CHƯƠNG 14
Tú Lam trấn thực ra không lớn, nhưng lại đặc biệt phồn hoa, mà loại phồn hoa này lại không giống với Thiên Bảo trấn. Thiên Bảo trấn là vì có vị trí đầu mối trung chuyển nên mới náo nhiệt phi phàm, còn nơi này dân chúng rõ ràng đều là người giàu có, ven đường có rất nhiều tiệm đồ cổ, tiệm tơ lụa xa hoa. Dân cư tựa hồ rất thích tơ lụa, nhất là đồ thêu, bởi vì trên quần áo mỗi người đều có một hai chỗ tú công.
“Ngươi nói coi, một người có thể nào khiến cho kinh tế của cả một trấn tăng trưởng?” Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên hỏi.
Kim Hàn mặc danh kỳ diệu liếc nhìn hắn: “Cái đầu quái gở của ngươi lại đang nghĩ cái gì?”
Hai người lúc ấy đang đứng ở đầu đường Tú Lam trấn. Bọn họ dùng nửa ngày mới mướn được xe ngựa tới đây, mà giờ chỉ còn cách khánh công yến năm ngày.
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy Thệ ảnh châm kia quả thực rất lợi hại.” Tiền Tiểu Phi nói.
Kim Hàn nghe vậy kỳ quái nhướn mày: “Chưa gặp đã biết sao? Ta tưởng chỉ nữ nhân mới có giác quan thứ sáu chứ.”
“Ai bảo vậy,” Tiền Tiểu Phi bực bội nói, “Chỉ là cảm giác của ta có chút mẫn duệ thôi!”
“Thì ra là thế…” Kim Hàn phớt luôn không thèm tin, làm cho Tiền Tiểu Phi càng thêm tức giận.
Bất quá, hai người cũng không đấu khẩu nữa, mà dừng lại nhìn một tấm biển. Đó là một cái bảng hiệu rất đặc biệt, không giống bảng bình thường làm bằng gỗ được sơn chữ lên, khối bảng hiệu này được bao bởi lụa xanh nhạt, mặt trên dùng tơ vàng thêu thành ba chữ phiêu dật – Tiên Nguyệt Lâu.
“Xem ra chúng ta đến nơi rồi,” Kim Hàn thấp giọng nói. Hắn vừa chuẩn bị bước vào cửa, lại cảm thấy tay mình bị kéo kéo, liền quay đầu lại kỳ quái nhìn Tiền Tiểu Phi đang giữ chặt cánh tay mình, “Làm sao vậy?”
“Cứ như vậy vào cũng không tốt lắm…” Tiền Tiểu Phi có chút chần chừ.
Kim Hàn nhướn mày, chờ câu tiếp theo.
“Ta có cảm giác… vào một cái trang viên…” Tiền Tiểu Phi nói tiếp.
Kim Hàn không nói gì, chỉ gõ nhẹ lên đầu Tiền Tiểu Phi, sau đó nói: “Ngươi có phải xem nhiều tiểu thuyết quá không, tên cứ có chữ ‘lâu’ đều sẽ là một trang viên? Mở to mắt ra mà nhìn, đây rõ ràng là tú trang!”
Tiền Tiểu Phi nhìn theo hướng Kim Hàn chỉ, quả nhiên thấy vài hỏa kế đang chạy qua chạy lại bân bịu, còn có mấy nữ nhân đang lựa chọn tú phẩm – đứng ở cửa thôi cũng có thể nhìn vào đại đường.
Kim Hàn cũng mặc kệ hắn luôn, đi thẳng vào, Tiền Tiểu Phi chỉ có thể oan oan uổng uổng đuổi theo, miệng thì thầm: “Ai bảo nàng đặt cái tên mơ hồ như vậy…”
Thấy khách nhân bước vào, bào đường lập tức chạy tới nghênh đón, cười nói: “Nhị vị khách quan muốn loại tú phẩm nào? Nếu nơi này không có, chúng ta có thể dựa theo yêu cầu của ngài thêu.”
“Chúng ta muốn tìm Niếp Hiểu Nhã.” Kim Hàn không tốn hơi dài dòng.
Bào đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Lão bản của chúng ta không dễ dàng gặp người khác, càng không dễ gì thêu cho người ta.”
Tiền Tiểu Phi trong lòng nghĩ, Niếp Hiểu Nhã kia là lão bản ở đây sao, sách, quả nhiên là nữ nhân mạnh mẽ.
Kim Hàn không chút dao động, nói: “Không dễ nghĩa là chúng ta vẫn có cơ hội, đúng không?”
Bào đường cũng cười: “Đương nhiên, gặp hay không đều ở lão bản, ta chỉ nhắc nhở nhị vị thôi. Khách quan xin chờ, ta sẽ quay lại ngay.” Bào đường xoay người lên lầu, phỏng chừng là đi bẩm báo.
“Cũng không biết nàng có gặp chúng ta không nữa…” nói là Tiền Tiểu Phi hỏi Kim Hàn, chi bằng bảo hắn đang lẩm bẩm một mình thì đúng hơn.
Kim Hàn im lặng, cau mày nhìn lầu hai.
Kỳ thực trong lòng hai người đều có chút không chắc chắn, giang hồ đối với họ quá xa lạ, tuy là Kim Hàn đã chết dí Xuân Phong Môn suốt bốn năm. Bọn họ lúc này đã bước một chân vào vòng thị phi, lại không biết người giang hồ có bao nhiêu loại tật xấu, bao nhiêu các kiểu quy củ cổ quái, đi sai một bước mạng nhỏ liền xong luôn, khẳng định không thể nào ghi danh sử sách.
Bào đường rất nhanh đi xuống, trên tay cầm một mảnh giấy tuyên thành, đưa cho hai người rồi nói: “Đây là câu hỏi của lão bản chúng ta, nàng nói nếu câu trả lời của nhị vị khiến nàng vừa lòng, vậy sẽ gặp nhị vị.”
Bào đường nói xong liền đưa hai người tới thiên thính, lau lau bàn rồi rời đi tiếp tục tiếp đón khách nhân, để Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi lại mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiền Tiểu Phi nhìn nhìn cuộn giấy trên bàn, khiếp đảm nói: “Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng đi thi a.”
Xem ra không chỉ có học sinh mới sợ thi.
Hai người tới gần, đọc kỹ câu hỏi, đề mục không nhiều, chỉ có ba – đối xử ra sao với người phụ lòng mình, đối xử ra sao với người si mê mình, đối xử ra sao với người vừa si mê vừa phụ mình.
“Đây là loại câu hỏi gì a, nhìn chẳng khác nào mấy câu khẩu hiệu!” Tiền Tiểu Phi đau đầu.
Kim Hàn vẫn yên lặng, xem ra hắn cũng lần đầu gặp loại câu hỏi này.
“Nữ nhân lúc nào cũng thích mấy thứ cổ quái khó hiểu này…” Tiền Tiểu Phi tiếp tục oán giận.
Cuối cùng, Kim Hàn mở miệng: “Cũng không có nhiều thời gian, bắt đầu nhanh nhanh lên.”
Tiền Tiểu Phi nghe lời, lập tức ngồi vào bàn, nhưng lại chậm chạp không cầm bút: “Nhưng phải trả lời như thế nào mới được a!”
“Nghĩ thế nào nói vậy đi, thật sự không được cũng còn cách khác…” Kim Hàn nói.
“Cách khác…” Tiền Tiểu Phi nghi hoặc nhìn Kim Hàn, “Còn có cách khác sao?”
Kim Hàn mặt vẫn thẳng tưng, nhưng lời nói lại làm Tiền Tiểu Phi dựng tóc gáy: “Ta cũng không ngại dùng bạo lực…”
Tiền Tiểu Phi nghĩ ngay tới vô số ngân châm giấu trên người Kim Hàn… Ác hàn ~~ vì sinh mệnh, nữ nhân kia tốt nhất là nên gặp bọn họ đi. Amen.
Tiếp đó, hai người cùng nghĩ đáp án, sau đó bắt đầu trao đổi, nhưng không đạt tới kết quả. Đáp án của Tiền Tiểu Phi là “quên, yêu, chờ”, đáp án của Kim Hàn lại là “Giết, lấy, không biết”. Theo Kim Hàn giải thích, câu hỏi cuối cùng đã vượt qua khả năng lý giải của hắn, cho nên hắn quyết định bỏ qua.
Nhìn đáp án của hai người, chỉ có thể thấy một điều – quả thật là tinh túy ngắn gọn a.
Bài thi chỉ có một, đáp án phải thống nhất, cuối cùng thông qua phương pháp nguyên thủy nhất, cũng là hữu hiệu nhất – oản tù tì, lời giải cuối cùng cũng ra lò.
Quên. Gả. Chờ.
Đáp án đã có, chỉ còn lại vấn đề viết. Chỉ thấy Tiền Tiểu Phi xắn tay áo, khí thế bừng bừng, cầm bút lông, sau đó đứng yên: “Ta không được đi học, đáp án bài thi phải viết như thế nào a, có cần mỗi câu trả lời thêm một dấu hai chấm không?”
Kim Hàn bó tay nói: “Có mỗi ba chữ cách thức cái gì a!”
Tiền Tiểu Phi phản bác: “Đây là một loại mỹ cảm nha, thật là, nhanh lên nói coi!”
Không ngờ, ánh mắt Kim Hàn chợt trở bên ảm đạm: “Không biết, ta cũng chưa từng đi học…”
Nhấc bút đã lâu như vậy, gió lạnh thổi qua cửa sổ, một giọt mực từ đầu bút lông rơi xuống.
Tiền Tiểu Phi cuối cùng quyết định không dây dưa thêm nữa, chính là lúc hạ bút không quên làu bàu: “Cái gì mà phổ cập giáo dục bất buộc chứ, căn bản là nói láo…”
Bào đường đưa đáp án của hai người lên lầu, chỉ một lúc sau đã chạy xuống, nói lão bản muốn gặp họ.
Dễ dàng tới bất ngờ làm cho Tiền Tiểu Phi nhất thời không kịp thích ứng, hắn còn nghĩ Niếp Hiểu Nhã sẽ vì cái đáp án siêu ngắn của họ mà từ chối gặp mặt chứ.
Bào đường đem hai người tới cửa nhã các lầu hai, sau đó ly khai. Cùng lúc, từ bên trong, một tiếng nói ôn nhu truyền ra: “Người tới là khách, mời vào.”
Hai người đẩy cửa vào. Trong phòng trang trí mộc mạc nhưng không mất đi nét thanh lịch, trên vách đầy những tú phẩm tinh xảo động lòng người. Giữa phòng đặt một khung thêu, mặt trên còn một tú phẩm chưa làm xong, còn nữ nhân đang ngồi trước khung thêu.
Nga, mặt thon dài, làn mi tinh tế, mũi nho nhỏ, đôi môi nhạt màu, nữ nhân này không thể gọi là tuyệt sắc, nhưng lại có một vẻ điềm tĩnh khó tả. Đáng ra, nữ tử như vậy không thể làm cho nam nhân vừa gặp đã sinh ra cảm giác khác thường, nhưng sự thật từ cửa vào Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn đã cảm thấy không tự nhiên, đó là bởi vì ánh mắt nàng.
Biết nói thế nào, nữ nhân lúc này đang dùng một biểu tình kỳ lạ nhìn chằm chằm hai người, Tiền Tiểu Phi xem ánh mắt kia giống như mấy bà tám hàng xóm nghe được tin hàng giảm giá liền lao đi như điên, kết quả phát hiện đó là tin vịt, hơn nữa còn mua đắt hơn bình thường.
“Vị đại tỷ này, chúng ta… có gì không ổn sao?” Tiền Tiểu Phi bị nhìn thực sự khó chịu, rốt cuộc nhịn không nổi mở miệng hỏi.
“Đại, đại tỷ?” Nữ nhân xem ra bị đả kích tương đối lớn, nguyên lai tuổi tác đối với nữ nhân thời nào cũng là cấm kị.