Kim Chi Sủng Hậu

Chương 35

Ánh trăng ảm đạm, đèn đuốc trong Vương phủ lay động.

Bên ngoài thư phòng có đông đảo thị vệ đứng đợi, chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ra như tắm, thấy thị nữ trong thư phòng bưng khay đi ra, điểm tâm bên trên lại không vơi đi chút nào.

"Bên trong còn chưa nói chuyện xong sao?" Thị vệ Vương phủ lau mồ hôi, Vương gia từ xế chiều bắt đầu vào thư phòng mật đàm với cô nương, đã nói đến tối rồi, có thể nói chuyện chính sự gì với cô nương chứ?.

Mấy thị vệ chỉ cảm thấy chính là chuyện cô nương chịu uất ức ở Tín An Hầu phủ.

"Vẫn còn sớm lắm, cô nương đáng thương, gặp phải một người cha tệ bạc như vậy, nửa điểm cũng không thương khuê nữ của mình, một tia ý thức cũng chỉ nghĩ đến mấy người sau này mình sinh ra...".

Không khí oi bức, lại nói đến bên trong thư phòng, Ngọc Chiếu đang được Giang Đô Vương dạy viết thư.

Là thư gì? Tất nhiên là thư đoạn tuyệt.

Mục Tòng Hi xoa ấn đường, cho tới bây giờ vẻ mặt vẫn là không thể tin được.

Trách không được mình ngày ngày tìm không thấy bệ hạ, thì ra là chạy tới trong đạo quán vụng trộm cùng cháu gái của mình?.

Còn mỗi ngày hạ triều liền đi đến trong đạo quán chờ đợi? Bệ hạ sao lại không để ý lễ tiết liêm sỉ như vậy chứ?!.

Mục Tòng Hi vẫn bán tín bán nghi.

Dù có tức giận cũng phải nghĩ biện pháp giúp cháu gái chọc thủng trời giải quyết cục diện rối rắm này, hắn liên tưởng đến chuyện mấy ngày trước, lập tức có chủ ý.

"Con lại viết tuổi con còn nhỏ, trẻ người non dạ, bị người ta từ hôn nhất thời đầu óc không tỉnh táo, không vượt qua được chuyện này, làm ra chuyện hồ đồ như vậy, bây giờ mới tỉnh ngộ lại".

Mục Tòng Hi là nam tử, tất nhiên biết nam tử sợ nhất nghe được lời gì, lời này vừa nói ra, nếu thật sự độ.ng tì.nh, nhất định càng thêm tức giận, có chút cốt khí cũng đều tan.

Địa vị bệ hạ có thể chịu đựng được điều này sao?.

Giang Đô Vương đọc một câu, Ngọc Chiếu viết một câu, hiện giờ nàng đều là vô tri vô giác, hối hận thống khổ, tâm sự tràn ngập cả người nàng.

Từ chuyện Lâm thị dẫn người xông vào viện của mình, đến phụ thân tâm tâm niệm niệm lại biến thành kế phụ, hiện giờ đạo trưởng mình thật lòng thích lại triệt để lừa gạt mình từ đầu đến cuối!.

Ngay cả hít thở Ngọc Chiếu cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Mục Tòng Hi thấy sắc mặt nàng tái nhợt, một bộ dạng không còn luyến tiếc thứ gì, cho rằng là bị dọa sợ, an ủi nói: "Con cũng đừng hoảng hốt, nếu là Thánh thượng, ngược lại còn dễ giải quyết, con không gặp mặt ngài ấy nữa là được".

Mục Tòng Hi sờ cằm như có điều suy nghĩ, nhớ đến thánh chỉ tứ hôn mấy ngày trước hắn mới cầu, hắn suy đoán khi đó Triệu Huyền còn chưa biết rõ thân phận của Bảo nhi, hiện giờ cũng không chắc đã biết hay chưa.

Cháu gái nhà mình to gan làm bậy Mục Tòng Hi biết rõ nhất, ai trêu chọc ai thật đúng là khó nói.

Trên mặt hắn thậm chí hiện lên tia châm chọc nói, nội tâm không tin bệ hạ sẽ coi trọng Bảo nhi, chỉ sợ là thấy tính tình này của Bảo nhi cảm thấy có vài phần tò mò mà thôi.

"Thánh thượng người này ta là có vài phần hiểu biết, trời sinh nghiêm minh thủ lễ, sẽ không làm ra chuyện cường đoạt, trong thư chỉ cần con nói rõ ràng với ngài ấy, chắc chắn ngài ấy sẽ không cưỡng cầu. Nói đến cũng là buồn cười, nếu bệ hạ biết ta là cữu cữu của con, chỉ hận không thể đi đường vòng, lần trước còn dung túng triều thần gây sức ép với ta, gặp mặt lại là một bộ dạng cổ hủ, nhìn ai cũng cảm thấy phó.ng đã.ng, hàng năm trong triều đâu đâu cũng có quan viên bị giáng chức bởi vì lập thân bất chính, bệ hạ là hận mọi người không thể đều thanh tâm quả dục như ngài ấy".

Mục Tòng Hi nhếch miệng cười, "Làm ra loại chuyện này, hôm nay ngài ấy chỉ sợ gặp ta cũng không còn thể diện!".

Ngọc Chiếu cũng không muốn nghe cữu cữu nói những lời này, hiện giờ nàng không muốn nghe bất cứ chuyện gì về người nọ.

"Cữu cữu, sau đó thì sao? Còn phải viết thế nào nữa?".

Mục Tòng Hi hồ nghi nhìn về phía Ngọc Chiếu: "Hai người các con có làm ra chuyện gì quá giới hạn không?".

Ngọc Chiếu làm sao dám nói, chỉ gạt hắn: "Chỉ nắm tay, ôm, ôm một chút...".

"Nắm tay?! Ôm?! Mấy tháng không gặp ta thấy con là muốn phản rồi! Hôm nay ngoại tổ mẫu con không có ở đây, ta thật sự đánh con xem con trốn ở đâu!". Mục Tòng Hi trừng mắt, hung hăng vỗ bàn, gầm lên.

Ngọc Chiếu lui về phía sau hai bước, đôi mắt lập tức chứa đầy hai bao nước mắt.

Mục Tòng Hi lập tức sợ, sợ ầm ĩ đến lỗ tai của mình.

Nói: "Con nhận thức đúng là Thánh thượng sao? Tính tình của ngài ấy há có thể làm ra chuyện như vậy?! Ngày mai con cứ dẫn ta đi xem, ta nghe con nói, sao lại cảm thấy không giống với Thánh thượng? Chẳng lẽ là tên giống nhau mà thôi. Đạo sĩ nào dám ỷ có vài phần tư sắc muốn lừa gạt con, bổn vương muốn đi làm thịt hắn!".

Mục Tòng Hi dứt lời rút trường kiếm bên hông ra.

Ngọc Chiếu sẽ không hoài nghi giấc mơ của mình, biết mười phần mười người kia tuyệt đối chính là Hoàng đế không sai được, nàng càng không muốn người nọ chết đi, thầm nghĩ mình tránh đi là được, từ nay về sau không còn liên quan gì với trong kinh nữa.

Nàng chủ động nhận sai: "Là con chủ động... Người muốn đánh muốn giết cứ nhắm vào con đi, con cũng không muốn như vậy, con vốn là ôm một tấm chân tình đi, ngài ấy đối với con cũng không tệ, càng không làm ra chuyện gì quá giới hạn, lúc ấy con thậm chí còn muốn để hai người các người gặp mặt nhau".

Nói đến đây, Ngọc Chiếu lại cảm thấy lo lắng. Ngày hôm nay, biến cố lại xảy ra nhiều như vậy, khiến tất cả tính toán của nàng đều không còn nữa, thống khổ tuyệt vọng trong mơ khiến nàng hoảng sợ, thậm chí nàng không còn tâm tư để suy nghĩ về con đường sau này nữa.

Ngọc Chiếu hoàn toàn không muốn gây chuyện, đồ người nọ cho nàng, duy nhất có thể đại biểu thân phận phỏng chừng cũng chỉ có miếng ngọc ban chỉ này.

Miệng túi thơm vô cùng nhỏ, bình thường còn dùng sợi tơ cột lại, nàng nóng vội giật đứt sợi tơ, không mở được miệng túi, chỉ có một khe hở nho nhỏ, Ngọc Chiếu mất rất lâu mới lấy ra được.

Ngọc ban chỉ trắng tinh khiết, chạm vào ấm áp, giống như còn mang theo nhiệt độ của người nọ.

Ngọc Chiếu mất mát đặt ngọc ban chỉ trên bức thư, đồng thời đưa cho Giang Đô Vương.

Hai người bọn họ coi như là hữu duyên vô phận đi.

Mục Tòng Hi chỉ cảm thấy tâm tình Bảo nhi quái dị, bị chuyện ly kỳ này kinh hãi nên không suy nghĩ nhiều.

Sau khi thấy ngọc ban chỉ càng khẳng định thân phận người nọ, bởi vậy đối với ý nghĩ này của nàng cũng có phần tán thành, trêu chọc Thánh thượng, Thánh thượng không trách tội, chỉ sợ ngày sau Bảo nhi cũng khó có thể sống yên ổn ở kinh thành.

Lúc này rời đi vừa đúng lúc, vốn là cũng nên đi rồi.

"Gần đây ta bận nhiều chuyện, không thể bận tâm đến con, Tín An Hầu phủ chung quy cũng không phải là nơi yên ổn. Ngày mai con sẽ theo hộ vệ đi thôi, thị nữ ở lại trong kinh một đoạn thời gian, qua vài ngày nữa sẽ để thị nữ của con tự đưa thư cho vị kia, đối với người khác chỉ nói là trở về dưỡng bệnh, những chuyện khác con không cần quan tâm".

Nắm bắt được lòng người này, trước nay tiểu Giang Đô Vương luôn tự có kế hoạch cho mình, trước tiên giấu tin tức người đã rời đi, chờ bệ hạ biết được, cũng đã muộn.

Hắn đây là đang đánh cuộc tình cảm của vị kia đối với Bảo nhi đến tột cùng là bao nhiêu, nơi nào trong thiên hạ không phải là đất của vua, nếu Triệu Huyền quyết tâm muốn tìm ra Ngọc Chiếu, phiến Đại Tề này sẽ không có chỗ nào là nơi dung thân của nàng, cho dù chính mình ngăn cản, cũng không ngăn được hoàng quyền.

Bệ hạ nguyện ý điều động binh lực như vậy sao?.

Đương nhiên sẽ không, như vậy sẽ không phải là bệ hạ...

Ngọc Chiếu nghe xong, dùng sức nắm lấy làn váy dưới thân.

Lại nói tiếp, người nọ còn là người đầu tiên nàng thật lòng thích.

Đối với nàng cũng không tệ, đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi.

Trách nàng sợ chết.

Được rồi, dễ hợp dễ tan, hy vọng nàng ngủ một giấc thì sẽ quên hết sạch sẽ.

***

"Cô nương! Cô nương! Thức dậy đi!".

Trời còn chưa sáng, Ngọc Chiếu đã bị Trụy Nhi nhỏ giọng đánh thức.

Mục Tòng Hi đứng bên ngoài, một thân hắc y, nhíu mày.

Vị kia... ngay cả ám vệ cũng phái tới.

Mục Tòng Hi cách cửa sổ, nói với Ngọc Chiếu đang buồn ngủ: "Ngoài phủ có ám vệ, cách khá xa ta cũng không thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu tên. Con đoán bệ hạ có ý gì? Nếu thật sự đến để theo dõi chúng ta? Cách xa như vậy thì có thể thấy được cái gì?".

Đầu óc Ngọc Chiếu bị tình ái dìm đắm rốt cuộc cũng tỉnh lại, nàng suy đoán: "Có lẽ là vẫn chưa biết con đã đoán được thân phận của bệ hạ, ngài ấy che giấu thân phận nghiêm ngặt như vậy, nửa điểm không lọt, làm sao dám tới gần để cho người biết?".

Mục Tòng Hi tán thưởng nhìn nàng một cái: "Vậy bệ hạ lại phái người canh chừng như vậy, phỏng chừng là chuyện của cháu gái ta, khiến ngài ấy ngủ không yên".

Ngọc Chiếu suy nghĩ một chút, biết ý tứ của cữu cữu: "Hôm nay là thời cơ, thừa dịp bọn họ không dám tới gần...".

"Đám ám vệ này ta quen biết, tên là Mai Hoa Vệ, ta có cách lừa gạt bọn họ, con cũng đừng thu dọn gì, chỉ thay y phục tỳ nữ, giấy thông hành đã chuẩn bị xong, lập tức đi!".

***

Hôm sau lâm triều, trong triều đã lâu không thấy Lương Vương, nói là cáo bệnh, từ chức trên người, Hoàng đế lại lập tức phê chuẩn.

Trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, từ lúc cung biến mấy năm trước đến nay, hoàng tộc có thể may mắn sống sót đều mang theo sự nơm nớp lo sợ mà sống.

Bệ hạ lên ngôi đã hai mươi năm, ngoại trừ cung biến năm đó, phế truất ban chết cho rất nhiều hoàng tộc, mấy năm nay đối với hoàng thân quốc thích ngược lại có rất nhiều hậu thưởng, cũng không phải là bậc quân vương quá khắc khe hẹp hòi toan tính.

Mấy vị hoàng tộc thân vương lúc này mới lại nở mày nở mặt.

Hiện giờ chuyện vị Lương Vương này cáo bệnh vừa xảy ra, Thánh thượng hỏi cũng không hỏi một tiếng về bệnh của huynh trưởng, cho dù là làm bộ cũng được, không ngờ lại trực tiếp phê chuẩn, lập tức sai người bổ sung vị trí trong tay Lương Vương.

Thành Hầu xếp hàng trong triều vẫn cúi đầu im lặng không nói gì tất nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng chuyện này có liên quan đến chuyện trong đạo quán hôm qua của trưởng nữ, chỉ cho rằng là chuyện bên lề, Lương Vương làm xằng làm bậy không phải mới ngày một ngày hai, hắn ngã xuống chỉ là chuyện không sớm thì muộn.

Chẳng qua là trùng hợp như vậy, hôm qua trưởng nữ mới khóc lóc cáo trạng, hôm nay Lương Vương lại...

Trên mặt Thành Hầu không khỏi bất ngờ, Lương Vương xui xẻo khiến hắn có vài phần vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu lén nhìn đế vương trên long ỷ, cái nhìn này suýt nữa dọa hắn toát mồ hôi lạnh.

Không biết từ khi nào, Hoàng đế trầm mặc nhìn về phương hướng của mình, mắt khẽ nhắm lại, không thấy rõ cảm xúc, chỉ cảm thấy hiện ra lãnh ý.

Thành Hầu nhất thời kinh hồn bạt vía, lập tức nhớ lại mấy ngày gần đây có phạm sai lầm gì không? Có hành động thiên vị nào không? Có thể bị người ta hạch tội hay không?.

Loại kinh hồn bạt vía này kéo dài đến khi bãi triều, thấy Giang Đô Vương bị lưu lại một mình để nói chuyện ở Tử Thần điện, trong lòng Thành Hầu không khỏi suy đoán, hôm qua trưởng nữ chạy ra khỏi phủ đi đến quý phủ của cữu cữu nàng, đến giờ vẫn chưa về, chẳng lẽ là Mục Tòng Hi cáo trạng Lương Vương điện hạ? Thuận tiện cũng đem mình hạch tội chung?.

Khi nào thì cáo trạng? Tốc độ này không khỏi cũng quá nhanh đi...

Hắn cố ý đi cuối, tới gần Giang Đô Vương dò hỏi hắn: "Vương gia có biết bệ hạ muốn tìm Vương gia vì chuyện gì không? Có phải là chuyện của Lương Vương không?".

Người trong triều thấy vậy đều dây dưa không có ý định lui xuống nhanh như vậy, nâng lỗ tai lên nghe lén.

Giang Đô Vương thấy vậy mắt cũng không nâng lên, chỉ làm bộ như không nghe thấy.

Thành Hầu có chút tiến thoái lưỡng nan, trực giác mách bảo lát nữa Giang Đô Vương đi vào nhất định sẽ làm cho hắn sáng mắt, hắn ngượng ngùng cười, giống như từ phụ: "Chuyện hôm qua của trưởng nữ, nhờ Vương gia dàn xếp...".

Giang Đô Vương thấy thế phốc một tiếng bật cười, "Chuyện của Lương Vương, cũng không phải ta dàn xếp".

Thấy đồng liêu nhao nhao che miệng dưới ông tay áo, thậm chí có kẻ biết chuyện còn giải thích mối quan hệ không muốn người khác biết giữa hai người cho kẻ không biết, Thành Hầu chỉ cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, lấy tay áo che nửa mặt, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Nếu đứa nhỏ kia không có việc gì, bảo nó sớm ngày hồi phủ, phụ thân tổ mẫu còn ở đây, nào có đạo lý đến phủ cữu cữu ở, đúng không? Vương gia?".

Giang Đô Vương vẩy vẩy ống tay áo không thoải mái trên người, không có tâm tư tranh luận với người ngu xuẩn như heo chó này.

Ý định đi thẳng, Thành Hầu nhịn không được lui về phía sau hai bước.

Mục Tòng Hi thấy vậy mặt mày giật giật: "Hầu gia đây là tới tung hứng? Đây là trong triều, còn sợ bổn Vương động thủ sao?".

Triều thần chung quanh sớm đã biết ân oán của cặp đôi này, trước kia thấy Tín An Hầu lúc nào cũng là dáng vẻ lão thần tất cả mọi việc khắp nơi đều nằm trong dự liệu của hắn, hiện giờ nhìn thấy Giang Đô Vương giống như chuột thấy mèo, thế nhưng khiếp đảm đến mức này, không khỏi cười ra tiếng.

Giang Đô Vương nói cười như thân thiện, nhìn phong thái sáng sủa, từ hậu điện đi về phía Tử Thần điện, lại còn nhớ rõ quay đầu lại cao giọng mắng hắn, nhân sinh tốt đẹp, mắng người đều khiến người ta nhịn không được vừa sợ vừa tức.

"Thứ ngu xuẩn tâm can thối nát, cấu kết với độc phụ nhà ngươi làm chuyện xấu xa, ra ngoài thì sợ sệt luồng cúi người khác. Ngươi cứ chờ đi, hôm nay bổn Vương không rảnh trừng trị các ngươi, đi mà đếm trên đầu ngón tay xem còn được mấy ngày tốt lành".

***

"Bệ hạ, Giang Đô Vương đã đến". Nội thị bên ngoài bẩm báo.

Triệu Huyền đang đùa nghịch một con vẹt lông xanh, tâm tư giống như không ở đây, nghe vậy nhướng mày nói: "Gọi hắn vào".

Con vẹt lông xanh không ngừng hét lên trong miệng: "Bệ hạ! Giang Đô Vương đã đến! Giang Đô Vương đã đến!".

"Giang Đô Vương đã đến!".

Lát sau nội thị hai bên cửa điện vén rèm lên, Giang Đô Vương cất bước đi vào trong điện.

Hắn vừa vào cửa liền cúi đầu thỉnh an Triệu Huyền, nửa điểm cũng không lộ ra thần sắc quen thuộc, chỉ vì như vậy, mới khiến người ta đoán không ra tâm tư.

Con vẹt ồn ào kia lại bắt đầu kêu lên, lúc này học theo giọng điệu của Triệu Huyền, lạnh lùng nói: "Gọi hắn vào! Gọi hắn vào!".

Triệu Huyền vỗ lên lồng chim trước mặt, con chim nhỏ giống như có linh tính, dường như biết Thánh thượng bị nó ầm ĩ đến không kiên nhẫn, không dám tiếp tục kêu nữa.

Tràng diện cuối cùng yên tĩnh lại, không còn tiếng chim ở giữa hòa hoãn bầu không khí, hai người nhìn nhau không nói gì, cũng không biết phải nói gì.

Trong phòng vắng vẻ chỉ nghe thấy thanh âm ôn hòa của Triệu Huyền.

"Mau ban ghế ngồi cho Giang Đô Vương".

Lý Cận Lân vội sai hai tiểu nội thị đem một cái ghế gỗ tử đàn tới, Giang Đô Vương không ngồi, nói: "Thần không dám, mới phạm tội trong quân, hiện giờ trên người vẫn còn mang tội, thần vẫn nên đứng đi".

Trên mặt Triệu Huyền ôn hòa, nửa điểm cũng không giống với lần gặp trước, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.

Mặt hắn chứa ý cười, đôi mắt thâm trầm, nói với Mục Tòng Hi: "Trong cung mới có được một con vẹt, hiểu tính người, rất hoạt bát, nghe nói năm xưa Tòng Hi rất thích nuôi con vật này".

Nói xong không đợi Mục Tòng Hi lên tiếng, vẫy tay nói với nội thị bên cạnh: "Chờ Giang Đô Vương xuất cung, đem về cho hắn".

Nội thị vội tiến lên tiếp nhận lồng chim vàng trong tay Hoàng đế, thật cẩn thận đem đến trước mặt Giang Đô Vương, còn thân thiết đưa cho Giang Đô Vương một đĩa hạt dưa.

Khi còn nhỏ Mục Tòng Hi rất thích đùa nghịch chim, về sau nhiều chuyện vụn vặt, nuôi mấy con lại lần lượt chết hết, hắn liền thu tính khí, nghiêm chỉnh lại.

Cho dù biết tâm tư bệ hạ không trong sáng, thân là điểu nô hắn cũng nhịn không được đưa tay vào trong lồng trêu chọc nó, trong tay cầm một nắm hạt dưa, con chim kia sẽ chạy tới mổ tách vỏ mà ăn.

Giang Đô Vương híp mắt, thật là hưởng thụ.

Hắn vừa mới vào cửa đã nhìn thấy một con chó màu vàng ngủ bên chân Hoàng đế, béo tròn mập mạp, màu lông rất đẹp, nhìn thấy thì vui mừng, lập tức vờ vịt nói: "Chim quý như vậy hay là bệ hạ tự giữ lại đi, không bằng đem con chó mập mạp bên chân ban cho thần. Thần là một kẻ thô kệch, nuôi chó là được".

Triệu Huyền rủ mắt nhìn con chó con đang nằm nghiêng bụng ngủ bên chân.

Nào có nửa điểm gì cảnh giác với người lạ?.

"Cái khác đều được, con này thì không được, nếu khanh thích, vậy đi khuyển viên chọn mấy con là được, những con kia thể chất tráng kiện, cũng có thể săn thú".

Lý Cận Lân cười nói: "Đây chính là tình yêu trong lòng bệ hạ".

Nói xong trong miệng chậc chậc chậc trêu chọc con chó kia, con chó nhỏ lật bụng, lại ngủ thiếp đi, căn bản không để ý tới hắn.

Mục Tòng Hi thấy thế bật cười không nể mặt.

Bầu không khí trong điện ngược lại đã lâu không thoải mái như vậy.

Trong lúc hắn trêu chọc con vẹt, Hoàng đế giữ hắn ở lại dùng bữa, Mục Tòng Hi cười đồng ý, mặt không biến sắc, bộ dạng chuyện gì cũng không biết, e sợ bị người ở trên phát hiện sơ hở.

Dù sao chuyện đêm qua hắn dẫn ám vệ đi, đến bây giờ vẫn còn chột dạ.

Trong bữa tiệc, Hoàng đế nói: "Nghe nói mấy ngày gần đây Tòng Hi tìm trẫm sao? Đúng lúc hôm nay trẫm rảnh rỗi, ngày mai hưu triều, lại muốn đi thanh tu, nếu khanh có việc thì đến đạo quán tìm trẫm".

Mục Tòng Hi khó hiểu cho nên chỉ có thể đáp một tiếng, sau đó phát hiện không đúng, lập tức giả vờ hỏi hắn: "Đạo quán trong kinh này rất nhiều, đi nơi nào tìm Thánh thượng?".

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia sắc bén trong mắt lưu chuyển, yên tĩnh một lát, đối với nguyên nhân trong này lòng dạ đều biết rõ.

Sau lưng Mục Tòng Hi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, lão hồ ly tâm kế nhiều giảo hoạt.

Triệu Huyền thấy bộ dạng này của Mục Tòng Hi, tiếng trống cảnh báo trong lòng sớm vang lên.

Hắn không ngờ cuộc đời này mình lại phải đối mặt với Giang Đô Vương nói ra chuyện như vậy, thật sự khiến hắn xấu hổ mở miệng.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, bàn tay có chút nóng lên: "Nghe nói đêm qua cháu gái của khanh đi đến phủ của ngươi sao?".

Vẻ mặt Giang Đô Vương làm như suy nghĩ viễn vong, tiếc hận đau lòng, cố nói phải trái với hắn: "A? Thánh thượng nói nó sao, phiền ngài còn nhớ rõ chuyện thần nói lần trước. Đúng vậy, đứa nhỏ kia vừa mới mười bảy tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy đã bị Ngụy Quốc Công lớn hơn nó mấy tuổi từ hôn, chuyện hôn sự kia là được định ra lúc cháu gái của thần còn chưa ra đời, từ nhỏ đã trông mong gả cho Ngụy Quốc Công, ngài nói đây thật sự là gia môn bất hạnh, bộ dạng cháu gái kia của thần đúng là không có tiền đồ, sau khi bị từ hôn thì tìm chết chán sống, nghĩ không thông nên chuyện gì cũng làm ra được, thần là bị phiền không chịu nổi nữa, không muốn quản rồi...".

Mắt Triệu Huyền lộ tia sắc bén, thật sự không muốn nghe tiếp: "Đủ rồi!"

Vẻ mặt Mục Tòng Hi kinh nghi nhìn Triệu Huyền.

"Chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không cần che giấu nữa, chuyện của trẫm cùng Bảo nhi...Trẫm với nàng sớm đã định ra chung thân với nhau, khanh là cữu phụ của nàng, chuyện liên quan đến hôn sự của hai người chúng ta, hôm nay tuyên khanh vào cung, chính là thông báo cho khanh một tiếng, đừng nói không có báo trước cho khanh biết".

Ngón tay Triệu Huyền đặt lên môi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Bên Bảo nhi còn không biết, đúng rồi, khanh không nói cho nàng biết chứ...".

Mục Tòng Hi sượng lại, cảm thấy người này thật sự là đồ vô liêm sỉ!.

Làm ra chuyện như vậy, là người khác đều phải sinh lòng xấu hổ đối với cữu cữu cùng tuổi với mình như hắn.

Nhưng Triệu Huyền vẫn là một bộ dạng đường hoàng, giống như chỉ cần hắn tỏ ra không có việc gì, thì xấu hổ sẽ là những người khác.

"Bệ hạ đang nói cái gì thần thật sự nghe không hiểu, bệ hạ cùng tuổi với thần, tuổi tác như vậy cùng với cháu gái còn nhỏ kia của thần, hai người các người...thật là không hợp...".

Còn nhẹ nhàng nói ngươi coi trọng cháu gái của ta, loại lời này cũng có thể nói ra miệng?!.

Bây giờ là muốn tự đánh vào mặt mình, sỉ diện rơi xuống đất còn không có ý định nhặt lên sao?.

"Hợp hay không cũng chỉ có chính chúng ta rõ ràng nhất, trẫm cảm thấy hợp, Bảo nhi cũng cảm thấy hợp, chẳng lẽ Giang Đô Vương muốn làm kẻ ác đánh uyên ương hay sao?" Tính Triệu Huyền nhẫn nại, khuyên bản thân giờ phút này không thể nổi giận với Mục Tòng Hi.

"Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Sống đằng đẵng ở nơi chân trời, luôn trông ngóng về cảnh phồn hoa.

Dứt lời Mục Tòng Hi lại muốn đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, cho dù sớm có chuẩn bị nghĩ kỹ lý do từ chối, cũng bị bộ mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ này của Triệu Huyền làm cho khiếp sợ.

Kiêu ngạo như vậy, ha ha?.

Trong lòng Mục Tòng Hi nổi lên tức giận, rồi lại sinh ra một tia thống khoái.

Triệu Huyền sớm đoán được hắn sẽ không đồng ý, đè nén tức giận, nói lời khuyên nhủ: "Giang Đô Vương nhúng tay vào hôn sự của vãn bối, không khỏi khiến người ta khinh thường, Bảo nhi nàng đã là đại cô nương, chẳng lẽ hết thảy mọi chuyện nàng còn phải nghe lời cữu cữu như khanh sao? Khanh cũng nên buông tay đi...".

Ngọc Chiếu lớn lên dưới mí mắt Mục Tòng Hi, đó là sự thật, chỉ cần nhìn lướt qua Ngọc Chiếu một cái, Mục Tòng Hi liền biết trong lòng cháu gái của hắn có suy nghĩ gì.

Bộ dạng thất kinh đêm qua của Ngọc Chiếu vốn khiến Mục Tòng Hi hoài nghi, hôm nay lại nghe Triệu Huyền nói như vậy, từng câu từng chữ chấn động như thế, mở miệng ngậm miệng đều là hai người lưỡng tình tương duyệt, hứa hẹn với nhau cả đời, lời nói thối nát không biết xấu hổ như vậy, cũng không giống Hoàng đế già mà không đứng đắn nói gạt người khác.

"Lời này của bệ hạ thật khiến thiên hạ chê cười, cháu gái của thần có lớn hơn nữa trong mắt thần cũng vẫn là đứa trẻ, huống chi tâm tính nó vốn ấu trĩ, vô cùng bướng bỉnh, mặc kệ để tự nó làm chủ sao? Đó mới là khiến người ta khinh thường, hôn sự của nó thần bên này làm chủ, hơn nữa không phải còn có thánh chỉ của bệ hạ ngài sao?".

Triệu Huyền thấy vị này nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ, nhất thời cũng cảm thấy trong lòng không có ý nghĩa, nghiêm trang nói với hắn: "Thủy sư doanh Duyễn Châu, khẩn cấp điều quân, Giang Đô Vương lập tức đi điều động một phần đi".

Điều quân, đây chính là thực quyền, bao nhiêu người chờ chuyện béo bở này rơi xuống. Cố tình lại rơi vào tay hắn, nếu là trước đây hắn nhất định là cao hứng, chẳng qua...

Mục Tòng Hi dừng bước, thì ra là ở đây chờ hắn.

"Cho phép thần hồi phủ chuẩn bị một chút...".

"Lệnh điều quân đã gửi đi đêm qua, việc này không nên chậm trễ, Giang Đô Vương lập tức xuất phát, không được trì hoãn".

"Bệ hạ nhất định phải như vậy sao? Bảo thần ngay cả phủ đệ cũng không thể trở về?".

Hoàng đế nở nụ cười lạnh, không trả lời hắn.

Mục Tòng Hi giả vờ cười khổ, trong lòng lại vui vẻ, Bảo nhi đã sớm được mình đưa đi, vậy lưu lại một phủ đệ trống rỗng cho hắn từ từ chơi đi.

Chờ Giang Đô Vương rời đi, tiểu nội thị run rẩy hỏi Lý Cận Lân: "Đại giám, cái này... con vẹt bệ hạ ban cho Giang Đô Vương làm sao bây giờ? "

Lý Cận Lân cười tủm tỉm nói: "Phái người đưa đến Giang Đô Vương phủ".

Bên trong còn có một vị chủ tử tôn quý.

Lý Cận Lân lại hỏi Hoàng đế: "Bệ hạ xem còn có cái gì ban thưởng cho Giang Đô Vương không? Cùng đưa qua đi?".

Triệu Huyền nghe xong đăm chiêu, tán thưởng nhìn Lý Cận Lân một cái, hỏi: "Ngươi nói xem... Nàng tuổi này, bình thường thích nhất là cái gì?".

"Trang sức bảo thạch, trâm hoa mã não, còn có mèo con chó con, đồ chơi hiếm lạ...Đảm bảo tất cả đều thích".

Tiểu thái giám xung quanh đều bị lời nói của Lý đại giám dọa sợ, Giang Đô Vương...thế nhưng lại thích những vật này?! Thật sự là nhìn không ra.

Triệu Huyền hơi gật đầu: "Vậy thì đều tặng nhiều một chút đi, mặt khác nước Tá La mới tiến cống một đám ngựa chân ngắn, cũng chọn một con đưa qua".

Hắn suy nghĩ một chút lại xua tay nói: "Quên đi, con ngựa kia quá nhỏ, tuy nói đáng yêu, cũng chỉ có thể làm đồ chơi, thân thể nàng cũng không tiện cưỡi ngựa".

Lý Cận Lân vội nịnh nọt, đánh bạo nói: "Đó đều là để cho trẻ con cưỡi, bệ hạ đưa qua, chắc chắn cô nương cũng không dùng đến, còn không bằng tự giữ lại, qua hai năm có tiểu hoàng tử tiểu công chúa, để cho bọn họ cưỡi là được".

Triệu Huyền sượng lại một lát, cười mắng hắn: "Lá gan càng ngày càng lớn, thật không đứng đắn".

Chờ mọi người trong cung thất đều rời đi hết, Triệu Huyền nói: "Đi tiền điện phân phó một chút, ngọ triều sớm".

Mục Tòng Hi người này hắn hiểu rõ nhất, nếu biết được nhất định sẽ ở giữa cản trở, dùng độc kế, khiến Bảo nhi xa cách với mình.

Hắn quyết không để cho Mục Tòng Hi có cơ hội này.

***

Nàng lại sai hẹn lần nữa.

Ám vệ đều bẩm báo nói người vẫn còn trong phủ, không thấy ra khỏi phủ.

Trong lòng Triệu Huyền sinh nghi, kiên nhẫn cuối cùng cũng hao hết.

Sai người chuẩn bị ngựa đi tới Giang Đô Vương phủ, cấm vệ quân trước điện vội lui xuống an bài, chỉ là người còn chưa kịp ra khỏi cửa điện, bên ngoài lại có người tới...

Người tới là Minh Quang Khải Vệ, trước đây cũng không hầu hạ ở bên cạnh mà là canh giữ ở cửa đạo quán, chỉ thấy vẻ mặt hắn kích động, cầm phong thư hai tay dâng lên, chỉ thiếu chút nữa đem bốn chữ vì lợi trước mắt viết lên mặt.

"Bệ hạ! Tỳ nữ đưa một phong thư tới Tử Dương quán, nói là vị đại cô nương kia gửi cho bệ hạ!".

Đám người bọn họ, ít nhiều đều biết một chút tin tức nội bộ.

Sắc mặt Triệu Huyền mờ mịt khó hiểu, hắn nhìn phong thư kia, lại sinh ra chần chờ, trong khoảnh khắc sắc mặt trầm xuống hết mức.

Một lúc lâu sau mới nói: "Trình lên".
Bình Luận (0)
Comment