Y lắc đầu: “Nắn rồi cô sẽ lại nghĩ cách giết tôi, còn chạy trốn nữa. Tình hình lúc này đang vô cùng cấp bách, tôi không thể để cô làm xáo trộn kế hoạch được. Nếu cô nghe lời thì tạm thời cứ để thế này. Nếu không nghe lời thì tôi sẽ lập tức sai người mua cỗ quan tại, bỏ cô vào đó, đặt chung chỗ với A gia, để ông ta có cô bầu bạn.”
Liên Đăng tức giận tím tái mặt mày: “Tại sao ông lại tàn nhẫn đến vậy? A gia nể trọng ông, vậy mà ông lại giết A gia.”
Y nhíu mày: “Cô nói tôi giết ông ta chắc như đinh đóng cột, nhưng cô có bằng chứng không? Đúng là vẫn còn quá trẻ, dễ hành động theo cảm tính.” Y thảnh thơi dạo bước trong lều, đi được hai vòng thì dừng lại, cười biếng nhác với cô: “Thực ra suy đoán của cô không sai. Đúng là tôi đã giết ông ta. Bổn tọa đã điều tra được rồi, ông ta chỉ đang nói dối về “Kinh độ vong”. Trên đời này có những người có thể lừa dối, cũng có những người chọc giận họ ắt chuốc họa vào thân. Bổn tọa đã hết kiên nhẫn từ lâu, để kéo dài đến hôm nay chẳng qua chỉ vì muốn mượn tiếng ông ta để thống lĩnh tam quân. Bây giờ đại quân đã ra khỏi Biển Đô Khẩu, đi qua quận Kim Thành là Trường An đã chẳng còn xa. Có ông ta hay không cũng như nhau. Bởi vậy, bổn tọa mới cố tình điều Thái Diễm đi rồi giết ông ta, để mấy người anh của cô tự đấu đá. Quả nhiên, chúng đã không phụ sự kì vọng của bổn tọa, anh cả cô muốn tiếp quản cờ lệnh, mấy người còn lại đều không phục. Được rồi. Bổn tọa đã kể hết những chuyện cô muốn biết rồi, đừng làm loạn nữa. A gia với anh trai gì đấy, nếu tình cảm không sâu sắc thì cứ coi như bọn họ chưa từng tồn tại đi. Nếu cô muốn thì bổn tọa có thể xóa đoạn kí ức này cho cô. Cô có thể tiếp tục vô lo vô nghĩ.”
Thế nên, cô đã đoán không sai, quả nhiên tất cả đều do y sắp đặt. Vậy rốt cuộc bản thân cô đóng vai trò gì trong chuyện này đây? Chịu sự thao túng của y, đi dòi hỏi Định vương, thậm chí còn tự cho là mình thông minh mà phân tích rằng Định vương không thể nào có “Kinh độ vong”. Cuối cùng dẫn đết cái ch3t của ông. Thì ra cô chính là đồng lõa.
Cô áy náy, day dứt khôn nguôi, nhưng nước mắt đã khô cạn, chỉ còn nỗi hận vẫn đeo bám. Y muốn chạm vào cô, cô ra sức tránh né, nghiến răng nói: “Làm tổn thương tôi rồi lại xóa đi kí ức của tôi. Chắc trong mắt mấy người, tôi là con ngu nhỉ? Tốt nhất là ông đừng có giở trò gì. Ngày mai nếu tôi phát hiện ra không còn nhớ gì nữa thì tôi sẽ tuyệt đối không sống chui nhủi trên thế gian này nữa.”
Dáng vẻ này của Liên Đăng chọc giận y. Y lạnh giọng: “Thôi, cô khuông muốn thì bổn tọa cũng không ép. Kể từ hôm nay, cô phải ở cạnh bổn tọa, không được rời khỏi lều. Nếu dám ra khỏi lều nửa bước thì rất có thể tôi sẽ bẻ gãy chân cô.”
H4m muốn chiếm giữ cứ trào dâng trong y mà chẳng cần lí do. Có lẽ bởi vì sự ấm áp dịu dàng mấy ngày nay, cô coi y là một người khác, quấn lấy y chẳng hề kiêng kị. Lúc nhiều người, cô sẽ lặng lẽ luồn vào tay áo thụng mà nắm tay y. Khi xung quanh không còn ai, cô sẽ rũ bỏ hình tượng, làm nũng với y. Hoặc là ôm y, hoặc là hôn y, con gái đắm chìm trong tình yêu luôn vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.
Y đã quen với điều đó, bỗng dưng thiếu đi lại thấy khó chịu. Bởi vậy, khi cô còn chưa thực sự thuộc về ai, y lưu luyến sự ấm áp và nhiệt tình của cô thì có gì là không thể chứ? Giữ cô lại, mặc kệ cô có bằng lòng hay không. Lâu ngày, biết đâu cô cũng sẽ thích y. Con gái đều thích những chàng trai anh tuấn. Y không hề kém cạnh người cô yêu, thế nên sớm muộn gì cô cũng sẽ thích y.
Muốn làm gì thì cứ làm thôi. Sợ cô chạy trốn, y lấy điểm yếu của cô ra để uy hiếp, sau đó khiến cô không thể chạy nhanh, không thể cưỡi ngựa được nữa. Như thế, cô sẽ là của y. Nhưng cô lại hỏi y về “Lâm Uyên của cô”. Lâm Uyên của cô ư? Y vô cùng bực bội: “Nó bị thương rất nặng, không biết còn sống không. Nếu mạng lớn thì chắc bây giờ đang từ từ hồi phục rồi.”
Cô cầu xin y, giọng bi thương: “Vậy chàng ở đâu? Ông để tôi đi tìm chàng đi. Tôi chỉ cần tìm được chàng thôi. Tôi sẽ mặc kệ hết những chuyện thị phi ấy, hãy để tôi được bên chàng, tôi chỉ còn chàng thôi.”
Y mím môi không nói câu nào, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cô không thể rời đi. Bây giờ mà đi thì cô sẽ thật sự gánh tội danh giết cha. Tất cả mọi người sẽ biết quan hệ giữa tôi với cô. Chỗ cô có biến, tôi cũng khó hánh sự.”
Liên Đăng lặng thinh, biết nói thêm cũng vô dụng. Y sẽ không để cô đi, muốn đi thì chỉ còn nước tự nghĩ cách thôi.
Sau đó, cô bị y nhốt lại như cá chậu chim lồng, lúc hành quân hay dựng trại đều có người trông chừng riêng, ngay cả Đàm Nô cũng không được gặp cô. Y sợ trật khớp lâu này sẽ làm tổn thương xương cốt nên cứ cách một ngày lại nắn lại cho cô, nhưng khi cô còn chưa kịp hồi phục, y lại bẻ sai khớp thêm lần nữa. Cứ bẻ rồi lại nắn như thế chẳng khác gì cực hình. Dù sao con người cũng không phải bó củi, không thể thay đổi xê dịch vị trí tùy ý được. Dần dà, hai cánh tay cô bị mất cảm giác. Mới đầu, cô còn cố nhịn đau không cầu xin y. Nhưng càng về sau càng khó mà chịu đựng, cô đành phải cúi đầu trước y.
Đôi khi cô nghĩ, tại sao con người có gương mặt như thế lại lòng dạ độc ác dường này. Tuy rằng có lúc, người cô quen cũng giở thói vô lí nhưng so với y, chàng quả thật vẫn còn rất ngây thơ, lương thiện
Sau khi Định vương ch3t, quả nhiên đám anh em Chiếu Nghiệp đều ra sức đấu đá. Thái Diễm đã có tính toán từ trước, không nói không rằng, tự tách năm vạn đại quân của mình ra tạo thành một phe riêng. Còn về liên quân giữa Tín Vương và Dung Vương, lúc phát động tấn công Trường An, bọn họ nảy sinh ý kiến trái chiều, Tín vương đạt thành thỏa thuận với Thái Diễm, quay ra chĩa mũi giáo về Dung vương. Ai ngờ lúc nước sôi lửa bỏng thì chảng thấy đồng minh đâu, đợi đến khi hai bên đều đã thoi thóp hơi tàn, Thái Diễm mới ung dung dẫn theo binh mã tới. Tình thế sau đó cũng không phát triển giống như thỏa thuận, Thái Diễm chỉ điều khiển cương ngựa đi vòng quanh bờ Hoàng Hà hai lần rồi lại lập tức thu quân về doanh.
Tín vương nếm mùi thất bại, đội quân tan tác, bị đại tướng của Dung vương chém ngay trước ngựa. Năm hoàng tử ch3t mất hai, trong ba người còn lại, Sở vương và Dung vương thế lực ngang nhau, trong triều chỉ có mỗi Tề vương không có binh quyền. Vậy nên lúc này, mười ba vạn binh mã của Định vương vô cùng quan trọng. Đại quân tựa chiếc bánh xe khổng lồ nghiến về phía trước, qua Kim Thành thì đóng ở Lũng Châu, từ đó đến Trường An và Bồ Châu không chênh là bao. Ngày hôm ấy, nhận được tin Sở vương và Dung vương khai chiến, quốc sư rất vui, về lều sai người đưa rượu tới, tự rót tự uống hơn nửa bầu.
Liên Đăng thẫn thờ ngồi bó gối trên nệm. Bây giờ, tuy cô và y ở chung một chiếc lều nhưng lại chẳng đụng chạm gì, đến ánh mắt lướt qua nhau cũng không. May mà y vẫn còn chút nhân tính, đã nắn lại khớp vai cho cô, Liên Đăng nghỉ ngơi hai ngày cũng đã cử động được. Vừa cử động được, cô đã lập tức tính kế. Cô biết người canh gác lều thay ca cho nhau vào lúc nào. Khoảng đó sẽ có nửa tuần trà bị trống. Nếu tận dụng được thì có thể chạy trốn. Chỉ tiếc là cô không thể liên lạc được với Đàm Nô, không biết bây giờ cô ấy sao rồi, muốn trốn cũng phải trốn cùng nhau. Nếu để cô ấy lại thì lão yêu quái này chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Đàm Nô.
Cô mải tính kế, không để ý y đã đi đến trước mặt. Y đã uống khá nhiều, hai má hây hây, sắc màu còn khiến người ta rung động hơn cả cảnh xuân tháng ba. Tiếc là cô đã chẳng còn chút hứng thú nào với gương mặt ấy. Thấy y đi tới, cô hơi sợ nhưng lại không dám làm y tức giận, đành dịch sang bên cạnh.
Y đặt bầu rượu sang bên cạnh, thiền y vừa dài vừa rộng buông rủ, y cúi người ngồi xuống cạnh cô: “Nghe nói hai ngày nay cô không ăn bữa nào tử tế. Tại sao?”
Cô tỏ vẻ chẳng mấy mặn mà: “Cả ngày ở trong lều, không phải làm gì nên không thấy ngon miệng như trước. Hôm nay tâm trạng quốc sư có vẻ không tệ.”
Y tựa vào cạnh cô, khẽ đáp: “Ừm. Không bao lâu nữa, Trung Nguyên sẽ được đại định.” Nói đoạn, y quay sang nhìn cô: “Bây giờ cô gọi tôi là quốc sư, quả là ngày một xa cách.”
Bây giờ nhìn thấy gương mặt này, cô chỉ thấy sợ hãi. Liên Đăng vội nhìn đi hướng khác: “Trước đó nhận nhầm người, có gì đắc tội mong quốc sư bỏ quá cho.”
“Nhưng bổn tọa lại thích cô “đắc tội” như thế.” Y nói thẳng chẳng hề vòng vo, đoạn giơ tay tóm cổ tay cô. Liên Đăng nhìn y với vẻ hoảng hốt, có lẽ sợ y lại bẻ sai khớp. Y khẽ cười: “Tại sao lại sợ hãi đến vậy? Nếu tôi là nó, cô có còn sợ tôi như thế không? Yên tâm, tôi chỉ nhìn thương của cô tôi. Vai còn đau không?”
“Không đau nữa rồi. Đa tạ quốc sư.”
“Tôi thích cô gọi tôi là Lâm Uyên hơn.” Y đưa tay, ngập ngừng chạm vào mặt cô: “Thật ra nếu quên hết mọi chuyện trước kia, cô có thể thử đón nhận tôi. Cô muốn gì, thích gì, tôi đều cho cô được hết. Thứ cô yêu khi trước chẳng phải gương mặt này hay sao? Tôi mới là chủ nhân thật sự của gương mặt này. Tôi mới là Lâm Uyên thật sự. Nếu trước đó chúng ta có thể sống chung hòa hảo thì tại sao bây giờ lại không?”
Người đã ch3t hơn trăm năm bỗng sống lại, còn mong cô có thể yêu y, đây quả là ác mộng đối với một người bình thường. Cô run run giọng đáp: “Quốc sư, quốc sư là sư phụ của chàng, tôi cũng giống chàng, đều tôn kính quốc sư.”
“Ha. Tôi giết A gia cô, cô lại tôn kính tôi. Lời này nghe dối trá quá. Nếu cô nói hận tôi thì tôi còn dễ chấp nhận hơn.” Y lại gần cô, ngửi mùi hương thoang thoảng bên cổ cô. Cơ thể thiếu nữ khiến người ta say mê, dù không đốt huân hương nhưng vẫn tỏa ra mùi thơm ngát từ tận xương tủy, có sức hấp dẫn trí mạng đối với y.
Quả là kì lạ lắm thay, chẳng hiểu vì sao, có lẽ là do máu thuần âm làm mê hoặc lòng người. Mỗi lần tới gần cô, y đều dâng trào khát vọng khó tả bằng lời. Khát vọng thân mật với cô, khát vọng ánh mắt tôn sùng, bờ môi nồng nhiệt và cả cái ôm dịu dàng của cô. Cảm giác này ngày càng bành trướng, có khi còn lớn đến mức khiến y không thể kiềm chế.
Y khoác tay lên vai cô, khẽ thở dài, thì thầm gọi tên cô. Lòng Liên Đăng chấn động, rõ ràng y cũng dùng cái cách mà ngày trước chàng ta hay dùng, nhưng linh hồn đổi khác, hết thảy đều không giống. Cô sợ hãi, nhớ tới những hành động thân mật từng làm cùng y mà chỉ thấy buồn nôn. Cô không thể khước từ y quá lộ liễu, đành vội ngắt lời y: “Có một chuyện tôi nghĩ mãi mà không ra, có thể xin quốc sư chỉ bảo không?”
Rượu lên não khiến cho lúc này, y rất dễ nói chuyện, ngân dài giọng đáp: “Nói đi.”
“Binh lực của Tín vương và Dung vương cộng lại cũng không quá tám vạn. Mười ba vạn đại quân của chúng ta xuất phát từ thành Toái Diệp đi qua hành lang Hà Tây, đến quận Kim Thành rồi lại đến Lũng Châu, rõ ràng sức uy hiếp còn lớn hơn cả liên quân của họ. Tại sao triều đình lại không có bất cứ hành động đối phó nào?”
Y chống tay lên trán, cười nói: “Bởi vì quốc sư phụng mệnh tiêu diệt Định vương, đoạt lại binh quyền. Định vương hùng cứ quan ngoại, binh hùng tướng mạnh. Triều đình muốn diệt trừ mối uy hiếp nên đã dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Vừa giết được ông ta, vừa khiến đại quân quy thuận Trung Nguyên.’
Cô bỗng thấy vô cùng thất vọng. Thế nên, việc cô nhận lại cha cũng nằm trong kế hoạch. Thực ra, người cô yêu chưa bao giờ thôi lợi dụng cô. Lòng cô nặng trĩu. Y dựa vào làm cô sợ hãi, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với y, tiếp tục ngắt lời: “Bây giờ đại quân đang trong tay quốc sư. Quốc sư tính khi nào sẽ trao trả triều đình?”
Y nhướng mày, ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới đáp: “Lui có thể bảo vệ giang sơn, tiến có thể tấn công Trường An. Cô cảm thấy tôi nên chắp tay dâng cơ hội ngàn năm có một này cho người ta sao?”
Liên Đăng hoảng hốt nhìn y: “Quốc sư muốn làm hoàng đế thật sao?”
Y đắn đo cân nhắc: “Nếu cô thích giang sơn thì tôi có thể lấy giang sơn tặng cô. Tùy ý cô hết.” Vừa nói, y vừa vuốt v3 làn môi cô. Cánh môi thiếu nữ tựa hoa đào, nhìn mà say mê. Y tới gần, giữ cổ cô, ngang ngược đặt lên môi hôn.
- -----oOo------