Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 101

Mùng tám tháng Chạp là một ngày tốt.

Mấy trận tuyết rơi xuống trước đó đã tan từ lâu, thậm chí ngay cả nước tuyết tan cũng đã khô cạn, đạp chân lên cũng không hề dính bùn.

Bầu trời trống trải vạn dặm không mây, xanh thẳm như nhuộm, nắng ấm mùa đông chiếu xuống ấm áp và dễ chịu, trên không vừa vặn không có gió, đứng dưới ánh mặt trời không lạnh chút nào.

Buổi trưa Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ăn xong cơm trưa, lại đến tiệm nhìn một chút, sau khi xác nhận buổi chiều không buôn bán đều thu dọn sạch sẽ mới đi đến thôn.

Nói đến Vi Hương rất lâu trước đó đã mất cha mẹ, lại cắt đứt quan hệ với chú thím, bây giờ một mình bên ngoài, thế xem như là không có nhà mẹ đẻ. Cũng may quan hệ của cô và Bao Xuân Diễm tốt, cộng thêm mấy người nhà họ Bao đều làm công ở thành phố Vĩnh An, Bao Xuân Diễm muốn trọn vẹn đoạn tình cảm chị em này, bàn bạc với mấy người anh chị dâu dù thế nào cũng phải bày tiệc rượu cho Vi Hương, bọn họ chính là người nhà mẹ đẻ của Vi Hương.

Sau khi Vi Hương nghe nói thì biết ơn ra sao hiển nhiên không cần nói, dù sao nhân viên trong tiệm ngày hôm qua đều đến ăn bữa tiệc vu quy này, cộng thêm hàng xóm bọn họ quen biết, cuối cùng lại ngồi được bốn bàn người, xét theo tình huống của Vi Hương mà nói, ngược lại cũng xem như náo nhiệt.

Ngày hôm qua Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đi, nghĩ đến tình huống đặc biệt của Vi Hương, bèn cho thêm đồ trang sức.

Sáng mùng tám, Ba Đào tới đón dâu, tiệc rượu buổi tối cũng bày ở nhà họ Ba.

Bọn họ ở ngay trong thôn vùng phụ cận thành phố Vĩnh An, chạy xe đạp cũng chỉ mất hai mươi phút đi đường, đến cửa thôn rồi, thậm chí cũng không cần hỏi thăm, đã có người hỏi, "Hai cậu tới uống rượu mừng hả?".

Ứng Vọng cười đáp phải, lại hỏi, "Bác gái, cho cháu hỏi nhà họ Ba đi thế nào?".

Bác gái kia đưa tay chỉ một cái, "Theo đường này đi qua, lại rẽ phải, đi về phía trước là hai cậu có thể thấy được, làm tiệc cưới, náo nhiệt lắm".

Ứng Vọng cười nói cảm ơn, trong lòng bác gái kia còn nói thằng nhóc này còn rất lễ phép, trông gương mặt tươi cười kia kìa, chao ôi.

Bên này, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư theo lời bác gái chỉ đi qua, quả nhiên nhìn thấy một nhà giăng đèn kết hoa, xa xa còn có thể nghe được âm thanh huyên náo bên trong, hiển nhiên đó chính là nhà Ba Đào.

Ba Đào đang ở cửa đón khách, nhìn thấy hai sếp đến đây, vội vàng nghênh đón.

"Chúc mừng nhé!".

"Hoan nghênh hai sếp, mời vào bên trong!".

Ứng Vọng nhìn căn nhà này, khen, "Căn nhà này của gia đình cậu xây không tệ đấy".

Mặt Ba Đào đầy tươi cười, "Nhờ phúc của hai sếp, tôi đi làm kiếm tiền, sau đó bàn bạc một chút với người trong nhà dựng nhà lên".

Ứng Vọng cười, "Đúng lúc cậu kết hôn, vừa vặn làm nhà cưới".

Ba Đào gật đầu, "Đúng là vậy".

Mọi người hàn huyên một lát, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã được đón vào, xem tình hình, còn là chỗ ngồi danh dự.

Tất cả họ hàng bạn tốt xung quanh vốn không quen biết bọn họ nhìn thấy tình cảnh này đều không nhịn được nhìn Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thêm vài lần, trông phong thái kia, nhìn cách ăn mặc đó, vừa thấy đã biết khác với những kẻ kiếm ăn trong ruộng như bọn họ.

Đến khi nhóm nhân viên trong tiệm của Vọng Thư lại đây, mọi người dường như hiểu ra, sợ rằng đây là ông chủ của Ba Đào.

Ông chủ tự mình đến cửa chúc mừng, người nhà họ Ba cảm thấy bội phần thể diện, mấy người cha Ba và mẹ Ba tự mình tiến lên chiêu đãi, nào là kêu sưởi ấm lại còn mang đồ ăn thức uống, thái độ phải gọi là nhiệt tình.

Ứng Vọng cười làm quen với bọn họ một hồi, sau đó mới nói, "Hôm nay hai người Ba Đào kết hôn, nhất định rất nhiều việc, mọi người cứ bận việc của mình đi, không cần phải để ý đến bọn cháu".

Người nhà họ Ba quả thật bận rộn, trong ngoài đều có chuyện, lúc này nếu Ứng Vọng đã nói như vậy, Ba Đào cũng biết không phải cậu nói lời xã giao, nên cũng không nhiều lời, "Được, sếp nhỏ, hai người ngồi sưởi ấm một chút trước, có chuyện thì gọi bọn tôi một tiếng".

Ứng Vọng cười nói, "Không sao, nhiều người như vậy mà, bọn tôi ngồi tán gẫu một chút".

Người nhà họ Bao lại đi bận chuyện của mình.

Lần này, còn dư lại trong phòng phần lớn đều là người quen của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, Bao Xuân Diễm và Hồ Anh cũng ở đây.

Ngày hôm qua và sáng hôm nay hai người là người nhà mẹ đẻ, chiều nay thì là đồng nghiệp của chú rể, đương nhiên là phải tới.

Mọi người ngồi chung một chỗ cười đùa, trên bàn không chỉ bày nước trà, còn có hạt dưa, đậu phộng, kẹo mừng, trái cây các loại, vừa trò chuyện vừa bóc đồ ăn vặt, không khí cũng náo nhiệt.

Bọn họ ngồi trò chuyện trong phòng, không nghĩ tới người khác cũng đang tám chuyện về bọn họ, rối rít dò hỏi sau lưng, "Đó là ai vậy?".

"Hóa ra đó là ông chủ của Ba Đào à! Trông cũng quá trẻ rồi!".

"Nhan sắc cũng tốt, gương mặt đó khôi ngô ghê!".

"Chao ôi, trẻ như vậy, hẹn hò cưới vợ gì chưa?".

"Sao đây, bà còn định giới thiệu cho người ta hả? Người ta mở cửa hàng kinh doanh kiếm tiền, còn lo không lựa được cô gái tốt à".

"Ha, tôi chỉ mới lên tiếng một câu, bà chèn ép tôi làm gì?".

"...".

Bản năng hóng hớt của mấy chị mấy bác đến dự tiệc bùng cháy hừng hực, có một số thích làm mai dẫn mối nhìn thấy thanh niên tốt thì không khống chế được ý nghĩ muốn làm mai đang nổi lên của mình, trong đầu rà quét một lượt những cô gái tốt mình quen biết một lần, sau đó canh chuẩn thời cơ lập tức đến gần.

"Này, chàng trai, cậu chính là chủ tiệm lẩu kia hả?". Một bác gái mặt đầy ý cười đi đến trước mặt Ứng Vọng, sau đó hỏi.

Ứng Vọng cười đáp, "Đúng vậy, tiệm lẩu là bọn cháu mở".

"Ôi chao, vậy cũng rất lợi hại!". Bác gái cười nói, "Mặc dù tôi chưa từng vào ăn, nhưng nghe nói buôn bán không tệ đâu, mỗi ngày rất nhiều người lui tới đấy!".

"Cũng được, đều là mọi người ủng hộ". Ứng Vọng lột quả quýt trên tay, thấy bà còn đứng, bèn nói, "Bác gái, đừng đứng đó, bác ngồi đi".

Bác gái nghe được lời này nụ cười trên mặt càng rộng hơn nữa, thuận thế ngồi xuống. Nghe nói hai vị trước mắt này đều là ông chủ của Ba Đào, dáng vẻ cũng đều tuấn tú lịch sự, nhưng theo bản thân bác gái thấy, bà thích Ứng Vọng hơn. Chẳng vì gì khác, chàng trai này dáng dấp đẹp mắt cư xử nhiệt tình, theo bà quan sát, nụ cười trên mặt kia chưa từng biến mất, tính tình tốt, làm người khác thấy thoải mái, nếu thật sự làm mai thành công, sau này cùng nhau sống qua ngày không tệ.

Còn về một người khác...

Vẻ ngoài không kém, nhưng thoạt nhìn không cười nhiều lắm, nói cũng không quá nhiều, thoạt nhìn hơi kiệm lời một chút, đoán chừng cùng nhau sống qua ngày sẽ buồn chán.

Ngụy Vân Thư ít nói: "...".

Mà bác gái vừa phấn chấn, cũng lập tức lộ ra mục đích, "Này, chàng trai, cậu có người yêu chưa? Tôi quen một cô nhóc, là giáo viên trung học phổ thông, rất xứng đôi với cậu, tôi giới thiệu hai đứa làm quen...".

Lời này vừa nói, Ngụy Vân Thư bên cạnh đã sầm mặt.

Ứng Vọng cũng đơ mặt ra, cậu nào biết đâu rằng, bác gái nhiệt tình này, thế nhưng sẽ hỏi cậu những chuyện này, còn muốn giới thiệu bạn gái cho cậu!

"Khỏi ạ". Ứng Vọng ngắt lời từ chối.

Bác gái khuyên bảo, "Haizz, khỏi gì chứ, cô nhóc kia dáng vẻ rất đẹp, tính cách cũng dịu dàng, gặp rồi đảm bảo cậu thích...".

Ánh mắt Ngụy Vân Thư sắc lạnh.

Ứng Vọng nhận thấy anh không vui, tươi cười trên mặt cũng phai nhạt một chút, "Bác gái, cảm ơn ý tốt của bác, nhưng cháu đã có người yêu rồi, cho nên không cần đâu ạ".

Nhóm nhân viên Vọng Thư bên cạnh: "...??".

Ủa, sếp nhỏ có người yêu khi nào?

Mà bác gái đang lải nhải không ngừng đột nhiên im bặt, bà ngây ngẩn cả người, "Hả, có người yêu rồi?".

"Vâng". Ứng Vọng cười nói, "Người đó dáng vẻ rất đẹp mắt, tính tình cũng tốt, tình cảm của bọn cháu cực kì ổn định, cho nên bác không cần giới thiệu".

Đề phòng trong lòng Ngụy Vân Thư bớt đi đôi chút.

Lúc Ứng Vọng nói những lời này trong ánh mắt mang theo ý cười, hoàn toàn không giống giả vờ.

Bác gái tiếc nuối đánh trống rút lui, quay sang thầm nghĩ, cũng phải, chàng trai ưu tú như vậy, chắc chắn có nhiều cô gái thích, người ta có người yêu cũng không kì lạ.

Bà khẽ thở dài, đưa mắt chuyển qua trên người Ngụy Vân Thư đang vui vẻ trong lòng, ánh mắt mang theo dịu dàng, "Vậy chàng trai này...".

Ngụy Vân Thư hoàn toàn không đợi bà nói xong, dứt khoát ngắt lời, "Cháu cũng có người yêu rồi, em ấy vẻ ngoài đẹp mắt, tính cách dịu dàng, giỏi giang, quán xuyến mọi việc, xuất sắc đến mức người khác theo không kịp, tình cảm của bọn cháu cũng rất ổn, cho nên bác không cần giới thiệu".

Mọi người: "...".

Lời này hình như rất quen tai?

Đầu ngón tay Ứng Vọng cuộn tròn, nhưng khóe miệng lại không kìm chế được hơi nhếch lên.

Một lần nữa gặp trở ngại bác gái tự bế rồi, "Thế thì thôi, tôi còn định không có người yêu thì giới thiệu cho các cậu đây".

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đồng thanh, "Không cần!".

Rõ ràng là một câu bình thường, nhưng một vài người lại cảm thấy nghe câu này cứ cảm thấy quái lạ chỗ nào ấy. Ừ, có lẽ là lúc này, hoàn cảnh này, thậm chí ngay cả không khí cũng kì lạ.

Tóm lại, trọng tâm câu chuyện không giải quyết được gì.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư bởi vì nghe được người thương khen ngợi mà trong lòng sướng rơn.

Nhóm nhân viên của Vọng Thư lại đang không hẹn mà cùng nghĩ, không đúng nha, bọn họ làm việc trong tiệm lâu như vậy, từ trước đến nay không nghe nói chuyện hai sếp có người yêu mà, thậm chí bên cạnh hai người đó ngay cả bóng dáng một cô gái cũng chưa từng xuất hiện!

Ánh mắt mọi người xoay chuyển:

Sếp có người yêu thật hả?

Không có nhỉ? Có lẽ là lừa bà bác kia chăng?

Chưa từng thấy người, cũng chưa từng nghe nói, hôm nay là lần đầu tiên nghe được!

Nhưng nhìn dáng vẻ mang theo ý cười dịu dàng khi hai sếp nói đến người yêu của bọn họ kia, lại không giống giả vờ ấy.

Mọi người đồng loạt khó hiểu: Chuyện gì thế này?

Bình Luận (0)
Comment