Ra khỏi tiệm lẩu, Ngụy Vân Thư kéo Ứng Vọng lại hỏi ngay, "Sao đột nhiên lại nói?".
Ứng Vọng nói, "Bọn họ đang hỏi mà".
Ngụy Vân Thư nhìn cậu, "Em biết anh không có ý này".
Ứng Vọng nở nụ cười, "Không phải vì những người đó giới thiệu người yêu cho em nên anh không vui à, tránh cho người nào đó lại ghen tuông, nên bây giờ em chỉ có thể làm rõ thôi".
Ngụy Vân Thư không cười, "Hậu quả của làm như vậy...".
Ứng Vọng nhướng mày, "Em biết".
Ngụy Vân Thư ngừng lại không lên tiếng.
Thấy dáng vẻ này của anh, Ứng Vọng cũng biết bản thân không thể tiếp tục nói giỡn, thái độ cũng trở nên nghiêm túc, "Chẳng qua là em cảm thấy, nếu chúng ta đều cho rằng hết thảy những thứ khác đều không quan trọng bằng đối phương, thái độ của những người ngoài kia kém xa đối phương có vui vẻ hay không, vậy không bằng sảng khoái thừa nhận, sau này chúng ta quang minh chính đại".
Ngụy Vân Thư nhìn Ứng Vọng mà không nói nên lời.
Bản thân anh có thể không thèm để ý, bởi vì anh biết mình muốn gì, cũng biết bản thân chịu được những dư luận đó; nhưng anh cũng biết Ứng Vọng sẽ để ý, lại không có cách nào phán đoán sức chịu đựng của Ứng Vọng ra sao. Nếu như bởi vì những đồn đãi vớ vẩn sau khi thẳng thắn mà làm Ứng Vọng không vui, vậy anh tình nguyện bọn họ vẫn luôn che giấu.
Quyền quyết định nằm trong tay Ứng Vọng, hôm nay cậu thừa nhận như vậy, không khỏi liên quan đến sự mất hứng ngày đó của mình.
Ngụy Vân Thư cảm thấy cổ họng của mình giống như bị thứ gì đó chặn lại, trong lòng dường như có nghìn lời vạn tiếng muốn nói, nhưng chẳng thể thành lời dù chỉ một câu.
Cuối cùng, anh dứt khoát kéo người ôm vào trong lòng
Người đi ngang qua xung quanh bị cảnh tượng hai người bọn họ ôm lấy nhau làm hoảng sợ giật mình, ánh mắt không kìm được nhìn về phía bên này.
Nhưng lúc này Ngụy Vân Thư lại không lo được nhiều như vậy, anh chỉ muốn thông qua sự thân cận thế này để biểu đạt sự kích động trong lòng mình.
Trái lại Ứng Vọng bởi vì ánh mắt của người khác mà hơi ngượng ngùng, nhưng không đẩy người ra, mà nhấc tay lên vỗ nhẹ lên lưng Ngụy Vân Thư, "Làm gì đó, cảm động như vậy?".
Ngụy Vân Thư hít sâu một hơi, "Rất cảm động".
Giọng điệu của Ứng Vọng đầy đắc ý, "Em thừa biết".
"Ứng Vọng...".
"Dạ?".
Một lúc lâu sau, Ngụy Vân Thư mới nói, "Cảm ơn em".
Giọng Ứng Vọng mềm mỏng, "Sao lại xa lạ với em như vậy, còn nói cảm ơn. Chẳng phải là chuyện chung của chúng ta sao?".
Ngụy Vân Thư ôm chặt người, "Ừ".
Chỉ là không ngờ lại có bất ngờ lớn như vậy.
Ban ngày ban mặt, lại còn ở bên ngoài, tuy rằng do thời tiết lạnh, cộng thêm lúc này đang là giờ đi làm không có bao nhiêu người đi dạo bên ngoài, nhưng hai người vẫn tách ra rất nhanh, sau đó cùng nhau rời đi.
...
Chuyện Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đang hẹn hò này rất nhanh đã truyền ra trong nhóm khách hàng, trong lúc nhất thời vẻ mặt của mọi người phải gọi là đặc sắc.
"Hả...?".
"Cậu nói gì vậy?".
"Thật hay giả?".
"Cậu đang nói giỡn nhỉ? Chuyện lớn như vậy, trò đùa này không buồn cười".
Đây là ngỡ ngàng sững sờ.
"Không thể nào".
"Chắn chắn cậu nghe lầm rồi".
"Hai ông chủ người ta vẫn bình thường, cậu bớt ở đây nói bậy bạ đi, làm người ta mang tiếng xấu chắc chắn người ta sẽ không tha cho cậu".
Đây là hoàn toàn không tin.
"Cái quái gì vậy?".
"Hai thằng đàn ông hẹn hò, bê đê hả?".
"Ai vậy, thời buổi này lại có đàn ông hẹn hò với đàn ông, đây không phải là tội lưu manh à!".
"Hai thằng đàn ông? Mắc ói!".
Đây là hoàn toàn không chấp nhận được.
Mọi người phản ứng khác nhau, sững sờ, ngỡ ngàng, nửa tin nửa ngờ, khiếp sợ, không đồng ý, vân vân, vẻ mặt và lời nói luân phiên xuất hiện, trong lúc nhất thời tiệm lẩu, tiệm trà sữa, tiệm ăn vặt đều trở nên náo nhiệt, nhóm khách hàng liên tục thảo luận liên tục trò chuyện, nhất là loại đề tài hường phấn này, quả thật là kéo dài không dứt, làm cho nhiệt huyết tám chuyện của bọn họ bừng bừng dâng lên.
Đương nhiên, trong những người này phần lớn đều rơi vào một loại trạng thái sững sờ luống cuống "Tôi là ai, tôi đang ở đâu đây, tôi nghe được cái gì thế này", cho dù lỗ tai hết lần này đến lần khác nghe được sự thật "Hai ông chủ của Vọng Thư đang hẹn hò" này, nhưng trong lòng người nọ vẫn ở trong trạng thái sững sờ như cũ, nói ngắn gọn, tin tức này quá khiến người khiếp sợ rồi, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào tin tưởng, thế cho nên đây là tin giả.
Cũng có người hoàn toàn không sao chấp nhận, nghiêm trọng nhất là một vị khách nam, vốn đang ăn uống ngon lành trong tiệm lẩu, kết quả bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy cái tin này, ngay tức khắc phun thẳng ra, sau đó người nọ bùng nổ luôn, thậm chí cuối cùng vứt đũa một cái, bỏ lại một câu "Có tởm không chứ" rồi lao đi ngay, giống như nán lại trong tiệm lẩu thêm một giây cũng ngại bẩn.
Lúc ấy bầu không khí trong tiệm lẩu phải gọi là ngạt thở, vẻ mặt người ăn lẩu chung với hắn cũng đầy xấu hổ, ai biết phản ứng của hắn lớn như vậy, không chỉ mắng chửi người ta còn vứt đũa bỏ đi!
Mọi người cười khan một tiếng, sau đó ảo não ngồi xuống, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất.
Cũng bởi vậy, tin tức hai ông chủ hẹn hò truyền nhanh hơn, độ bàn tán của đề tài cũng cực kì cao. Nếu như những năm này có mạng lưới Weibo, đoán chừng đã lên hot search.
Còn như doanh thu trong tiệm mấy ngày nay, thậm chí còn tốt hơn?
Ờ, đến tiệm phần lớn đều là muốn xem thử đàn ông hẹn hò với đàn ông đến cùng trông như thế nào.
Nói thế nào đây, mỗi một người sống trên thế gian này đều đang bận rộn, cả ngày đều vì ba bữa một ngày mà bôn ba, cộng thêm chuyện vụn vặt trong cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua không mấy nhẹ nhàng. Chuyện của bản thân, chuyện của gia đình đã chiếm giữ phần lớn tinh lực của bọn họ, thế cho nên khi đối đãi với người ngoài bọn họ có lòng rảnh rỗi tham gia góp vui, nhưng nếu nói thật sự phải hao hết tâm sức lo nhiều chuyện như vậy, ngược lại cũng không có. Nói trắng ra là, phần lớn người thường chỉ là quần chúng hóng chuyện thôi, bọn họ chỉ muốn cắn hạt dưa góp vui một chút rồi thôi, cùng lắm thì trong lúc nói chuyện phiếm với họ hàng bạn bè sẽ nói một chút về cái nhìn của mình, cũng sẽ không nghiêm trọng hóa vấn đề mà làm gì đó thật.
Huống hồ, hiện tại tội lưu manh đã nhẹ hơn mấy năm trước rất nhiều, gần như không có ai làm loại chuyện đi tố cáo chuyện hư thân mất nết này.
Ngay cả những người sau khi nghe kể lại cố ý đến tiệm muốn xem thử hai đương sự, vậy cũng không thể loại trừ sự thật là bọn họ đến tiệm ăn một cái lẩu, uống ly trà sữa, mua một ít đồ ăn vặt.
Một hòn đá trúng mấy con chim.
Cũng bởi vì suy nghĩ như vậy, dẫn đến mức độ lưu truyền của chuyện Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư hẹn hò rất rộng, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì uy h**p đến an toàn thân thể, thậm chí ngay cả buôn bán trong tiệm cũng chưa từng bị ảnh hưởng.
Sợ rằng ảnh hưởng duy nhất cũng là sự kinh ngạc từ người nhà họ Hàn.
Người nhà họ Hàn ở ngay làng đại học, ba anh em Hàn Minh Phong đều đang đi học ở trường học phụ cận, cho nên sau khi tiệm trà sữa khai trương lâu lâu bọn nhóc sẽ đến tiệm trà sữa mua đồ, vì thế tin tức vô cùng nhanh nhạy, về nhà lại rêu rao một chút, đương nhiên là bị Vân Đóa và Hàn Siêu Việt nghe được, lúc ấy Hàn Siêu Việt quả thật là bị giật mình đến làm rơi ly trà, hoàn toàn không thể tin được. Lại trải qua một phen nói chuyện với Vân Đóa, Hàn Siêu Việt mới biết hai người bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, hơn nữa Vân Đóa cũng biết!
Quá trình trong đó đương nhiên không cần nói, chỉ nói sự lo lắng của Vân Đóa đối với Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, lo lắng quá mức bèn đến tìm bọn họ một chuyến. Vừa sợ bọn họ bởi vì những lời đàm tiếu bên ngoài kia mà không chịu nổi, lại vừa muốn hỏi bọn họ một chút đến cùng là muốn làm gì, vì sao đột nhiên lại để mọi người đều biết.
Trong suy nghĩ của Vân Đóa, lúc trước dì khuyên hai đứa, nhưng hai đứa khăng khăng muốn ở bên nhau, vậy hậu quả tương lai hai đứa phải chấp nhận. Nhưng chấp nhận này không có nghĩa là công khai chuyện này ra ngoài như vậy, trong suy nghĩ của dì chính là bọn họ lặng lẽ ổn định trải qua cuộc sống của mình, quan hệ của hai người bọn họ cả đời cũng không bị người khác phát hiện là tốt nhất!
Nhưng ai mà ngờ, lại ầm ĩ đến mức này!
Cho nên, dì không kìm được mà bắt đầu lo lắng.
Đến khi gặp được người rồi, hai người còn đang cùng nhau vui vẻ sưởi ấm ăn khoai lang cơ, thậm chí Ngụy Vân Thư còn nói, "Dì út, bọn con đã chuẩn bị xong hết rồi, bọn con chịu đựng được, dì đừng lo lắng".
Vân Đóa sốt ruột, "Rốt cuộc hai đứa muốn làm gì, vì sao trong phút chốc đã biết hết rồi?".
Ngụy Vân Thư bình tĩnh nói, "Sau khi bọn con thương lượng đã quyết định không che giấu nữa, cho nên lúc người trong tiệm lẩu hỏi người yêu của bọn con là ai thì thẳng thắn".
Vân Đóa suýt chút nữa thì không thở nổi, "Hai đứa tự nói?".
"Vâng". Ngụy Vân Thư đưa cho dì một củ khoai lang, "Dì út, bọn con không sao hết, dì cũng đừng sốt ruột, ăn khoai lang đi, khoai lang bản địa, rất ngọt".
Tình hình này, điển hình của vua còn chưa gấp thái giám đã lo đây mà.
Vân Đóa lòng như lửa đốt mà đến, lại cầm củ khoai lang ngồi xuống, sau đó nghe Ngụy Vân Thư "giảng giải" quá trình bọn họ thẳng thắn. Tổng kết một câu, sau khi bọn họ thương lượng xong thì quyết định thẳng thắn.
Ngụy Vân Thư còn nói, "Dì út, bọn con muốn đường hoàng, bọn con muốn sống dưới ánh mặt trời".
Chỉ một câu này thôi, lời gì Vân Đóa cũng không nói ra được.
Sống dưới ánh mặt trời.
Bởi vì hiểu được loại khát vọng này của bọn họ, cộng thêm chuyện đã đến nước này rồi, Vân Đóa cũng chỉ có thể giúp đỡ bọn họ, sau đó làm công tác tư tưởng cho tất cả người nhà họ Hàn.
Hàn Siêu Việt nhớ đến tình hình căng thẳng mấy năm trước, lại ngẫm lại những năm tháng gian khổ đã trải qua khi bản thân xuống nông thôn trước đây, sau đó thở dài một tiếng, "Đời người, ai mà chẳng khổ".