Chàng ta hơi hốt hoảng, không hề trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi: “Không làm nàng bị thương chứ?”
Cô giật ra khỏi tay chàng ta, vẫn trợn mắt hung dữ: “Rốt cuộc mi là ai? Mi cố ý điều Thái Diễm đi, cái ch3t của A Gia ta có liên quan đến mi!”
Y lạnh mặt: “Quản cái miệng cô cho tốt, cẩn thận họa từ miệng mà ra!”
Cô tiến lên, rút đao đặt lên cổ y, mắt dâng đầy nước nhưng nét mặt lại cứng rắn như sắt đá, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ ác quỷ, mi bắt Lâm Uyên của ta đi đâu rồi? Rốt cuộc mi là ai, nói! Không ta sẽ giết mi!”
Hạ quan thấy thế thì định tiến lên ngăn cản nhưng lại bị y giơ tay cho lui. Y chẳng hề sợ hãi thanh đao của cô mà còn tiến lên một bước, mỉm cười: “Cô muốn giết tôi sao? Nếu hạ quyết tâm được thì cứ ra tay.”
Y dám chắc là cô không nỡ ra tay sao? Nếu quả thật y không phải Lâm Uyên thì cô có gì không nỡ? Cô ghì đao xuống, lưỡi đao lạnh lẽo cứa đứt da y: “Mi có phải chàng hay không, ta cảm nhận được hết. Ta chỉ hỏi mi, bây giờ chàng đang ở đâu. Có phải sau khi triệu âm binh, chàng đã bị trọng thương? Nói thật thì ta có thể để mi được ch3t nhẹ nhàng hơn. Nếu dám giở trò thì ta sẽ xẻo từng miếng thịt của mi cho cáo ăn!” Cô đã mất A gia rồi, không thể mất thêm người yêu nữa. Nỗi đau giằng xé tâm can, cô hận đến cùng cực, người run lên, h4m muốn giết chóc lan khắp cơ thể, vô cùng mãnh liệt. Nếu không phải sợ không tra hỏi được hành tung của Lâm Uyên thì cô đã sớm vung đao kết liễu y rồi.
Y có thể cảm nhận được sát khí của Liên Đăng. Không ngờ cô nhóc kì lạ này có khả năng quan sát nhạy bén đến thế, quả thật nằm ngoài dự đoán của y. Nhưng chỉ một thanh đao, há có thể làm gì được y? Y vẫn chưa hết kiên nhẫn, hỏi cô với vẻ chế giễu: “Với tu vi của cô thì không làm tôi bị thương được đâu, cần gì phải mạo hiểm như thế! Liên Đăng, mấy ngày qua chúng ta đã hôn nhau, đã thân mật với nhau. Cô quên hết rồi ư?”
Liên Đăng đỏ bừng mặt, hừ lạnh đầy khinh bỉ: “Ta chỉ nhất thời không nhìn kĩ nên mới bị mi lợi dụng thôi.”
Y nhíu mày, vẫn mỉm cười: “Cô nói cô yêu tôi, yêu tôi mà chĩa đao vào tôi như vậy sao? Được rồi, nh40 đủ rồi thì bỏ xuống thôi, nghe lời đi.”
Nếu là bình thường có lẽ cô sẽ thật sự nghe lời, vứt đao đi mà lao vào lòng y. Nhưng y không phải chàng, đến thân phận thật của y cô còn chẳng biết. Mặt mũi giống nhau thì đã sao?
“Nếu là chàng thì chàng sẽ không nhẫn tâm để ta buồn như thế. Tại sao mi lại muốn giết A gia ta. Bởi vì phát hiện trong tay ông ấy không có “Kinh độ vong”, hay là vì thứ quyền lực hão huyền, muốn mười ba vạn người nghe mi sai bảo? Rốt cuộc dã tâm của mi lớn chừng nào? Chỉ làm quốc sư đã không thể thỏa mãn mi, mi muốn soán quyền đoạt vị, đúng không?”
Mặt y biến sắc, ngón tay khẽ búng, thanh đao vỡ tan. Liên Đăng kinh hãi, vô thức muốn giết y nhưng lại bị y tóm chặt hai tay, trói quặt ra sau lưng.
“Cô nhiều lời quá rồi đấy, tôi không giết cô là bởi tôi đã đồng ý với nó. Nhưng nếu cô vẫn tiếp tục không biết lựa lời mà nói, chọc giận tôi thì tôi để ý được nhiều thế nữa đâu.” Nói đoạn, y áp giải cô đi thẳng về lều. Lều của y cách quân doanh khá xa, dù cô có hô hoán thế nào cũng vô dụng, y cúi đầu hít mùi hương nơi cần cổ cô: “Bổn tọa ở nơi âm u lạnh lẽo quá lâu nên rất thích mùi hương trên người cô. Cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu. Nhưng e là cô sẽ không được đi lại tự do như trước nữa. Kể từ hôm nay, cô sẽ ở lại trong lều của tôi, không được đi đâu hết. Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi có thể sai người đi lấy mạng Đàm Nô và Thần Hà bất cứ lúc nào. Chắc cô không muốn trông thấy người cô quan tâm ch3t dần từng người đâu nhỉ?” Y khẽ nhếch môi cười: “Tôi cứ nghĩ có thể giấu được lâu hơn chút nữa, không ngờ cuối cùng vẫn không giấu được cô.”
Đến lúc này, cô có thể khẳng định người này không phải Lâm Uyên. Lâm Uyên của cô đã biến mất rồi. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng khi thật sự phải đối diện với tin dữ này, cô vẫn không thể chịu nổi. Liên Đăng gào khóc nghẹn ngào: “Chàng đâu rồi? Chàng đang ở đâu?”
Mặt y dần hiện vẻ tức giận: “Ốc không mang nổi mình ốc lại còn mang cọc cho rêu hả?” Nói rồi, y kéo tay cô lên. Tiếng “rắc” vang lên. Y bẻ trật khớp vai cô rồi quăng cô xuống chiếu ngồi. Thế này rất tốt, hữu dụng hơn trói lại nhiều, trật khớp rồi thì không thể khua đao múa kiếm được nữa, có thể làm cô gái ngoan ngoãn rồi.
Liên Đăng chỉ rên khe khẽ, cô vừa đau vừa sợ vừa bất lực. Người này còn tàn nhẫn hơn Lâm Uyên nhiều. Nhưng y lại có gương mặt và vóc dáng y hệt chàng ta. Rốt cuộc y là ai? Không cần dịch dung mà lại giống nhau đến thế, ngoài quốc sư thời lập nước ra thì e rằng không còn ai khác.
Cô sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cả người. Nhưng vị quốc sư ấy đã ch3t hơn trăm năm rồi? Tại sao y lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc y là người hay ma? Liên Đăng kinh hoàng dịch ra sau, cho đến khi tới sát mép lều. Y quay lại nhìn cô, gương mặt tựa ngọc quý vẫn rực rỡ, song trong mắt cô, nó đã biến thành chiếc đầu lâu trắng hếu.
“Sao? Lại có phát hiện mới à?” Y ngồi xuống trước mặt cô, giơ tay chạm lên má cô: “Lúc cô không ồn ào là đáng yêu nhất.”
Cô quay mặt đi: “Lâm Uyên của tôi đang ở đâu?”
Y bỗng đứng phắt dậy, tay áo thụng phất soàn soạt: “Trên thế gian này chỉ có một Lâm Uyên. Cô hỏi ai?”
Liên Đăng không thể đáp trả. Cô không biết tên cũ của chàng ta, bây giờ nghĩ lại, cô và chàng ta đều đáng thương như nhau. Một người bị mất trí nhớ, một người đánh mất bản thân.
Dường như y rất tức giận, đứng im hồi lâu mới dần bình tĩnh lại. Sau đó, y không để đến cô nữa mà chỉ ngồi xuống trước bàn dài xem đống mật hàm. Dưới ánh đèn, mặt mày y, mỗi động tác, mỗi biểu cảm của y đều có hình bóng chàng.
Hai tay Liên Đăng không thể cử động, bả vai đau đớn dữ dội. Cô chỉ có thể dựa vào lều nghỉ ngơi. Cô nhắm mắt lại, những hình ảnh lúc cô và chàng bên nhau hiện về trong đầu như đèn kéo quân. Bây giờ, nghĩ đến tính cách quái đản, đỏng đảnh của chàng ta, cô bỗng thấy đáng yêu đến lạ. Nhưng chàng ta đâu rồi? Chàng ta còn trên đời không?
Cô nức nở trong cơn mơ, đến khi tỉnh lại, nỗi đau ấy vẫn khôn nguôi. Cô tựa gối nghẹn ngào hồi lâu, chắc là y cũng bị cô làm ồn khiến cho không tĩnh tâm nổi, đi rót cốc nước rồi tới đút cho cô.
Y có vẻ rất thương cảm, hàng mi dài buông rủ, che khuất đôi mắt sâu thẳm: “Thật ra bổn tọa không nên giữ cô lại, giữ cô bên cạnh đúng là tai họa. Nhưng tôi lại rất thích cô, bởi vì trước giờ không một ai dám thân thiết với tôi đến thế. Ôm, hôn, tất cả đều do cô chủ động. Nếu đôi bên đều thấy ổn thì cứ tiếp tục như thế cũng được.”
Liên Đăng vô cùng xấu hổ, tức giận: “Nếu không phải ông giả mạo chàng thì sao tôi lại… Ngươi đúng là đồ trơ trẽn, đến lúc này rồi còn nói được những lời này. Có giỏi thì đấu với tôi một trận, bẻ sái tay tôi thì anh hùng gì chứ?”
Y khẽ thở dài: “Đấu với cô một trận ư? Cô khẳng định cô thắng được tôi sao? Cô đang bị thương, đừng phản kháng vô ích nữa.”
Lòng Liên Đăng giãy giụa, cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Song cô biết một điều rằng không thể lấy cứng đối cứng với y. Bây giờ trong quân đội cũng không một ai có thể đấu lại y. Nhưng cô vẫn hận. Cái ch3t của A gia chắc chắn có liên quan đến y, vậy mà cô lại không có bản lĩnh tự tay đâm ch3t kẻ thù.
Cô thở dài, cố ép bản thân bình tĩnh lại. Cô phải thăm dò từng chút một, ít nhất phải dò hỏi được tin tức của Lâm Uyên từ y. Dẫu chân trời góc bể, cô vẫn phải tìm được chàng.
“Chàng từng kể cho tôi quá khứ của chàng… Ông là ai? Là sư phụ của chàng ư?”
Y chẳng ừ hử gì, chỉ đặt miệng cốc bên môi cô: “Náo loạn cả buổi rồi, đã khát chưa? Uống chút nước đi.”
Liên Đăng cũng đành chịu, nghe lời y nhấp một ngụm, vẻ mặt y mới hòa hoãn hơn, cho cô uống thêm mấy ngụm nữa. Cánh tay cô đã không thể động đậy, đến duy trì thăng bằng cũng khó, bất cẩn cái là ngã ngay. Y cũng chẳng đỡ cô mà chỉ đứng nhìn.
Cô vô cùng khó chịu, rất ghét cảm giác không bình đẳng này: “Ông nắn khớp tay lại cho tôi đi, có chuyện gì từ từ nói.”
- -----oOo------