Tạm thời không nói đến ngờ vực trong lòng nhóm nhân viên trong tiệm, vào ban đêm sau khi ăn xong tiệc rượu về đến nhà Ứng Vọng bị Ngụy Vân Thư lăn lộn giày vò một lúc lâu, cuối cùng Ứng Vọng vừa khóc vừa xin anh, giọng cũng gần như khàn đặc.
Lại một lần nữa kết thúc, Ứng Vọng mệt mỏi nằm trong ổ chăn, "Tối nay anh bị điên rồi hả".
Ngụy Vân Thư ôm cậu, hai người vẫn chưa mặc quần áo, da thịt đôi bên dán sát vào nhau, trong giọng còn kèm theo th* d*c, "Đúng là điên thật".
Ứng Vọng đã không còn hơi sức mà mắng anh, chỉ hỏi, "Lại bị cái gì k*ch th*ch rồi?".
Ngụy Vân Thư im lặng trong phút chốc, mới nói, "Có người giới thiệu người yêu cho em".
Ngụy Vân Thư đang nằm hờ trên người Ứng Vọng, một tay ôm lấy eo của cậu, hai người mặt kề mặt, hơi thở phả ra khi đang nói chuyện thổi thẳng vào mặt và cổ của Ứng Vọng, làm cho cậu hơi ngứa.
Mặt Ứng Vọng hơi ngửa ra phía sau, muốn nhìn mặt Ngụy Vân Thư, "Chuyện này có gì phải tức giận, không phải bác gái kia cũng muốn giới thiệu người yêu cho anh sao?".
Ngụy Vân Thư kéo người về, "Không giống nhau".
Ứng Vọng liếc xéo một cái, "Vâng vâng vâng, không giống nhau, giới thiệu người yêu cho anh nên em ghen được chưa?".
Ngụy Vân Thư nói, "Em không ghen".
Ứng Vọng nhớ lại mình bị giày vò tối nay, lại nghe thêm lời Ngụy Vân Thư nói lúc này, tức đến mức trực tiếp cắn lên vai anh, "Có phải em nên mắng anh té tát một trận thì anh mới cảm thấy em ghen không?".
Ngụy Vân Thư shss nhẹ một tiếng, hô hấp cũng nặng nề hơn, môi không nhịn được dán lên cổ cậu, ậm ờ nói, "Vậy em mắng anh một trận đi".
"Anh bệnh thần kinh hả!".
Ngụy Vân Thư gần như vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau hiệp vừa rồi, bị Ứng Vọng k*ch th*ch như vậy, lập tức đè người xuống làm một lần nữa.
Lần này Ứng Vọng thật sự vừa hoảng vừa tức, miệng không nhịn được bắt đầu mắng, kết quả càng mắng Ngụy Vân Thư càng hưng phấn, động tác càng điên hơn, cuối cùng Ứng Vọng không chịu nổi lại bắt đầu khóc.
Ngụy Vân Thư cúi đầu hôn đi nước mắt của cậu, nhưng động tác trên người lại chưa từng chậm lại, ngược lại mỗi lúc một táo bạo hơn.
Kết thúc lần này, Ứng Vọng trực tiếp thiếp đi, sức lực mắng chửi người hay khóc gì đó đều không còn.
Ngụy Vân Thư nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, mi mắt vẫn còn chất chứa nước mắt, chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt cũng dần dần trở nên dịu dàng, anh cúi người xuống đặt một nụ hôn lên giữa mày Ứng Vọng, nhẹ giọng nói, "Anh muốn em chỉ thuộc về một mình anh, cho dù là ai cũng không được dòm ngó".
Buổi sáng hôm sau, Ứng Vọng hoàn toàn không dậy nổi, ngay cả cơm cũng là Ngụy Vân Thư bưng đến phòng cho cậu ăn.
Vừa bưng chậu rửa mặt vừa lấy bàn chảy đánh răng, hết hầu ăn lại bưng canh, Ngụy Vân Thư phục vụ phải gọi là tỉ mỉ lại chu đáo, làm cho chút tức giận trong lòng Ứng Vọng kia cứ thế biến mất sạch sẽ.
Lúc ăn cơm phần nhiều là Ngụy Vân Thư đang nói, thỉnh thoảng Ứng Vọng trả lời một tiếng, chờ ăn uống no đủ rồi tâm tình của cậu mới hoàn toàn tốt lên, sau đó gọi người lại, "Vân Thư".
Ngụy Vân Thư đang định mang đồ đến phòng bếp quay người lại, "Sao vậy?".
Ứng Vọng nói, "Sau này chúng ta đừng che giấu nữa".
Nhất thời Ngụy Vân Thư không phản ứng kịp, "Hả?".
Ứng Vọng nghiêm túc nói, "Nếu sau này có người hỏi quan hệ của chúng ta, chúng ta cứ thẳng thắn thừa nhận đi".
Ngụy Vân Thư đặt đồ vật trên tay xuống, ngồi bên mép giường, hỏi, "Sao đột nhiên lại nói như vậy?".
Trước đây mặc dù bọn họ cũng không che giấu quá mức, nhưng có lẽ là vì lúc mọi người quen biết bọn họ quan hệ của hai người bọn họ đã rất thân thiết, thế cho nên ngay từ lúc bắt đầu những người khác đã quen kiểu sống chung này của bọn họ, vì vậy không cảm thấy không đúng chỗ nào, cộng thêm thường ngày lúc bọn họ thân mật không ở bên ngoài, thỉnh thoảng có người khác hỏi chuyện làm quen hẹn hò đều bị bọn họ lừa gạt qua chuyện, mà giữa hai người bọn họ là bạn tốt, là đối tác tin cậy cùng nhau làm ăn... Gộp hết đủ loại chuyện này lại, cứ thế không một ai thấy được quan hệ không bình thường của bọn họ, không người nào nghĩ lệch đi.
Nhưng bây giờ, Ứng Vọng muốn phá bỏ loại quan hệ này.
Ứng Vọng nhìn anh, "Không phải anh không vui sao?".
"Đúng là có hơi không vui". Ngụy Vân Thư cũng không phủ nhận, "Nhưng một khi thừa nhận, sẽ có người nhìn em với ánh mắt đầy định kiến, anh sợ em khó chịu".
Ứng Vọng nói, "Thế anh không như vậy chắc".
Ngụy Vân Thư lại lắc đầu, "Anh không thèm để ý người khác nói anh thế nào".
Từ nhỏ đến lớn, những dằn vặt tâm lí mà anh chịu đựng đã sớm vượt xa người bình thường, trong mắt anh một chút chỉ trỏ của người khác không đáng kể chút nào.
Ứng Vọng ăn ngay nói thật, "Có lẽ em sẽ hơi để tâm một chút, nhưng em không sợ".
Ngụy Vân Thư vô cùng động lòng với đề nghị này, nhưng lại không đành lòng để cậu chịu thiệt thòi cùng mình, cuối cùng nói, "Thôi, không cần thiết, như bây giờ đã rất tốt".
Ứng Vọng ấm áp trong lòng, mỉm cười nhìn anh, "Thật hả? Chỉ có một cơ hội thôi".
Ngụy Vân Thư nhìn nụ cười này của cậu, không nhịn được sáp đến hôn một cái, sau đó cũng không lui ra, cùng cậu kề sát chóp mũi, mỉm cười nói, "Ừ, anh không hối hận".
Nếu cái giá phải trả khi thẳng thắn là nụ cười của em, thì chắc chắn anh không muốn.
Anh bận lòng vì mình như vậy, hiển nhiên trong lòng Ứng Vọng rất vui vẻ, có phần ỷ lại vòng tay lên cổ anh, áp sát vào trong ngực anh.
Chuyện đã nói như vậy, nhưng ngày thứ ba lúc bọn họ cùng nhau đến tiệm lẩu, khi có nhân viên trong tiệm tò mò hỏi người yêu của sếp rốt cuộc là ai, vì sao trước nay chưa từng gặp, Ứng Vọng lại nói, "Thật ra mọi người đều từng gặp rồi".
Nhân viên trong tiệm khó hiểu, "Người nào chứ?".
Ngụy Vân Thư muốn cản đã không còn kịp rồi.
Ứng Vọng đưa tay chỉ một cái, "Anh ấy, sếp lớn của mọi người".
Ngụy Vân Thư: "...".
Nhóm nhân viên trong tiệm: "???".
HẢ?!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, cả người đều ngẩn ngơ.
Ứng Vọng kéo lấy tay Ngụy Vân Thư, nhoẻn miệng cười, "Ngạc nhiên không?".
Cả đám ngẩn ra ngơ ngác gật đầu.
Ứng Vọng cười nói, "Mặc dù ngạc nhiên cũng đừng quên công việc nhé".
Nói rồi, cậu lập tức nắm tay Ngụy Vân Thư đi ra ngoài.
Cả đám nhân viên sững sờ hơn nửa ngày tinh thần vẫn chưa hồi phục lại.
Hai sếp đang hẹn hò?
Thật hay giả?!
Bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, cảm thấy chuyện này có lẽ là ảo giác của mình nhỉ? Nếu không làm sao lại nghe được sếp nhỏ nói người yêu của cậu là sếp lớn chứ?!
"Là tôi nghe nhầm hả?".
"Tôi cũng nghe được".
"Không có khả năng là tất cả chúng ta đều nghe nhầm nhỉ?".
Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt im lặng.
Kìm nén cả buổi, cuối cùng có người nói một câu, "Thật ra nghĩ kĩ lại, vậy mà tôi lại cảm thấy rất bình thường".
"Tôi cũng vậy, trước đây khi chưa biết bọn họ là quan hệ này thì không cảm thấy, bây giờ biết rồi lại suy nghĩ một chút, thảo nào quan hệ của hai sếp lại tốt như vậy, không chỉ làm ăn chung, mà ngay cả sống cũng sống chung, thế này không phải là cảnh tượng cùng nhau sống qua ngày sao".
Mọi người bừng tỉnh hoàn hồn, còn không phải là vậy sao!
Cũng có người nói, "Bọn họ lại đang hẹn hò, sao bọn họ có thể hẹn hò chứ?".
Có người hỏi, "Cậu có ý gì?".
Người nọ nói, "Thì, thì hai người bọn họ đều là nam mà...".
Đúng vậy, hai sếp đều là nam mà, hai người con trai làm sao có thể hẹn hò chứ!
Mọi người cảm thấy hơi quái gở, cũng hơi khó hiểu, nhưng sau đó thấy hai sếp sau khi ngả bài nên làm gì thì làm đó, dường như cũng không có khác biệt gì với trước đây lại cảm thấy là mình chuyện bé xé ra to.
Người ta sống qua ngày thế nào đó là chuyện của người ta, ảnh hưởng gì đến bọn họ?
Nhìn lâu rồi, thậm chí bọn họ còn cảm thấy hai sếp ở bên nhau mới là đúng đắn nhất đấy, nhìn thử đi, hai người chưa từng cãi nhau hay xích mích, rất nhiều trai gái trong lúc hẹn hò cũng chưa ăn ý bằng mấy sếp đâu, mỗi ngày cùng ra cùng vào, đứng cạnh nhau cũng bổ mắt.
Quan trọng nhất là, dựa vào quan hệ này của bọn họ cùng nhau buôn bán, vậy cũng là tiệm của nhà mình, cũng không sợ xuất hiện chuyện xấu gì dẫn đến không mở nổi tiệm nữa!