Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 106

Ngụy Vân Thư nói đúng, buôn bán quả thật thành công.

Ngày bánh kem bơ được mở bán, mấy khách quen cũ quả thật là nghe tin là hành động ngay, nhanh chóng đi vào trong tiệm, đúng là hết sức ủng hộ.

"Không nghĩ tới vậy mà Vọng Thư lại có bánh kem bơ".

"Bánh kem này cũng đẹp mắt ghê, vừa thấy đã biết ăn rất ngon".

"Vừa mềm vừa trắng, xác định cho vào không ít thứ tốt".

"Đồ ăn của Vọng Thư thì không có thứ không ngon, lần này nhất định cũng giống vậy".

"...".

Trải qua mấy năm kinh doanh như vậy, Vọng Thư đã trở thành bảng hiệu trong lòng người dân thành phố Vĩnh An, trong nhận thức của mọi người, đồ ăn Vọng Thư bán thì không có thứ không ngon. Cho nên bánh kem bơ vừa lên kệ, hoàn toàn không cần mời chào, nhóm khách quen chủ động đến nếm thử thức ăn mới.

Đến lúc nếm qua rồi, thì không có ai không khen.

Mấy nhóc Hàn Minh Ngọc cũng nghe nói, sau khi mua một cái bánh kem nếm thử thì vô cùng thích, phấn khích nói với Ứng Vọng, "Bánh kem này quá ngon rồi, còn ngon hơn bánh trước đây mẹ mua về!".

Ngụy Vân Thư ở bên cạnh lập tức nói, "Là anh Ứng Vọng của em dạy bọn họ làm, có phải cảm thấy em ấy siêu lợi hại không?".

Hàn Minh Ngọc gật đầu liên tục, "Đúng ạ, quá giỏi!".

Ứng Vọng được khen rất vui vẻ.

Cô nhóc Hàn Minh Ngọc này quá đáng yêu, mỗi lần đều sẽ cung cấp cho người ta giá trị cảm xúc dồi dào, làm tâm trạng người khác cực kì tốt.

Bất giác, Ứng Vọng lại nói, "Anh còn biết làm mấy loại bánh kem trong tiệm không có bán, nếu em muốn ăn anh có thể làm cho em ăn".

"Thật không ạ?". Hàn Minh Ngọc rất ngạc nhiên, "Vậy thì tuyệt quá!".

Ứng Vọng cười nói, "Đương nhiên là thật, muốn ăn thì nói với anh, anh làm".

Hàn Minh Ngọc vui sướng trả lời.

Không chỉ cô nhóc, Hàn Minh Lỗi và Hàn Minh Phong cũng rất thích, mỗi lần Ứng Vọng làm gì đó bọn nhóc đều ăn đến không ngẩng đầu lên, mặc dù không miệng ngọt khen ngợi như Hàn Minh Ngọc, nhưng trên thực tế hành động cũng đã nói lên chuyện này, đối với người anh họ như Ngụy Vân Thư này cũng biểu hiện đủ thân thiết, chung quy anh Ứng Vọng và anh chính là loại quan hệ kia á, mặc dù không hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện bọn nhóc vì một miếng ăn ngon mà biểu hiện hữu nghị với anh.

Trạng thái này khiến Ngụy Vân Thư còn cảm khái với Ứng Vọng, "Trái lại bây giờ ngoan hơn trước kia nhiều".

Ứng Vọng: "Hửm?".

Vẻ mặt Ngụy Vân Thư phức tạp, "Trước kia quan hệ của bọn nhóc với anh không tốt lắm".

Ứng Vọng từng nghe anh nói chuyện này, lập tức hiểu ra.

Nói như thế nào đây, con người dưới tình huống không có mâu thuẫn xung đột thường sẽ thể hiện ra trạng thái thân thiện đặc biệt. Đây cũng không phải nói mấy đứa Hàn Minh Lỗi kiếp trước làm không đúng hay thế nào, dù sao thì lúc ấy quả thật Vân Đóa khá thiên vị Ngụy Vân Thư, cho dù có lí do chính đáng, nhưng mấy đứa Hàn Minh Lỗi làm con ruột sẽ ghen tị cũng là bình thường. Hiện tại mọi người có thể hữu nghị ở chung như vậy, quả thật là không thể tốt hơn nữa.

Ứng Vọng nắm lấy tay Ngụy Vân Thư, "Cho dù thế nào, không phải kết quả bây giờ đã tốt hơn trước kia sao?".

Ngụy Vân Thư nở nụ cười, "Đúng vậy".

Cho dù kiếp trước hay là kiếp này, thật ra anh đều chưa từng giận mấy đứa Hàn Minh Lỗi, thậm chí còn cảm thấy rất có lỗi với bọn nhóc, suy cho cùng nói như thế nào đi nữa đúng là anh cướp đi một phần tình thương của mẹ của Vân Đóa, bọn họ sẽ tức giận với anh vậy cũng là bình thường.

Hiện giờ hai nhà qua lại đủ thân, đó cũng thật sự là điều anh muốn thấy, bằng không trước đây anh cũng sẽ không thương lượng với Ứng Vọng muốn trăm năm sau để lại một phần tài sản kế thừa từ nhà họ Vân cho con cháu của mấy đứa Hàn Minh Lỗi.

Dù thế nào đi nữa, bọn họ quả thật là người thân có quan hệ máu mủ, anh mong muốn bọn nhóc hạnh phúc.

Thời gian chầm chậm như nước chảy, cuộc sống cũng yên bình tự tại.

Năm 2000, chuyện kinh doanh của Vọng Thư nhiều lần mở rộng, không chỉ có trở thành một bảng hiệu ở thành phố Vĩnh An, mà còn mở chi nhánh đến các thành phố và huyện khác, nhất là căn cứ theo công thức nấu ăn của Vọng Thư xây dựng nhà máy làm ra cốt lẩu, bánh bao tươi, bánh ngọt, bột trà sữa, vân vân, thậm chí còn bán chạy cả nước, "Thực phẩm Vọng Thư" đã trở thành một thương hiệu quốc dân, rất được người dân cả nước yêu thích.

Số tiền trên sổ tiết kiệm của Ứng Vọng đã trở thành một dãy số, cậu đã chẳng để ý từ lâu.

Mà Ngụy Vân Thư thì sao, sự nghiệp của anh chẳng những có liên quan với bên này của Ứng Vọng, mà bản thân còn đơn độc làm một ít đầu tư, ví dụ như Tiền Hữu Vi thành lập công ty bất động sản, trong tay anh nắm cổ phần, đó là cổ phần gốc thật sự; lại ví dụ như anh đầu tư một công ty vận tải, ngày thường không quản lí công việc nội bộ, nhưng mỗi năm đều lấy hoa hồng; càng đừng nói đến mấy ngôi nhà cũ của nhà họ Vân bị anh phá bỏ sau đó xây chung cư và toà nhà văn phòng kia, theo sự phát triển ngày càng tốt của kinh tế thành phố Vĩnh An, chung cư và tòa nhà văn phòng quả thật chính là chậu châu báu. Ngụy Vân Thư trở thành "chủ nhà trọ" thật sự, nằm không cũng có thể đếm tiền.

Hiện tại đối với Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mà nói, bọn họ thật sự không thiếu tiền, giá trị con người cũng không thể đo lường.

Có điều hai người cũng không quá chú trọng hưởng thụ, ngược lại càng tình nguyện dùng tiền đi ủng hộ các hoạt động công ích, bọn họ không chỉ tài trợ cho viện phúc lợi chính phủ thành lập; quyên tặng cho viện mồ côi, viện dưỡng lão; ủng hộ chữa bệnh cứu trợ, dự án nghiên cứu khoa học, bảo vệ động vật hoang dã; còn thành lập "Quỹ Vọng Thư", dùng để trợ giúp những trẻ mồ côi, người tàn tật, người già neo đơn,... xây dựng trường tiểu học hi vọng hỗ trợ học tập, mua sắm sách vở, xây cất thư viện, vân vân, thậm chí còn cung cấp trợ giúp pháp luật dành cho người bị bạo lực gia đình; đồng thời, bọn họ còn thành lập một nền tảng hi vọng đặt tên là "Tìm", dành riêng cho trẻ em và phụ nữ bị lừa bán, mục tiêu của nó là ngăn chặn buôn người, giúp đỡ những người đáng thương kia thoát khỏi ổ quỷ, có thể về nhà đoàn tụ.

Hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã định trước sẽ không có con, sau này phần lớn tài sản trên danh nghĩa đều sẽ được hiến tặng cho quốc gia, cho nên bọn họ cảm thấy bắt đầu từ bây giờ đi làm những chuyện có ý nghĩa là việc nên làm, chỉ riêng tài sản của hai người bọn họ cùng với khoản thu nhập không ngừng chảy vào, duy trì những chuyện này là hoàn toàn khả thi.

Ngày thường hai người rất khiêm tốn, ngay cả cửa hàng cũng không mấy khi đến, càng không lộ mặt ở nền tảng công cộng. Truyền thông bản địa thành phố Vĩnh An, truyền thông cấp tỉnh, thậm chí truyền thông đài quốc gia muốn phỏng vấn bọn họ, vì để kêu gọi nhiều người làm công ích hơn hai người đồng ý phỏng vấn, nhưng từ chối đăng ảnh chụp, không muốn lộ diện trên TV, sau khi bên truyền thông đồng ý bọn họ mới nhận lời phỏng vấn.

Phỏng vấn xong, MC rất khó hiểu hỏi, "Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, nhưng tôi thật sự tò mò vì sao hai anh không muốn lên báo lên TV vậy?".

Phải biết, phỏng vấn tích cực như vậy, thì không có ai sẽ từ chối, ngoài hai người bọn họ.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mỉm cười nhìn nhau, sau đó, Ứng Vọng mới nói, "Gương mặt hai chúng tôi điển trai như vậy, ngộ nhỡ sau khi phát sóng mọi người chỉ lo nhìn mặt chúng tôi thì làm sao đây? Cho nên mọi người vẫn là chú ý bản thân nội dung đi, cũng hi vọng có càng ngày càng nhiều người quan tâm đến hoạt động công ích, dấn thân vào hoạt động công ích".

MC ngơ ngác, sau đó thì bật cười, "Hai anh quả đúng là điển trai".

Bởi vì nguyên nhân hai người bọn họ không muốn lộ mặt, nên khi bọn họ được chính phủ trao tặng danh hiệu mặc dù chụp hình lưu niệm, nhưng truyền thông cũng không tùy tiện tung ra, tạm thời duy trì sự khiêm tốn của bọn họ, thậm chí cảm thấy người như vậy mới thật sự đang làm công ích, mà không phải vì danh lợi.

Nghĩ như vậy cũng không sai, chung quy tâm nguyện ban đầu khi Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư làm công ích là vì bản thân bọn họ đã từng trải qua, từ đáy lòng bọn họ hi vọng trên thế giới này sẽ không có thêm bất cứ một "Vân Hủy" "Hứa Vọng" "Đoàn Vân Thư" nào nữa, mỗi người đều có thể có may mắn và hạnh phúc của mình. Nhưng ngoài những thứ đó ra, bọn họ cũng có một chút lòng riêng, bởi vì thân phận của Ứng Vọng.

Người anh trai kiếp trước nhờ vào Ứng Vọng hiến nội tạng mà sống sót kia đời này không có sự hiến dâng của Ứng Vọng cuối cùng đã chết rồi, chuyện này đối với Ứng Vọng mà nói dường như là một chuyện tốt, dù sao thì không còn ai dòm ngó bộ phận cơ thể của cậu nữa. Nhưng cũng chính vì gã đã chết, hai vợ chồng nhà họ Ứng kia mới càng thêm "nhớ nhung" đứa bé trước đây thất lạc, bởi vì tài sản của bọn họ cần người thừa kế, nhà họ Ứng phải có con cháu, bọn họ không muốn không người nối dõi.

Vợ chồng nhà họ Ứng dường như phát điên, giống như điên cuồng mà tìm người dò la khắp nơi, muốn tìm con về.

Mà Ứng Vọng, vừa khéo gương mặt có vài phần giống với người anh trai kia, không chừng để người nhà họ Ứng thấy ảnh chụp, sau đó sẽ tìm tới cửa, mặc dù bọn họ bây giờ có năng lực xử lí, nhưng vẫn đủ khiến người chán ghét, đương nhiên không muốn kéo thêm phiền phức.

Năm 2006, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đến thủ đô tham gia hôn lễ của con trai một người bạn, sau đó đi leo trường thành, kết quả ở trên đó gặp được một người.

"Anh Ứng, anh Ngụy?".

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nghe thấy tiếng gọi quay đầu một cái, chỉ thấy đây là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, gương mặt người đàn ông hơi quen mắt, dường như đã từng gặp. Trong lòng ngực đối phương ôm một cô nhóc, còn có một người phụ nữ cùng tuổi đứng bên cạnh. Không khó nhìn ra, đây là một nhà ba người.

Mà tiếng gọi lúc nãy, là của người đàn ông kia.

Ứng Vọng ngờ vực, "Cậu là?".

Câu trả lời này của cậu, lại khiến người đàn ông thêm kích động, "Anh Ứng, là em đây! Em là Lưu Thanh!".

Ứng Vọng: "!".

"Lưu Thanh?!".

Hai bên đều không nghĩ đến, bọn họ lại có thể gặp được trên trường thành.

Đã qua mười mấy hai mươi năm, bé trai chỉ mới mười tuổi trước đây hiện tại đã trưởng thành trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, không chỉ đã kết hôn, mà còn đã có con rồi.

"Cuộc sống của em bây giờ thế nào, bà nội Trương và Phương Phương có khỏe không?". Ứng Vọng quan tâm hỏi.

"Khỏe, đều khỏe! Bây giờ bà nội sống cùng bọn em ở thủ đô, mỗi ngày đều thích đi dạo ở công viên". Lưu Thanh rất kích động, "May mà anh Ứng và anh Ngụy dạy tay nghề, bà nội dẫn bọn em bày sạp bán hàng, bởi vì có sự giới thiệu trước của hai anh, cho nên mỗi ngày buôn bán đều rất tốt, năm thứ hai bà nội đã đưa em và Phương Phương đến trường học, sau đó học một mạch đến đây, em thi đậu đại học tư thục, hiện tại đang kinh doanh, làm ăn không tệ... Phương Phương đang làm giáo viên, năm trước đã kết hôn với giáo viên chung trường. Vốn dĩ lúc bọn em kết hôn rất muốn mời hai anh đến tham dự, nhưng khổ nỗi không có phương thức liên hệ, cũng không biết hai anh đi đâu, thật sự có chút tiếc nuối...".

Lưu Thanh lải nhải kể lại cuộc sống những năm qua của bọn họ, có đủ chua ngọt đắng cay, nhưng nhiều hơn là vui vẻ và biết ơn.

Y biết rõ, nếu không có anh Ứng và anh Ngụy, vậy thì sẽ không có bọn họ ngày hôm nay.

Bởi vì phần biết ơn sâu sắc này, Lưu Thanh khăng khăng muốn mời bọn họ ăn bữa cơm, nói gì cũng không từ chối được. Gần hai mươi năm không gặp, Ứng Vọng quả thật cũng nhớ bà nội Trương, dù sao lúc trước cũng được quan tâm đôi chút. Nếu bây giờ gặp được, vậy cùng nhau ăn bữa cơm cũng không có gì.

Lưu Thanh đặt phòng ở tiệm cơm tốt nhất thủ đô, sau đó đón bà nội Trương và vợ chồng em gái Lưu Phương đến, cảnh tượng sau khi gặp lại kia tất nhiên sẽ rưng rưng nước mắt, nhất là bà nội Trương, bà đã tóc bạc đầy đầu, kích động đến mức nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua, không ngừng hỏi thăm và nói mấy câu biết ơn, khiến Ứng Vọng cũng sắp rơi nước mắt.

Bữa cơm này, ăn hơn ba giờ, mọi người tán gẫu không ít chuyện về sau.

Đương nhiên, trên bàn cơm bà nội Trương không thiếu hỏi mấy câu bọn họ đã kết hôn chưa, con cái bao lớn rồi, vân vân, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chỉ cười, tự nhiên mà đáp, "Bọn con bây giờ khá tốt, chuyện con cái không cần nói".

Bà nội Trương người dày dặn kinh nghiệm, đã sớm từ tương tác của hai người lúc đang ăn cơm nhìn ra chút gì đó, bây giờ lại nghe như vậy nào còn không hiểu, trên mặt vẫn cười tủm tỉm như cũ, "Cả đời của nội, từng khổ, từng vất vả, từng hưởng phúc, cái gì cũng từng trải qua rồi, bảo nội nói thì, cả đời người này mọi thứ đều là phù du, bản thân sống thoải mái mới là quan trọng nhất, hai đứa cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt đẹp là được rồi, đừng để ý những người khác nói cái gì".

Ứng Vọng sinh lòng kính nể, "Nội nói rất đúng".

Trò chuyện rất lâu, cuối cùng mọi người thật sự mệt mỏi mới giải tán. Ra đến cửa tiệm cơm, vợ của Lưu Thanh mang theo đứa nhỏ đã ngủ say lên xe trước, bà nội Trương cũng bảo vợ chồng Lưu Phương về nhà, lúc chỉ còn lại bốn người bọn họ, bà nội Trương mới mở miệng, "Lúc nãy nhiều người nên nội không nói, vào năm chín mươi mấy có một đôi vợ chồng tới thành phố Bạch Vân tìm con trai, còn cầm một tấm ảnh, nội thấy gương mặt của người trên tấm ảnh kia và Tiểu Ứng có vài phần giống nhau...".

Bà nội Trương nói đến đây Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã nghe hiểu, đó có lẽ là người nhà họ Ứng tìm đến. Bọn họ không khỏi cảm thấy may mắn, may mà lúc đó chạy trốn nhanh.

Có điều, trên mặt Ứng Vọng vờ như không hiểu, "Bà nội Trương, lời này của nội có ý gì ạ?".

Bà nội Trương chú ý vẻ mặt của hai người, thấy bọn họ từ đầu đến cuối đều hờ hững, dáng vẻ không kích động dù chỉ một chút thì không nhịn được cảm thấy may mắn ban đầu mình dè chừng nhiều chuyện nên không nói gì hết, bằng không đây không phải là nhiều chuyện hại người sao. Lúc này, bà bèn cười nói, "Không có ý gì, chẳng qua là hôm nay nói chuyện trước đây với hai đứa, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện như thế thôi, hai đứa đều là người có chủ kiến, nội bèn lải nhải mấy câu".

Ứng Vọng lại một lần nữa cảm thán bà nội Trương biết tiến biết lùi, là một người nhạy bén, "Trên đời này người dáng dấp giống nhau nhiều lắm, có người trông giống con cũng không có gì lạ, cũng không đáng để nội nhớ đến".

Bà nội Trương gật đầu một cái, "Đúng vây".

Bà nội Trương là cố ý nói đến chuyện này, bà nghĩ nếu thật sự có quan hệ gì với Ứng Vọng, vậy bà cũng đã cung cấp một manh mối. Hiện giờ nếu sau khi đối phương nghe xong không thèm để ý, vậy bà cũng không có gì để nói, tóm lại chuyện nên làm bà đã làm, còn về người ta có dự định gì, đó không phải chuyện bà có thể chi phối, càng không cần hỏi thăm.

Đưa bà nội Trương lên xe, nhìn Lưu Thanh lái xe đi xa, Ngụy Vân Thư lập tức nắm lấy tay Ứng Vọng, hỏi, "Về khách sạn?".

Ứng Vọng cười đáp, "Được".

Ý tốt của bà nội Trương cậu hiểu rõ, chỉ là cậu không có tình cảm gì với nhà họ Ứng, cũng không muốn có bất cứ liên quan gì, chỉ xem như người xa lạ mà đối đãi là được.

Ngụy Vân Thư vẫn luôn chú ý tin tức của bên nhà họ Ứng, nhưng không nghĩ đến chưa được nửa năm từ sau khi nghe tin tức ở chỗ bà nội Trương, vợ chồng nhà họ Ứng đã chết trong tai nạn thuyền, toàn bộ nhà họ Ứng nhất thời rối loạn, tất cả anh chị em dòng thứ đều muốn đến chia một chén canh, trong trí nhớ của Ứng Vọng nhà họ Ứng to như vậy gần như quyết định sống chết của cậu trong khoảnh khắc đã sụp đổ, tang lễ của đôi vợ chồng kia thậm chí còn trở thành chiến trường tranh chấp của anh chị em ông Ứng, vì chiếm được nhiều tài sản hơn không đến mức khiến bọn họ rơi vào cảnh ngay cả một nơi chôn cất cũng không có, nhưng đúng là gây ra rất nhiều chuyện khiến người chê cười, thật sự đã minh họa một phen thế nào là tàn nhẫn độc ác.

Mà khi Ứng Vọng nghe được tin tức này từ Ngụy Vân Thư cậu đang tham gia buổi lễ của một trường tiểu học hi vọng ở khu vực xa xôi, cùng nhóm học sinh trải qua ngày Quốc tế Thiếu nhi.

Các bạn nhỏ hoạt bát đáng yêu đứng trên sân khấu hát , chúng dùng giọng nói tràn đầy ngây ngơ chất phác kia mà hát từng câu của bài hát.

Dưới sân khấu, mấy nghìn đứa trẻ cũng vui vẻ hát theo.

Vui vẻ, hoạt bát, hạnh phúc và tràn đầy ánh mặt trời.

Bình Luận (0)
Comment