giận mắng nàng: "Cô nương ngủ ở bên trong, tay chân bà thô kệch, đẩy cửa làm cái gì?! Quấy rầy mộng đẹp của cô nương!".

Lời này khó nghe, Lâm thị càng cảm thấy khác thường, liền quát hỏi thị nữ Giáng Vân Viện: "Hôm nay ai đi đạo quán cùng đại cô nương? Ra đây nói một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa về đến lại lập tức đi ngủ?".

Đây là một mực khẳng định xảy ra chuyện, hận không thể đem toàn bộ bô phân đều giữ lại.

Triệu ma ma nghe xong cắn răng một cái, tức giận nói: "Phu nhân sợ là hiểu lầm, đang yên đang lành nhiều hộ vệ thị nữ như vậy, đại cô nương có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ là xưa nay thân thể đại cô nương kém một chút, lại ham chơi đi ra ngoài chơi cả ngày, trở về mệt mỏi nên đi ngủ...".

"Hử! Ngươi là một lão bà tử! Nói chuyện với đương gia chủ mẫu như thế nào?! Ỷ là người trong viện đại cô nương, cũng không để Hầu phu nhân vào mắt? Phu nhân nghe đại cô nương xảy ra chuyện, thiện ý đến đây thăm đại cô nương, ngươi là cái đồ lòng dạ hiểm độc lương tâm thối nát!".

Triệu ma ma hầu hạ Ngọc Chiếu hơn mười năm, tận tâm tận lực, một đám nha hoàn trong viện đều là một tay bà chỉ dạy, từ trước đến nay đối với bà tôn trọng biết bao nhiêu, cho dù là Ngọc Chiếu cũng đối xử với bà cực tốt, chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy?.

Vả lại còn là một ma ma ngoài viện!.

Nhất thời trên mặt Triệu ma ma trắng mét một trận.

Các tiểu nha hoàn trong Giáng Vân Viện nghe xong, càng thêm tức giận, Trụy Nhi sằng sặc một tiếng lập tức qua đây: "Là nô tỳ đi đạo quán với đại cô nương, nô tỳ đi theo cô nương suốt đoạn đường, còn có hộ vệ hộ tống cô nương, làm sao có thể xảy ra chuyện? Phu nhân đa nghi rồi!".

Lời này là Trụy Nhi vừa trở về đã thương lượng ra đối sách cùng đám người Triệu ma ma.

Chuyện cô nương bị Lương Vương chặn đường, tất nhiên không thể để lộ ra ngoài.

Thế đạo này chính là như vậy, cho dù kẻ xấu vẫn chưa thực hiện được ý đồ, thanh danh đại cô cương cũng bị hao tổn, huống chi kẻ xấu kia còn là thân vương đương triều, cho dù thật sự cáo trạng ra ngoài, thì có thể thế nào?.

Nếu như không có người hỏi đến đương nhiên là tốt nhất, còn nếu Hầu phu nhân nhân cơ hội này làm bại hoại thanh danh cô nương của mình, bọn họ sẽ một mực khẳng định chuyện gì cũng chưa phát sinh, cũng chỉ có thể như vậy.

Vốn Giáng Vân Viện và trong viện của Hầu phu nhân cũng không có quá nhiều xích mích, ban đầu vì chuyện của Ngụy Quốc Công mặc dù không hợp nhau, nhưng vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự.

Nào ngờ hôm nay Hầu phu nhân khí thế hùng hổ đến đây, ma ma trong phòng bà hung bạo muốn xông vào cũng không thấy bà ngăn cản, thì ra không phải vẫn luôn bình an vô sự! Mà là Hầu phu nhân tìm không ra sai sót trong viện bọn họ, hiện giờ là sói đói ngửi thấy một chút mùi máu tươi, nên muốn đến đây cắn xé?.

Phi! Sao Hầu phu nhân dám?.

"Ta làm mẫu thân còn không được vào viện của nữ nhi sao? Ngược lại ta muốn nhìn xem, đám nô tài ăn cây táo rào cây sung các ngươi, là đang che giấu cái gì!"

Lâm thị tâm cơ cỡ nào, làm sao nhìn không ra sự né tránh và chột dạ trong ánh mắt Trụy Nhi, nhất thời kêu ma ma thô sử đi theo muốn trực tiếp đẩy cửa. Thị nữ của Ngọc Chiếu bên này đều là do tiểu thư yêu kiều nuôi dưỡng, dáng vẻ thêu thùa may vá thì có, nhưng thật sự đánh nhau cũng không phải đối thủ của người ta.

Người hai phe kéo xé nhau, dưới hỗn loạn, cuối cùng cửa bị từ bên ngoài đẩy ra.

Lâm thị vừa vào cửa, nhìn quanh bốn phía, thấy trong rèm trên giường thấp thoáng một bóng người, tóc xõa ra ngơ ngác ngồi đó, quệt nước mắt mà khóc.

Lâm thị đi qua vén rèm lên, mắt đầy từ ái, ánh mắt chạm đến hốc mắt sưng đỏ rõ ràng của Ngọc Chiếu, cùng với bộ dạng sa sút thất thần, nhất thời hít một hơi khí lạnh: "Đại cô nương đây là làm sao vậy? Chịu oan ức gì? Mau nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ làm chủ cho con".

Nói xong muốn mở cổ áo của Ngọc Chiếu ra xem.

Ngọc Chiếu hất bàn tay lạnh lẽo như độc xà của Lâm thị ra, ngơ ngác nói: "Bỏ tay bà ra! Đừng đụng vào ta!".

Nói xong nàng đi giày tơ tằm kích động chạy ra ngoài, vừa rồi nàng bị mộng kinh hách sợ đến hoảng loạn, trong đầu trống rỗng, suýt chút nữa bệnh tim tái phát, hiện giờ làm sao còn tâm tình cố kỵ những tâm tư đó của Lâm thị?.

Nàng một lòng một dạ chỉ muốn làm một chuyện.

Tay chân Ngọc Chiếu như nhũn ra, hoảng loạn kéo rèm châu đi ra ngoài liền nhìn thấy một trận trò hề bên ngoài phòng, thấy đầu tóc hai người Tuyết Nhạn Tuyết Liễu đều rối loạn, trên mặt Trụy Nhi còn có mấy vết máu không biết bị bà tử nào cào ra.

Mấy thị nữ hoang mang lo sợ nhìn thấy Ngọc Chiếu, nhao nhao gào khóc nói: "Cô nương!".

Trước nay Ngọc Chiếu không nỡ mắng thị nữ của mình một tiếng, hiện giờ thấy thị nữ của mình bị người ta đối xử như vậy, nhất thời tức giận, mắt đỏ ngầu, giờ phút này nàng vô cùng hối hận chính mình tùy ý làm bậy, khiến cho thị nữ của mình cũng bị mình liên lụy.

Nàng thật sự quá ngu xuẩn, ông trời cũng nhìn không nổi...

"Kẻ nào cho các ngươi lá gan? Dám đến phòng ta la lối đánh người? Dám động thủ đánh nha hoàn của ta?!".

Ánh mắt mấy bà tử quái dị dừng ở trên người Ngọc Chiếu, giống như nàng thật sự phạm phải chuyện bẩn thỉu kinh khủng gì đó.

"Lập tức cút ra ngoài cho ta! Một đám tiện tỳ không biết trên dưới! Ngày mai lập tức bán tất cả các ngươi đi!".

Ngọc Chiếu cầm bình sứ trắng trên bàn, nện về phía một bà tử thô sử da ngăm đen trong đó.

Vừa rồi chính là người này động thủ hung ác nhất!.

Thành Hầu rời quan thự mới vừa hồi phủ, Lâm thị tức khắc phái gã sai vặt đi qua nói chuyện hôm nay với hắn, hắn nghe tin vội chạy tới đưa mắt thì nhìn thấy một màn này.

Tiếng đồ sứ vỡ vụn rơi xuống, đúng lúc nhưng lại không khéo, tay Ngọc Chiếu không còn sức lực nên không ném được xa, rơi xuống đúng ngay bên chân Thành Hầu, vỡ vụn trên mặt đất.

Thành Hầu nổi lên lửa giận, chỉ cảm thấy nha đầu này là ỷ vào cữu cữu của mình trở về mới dám vô pháp vô thiên như vậy.

"Ngươi còn có nửa phần dáng vẻ cô nương gia sao? Ngươi nói chuyện với mẫu thân ngươi như thế nào?! Hô đánh hô giết còn ra thể thống gì!".

Lâm thị ở bên cạnh lắc đầu: "Ta không sao, chuyện của đại cô nương, Hầu gia ngài nhất định phải hỏi cho rõ, kinh thành này mắt tạp, nếu là...".

Ý trong lời nói còn chưa hết, cũng đủ khiến Thành Hầu nhíu mày.

Ngọc Chiếu sớm đã không còn kỳ vọng vào người phụ thân này, chẳng qua làm sao nàng cũng chưa từng nghĩ tới, không nói tới chuyện hôm nay mình bị khinh bạc, thế nhưng phụ thân không hỏi mình một tiếng, không hỏi vì sao mình khóc, mà là nghe Lâm thị kia châm ngòi thổi gió, đổ thêm dầu vào lửa.

Vốn tưởng rằng hồi phủ sẽ có thể tránh được tâm tình hoảng loạn, lại không ngờ là hoàn toàn ngược lại! Trong phủ đúng là cuồng phong bão táp, toàn bộ thổi tới trên người mình, đám người này còn muốn cướp đi ô che mưa của nàng!.

Không nhận được chút sự quan tâm nào của phụ thân, nàng sinh ra cảm giác xót xa, chất vấn Thành Hầu: "Người biết ta làm sai cái gì sao? Cũng không hỏi ta một tiếng đã mắng ta như vậy?".

Cho dù nàng có sai, nhưng trong chuyện này cũng không hề sai.

Ngọc Chiếu chỉ vào Lâm thị, hung tợn nói: "Còn nữa, bà ta không phải mẹ của ta! Mẹ của ta vĩnh viễn chỉ có một! Mẹ của ta sẽ không châm ngòi thổi gió, khẩu Phật tâm xà, sẽ không phái người hung bạo xông vào viện của ta, nóng lòng mong ta đi chết! Cũng bởi vì mẹ của ta đã chết, các người mới cùng nhau đến ức hiếp ta!".

Thành Kiệu nghe xong trong lòng bi thương, suýt nữa rơi lệ, nhưng lại bị hắn đè nén xuống, hắn vẫn cố chấp nói: "Ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay ngươi ở trong đạo quán đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, nghe nói ngày ngày ngươi đi Tử Dương quán, rốt cuộc là đi làm gì? Nếu ngươi không trả lời, đừng nghĩ bước ra khỏi cửa phủ một bước".

Ngọc Chiếu lướt qua ánh mắt lơ đễnh của Lâm thị, nhất thời trong lòng liền rõ ràng.

Trong lòng nàng lạnh lẽo, cảm giác này khác với cảm giác bệnh tim trước đây, nhưng khiến nàng càng thêm khó chịu, giống như một con dao từng chút từng chút rạch lên trái tim non nớt nhất của nàng, nhất định phải rạch đến chảy máu.

Nàng nuốt nước mắt, cười lạnh: "Ta không biết người nghe từ miệng tiện nhân nào...Tất cả chuyện xảy ra hôm nay đều có lý do, nhưng cũng không liên quan đến những thứ này, nếu các người nhất định phải ép hỏi, vậy ta cũng không có gì phải giấu diếm. Hôm nay Lương Vương say rượu, ở trong Tử Dương quán muốn làm nhục ta, may mắn được... may mắn được đạo trưởng trong đạo quán cứu...".

Ánh mắt Ngọc Chiếu đảo qua giữa Lâm thị và Thành Hầu, biểu tình Thành Hầu khó lường, Lâm thị thì một bộ dạng kinh hoảng, không thể tin được.

Nàng châm chọc cười cười: "Phu nhân, vừa rồi không phải hô đánh hô giết muốn giúp ta làm chủ sao? Phụ thân không phải là bộ dạng muốn trừng trị thủ phạm sao? Đã như vậy, vậy các người lập tức thay ta đánh trống, cáo trạng thân vương đương triều đi, nữ nhi ở đây tạ ơn hai người các người đã thay nữ nhi làm chủ".

Lâm thị không ngờ Ngọc Chiếu lại nói ra lời kinh người như vậy, nhất thời trên mặt tái mét một trận, trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong, bà có thể làm gì? Cũng không thể đi cáo trạng thân vương đương triều! Nhưng lại âm thầm phấn khích, vậy mà lại thật sự bị bà đoán trúng?.

Thành Hầu cũng không ngờ trong đó lại xảy ra một chuyện như vậy, cả người chấn động, hơi có chút hối hận vừa rồi chính mình nhục mạ nữ nhi, khóe môi hắn giật giật, nhưng muốn hắn bỏ sĩ diện xuống để xin lỗi Ngọc Chiếu, đây quả thực là không có khả năng.

"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Con nói rõ ràng với ta, nếu là Lương Vương... Lương Vương hắn...".

Thành Hầu nói không được nữa, vừa rồi Ngọc Chiếu cũng nói, Lương Vương điện hạ say rượu, nàng được đạo sĩ trong đạo quán cứu giúp.

Một khi đã như vậy, Lương Vương cũng chưa phạm phải sai lầm gì lớn, hắn có thể gây khó dễ cho Lương Vương như thế nào? Thật sự vì làm nhục không thành, cáo trạng thân vương đương triều sao?.

Đến lúc đó ngược lại đắc tội hoàng thân quốc thích, bại hoại thanh danh phủ đệ không nói, thanh danh Ngọc Chiếu chỉ sợ cũng hoàn toàn mất hết!.

Ngọc Chiếu vén rèm đi ra gian ngoài, hít hít mũi lạnh lùng nói: "Nhất định phải hỏi, hỏi xong các người cũng không có gan thay ta đòi lại công đạo".

Thành Hầu chỉ cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm thị thêu dệt chuyện, thấy Ngọc Chiếu muốn đi, vội hỏi: "Con còn muốn đi đâu? Xảy ra chuyện như vậy không ở trong phủ đợi còn chạy khắp nơi? Con yên tâm, phụ thân...".

Hắn muốn nói, mình sẽ đi Lương Vương phủ, đi chất vấn Lương Vương, muốn Lương Vương trả lại công đạo.

Lâm thị kéo tay áo hắn, gọi hắn: "Hầu gia...".

Thành Hầu đột nhiên nhớ tới, hôn sự của ấu tử ấu nữ phía sau mình còn chưa định ra, ngay cả trưởng nữ cũng vậy, vốn là bị từ hôn, việc này truyền ra ngoài ngày sau còn ai dám cưới?.

Con của mình thì thôi, nếu điệt nhi điệt nữ cách phòng của hắn cũng bị liên lụy, hắn phải đối mặt với nhị đệ và tam đệ như thế nào?.

Hắn cay đắng nuốt lời chưa ra khỏi miệng xuống.

Hiện giờ Ngọc Chiếu đã sớm không còn lòng dạ nào quan tâm những thứ này, nàng nóng lòng như lửa đốt, một lòng muốn chứng thực.

Hoảng hốt vội phái người đánh xe chạy đến phủ của cữu cữu, còn chưa vào phủ, ở cửa phủ đã nhìn thấy Giang Đô Vương vội chạy ra, chắc là nghe được tin của Ngọc Chiếu, vội chạy tới Hầu phủ.

Nhìn thấy cả người Ngọc Chiếu vẫn còn tốt, nhất thời Mục Tòng Hi thở phào nhẹ nhõm, lại thấy thần sắc nàng khó coi, mắt sưng đỏ, lập tức tức giận: "Đây là làm sao? Kế phụ của con lại dám đánh con! Thật là không được, Thành Kiệu này, thật sự là ăn gan hùm mật gấu hay sao?".

Bí mật, Mục Tòng Hi vẫn luôn gọi Thành Hầu là kế phụ.

Ngọc Chiếu không muốn lại sinh chuyện, liều mạng ngăn cản hắn.

"Cữu cữu, con có chuyện muốn nói với người...".

Mục Tòng Hi cũng có chuyện muốn hỏi, vừa rồi hắn nghe được một ít tin tức, lại không thể nói ở ngoài phủ, chỉ gọi Ngọc Chiếu vào phủ, đi đến thư phòng.

"Con nói thật cho ta biết, hôm nay ở Tử Dương quán đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?".

Chuyện xảy ra hôm nay ở Tử Dương quán, giống như là bị xóa sạch, không thể nào tra được.

Ngọc Chiếu gặp nhiều ác mộng như vậy, lại không thấy một chút tin tức nào có liên quan đến Mục Tòng Hi xuất hiện trong mộng, nàng bị Cố Thăng Ngọc Yên ức hiếp như vậy, thậm chí còn bị Ngụy Quốc Công tặng cho... hắn...

Vì sao cữu cữu cũng không đến cứu mình?.

Cái gì nàng cũng mặc kệ, chỉ kéo tay áo Giang Đô Vương, giống như vẫn còn u mê trong giấc mộng kia, hỏi hắn: "Cữu cữu, người có biết Hàm Chương không? Hàm Chương là ai?!".

Giang Đô Vương không nghe rõ, chỉ cho rằng nàng đang che giấu: "Đừng nói những chuyện khác với ta, ta hỏi con, hôm nay con phải giải thích rõ ràng cho ta... Nghe nói ngày ngày con chạy đi Tử Dương quán, cũng không dẫn theo thị nữ hộ vệ, có phải con coi trọng tiểu tử nào hay không, không dám nói sao? Con yên tâm, cữu cữu ta cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, nếu tiểu tử kia đáng tin cậy...".

Nói đến đây, Giang Đô Vương ngẩn ra, cả người chấn động.

"Con nói ai!?"

Hàm chương khả trinh, dĩ thời phát dã. Hoặc tòng vương sự, vô thành hữu chung (Trích "Kinh Dịch-Chu Dịch thượng kinh-Quẻ Khôn").

Cữu cữu quen thuộc với bệ hạ, tất nhiên là biết rõ.

Trong mắt Giang Đô Vương dâng lên vẻ nghiêm túc, nhìn nàng chằm chằm gằn từng tiếng, không giống như lúc trước vì muốn hù dọa nàng mà cố ý nghiêm mặt: "Làm sao con lại biết tên húy của bệ hạ?".

Ngọc Chiếu nghe xong trong mắt tối sầm, toàn thân không ngừng run rẩy.

Quả nhiên là như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy mình ở nhân gian thật là khổ sở, làm nhiều chuyện vì để tránh cơn ác mộng kia, cuối cùng lại đâm đầu vào đó.

Tại sao... Tại sao lại trêu ngươi người khác như vậy?.

Nàng không thể tránh khỏi mộng cảnh kia sao? Có phải nàng sắp chết hay không...

"Con đã gây họa, lần này con thật sự gây ra đại họa rồi...".

Nàng sớm phải biết thân phận đạo trưởng không đơn giản mới đúng.

Đạo trưởng dùng là mực tùng hương, mùi hương trên người hắn dễ ngửi, là bởi vì xông chính là Thụy Long Não, Minh Đình Hương, đồ chơi nhỏ tặng nàng tất cả đều làm từ cẩm thạch vô cùng quý hiếm, thậm chí nhẫn ngọc ban chỉ cũng có Long văn.

Hai ngày một lần, sáng sớm luôn đi vắng, thường là buổi trưa mới trở về.

Thiên tử cũng không phải cách hai ngày mới lâm triều sao...

Bây giờ nghĩ lại, từng chuyện từng chuyện rõ ràng như vậy, sợ là chính mình vẫn luôn mắt mù tai điếc, tình nguyện một bên bị che mắt, không muốn suy nghĩ quá nhiều, luôn cảm thấy bất luận hắn là ai cũng không cản trở được tình yêu của mình, là ai cũng không quan trọng.

Nàng sống như một kẻ ngốc.

Còn hắn thì sao? Tại sao hắn vẫn một mực không nói? Tại sao hắn luôn lừa dối mình?.

Chơi đùa mình như một kẻ ngốc, ngày ngày nhìn nàng vì thân phận bình thường của hắn mà quan tâm, nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng, nhìn nàng không dám nói cho người nhà biết, nhìn nàng tự cho là đúng nghĩ rằng thật sự đã lừa gạt hắn.

Đạo trưởng, không, Thánh thượng, Thánh thượng nhất định cảm thấy đùa giỡn nàng rất vui đi...

Hắn muốn lấy tất cả đau khổ đều để lại cho một mình nàng đối mặt, còn bản thân ở phía sau vui vẻ cười cợt sao?.

Tâm Ngọc Chiếu hoàn toàn lạnh đi.

Nàng bị gió thổi một hồi, tỉnh táo trở lại: "Con không muốn ở lại chỗ này, con không muốn trở về Hầu phủ, tất cả người ở đây đều lạnh nhạt bạc bẽo, thật là đáng sợ...".
Bình Luận (0)
Comment