Kim Tiền Bang

Chương 15

CHƯƠNG 15

Tiền Tiểu Phi rất nhanh liền hiểu được vấn đề, vội vàng nói: “Không, không, cái kia… Ân… Là tôn xưng, chính là như vậy, chúng ta có việc muốn nhờ thôi, tự nhiên muốn dùng tôn xưng.”

Nhìn sắc mặt nữ nhân dần dần dịu đi, Tiền Tiểu Phi trộm lau mồ hôi, chính là cảm thấy thật oan uổng, nữ nhân trước mắt ít nhất cũng gần ba mươi, tuy thoạt nhìn không lớn tuổi nhưng tuyệt đối thành thục, cho nên hắn cảm thấy gọi là đại tỷ là thích hợp nhất rồi, bất quá, không nghĩ tới…

“Xin hỏi ngươi là “Thệ ảnh châm” Niếp Hiểu Nhã sao?” Kim Hàn thực thông minh, xưng hô ngắn gọn, dùng danh hào thay thế.

“Các ngươi vừa mới trả lời câu hỏi của ta, nhanh như vậy đã quên sao?” Niếp Hiểu Nhã thản nhiên châm chọc.

Kim Hàn cũng không để ý tới: “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, cho nên hy vọng có thể mau chóng được ngươi hỗ trợ.”

“Đừng vội,” Niếp Hiểu Nhã ngắt lời Kim Hàn, “Ta còn có vấn đề cần biết rõ.”

Còn có sao! Tiền Tiểu Phi trong lòng khóc thét, sắc mặt Kim Hàn cũng xấu đi. Nữ nhân trước mặt sao lại giống “Mười vạn câu hỏi vì sao” (tên một bộ sách nổi tiếng ở TQ, hỏi & trả lời đủ các loại vấn đề sinh lý hóa thiên văn địa lý luôn) sống vậy a.

Niếp Hiểu Nhã tự nhiên không thể biết suy nghĩ của hai người, mà cho dù nghe được cũng không hiểu cái gì là “mười vạn câu hỏi vì sao”, vậy nên vẫn tiếp tục nói: “Đáp án vừa rồi là của ai trong nhị vị?”

Tiền Tiểu Phi nhanh chóng hồi đáp: “Tổng hợp lại.”

Niếp Hiểu Nhã nhướn mi, hiển nhiên câu trả lời này có chút ngoài dự kiến của nàng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Ta thực có hứng thú với câu trả lời của hai người, ngắn mà đủ, lại đầy thâm ý.”

Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn chỉ có thể cười gượng, vì sở dĩ trả lời đơn giản như vậy là bởi cả hai người cùng không biết dùng bút lông, sợ viết nhiều càng xấu mặt. Nói cách khác, cũng có thể coi như hai người họ cũng biết mình biết ta đi.

Niếp Hiểu Nhã nói tiếp: “Nhìn câu trả lời của nhị vị, ta nghĩ người tới là một cô nương, không nghĩ lại là hai đại nam nhân.”

Cảm xúc không hề che giấu, người bình thường ai cũng có thể thấy giọng nói của nàng đầy chán ghét.

Tiền Tiểu Phi lúc này mới biết, nguyên lai khi vào cửa khiến cho Niếp Hiểu Nhã giật mình, đó là bởi vì nàng tự đoán nhầm tự chịu đả kích.

“Ta từ khi mở Tiên Nguyệt Lâu, không mấy khi tiếp đãi nam khách, các ngươi coi như may mắn, có chuyện liền nói đi,” Niếp Hiểu Nhã có chút hưng trí nhìn hai người, “thừa dịp tâm tình hiện giờ không tệ lắm…”

Kim Hàn đang muốn nói, Tiền Tiểu Phi lại nhanh mồm tranh mở miệng trước: “Nữ nhân phải thường xuyên vui vẻ mới có thể trẻ lâu nga.”

Không ngờ Niếp Hiểu Nhã không hề tức giận, ngược lại thú vị nhìn Tiền Tiểu Phi: “Lời này của người nghĩa là sao?”

Tiền Tiểu Phi cũng liền phun một tràng dài: “Người ta mỗi lần tức giận, thân thể sẽ tiết ra một loại hoocmon trì hoãn trao đổi chất, làm tăng tốc độ già đi, đặc biệt đối với nữ nhân càng có ảnh hưởng lớn. Ta là đọc được ở trong một cuốn tạp chí phổ cập khoa học, cho nên có căn cứ khoa học đó nha.” nói tới đây, Tiền Tiểu Phi mới nghĩ tới mình dùng quá nhiều từ ngữ hiện đại, cho nên bắt đầu giải thích: “Trao đổi chất chính là chỉ…”

“Ngươi nói ta đại khái có thể hiểu,” Nữ nhân gắt lời Tiền Tiểu Phi, “Tuy rằng không hiểu hết…”

“Hiểu được là tốt rồi.” Tiền Tiểu Phi cười nói, “Cho nên, ở góc độ của một nam nhân, ta hy vọng tất cả nữ nhân lúc nào cũng xinh đẹp trẻ trung không cần giận dỗi.”

“Ha ha, tất cả nữ nhân?” Niếp Hiểu Nhã rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp mặt, “Còn nhỏ tuổi đã như thế, tương lai khẳng định là một kẻ bạc tình.”

Kim Hàn nhìn nhìn hai người một bộ hiểu rõ vấn đề trước mặt, cảm thấy cần thiết phải nhu nhu huyệt Thái Dương một chút. Tiền Tiểu Phi tựa hồ đối với vấn đề chống lão hóa cũng không khác gì nữ nhân, nghiên cứu thật là sâu đi.

“Vừa rồi trả lời câu thứ ba là ngươi sao?” Niếp Hiểu Nhã đột nhiên hỏi.

“Ngươi làm sao biết được?” Tiền Tiểu Phi kinh ngạc.

Niếp Hiểu Nhã thản nhiên liếc nhìn Kim Hàn một cái, nói: “Ta nghĩ, cái vị bên cạnh ngươi này chỉ sợ đọc câu hỏi còn không hiểu đi.”

Lần này Tiền Tiểu Phi càng kinh ngạc, kinh ngạc đến cái gì cũng không hỏi lên lời.

Niếp Hiểu Nhã tiếp tục nói: “Nam nhân chia làm hai loại, có thể nói chuyện và không thể nói chuyện, mà người bên cạnh ngươi này rõ ràng thuộc loại thứ hai.”

Kim Hàn nghe vậy yên lặng nhún nhún vai, tựa hồ cũng thấy may mắn là mình không thuộc loại có thể nói chuyện với Niếp Hiểu Nhã.

Vấn đề đến đây cũng kết thúc, Niếp Hiểu Nhã không dây dưa thêm, mà quay đầu về phía Tiền Tiểu Phi: “Có thể nói cho ta biết vì sao lại là ‘chờ’ không?”

Tiền Tiểu Phi biết Niếp Hiểu Nhã đang nói đến câu hỏi thứ ba, vì thế cũng không giấu giếm, đem quá trình tự hỏi tự trả lời của mình trình bày rõ: “Bởi vì nếu đồng thời tồn tại hai loại tính cách si tình cũng phụ bạc, vậy đương nhiên cuối cùng tính cách tốt sẽ mạnh hơn tính cách xấu, đó là bản tính của con người, cho nên kẻ đó cuối cùng sẽ chọn si tình, như vậy đương nhiên phải chờ lâu.”

Nghe Tiền Tiểu Phi trả lời, Kim Hàn bắt đầu nhíu mày. Ai nói tính cách tốt luôn chiến thắng, quyển sách nào nói đó là bản tính con người? Tiền Tiểu Phi tên này lại lên cơn tâng bốc lý luận nhân tính bản thiện của mình nữa.

Bất quá Niếp Hiểu Nhã nghe những lời này dị thường chăm chú, chỉ thấy nàng có chút đăm chiêu, hồi lâu mói nói: “Cuối cùng sẽ là si tình sao… Kết luận nghe thật hay đi…”

Tiền Tiểu Phi mãnh liệt gật đầu, cố gắng gia tăng độ tin cậy.

Niếp Hiểu Nhã cuối cùng hít sâu một hơi, giống như đem nỗi lòng bao lâu nay phóng xuất, thật lâu sau mới nghiêm túc nói: “Vậy các ngươi đến đây làm gì.”

Kim Hàn không nói gì nữa, cho rằng Tiền Tiểu Phi đã gieo hạt, bón phân, phun thuốc trừ sâu xong, chính mình chỉ cần chờ thu hoạch là được.

Tiền Tiểu Phi cũng không phụ hy vọng của hắn, nhanh chóng đem thiệp mời trong lòng lấy ra, đưa đến trước mắt Niếp Hiểu Nhã: “Có thể đem danh tự trên đây đổi thành Kim Tiền Bang?”

“Kim Tiền Bang?” Niếp Hiểu Nhã không hiểu nhìn Tiền Tiểu Phi.

Hắn lấy tay chỉ chỉ mình cùng Kim Hàn, cười cười: “Ta là Tiền Tiểu Phi, hắn là Kim Hàn, chúng ta là lực lượng nóng cốt của Kim Tiền Bang.”

“Ha ha,” Niếp Hiểu Nhã cũng buồn cười, “Chỉ mong không phải cả bang có mỗi hai kẻ nòng cốt các ngươi…”

Niếp Hiểu Nhã nói xong bắt đầu đánh giá thiệp mời, sau đó bất ngờ muốn kêu liên một tiếng kinh ngạc, chỉ thấy nàng ngước mắt lên bất khả tư nghị nhìn Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn: “Có thể lấy thiệp mời của Diệu Không Không, Kim Tiền Bang khả ái của các ngươi cũng không đơn giản a.”

Tiền Tiểu Phi có chút ngượng ngùng: “Cái kia… Nguyên nhân có chút phức tạp…”

Niếp Hiểu Nhã cũng không tiếp tục truy hỏi, cười cười nói: “Không mời các ngươi là tứ đại môn phái kia không có mắt, bất quá ta tin tưởng không bao lâu các ngươi sẽ trở thành thế lực mới trong võ lâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị thiệp mời đè chết.”

Niếp Hiểu Nhã xem ra có chút đồng bệnh tương lân. Theo con mắt Kim Hàn, tuy không bôn ba tứ xứ giang hồ, nhưng vẫn biết nhất cử nhất động của nó, nữ nhân này quả nhiên không đơn giản.

“Lần này khánh công yến cũng mời ngươi sao?” Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có khả năng.

“Ta không thích xuất môn, cũng chán ghét gặp phiền toái, phong trần mệt mỏi cũng tổn thương nữ nhân không kém gì giận dỗi nha.” Niếp Hiểu Nhã nửa thật nửa đùa nói.

Tiền Tiểu Phi cảm thấy nguyên nhân nàng không đi có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng cũng không tiện hỏi thêm, bởi vậy cũng không lải nhải gì nữa.

Niếp Hiểu Nhã đánh giá cẩn thận thiệp mời kia, sau đó nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, bất quá các ngươi phải ra ngoài cửa chờ, khi ta thêu không muốn có người trong phòng.”

Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi thức thời đóng cửa ra ngoài, bắt đầu chờ đợi.

Thời gian chờ ngắn ngoài dự kiến, tuy biết Niếp Hiểu Nhã tú công lợi hại, nhưng chưa đầy mười phút sau chiếc thiệp mời có thể nói hoàn toàn không nhìn ra sơ hở đã ra lò, làm cho hai người không khỏi giật mình.

“Thật sư là lợi hại a!” Tiền Tiểu Phi chân thành ca ngợi.

Bất luận là ở thời nào, người ta vẫn luôn thích nghe nịnh nọt, cho nên lời nói của Tiền Tiểu Phi tự nhiên làm cho Niếp Hiểu Nhã thập phần vui vẻ.

“Các ngươi không phải đang vội sao, cho nên ta liền làm nhanh một chút,” Niếp Hiểu Nhã cười nói, “Đây là đãi ngộ đặc biệt đó nha.”

Tiền Tiểu Phi giống như chợt nhớ tới cái gì, chỉ thấy hắn không ngừng sờ soạng khắp người, một lúc lâu sau mới tìm ra một chiếc nhẫn bạch kim khắc hoa văn, đem nhẫn đặt vào tay Niếp Hiểu Nhã, nói: “Cái này đưa ngươi, coi như tạ lễ.”

Kim Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhíu mày, Tiền Tiểu Phi này lúc xuyên việt thì không nước sôi lửa bỏng như vậy lại mang theo toàn những thứ loạn thất bát tao a, đầu tiên là công cụ móc túi, bây giờ lại là nhẫn bạch kim…

Niếp Hiểu Nhã tự nhiên không biết thứ này, chỉ thấy nàng hơi nghi hoặc nhìn Tiền Tiểu Phi, hỏi: “Đây là cái gì? Ban chỉ?”

“Cái này gọi là nhẫn, biểu tượng cho một lời hứa hẹn,” Tiền Tiểu Phi mỉm cười, trông như là nam sinh đang đùa giỡn tiểu cô nương, nói một đống linh tinh, “Ngươi đeo nói vào tay trái người yêu,” Tiền Tiểu Phi giơ ngón áp út tay trái ra, “Chính là ở đây, hắn sẽ yêu ngươi trọn đời trọn kiếp nga.”

Niếp Hiểu Nhã có chút mê muội nhìn chiếc nhẫn, nhẫn cũng không phụ lòng người lóe lên ánh sáng mê người, tao nhã lại thần bí. Thật lâu sau, Niếp Hiểu Nhã mới phục hồi tinh thần, chỉ thấy nàng đem nhẫn cẩn thận cất vào trong người, sau đó lộ ra nụ cười bướng bỉnh như thiếu nữ: “Sách, rõ ràng mặt búng ra sữa, còn bày trò giả thành thục, căn bản chẳng có mị lực!”

“Ha ha, ta còn có thể lớn mà!” Tiền Tiểu Phi cũng cười, hắn cảm thấy Niếp Hiểu Nhã giờ phút này đặc biệt xinh đẹp, không chỉ khuôn mặt mà cả khí chất. Chỉ trong nháy mắt ấy, hắn đối với nam nhân khiến Niếp Hiểu Nhã đau khổ chờ đợi kia nảy sinh một chút tò mò. Sau đó một giây lại cảm thấy chính mình tựa hồ cũng bắt đầu giống mấy bà tám.

“Nếu các ngươi đang vội, ta cũng không giữ lại, bất quá sau này có gì cần hỗ trợ cứ tìm ta, tuy rằng sẽ không miễn phí như lần này, nhưng sẽ có ưu đãi nga,: Niếp Hiểu Nhã liếc liếc mắt, khoái trá trêu chọc.

Rời khỏi Tiên Nguyệt Lâu đã là buổi chiều, Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi lại mướn một chiếc xe ngựa, bắt đầu phi như bay tới Cổ Vận sơn trang.

Trong xe ngựa, Tiền Tiểu Phi dị thường nhàm chán, liền bắt đầu táy máy gói đồ của Kim Hàn. Chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy tò mò: “Ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiêu tiền a, như thế nào tiêu mãi không hết?”

Kim Hàn cười khổ: “Có người hy vọng mình mau tiêu hết tiền sao?”

Ai ngờ Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên bừng bừng hưng trí: “Nguyên lai tiền còn có phần của ta a, ha ha, ta biết ngươi là anh em tốt mà!”

Kim Hàn bất đắc dĩ, hắn không biết mình có cả ý này nha, tinh thần của Tiền Tiểu Phi phải nói là không thể chỉ dùng từ lạc quan đã có thể hình dung. Đột nhiên muốn trêu chọc hắn chút, Kim Hàn cố ý nói: “Ta từ nãy đã tự hỏi một việc, nếu nam nhân Niếp Hiểu Nhã yêu không mang vừa nhẫn của ngươi, ngươi nói phải làm sao?”

“Không thể nào…” Tiền Tiểu Phi lo lắng trầm ngâm, quả là một vấn đề khó khăn, nếu Niếp Hiểu Nhã vì thế mà nghĩ mình cùng nam nhân không có duyên phận thì thật không phải! Cổ nhân tựa hồ đều rất mê tin a…

Nhìn Tiền Tiểu Phi tựa hồ thật sự phiền não, Kim Hàn nhịn không được cười: “Không cần phải nghĩ nhiều, ta vừa nãy nhìn một chút, cái nhân kia ít nhất là hơn 20mm, trừ phi nam nhân của Niếp Hiểu Nhã là vận động viên cử tạ, nếu không chắc chắn chỉ có thể lớn không thể nhỏ.”

Lời nói của Kim Hàn cũng không thể làm Tiền Tiểu Phi yên tâm: “Nhưng lớn cũng không được a…”

“Này…” Kim Hàn nhất thời cũng không có cách nào giải quyết.

Ai ngờ Tiền Tiểu Phi bỗng linh quang chợt lóe, lớn tiếng nói: “Có thể lấy chỉ cuốn vào bên sườn nhẫn, như vậy có thể làm nó nhỏ đi rồi. Dù sao chỗ Niếp Hiểu Nhã cũng dư thừa chỉ mà.”

Trong một chiếc xe ngựa, hai đại nam nhân thế kỷ hai mươi mốt vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề nhẫn nhỏ cho một nữ tử Minh triều – nguyên lai lãng mạn cũng thực sự đau đầu a.
Bình Luận (0)
Comment