Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 105

Cái Tết náo nhiệt vừa qua, các ngành các nghề bắt đầu trở nên bận rộn, các cửa hàng Vọng Thư cũng khai trương buôn bán.

Quay lại sau một cái Tết, buôn bán vẫn đắt như cũ.

Tiệm ăn vặt bên kia Ba Đào nói được làm được, thật sự bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ ăn, nói gì thì nói, đi nhiều nơi, đồ ăn bán đi cũng nhiều hơn không ít, doanh thu cũng tăng lên.

Tiệm lẩu và tiệm trà sữa bên này bởi vì Đại học Y khoa chuyển đến, khách hàng tăng nhiều, buôn bán càng thịnh vượng.

Hết thảy buôn bán đều đang phát triển theo hướng tốt.

Theo sự phát triển kinh tế, công xưởng của thành phố Vĩnh An vẫn đang tăng lên, có không ít người làm công đến từ nơi khác tràn vào thành phố Vĩnh An, tìm kiếm cơ hội trong thời kì biến động này. Trong lúc nhất thời, không chỉ có vật giá bắt đầu leo thang, mà tiền lương cũng lần lượt tăng lên. Đương nhiên, thật ra tiền lương vẫn một mực tăng lên, trên cơ bản mỗi năm mỗi khác, thậm chí có một số đã bắt đầu bằng số ba.

Việc làm tăng nhiều, làm cho sức người bắt đầu có giá.

Tranh thủ thời cơ này, Ngụy Vân Thư bàn bạc với Ứng Vọng cho thuê mấy tầng khác ở phố Hạnh Hoa.

"Hiện tại nhà ở thương mại vẫn chưa xuất hiện, nhưng nhu cầu muốn thuê nhà ở của người làm công đến từ nơi khác rất nhiều, nhà cửa đáp ứng tương đối thiếu, đây là cơ hội của chúng ta".

Ứng Vọng không có ý kiến, "Được".

Trước đây lúc xây nhà bọn họ đã nghĩ năm tầng lầu không ở được nhiều như vậy, chắc chắn có mấy tầng phải cho thuê, cho nên lúc trước khi thi công nội thất ngoài xây cất hoàn thiện nhà mình ở ra, những tầng khác đều thi công nội thất đơn giản, cũng chỉ vì sau này có thể cho thuê.

Bây giờ có cơ hội này, vậy cho thuê cũng tốt.

Có điều, Ứng Vọng lo lắng một chút, "Có người thuê không? Nhà của chúng ta bên này không nhỏ".

"Nhà cửa lúc này khan hiếm, bản thân rất nhiều người địa phương đều không đủ ở, càng đừng nói là cho thuê". Ngụy Vân Thư cười nói, "Còn như vấn đề nhà lớn, nếu không phải người một nhà, vậy anh không ngại vài người thuê chung. Trên thực tế rất nhiều người nơi khác đến làm công đều ở chung một chỗ với đồng hương, rất ít người xông pha một thân một mình, bọn họ hoàn toàn có thể thuê một tầng ở cùng nhau".

Ứng Vọng cúi đầu suy nghĩ một chút, phát hiện đúng là như vậy, "Vậy thì thử xem".

Nếu đã muốn thử một chút, Ngụy Vân Thư trực tiếp hành động, anh sử dụng các loại cơ hội thả tin tức ra, sau đó không bao lâu nhà ở lần lượt được thuê, tốc độ này quả thật khiến Ứng Vọng hơi kinh ngạc, cậu chỉ có thể cảm thán, người nắm bắt cơ hội của thời đại đi ra ngoài làm công quả thật rất nhiều.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thu tiền thuê là dựa theo giá thị trường, ngoài cửa hàng mặt tiền ở tầng 1 và nhà mình ở tầng 3 ra, tầng 2, 4, 5 toàn bộ đều đã được thuê, tính ra mỗi tháng có thể lấy gần trăm đồng tiền thuê, một năm chính là hơn một nghìn.

Mà đây, chỉ là năm nay.

Chờ thành phố Vĩnh An phát triển hơn, tiền thuê một tầng cũng sẽ không ít.

Huống hồ, không chỉ có một căn nhà lầu này.

Vào lúc tin tức xây cất nhóm nhà ở thương mại đầu tiên của thành phố Vĩnh An truyền ra, Ngụy Vân Thư bàn bạc với Ứng Vọng muốn phá bỏ nhà cũ, sau đó xây thành cửa hàng và nhà cao tầng, những khu vực náo nhiệt kia thì xây thành tòa nhà văn phòng.

Ứng Vọng cảm thán một tiếng, "Vậy sau này anh chính là chủ nhà trọ danh xứng với thực rồi".

Ngụy Vân Thư cười nói, "Không sao, của anh cũng là của em, em cũng là chủ nhà trọ".

Ứng Vọng chậc nhẹ một tiếng.

Vào lúc Ngụy Vân Thư bận rộn chuyện chủ nhà trọ của anh, Ứng Vọng cũng đang bận rộn cho sự nghiệp của mình.

Từ khi khai trương tiệm trà sữa, lợi nhuận của tiệm trà sữa vẫn luôn không tệ, thậm chí sau đó có một lần vượt qua tiệm lẩu. Nhất là mùa hè, trà sữa càng bán chạy hơn, doanh số cũng rất đẹp mắt. Lương Ngọc Trân đã nếm được chỗ tốt của thưởng cuối năm, càng để bụng tiệm trà sữa hơn, tìm mọi cách đẩy mạnh tiêu thụ, trông như thể muốn cạnh tranh đến chết với mấy người phụ trách tiệm lẩu và tiệm ăn vặt. Cho nên, chị lại động não, đưa lên kệ không ít bánh ngọt mới, hiệu quả cũng hoàn toàn không tệ, nhưng Lương Ngọc Trân không hài lòng, chị vẫn rất thèm muốn mấy loại bánh kem bơ kiểu Tây như cũ, muốn học.

Những năm này bánh kem bơ quả thật là một thứ mới lạ, ít người biết làm, cộng thêm lúc làm còn phải có máy móc, bằng không đánh bông bơ không dễ làm.

Lương Ngọc Trân tìm kiếm rất lâu, nhưng lại không tìm được người biết làm bánh kem bơ, đương nhiên cũng không biết người ta làm như thế nào.

Ý tưởng thất bại nửa đường, Lương Ngọc Trân thở ngắn than dài.

Việc này không bao lâu đã bị Ứng Vọng biết được, nói thế nào đây, cậu không nghĩ tới Lương Ngọc Trân vậy mà còn chưa từ bỏ, còn nhớ mãi không quên với bánh kem bơ.

Nhìn dáng vẻ vì sự phát triển của cửa hàng mà sốt ruột đến nóng trong người kia của chị, Ứng Vọng bèn nói, "Đừng tìm người khắp nơi nữa, bánh kem bơ tôi biết làm".

Lương Ngọc Trân: "...?".

Lương Ngọc Trân không dám tin hỏi, "Sếp, cậu nói cái gì?".

Ứng Vọng nhướng mày, "Tôi biết làm bánh kem bơ".

Lương Ngọc Trân: "!!!".

Chị không dám tin, tiếp theo là mừng như điên, "Quá tốt rồi!".

Nếu nhân viên có lòng cầu tiến như vậy, Ứng Vọng cũng không gây trở ngại, lập tức chuẩn bị nguyên vật liệu, sau đó làm thủ công ra hai cái bánh kem trái cây một lớn một nhỏ. Cái lớn kia khoảng tám tấc, còn cái nhỏ thì khoảng bốn tấc, đều được bắt hoa, trang trí một ít trái cây theo mùa, bên trong cốt bánh thậm chí còn dùng trái cây đóng hộp làm lớp nhân, nhìn thôi đã thấy ngon.

Ứng Vọng nói, "Cũng nếm thử một chút".

Lương Ngọc Trân gấp không chờ nổi cầm lấy muỗng ăn thử, trong khoảnh khắc ăn vào miệng kia, ba loại cảm nhận ngọt, mềm, trơn bùng nổ ở đầu lưỡi, khiến chị không nhịn được híp mắt hưởng thụ.

Cái này cũng quá ngon rồi!

Loại kem bơ mềm mịn này, cũng không thua kém bánh kem cửa hàng kia bán!

Lại nếm thử cốt bánh bên dưới, mềm mại hơn cả bánh bao chay, bên trong còn có hương vị thơm ngọt của trứng gà, ngọt mềm mịn kết hợp, quả thật khiến người ta nghiện. Lớp nhân trái cây đóng hộp cắt thành miếng nhỏ, đã tự mang theo vị thanh ngọt, đây là loại bánh kem mà cửa hàng bánh kem kia không có!

Lương Ngọc Trân thầm nghĩ trong đầu, được! Bánh kem này của bọn họ bán được!

Trong lúc Lương Ngọc Trân từ đầu đến cuối nhớ đến chuyện buôn bán, suy nghĩ của những người khác trong tiệm bánh ngọt lại khá đơn giản, trong đầu bọn họ đều là...

Ngon! Ngon! Quá ngon!

Cái này cũng quá ngon rồi!

Mọi người mừng như điên, yêu thích đến mức hai mắt phát sáng.

Ứng Vọng cũng cảm thấy bánh kem mình làm không tồi, làm hoàn toàn bằng tay, tốn không ít công sức, nhưng hiệu quả cũng không kém, hơn nữa vô cùng tươi ngon.

Nhìn dáng vẻ yêu thích của mọi người, cậu thầm nghĩ quả thật có thể cho lên kệ.

Hơn nữa không chỉ có bánh kem bơ, ví dụ như các loại bánh tart trứng, su kem, bánh crepe, mochi kem, vân vân đều có thể làm một ít, đến lúc đó đóng gói đẹp mắt một chút, đó chính là bánh ngọt cao cấp.

Ứng Vọng không biểu hiện ra ngoài, trước tiên nói với Lương Ngọc Trân những loại máy móc cần mua để làm bánh kem, bảo chị chuẩn bị trước, sau đó sẽ lại dạy chị làm.

Lương Ngọc Trân liên tục đồng ý, toát lên khí thế muốn đánh một trận lớn.

Bên này, Ứng Vọng mang theo bánh kem nhỏ về đến nhà. Ngụy Vân Thư đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn với Tiền Hữu Vi, lúc này vẫn chưa về, Ứng Vọng bèn cất bánh kem vào tủ lạnh giữ lạnh, để nó giữ nguyên sự tươi mới.

Cất đồ xong, Ứng Vọng suy nghĩ chuyện thêm bánh ngọt mới, sau đó lại viết một phương án đơn giản. Tuy rằng giao mọi chuyện cho Lương Ngọc Trân làm, nhưng cậu vẫn có thói quen tự mình lập một ít kế hoạch trước, bằng không đến lúc đó bản thân không chút hiểu biết, rất dễ bị thua lỗ.

Viết phương án xong, Ngụy Vân Thư cũng đã về đến, ra khỏi thư phòng thấy trong tay anh xách theo đồ vật, bèn hỏi, "Về rồi ạ? Anh mua gì thế?".

Ngụy Vân Thư đổi dép lê, "Thạch lạnh".

Ứng Vọng bước qua, "Em xem một chút".

Ngụy Vân Thư đưa đồ cho cậu.

Ứng Vọng mở ra thì thấy, trong đó là hai chén thạch lạnh. Chỉ thấy bên trong rải vụn đậu phộng, nhân hạt dưa, nho khô, đậu đỏ, cơm dừa, sau đó rưới nước đường đỏ, hình thức trình bày cũng không tệ lắm.

Nếm thử một miếng, tuy rằng không thêm đá viên, một đường về đến nhà thậm chí có hơi nóng, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Ứng Vọng nếm thử một muỗng, nói, "Ướp lạnh một chút hương vị sẽ ngon hơn".

"Mua ven đường". Ngụy Vân Thư ngồi đối diện, "Buôn bán nhỏ, không có tủ lạnh".

Những năm này tủ lạnh cũng không rẻ, muốn bày cái sạp ven đường còn phải trang bị một cái tủ lạnh, chuyện buôn bán này người kia hoàn toàn không cách nào làm, cũng không đủ vốn đầu tư.

Ứng Vọng cũng hiểu. Cậu ăn hai muỗng thì đặt xuống, nhớ đến thứ mình mang về, lập tức đứng dậy nói, "Em đặt vào tủ lạnh một lúc".

Ngụy Vân Thư nói, "Vậy anh cũng đặt một lúc".

Ứng Vọng: "Được".

Bởi vì Ứng Vọng ở ngay trước cửa tủ lạnh, Ngụy Vân Thư bèn đưa thạch lạnh qua cho cậu, thuận miệng hỏi, "Hôm nay đến tiệm thế nào?".

"Vẫn ổn". Vừa nói, cậu vừa lấy bánh kem ra, giọng điệu tùy ý, "Em làm, nếm thử một chút".

Ngụy Vân Thư bị làm ngạc nhiên rồi, "Em đến tiệm làm cái này à?".

"Vâng, Lương Ngọc Trân thèm bánh kem nhà người ta, muốn bán trong tiệm, em bèn thử một chút...". Ứng Vọng kể lại chuyện xảy ra trong tiệm một chút, nhân tiện cũng nói luôn chuyện trở về lập kế hoạch.

Ngụy Vân Thư nghe xong cũng không có gì muốn nói, dù sao thời kì này làm kinh doanh ăn uống gần như sẽ không lỗ vốn, bánh kem lại là một thứ mới mẻ, nhất định là có thị trường.

Chờ sau khi Ngụy Vân Thư ăn xong bánh kem Ứng Vọng làm thì càng chắc chắn.

"Hoàn toàn khả thi".

Bình Luận (0)
Comment