Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 104

Chẳng mấy chốc lại đến cửa ải cuối năm.

Đến buổi tối trước khi nghỉ Tết, Ứng Vọng gọi nhóm nhân viên trong tiệm cùng đến tiệm lẩu, sau đó tiến hành kiểm toán cuối năm.

Tiệm lẩu, tiệm ăn vặt, tiệm trà sữa, cộng thêm đồ ăn mang đi, hiệu quả và lợi ích tốt nhất không thể nghi ngờ chính là tiệm lẩu. Thời gian mở của nó dài nhất, fans nhiều nhất, cộng thêm mùa hè có lẩu mini, mùa đông có lẩu thay phiên nhau bán, cho nên thu nhập hàng năm là cao nhất, lợi nhuận cũng cao nhất.

Tiệm ăn vặt cũng không kém, tiêu thụ trong tiệm chiếm phần chính, nhưng đưa đến tiệm lẩu bán không ngờ cũng không ít, dựa theo đề nghị của Ba Đào, năm sau hắn muốn bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán lưu động, đoán chừng doanh số cũng sẽ không kém.

So sánh cùng khoảng thời gian, lượng tiêu thụ của tiệm trà sữa là cao nhất, cho dù là trà sữa, trà hoa quả hay bánh ngọt sau đó thì lượng tiêu thụ đều không ít, là lựa chọn hàng đầu trong các loại thức uống cao cấp toàn dân, nếu như nó bán được từ đầu năm đến cuối năm, vậy lợi nhuận cuối cùng ai cao ai thấp cũng khó mà nói.

Tóm lại, ba cái cửa hàng năm nay đều không tồi, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đánh giá rất cao bọn nó, hơn nữa dựa theo lời đã nói trước đó, mỗi cửa hàng rút ra 0,5% lợi nhuận để chia hoa hồng cho nhân viên.

Đương nhiên, chia hoa hồng này cũng không phải mỗi người như nhau, mà là xem xét tổng hợp dựa trên cống hiến, thời gian nhậm chức và biểu hiện thường ngày. Ví dụ như Vu Hổ, năm nay hắn làm từ đầu năm đến cuối năm, còn là người tổng phụ trách sau bếp, vậy nên thưởng cuối năm của hắn chắc chắn nhiều; người trước đó được tuyển vào còn chưa làm đủ cả năm, công việc phần lớn lại là một ít chuyện vụn vặt, thưởng cuối năm nhất định phải ít hơn một chút; lại ví dụ như Ba Đào và Vi Hương, bọn họ làm việc ở tiệm lẩu một khoảng thời gian, vậy thì lúc đưa thưởng cuối năm cũng cần phải cân nhắc một chút. Tóm lại, lúc Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư quyết định thưởng cuối năm cố gắng hết sức suy xét nhiều khía cạnh, không thiên vị người nào, tranh thủ để mọi người đón cái Tết vui vẻ.

Đây đúng là một cái Tết vui vẻ, ví dụ như Vu Hổ, thưởng cuối năm hắn nhận lại xấp xỉ một nghìn đồng!

Đây là khái niệm gì?

Số tiền này đã gần bằng tiền lương nửa năm của hắn!

Lúc Vu Hổ nhìn thấy số tiền này quả thật sợ ngây người, hắn không ngờ tới sếp lại rộng rãi như thế, bao lì xì cho hắn lại dày như vậy!

Thưởng cuối năm của Bao Xuân Diễm và Vu Hổ ngang hàng, dù sao thì hai người bọn họ quản lí đại sảnh và sau bếp của tiệm lẩu, mỗi người đều bỏ công rất nhiều, ngày thường trả lương cho hai người bọn họ giống nhau, thưởng cuối năm này nhất định không thể phân biệt đối xử.

Bao Xuân Hồng là nhân viên mới tuyển vào năm nay, thưởng cuối năm chị nhận được hoàn toàn thua kém em gái Bao Xuân Diễm, chỉ có khoảng ba trăm đồng tiền, nhưng số tiền này cũng đủ khiến chị vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ. Phải biết, đây đã gần bằng tiền lương hai tháng của chị! Tiền bất ngờ có được, còn là danh chính ngôn thuận, điều này làm sao không khiến người ta vui vẻ chứ!

"Sếp thật phúc hậu". Sau lưng, Bao Xuân Hồng nhỏ giọng nói với Bao Xuân Diễm.

Lúc này Bao Xuân Diễm cũng đang trong trạng thái vui mừng, vui vẻ trong ánh mắt quả thật không che giấu được, "Chỉ cần chúng ta siêng năng chăm chỉ, chắc chắn sếp sẽ không bạc đãi chúng ta".

Bao Xuân Hồng cực kì tán thành câu nói này.

Chia hoa hồng cuối năm xong, mọi người lại vui vẻ tụ tập một trận, lúc này mới triệt để nghỉ Tết.

Nghỉ Tết năm nay giống với năm rồi, từ đầu đến cuối xấp xỉ một tháng, nhóm nhân viên cũ đều không có gì bất ngờ. Theo ý của Ứng Vọng, sau này cũng sẽ không điều chỉnh quá nhiều, cửa hàng cả năm không đóng cửa, ăn Tết là lúc đoàn viên nhất định phải cho mọi người ngày nghỉ tử tế.

Vi Hương và Ba Đào đã kết hôn, năm trước Vi Hương lại cắt đứt quan hệ với chú thím, năm nay cô tuyệt đối không trở về. Không chỉ có người không trở về, ngay cả quà biếu cũng không chuẩn bị thứ gì, chẳng qua là đêm trước khi nhóm người Bao Xuân Diễm về quê thì đến tiễn một đoạn, nhân tiện nấu cho bọn họ một ít trứng gà, bao bánh bao, bánh bao chay và mấy thứ khác, để bọn họ ăn trên đường, "Bánh bao và bánh bao chay đều là tôi mới hấp hôm nay, trứng gà cũng là vừa ra nồi, thời tiết lúc này lạnh để lâu được, trên đường dùng với nước nóng, hẳn là có thể vào miệng".

Sau khi Vi Hương kết hôn Bao Xuân Diễm ở một mình, tiền thuê nhà cũng là một mình cô trả, có điều cũng không cắt đứt tình cảm chị em với Vi Hương, vẫn qua lại thân thiết như cũ. Hiện tại Vi Hương và Ba Đào đến cửa tiễn bọn họ, đương nhiên cô rất vui, "Tôi còn định sáng mai lúc ra ngoài đi mua một ít bánh bao chay mang theo đấy, kết quả bà đã tặng đến đây một túi lớn như vậy, đây quả thật là quá khéo".

Vi Hương mỉm cười, "Mọi người dùng được là tốt rồi".

Mọi người trò chuyện trong chốc lát, Bao Xuân Diễm nhân cơ hội đi WC kéo một mình Vi Hương ra ngoài, sau đó hỏi, "Bên phía chú thím kia của bà năm nay bà không định đi thật à?".

Vi Hương lắc đầu, "Không đi".

Bao Xuân Diễm hỏi, "Nghĩ kĩ rồi?".

Vi Hương nói, "Trước đây lúc cắt đứt quan hệ tôi đã nghĩ kĩ rồi, nếu đã cắt đứt, vậy thì không cần phải lui tới nữa, tránh cho tăng thêm phiền não".

Nhất thời Bao Xuân Diễm cũng không biết nên trả lời thế nào.

Ban đầu khi Vi Hương nhớ đến chú thím cô ấy, bởi vì những việc làm không ra gì của chú thím cô ấy mà cảm thấy chán ghét chính là cô, lúc này nghe những lời hoàn toàn cắt đứt lui tới đầy quyết đoán của Vi Hương mà tâm trạng phức tạp cũng là cô.

Yên lặng trong chốc lát, Bao Xuân Diễm mới hỏi, "Ý của Ba Đào thế nào?".

Vi Hương gật đầu, "Trước khi kết hôn tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh ấy nghe, cho nên đối với chuyện sau này tôi không lui tới với bên kia nữa anh ấy cũng tán thành".

Bao Xuân Diễm không nhịn được mà bật cười, "Vậy thì tốt rồi".

Chỉ cần đứng về phía Vi Hương, không cảm thấy Vi Hương làm như vậy quá trớn, vậy thì không sao.

Vi Hương nhìn về phía Bao Xuân Diễm, nghiêm túc nói, "Cho nên bà đừng lo lắng cho tôi nữa, bây giờ tôi cũng không phải người tính tình yếu đuối trước kia, có những chuyện nên dứt khoát tôi sẽ dứt khoát".

"Vậy thì không thể tốt hơn". Bao Xuân Diễm lại kéo đề tài về, "Nếu năm trăm đồng kia đã mua đứt quan hệ của hai bên, bên phía bọn họ cũng đã đồng ý, vậy thì không đi cũng tốt, tránh cho lại dây dưa không rõ".

Giọng Vi Hương mềm mại, "Tôi biết là bà quan tâm tôi, tôi nhớ mà".

Bao Xuân Diễm nói, "Đương nhiên tôi hi vọng bà hạnh phúc, chúng ta là bạn bè mà".

Trên mặt Vi Hương lộ ra nụ cười chân thành, "Ừ, bạn tốt cả đời".

Nói xong những chuyện quan tâm nhất này, Bao Xuân Diễm hoàn toàn yên tâm. Cuộc sống sau khi kết hôn của Vi Hương và Ba Đào khá tốt, hai người còn làm chung một tiệm, mỗi ngày cùng nhau đi làm cũng nhau tan ca, thu nhập cũng không thấp, điều kiện sinh hoạt cũng xem như không tồi, dù sao nhìn trạng thái càng ngày càng tốt của Vi Hương, Bao Xuân Diễm đã biết cô ấy rất vui.

"Vui vẻ là đủ rồi".

Trong phòng ấm áp, Ngụy Vân Thư vừa lột vỏ quýt vừa nói như vậy với Ứng Vọng.

Ứng Vọng đang cúi đầu ghi lại từng khoản tiền chi ra tối hôm nay, "Đúng vậy, sau khi đủ tiền dùng thì đó chỉ là một dãy con số, mà tiền có thể mua được vui vẻ của người khác, thì đối với em mà nói đó là một chuyện có ý nghĩa".

Ngụy Vân Thư rút hết sơ trắng trên mặt múi quýt, sau đó đưa đến bên môi Ứng Vọng, cười nói, "Quýt này ngọt, em nếm thử xem".

Ứng Vọng hé miệng ăn múi quýt kia.

Vị ngọt thanh của nước trái cây lập tức lan ra giữa môi và lưỡi, hơi hơi lạnh, nhưng ngọt thật.

"Hương vị không tồi".

Ngụy Vân Thư bèn tiếp tục đút cậu ăn.

Hai người một người ăn một người đút, rất nhanh đã ăn xong một quả quýt, Ứng Vọng còn cảm thấy chưa đã thèm, "Còn nữa không? Lột cho em thêm một quả".

"Nhiều như vậy mà". Ngụy Vân Thư vươn tay lấy ra thêm một quả quýt từ mâm đựng trái cây , "Anh lột thêm cho em".

Giọng Ứng Vọng đầy vui vẻ, "Cảm ơn nha~".

Ngụy Vân Thư cười cậu khách sáo với mình, sau đó muốn dựa theo hành động trước đó đút cậu ăn. Nhưng Ứng Vọng đã ghi xong một khoản cuối cùng, đặt bút xuống nói, "Em tự làm".

Ngụy Vân Thư tránh né tay cậu, "Anh làm, há miệng".

Ứng Vọng khẽ chậc một tiếng, lẩm bẩm một câu, "Cứ muốn đút em".

Ngụy Vân Thư nhướng mày, "Không được hả?".

Ứng Vọng mỉm cười dung túng, "Được nha, đương nhiên được, anh làm gì cũng được".

Ngụy Vân Thư nhìn nụ cười của cậu, ngực như bị đụng một cái, sau đó đút quýt đến bên miệng cậu.

Dưới ánh đèn, dáng vẻ cậu vừa ăn vừa mỉm cười rất trêu người.

Ngụy Vân Thư bất ngờ hỏi, "Quýt này ngon như vậy hả?".

Ứng Vọng gật gật đầu, "Ăn rất ngon, ngọt lắm".

Ngụy Vân Thư nói, "Anh nếm thử một chút".

Ứng Vọng nhìn tay trống không của anh, xoay người qua muốn lấy quả quýt từ mâm đựng trái cây, "Em lột cho anh một trái".

Nhưng Ngụy Vân Thư lại bắt được tay cậu trước một bước, dưới ánh mắt không hiểu vì sao của Ứng Vọng, nói, "Đừng phiền phức như vậy".

Ứng Vọng còn đang khó hiểu, Ngụy Vân Thư cũng đã sáp đến hôn, vào lúc cậu bởi vì ngơ ngác mà hơi hé môi nhanh nhẹn chui vào, dùng lưỡi càn quét, vét sạch phần ngọt ngào kia.

Cuối cùng, Ngụy Vân Thư còn kề sát môi cậu nói, "Đúng là rất ngọt".

Màu môi Ứng Vọng rất đỏ, "Lưu manh".

Ngụy Vân Thư chạm vào trán cậu "Ừ" một tiếng, chấp nhận câu lưu manh này, sau đó lại bắt đầu hôn môi.

Đôi mắt trong veo của Ứng Vọng chứa đầy ý cười, hai tay bám lên vai anh, mặc anh tự tung tự tác.

Trong tiết trời giá rét tháng Chạp, trái tim của bọn họ lại gần nhau đến thế.

[KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN]

Bình Luận (0)
Comment