Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 100

Ngày thứ ba, tuyết ngừng.

Ăn xong bữa sáng Ứng Vọng mặc vào quần áo dày đi ra ngoài, tuyết bị giẫm lên xẹp xuống hòa tan vào trong bùn đất, trông như sắp tan hết rồi. Trên đường, người đi đường không ít, còn có vài đứa nhỏ chơi ném tuyết, bọn nhóc cũng không ngại lạnh, cố ý chọn một nơi chưa bị giẫm qua như thế này để vốc tuyết, bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng hơi dùng sức một chút đã vo thành một quả bóng tuyết, sau đó ném lên trên người người khác.

Hai tay của Ứng Vọng nhét trong túi, bước nhanh về phía tiệm ăn vặt.

Đã hai ngày cậu không ra cửa, cũng không biết tiệm ăn vặt bên kia thế nào rồi, càng lo lắng chuyện trước đó Ba Đào nói, sợ bọn họ thật sự đi ra ngoài đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ ăn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cho nên lúc này không yên lòng đi xem một chút.

Lúc này tiệm ăn vặt đang bận rộn đến khí thế ngất trời, lửa trong bếp lò cháy mạnh, trong tiệm tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, trong mùa đông giá rét vừa được tuyết rơi gột rửa này, mùi thơm của đồ ăn kia càng thêm hấp dẫn.

Có nhân viên tiệm tinh mắt thoáng cái nhìn thấy cậu, "Sếp nhỏ, sao sếp lại đến đây?".

"Tới xem một chút". Ứng Vọng nói, "Đang bận à?".

Nhân viên tiệm nói, "Vâng, thịt kho vừa mới nhấc xuống không bao lâu, lúc này bọn họ đang rửa đồ ăn chay, chị Đỗ đang bao bánh bao, tôi ở đây phụ giúp một tay".

Ứng Vọng thấy trong tay hắn cầm giẻ lau, trên bàn cách đó không xa còn xếp chồng mấy cái chén đũa dơ, gật đầu một cái không nói gì thêm, "Ba Đào đâu?".

Nhân viên tiệm nói, "Lúc nãy có người trong thôn đưa đồ ăn đến đây, nghe hắn nói trong thôn có người trồng cải thảo mọng nước, quản lí nghe xong cảm thấy hứng thú, bèn nói đi qua đó xem thử tình huống".

Ứng Vọng tỏ vẻ đã biết, sau đó đi vào chỗ mọi người đang bận rộn rửa rau. Bước vào thì thấy, nên gọt vỏ thì gọt vỏ, nên rửa thì rửa, nên xắt thì xắt, quả nhiên đều đang bận rộn.

Mọi người thấy Ứng Vọng tiến vào, rối rít chào hỏi, người hoạt bát còn quan tâm cậu lạnh hay không, ở đây có lửa có thể sưởi, không khí cũng rất tốt.

Ứng Vọng nhìn trong tiệm ngoài Ba Đào ra tất cả đều đang ở đây, mỗi người đều tràn đầy tinh thần, không giống dáng vẻ chịu tổn thất, trái tim lúc này mới có thể bình ổn.

Lại qua ước chừng nửa giờ, Ba Đào đã trở lại, nhìn thấy Ứng Vọng ở đây, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, "Sếp nhỏ!".

Ứng Vọng hỏi, "Nghe nói cậu đi xem nguyên liệu?".

Ba Đào đáp một câu vang dội, lại nói, "Hôm nay người giao hàng đến nói với tôi trong thôn bọn họ có người trồng cải thảo ngon, tôi nghĩ trong tiệm của chúng ta cũng cần cải thảo, bèn cùng đi xem thử, nếu như thật sự là nguyên liệu tốt, bên này không ăn hết, còn có thể hỏi tiệm lẩu bên kia một chút, nên đi ngay".

Ứng Vọng tò mò hỏi, "Kết quả thế nào?".

"Đồ ăn quả thật tươi ngon mọng nước". Ba Đào nói, "Nhân lúc chưa già tôi bèn thử một ít, ăn vào ngọt thanh hơn nhà khác trồng một chút, chờ qua trận tuyết phủ này, nhất định khi ăn sẽ ngọt hơn".

Ứng Vọng nhắc nhở, "Không thể tùy tiện thay đổi người hợp tác, trước đó chúng ta đã kí hợp đồng nếu đồ ăn của người ta không tệ mà nói chúng ta vẫn phải mua với bọn họ, người làm ăn phải có uy tín, bằng không danh tiếng của chúng ta hỏng rồi thì buôn bán cũng không dễ làm".

"Tôi nhớ kĩ". Ba Đào lại giải thích, "Sếp nhỏ, tôi cũng không định không mua đồ của người cung ứng hàng hóa trước đây nữa, chẳng qua là nghĩ lúc này không phải đến mùa đông sao, trời giá rét, có vài gia đình cũng không muốn dậy sớm giày vò chuyện cái ăn này, bánh bao bên kia cũng bán đắt hơn một chút, bánh bao bao mỗi ngày cũng nhiều, dưa chua dùng cũng nhanh, cho nên bèn nghĩ mua một ít cải thảo về làm dưa chua, cải thải cần thêm kia cứ mua từ nhà này".

Như vậy, Ứng Vọng mới không nói gì thêm.

Hơn nữa, làm buôn bán phải giữ uy tín, nhưng không có nghĩa là không biết linh hoạt, cứng nhắc đi một đường đến cuối cùng. Có hai nhà cung ứng, nếu như một nhà đột nhiên không cung ứng hàng hóa, vậy cũng không đến mức luống cuống, ngoài ra còn có nơi khác cung cấp hàng, rủi ro cũng được chia ra ngoài. Huống hồ, hai bên là quan hệ cạnh tranh, chắc chắn đôi bên sẽ có cảm giác nguy cơ, như vậy chất lượng nguyên liệu đến tay bọn cậu cũng sẽ tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Ứng Vọng cũng không nói thêm nữa, chỉ nói, "Cậu ước tính một con số, lát nữa báo lại cho tôi, tôi cân nhắc không có vấn đề gì thì có thể kí hợp đồng".

Ba Đào đáp một tiếng.

Sang trang chủ đề này, Ứng Vọng lại nói đến mục đích hôm nay mình lại đây, hỏi, "Đúng rồi, trước đó không phải cậu nói phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ ăn sao? Hai ngày nay tuyết rơi, mọi người sắp xếp thế nào?".

Ba Đào nói, "Không đi".

Ứng Vọng nhướng mày, "Đồ ăn chuẩn bị thêm thì sao?".

Ba Đào trả lời, "Bán đi rồi".

Ứng Vọng im lặng nhìn hắn.

Ba Đào cười hi hi giải thích, "Sếp nhỏ, cậu không biết đâu, ngày đầu tiên chúng ta còn thừa gần một phần ba đồ ăn chưa bán đi, tối sốt ruột đến trong miệng nổi đẹn. Kết quả không ngờ đến món kho kia ngâm cả đêm, ngày hôm sau càng ngon miệng hơn, rất nhiều người từng mua lúc trưa vốn dĩ không định tới mua buổi chiều, nhưng bởi vì đồ ăn quá ngon lại tới nữa, đồ chúng tôi chuẩn bị cũng bán ra hết sạch, chuyện buôn bán tốt hơn không ít".

Nói rồi, hắn đi lấy sổ sách ngày hôm qua đến cho Ứng Vọng xem, Ứng Vọng so sánh một chút, so với doanh thu của hôm qua và hôm kia, chỉ riêng một mục món kho sau một ngày đã nhiều hơn ngày hôm trước một phần tư, các món khác được kéo theo cũng có tăng lên một ít".

"Xem ra buôn bán rất tốt".

"Đúng là khá tốt".

Buổi tối hai ngày trước đến nửa đêm Ba Đào mới ngủ, trước đó thì giống như bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại trên giường, chỉ sợ mấy thứ kia ngâm cả đêm sẽ ngâm hỏng, không chỉ có lãng phí đồ ăn, mà số liệu trên sổ sách cũng khó coi, càng nói rõ hắn đưa ra một quyết sách sai lầm.

Ngày hôm sau thức dậy quầng thâm mắt rõ ràng, từ sớm đã đội tuyết ra cửa, đến tiệm rồi chuyện đầu tiên chính là thử những món kho kia, kết quả, hắn bị ngỡ ngàng.

Đồ ăn không chỉ không hỏng, ngược lại đúng như Trương Viện Triều nói, như vậy sẽ càng ngon hơn, trái tim hắn trong nháy mắt yên ổn lại, ổn rồi.

Đến buổi chiều lại nghe được những lời khách hàng khen đồ ăn ngon, ban đầu không định đến mua món kho, nhưng bởi vì nhớ hương vị này mà lại đến kia, trong lòng cũng yên ổn lại.

Nói như thế nào đây, quá trình này quả đúng là lên lên xuống xuống, không chút nghỉ ngơi.

Ứng Vọng không biết những chuyện này, nhưng nghĩ sơ một chút cũng không khó nghĩ đến quá trình kia, dù sao thì cậu cũng từ một bạn hàng nhỏ từ từ kinh doanh thành như bây giờ, mùi vị gian khổ trong quá trình đó gần như cậu đều từng có.

Có nên làm như vậy hay không?

Làm như vậy có lỗ vốn hay không?

Hương vị này khách hàng có thích hay không?

... Những chuyện phải suy nghĩ và do dự kia thật sự quá nhiều.

Nói đến chuyện chính, lại tốn chút thời gian xem sổ sách, lúc này tiệm bánh bao đã qua thời điểm đi làm bận rộn nhất kia, món kho trong nồi cũng thơm hơn.

Ứng Vọng thoáng nhìn thời gian, phát hiện đã sắp mười giờ rưỡi, cậu đưa sổ sách cho Ba Đào đi cất, đang chuẩn bị trở về, thì nghe thấy Ba Đào ngại ngùng gọi một tiếng sếp nhỏ.

Dáng vẻ này quả thật làm người thấy lạ, Ứng Vọng hỏi, "Có chuyện gì?".

Ba Đào đột nhiên đỏ mặt.

Ứng Vọng: ???

Đường đường là một người hướng ngoại năng nổ đột nhiên bày ra dáng vẻ ngượng nghịu thẹn thùng của cô gái nhỏ, Ứng Vọng thầm nói: Cậu không bị tráo đổi linh hồn với người khác chứ?

Mắt thấy cảm xúc trong ánh mắt của Ứng Vọng càng lúc càng kì lạ, Ba Đào lại ho khan một tiếng, sau đó mới nói, "Sếp nhỏ, mùng tám tháng Chạp tôi bày tiệc rượu, mời cậu và sếp lớn nể mặt đến uống một ly".

Ứng Vọng: "...?".

Ứng Vọng phản ứng một chút, mới hiểu được hắn có ý gì, "Ôi chao, sắp kết hôn với Vi Hương?".

"Đúng vậy". Dù là một người hướng ngoại năng nổ, nhưng người của những năm này đụng đến loại chuyện này cũng vẫn khá ngây thơ, hắn hơi ngượng ngùng nói, "Tôi và Vi Hương đều làm việc trong tiệm, mặt dày nói một câu hai sếp là ông mai của bọn tôi cũng không quá, hiện tại cuộc sống ổn định, thì dù thế nào cũng phải mời sếp và sếp lớn đến ngồi một chút, mong hai sếp nhất định phải đến dự".

"Đi, nhất định phải đi rồi!". Ba Đào là người có năng lực, từ sau khi hắn đảm nhiệm vị trí quản lí cửa hàng của tiệm ăn vặt cho tới nay chưa xảy ra sai lầm gì, hắn quản lí cũng bớt lo; mà Vi Hương thì sao, đó cũng là một cô gái giỏi giang chăm chỉ, thật thà đáng tin rất siêng năng. Hiện giờ hai nhân viên cậu thích sắp kết hôn, loại chuyện vui này, đương nhiên Ứng Vọng bằng lòng tham gia, "Trở về tôi sẽ nói với Vân Thư tin tức này, hôm mùng tám bọn tôi nhất định sẽ tới uống một ly, cũng hưởng chút không khí vui mừng của hai người".

Ba Đào mỉm cười xán lạn, "Cảm ơn hai sếp nể mặt".

Ứng Vọng cũng coi như là nhìn cặp đôi Ba Đào Vi Hương đây làm sao đi đến một bước này, lúc này là thật lòng vui mừng cho bọn họ, "Chúc mừng hai người các cậu, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử".

Lần này nụ cười trên mặt Ba Đào cũng sắp rộng đến mang tai, "Nhận lời tốt này này của sếp nhỏ!".

Đi ra ngoài, vừa lúc gặp phải Vi Hương đến đây, Ứng Vọng nhìn thấy thì nói, "Chúc mừng hai người, tôi chờ uống rượu mừng của hai người".

Da mặt Vi Hương thoáng cái đỏ bừng, nhưng trong mắt có ý cười, "Cảm ơn sếp nhỏ".

Bình Luận (0)
Comment