Bên ngoài nhà tuyết phủ trắng xóa như khoác áo bạc, bên trong nhà lại ấm áp thuận hòa.
Sau khi Ứng Vọng rửa mặt xong kéo kín quần áo trên người, sau đó đi ra phòng khách, vừa vặn gặp phải Ngụy Vân Thư vừa đi mua đồ về, trên người vẫn còn sót lại một chút bông tuyết.
"Tuyết lớn ghê ấy". Ứng Vọng vươn tay phủi phủi bông tuyết trên quần áo anh.
Vào phòng, bông tuyết bám trên quần áo dần dần tan thành nước thấm vào vải dệt. Ngụy Vân Thư đặt đồ ăn trong tay xuống, mặc dù trên tay đeo bao tay, nhưng sau khi cởi ra đầu ngón tay vẫn rất lạnh như cũ, Ứng Vọng chạm nhẹ một chút cũng cảm thấy lạnh buốt, "Mau đến bên cạnh bếp lò hơ một chút, đừng để lạnh đến bị cảm".
Ngụy Vân Thư cười một cái, "Không sao, anh mặc dày, không lạnh đâu".
Ứng Vọng rủ mắt, "Tay đã lạnh ngắt rồi".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Một lát sẽ ấm".
Nói như vậy, cuối cùng vẫn là vây đến bên cạnh bếp lò, lửa trong bếp lò cháy liên tục, lạnh lẽo trên người dần dần rút đi.
Bên trong Ứng Vọng mặc đồ ngủ thật dày, bên ngoài còn mặc một cái áo khoác lông, trên chân mang vớ dày, giày bông dày phủ bên ngoài, ấp áp dễ chịu hoàn toàn không lạnh.
Cậu cũng chưa đặt mông ngồi lên sô pha một cái, rót cho Ngụy Vân Thư một ly nước ấm xong thì đi xem đồ ăn anh mua về, phát hiện đồ vật còn rất phong phú, thịt heo, cá sống, rau dưa, chế phẩm từ đậu và trái cây, mọi thứ đều có, đủ cho một bữa lẩu.
Ứng Vọng lấy đồ ra đặt lên bàn, miệng hỏi, "Vân Thư, anh lại muốn ăn lẩu hả?".
"Muốn ăn đậu hủ dung nham". Ngụy Vân Thư nuốt nước ấm trong miệng xuống, nói, "Anh thấy có bán đậu hủ dung nham, nghe nói còn làm rất tốt, nên mua một ít về".
(Note: 包浆豆腐 là một món ăn làm từ đậu hủ, được chế biến bằng cách ngâm đậu phụ tươi với dung dịch nước muối và baking soda (natri bicacbonat) để tạo ra lớp vỏ ngoài mềm, nhung và bên trong có kết cấu giống như bột nhão. Sau khi ngâm, đậu hủ sẽ được làm khô và chiên để tạo thành món ăn có lớp vỏ bên ngoài vàng giòn và nhân đậu phụ mềm bên trong. Thấy trên Reddit gọi là lava tofu nên chủ nhà edit thành đậu hủ dung nham)./.
"Ồ, đậu hủ dung nham?".
Lúc nãy Ứng Vọng không nhìn kĩ, còn cho rằng chỉ là chế phẩm từ đậu bình thường, không ngờ vậy mà là đậu hủ dung nham, lập tức một lần nữa cầm lấy.
Nhìn kĩ, thì đúng vậy.
Ứng Vọng ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ, "Anh mua ở đâu vậy, trước đây đều chưa từng thấy".
"Ở ngay chợ thực phẩm phía Đông, hình như là mới đến". Ngụy Vân Thư nói, "Trước đây lúc anh đi mua đồ ăn cũng chưa từng thấy quầy hàng của hắn, mới vừa phát hiện sáng nay".
Ứng Vọng cười nói, "Vậy lát nữa em pha nước sốt, sau đó làm ăn".
Giọng Ngụy Vân Thư mang theo ý cười, "Được".
Đậu hủ dung nham có thể dùng nồi chiên, sau đó đổ nước sốt vào đậy vung lại nấu trong chốc lát, vừa ăn vừa nấu là tuyệt nhất.
Nếu như thế thì chiếm một cái nồi, vậy món khác dứt khoát cũng nấu chung một nồi đi, Ứng Vọng quyết định thái lát cá, sau đó làm một cái lẩu thịt cá. Thịt tươi thì giã thành thịt viên, lại rửa sạch đồ ăn khác, đến lúc đó vừa ăn vừa cho vào.
Nói làm là làm ngay.
Đậu hủ dung nham không gấp, cá sống tẩy đi chất nhờn rửa sạch sẽ thái thành lát, thêm nguyên liệu để ướp; đầu cá và xương cá chờ xào thơm thì thêm nước vào nấu canh, bởi vì sau đó còn phải thêm một vài thứ khác vào nấu cùng, tránh cho có xương cá phiền phức, cho nên khi canh được nấu gần xong thì phải vớt xương một lần, như vậy canh cá cũng chỉ còn lại nước canh trắng nồng sạch sẽ, cũng không sợ khi ăn bất cẩn mắc xương.
Canh cá tươi ngon sôi lăn tăn trong nồi, bưng lên bàn nấu trước, chuyện rửa sạch các loại đồ ăn khác thì giao cho Ngụy Vân Thư, bản thân Ứng Vọng thì một lần nữa cầm lấy nồi đi chiên đậu hủ dung nham.
Lửa trong lò xem như không quá lớn, sức nóng như vậy thích hợp nhất để chiên đậu hủ, sẽ không chiên quá khét, cũng không sợ sức nóng không đủ chiên một lúc lâu vẫn chưa xong.
Nước sốt là bỏ thêm các loại nguyên liệu muối, bột ngọt, nước tương, bột ngũ vị hương, tương hột tự làm, dầu hàu tự làm, ớt khoanh đỏ tươi, tỏi nhuyễn, hành thái mà pha trộn ra, khi chiên xong đậu hủ thì rưới nước sốt vào, sau đó đậy vung nồi lại nấu một lát. Đến khi một lần nữa mở vung ra, mùi thơm đậm đà xông thẳng vào mũi, lúc này lại rải mè trắng và rau thơm nhuyễn lên, đậy vung vài giây để hơi nóng nấu một chút, nồi đậu hủ dung nham này đã chín.
Vào miệng, mùi vị của gia vị đã hoàn toàn ngấm vào đậu hủ, mùi thơm cháy và mùi thơm của nguyên liệu hòa trộn làm một thể, răng cắn một cái lớp vỏ đã rách ra, nhân bên trong vừa mềm lại vừa trơn, tỏa ra hơi nóng nghi ngút, mềm mịn đến mức khẽ mím một cái đã tan ngay trong miệng, cực kì ngon.
Ngay cả nước sốt phủ bên trên cũng rất ngon, đặt lên cơm một chút đã dính lấy mùi vị, ngay cả miếng cơm kia cũng trở nên ngon hơn.
"Không tệ nha. Đậu hủ dung nham này làm khá tốt". Ánh mắt Ứng Vọng sáng lên, bắt đầu khen ngợi.
Ngụy Vân Thư đồng ý, "Đúng là không tồi".
Bọn họ nói không tồi không phải nói về hương vị và gia vị ngon, mà là nói đậu hủ dung nham được làm tốt, có thể làm ra được đậu hủ dung nham da bên ngoài kín mít phồng phồng, bên trong non mềm trơn nhẵn này, vậy cũng cần có chút bản lĩnh.
Hiển nhiên, cái người vừa đến đây mở quán này làm được.
Đậu hủ dung nham rất thơm, lẩu thịt cá cũng không tồi, canh đã hầm thành màu trắng, cá lát ướp sẵn cho vào canh sôi lăn tăn, không bao lâu đã một lần nữa sôi mạnh, sau khi cá lát thành màu trắng thì đã chín.
Canh cá nấu khá thanh đạm, cho nên lại dùng mấy thứ muối, nước tương, một chút bột ngọt và đường, tỏi nhuyễn, hành thái, ớt băm, rau thơm nhuyễn rưới dầu sôi lên làm thành một chén nước chấm, lúc này dùng đũa gắp một lát cá chấm một chút nước chấm, hương vị đó cũng rất phong phú. Đương nhiên, không chấm nước chấm ăn cũng rất ngon, cá sống mới làm không bao lâu, cộng thêm thời tiết đang lạnh dễ giữ tươi, bản thân thịt cá đã đủ tươi ngon, mùi vị cũng rất đầy đủ.
Theo Ứng Vọng thấy, cải thảo nhúng lẩu thanh chính là sự kết hợp tốt nhất, bản thân canh cá rất tươi ngon, cải thảo non nhúng một lượt trong nồi là có thể cho vào miệng, ăn vào ngọt thanh lại tươi ngon.
Thịt viên, giá, miến, ngọn đậu hà lan, bí đao, nấm tươi các thứ lần lượt cho vào nồi, lại thêm ít nước chấm trộn một chút, mùi vị đó thật sự quá ngon.
Đậu hủ dung nham ăn nhanh nhất, bởi vì một mực nấu trên lửa, cho nên đậu hủ vẫn luôn nóng hôi hổi, nước sốt đã thấm vị rồi, khối này đến khối kia, một miếng một khối, hầu như cũng không ngấy.
Bên lẩu cũng ăn không chậm, Ngụy Vân Thư mua theo khẩu phần của hai người, cộng thêm thịt cá vốn dĩ đã dễ tiêu hóa, chờ ăn gần như hết đồ ăn đã chuẩn bị bụng gần như cũng no rồi, lại ăn hai chén canh, bụng đã hoàn toàn no.
Ứng Vọng ăn hơi no căng một chút, nằm liệt trên ghế ngồi ngay cả nhúc nhích cũng không muốn.
Ngụy Vân Thư cũng không muốn nhúc nhích, tạm thời không muốn thu dọn một đống này, đề nghị, "Đến sô pha ngồi?".
Ứng Vọng nói, "Không muốn nhúc nhích".
Thấy dáng vẻ lười biếng này của cậu, Ngụy Vân Thư cười, "Ăn rất ngon miệng".
"Đậu hủ dung nham đúng là rất ngon, em cảm thấy chưa đã thèm". Ứng Vọng l**m l**m miệng, "Nhưng lẩu cá cũng ngon, canh nóng vào bụng ấm áp dễ chịu, tuyệt vời!".
Ngụy Vân Thư hiểu, đứng lên, "Nằm như vậy không thoải mái, đi thôi, đến sô pha, mềm mại hơn".
Nói xong, anh dứt khoát kéo người qua.
Trên sô pha quả thật mềm mại, đúng là nằm thoải mái hơn trên ghế, Ứng Vọng nằm lên rồi không muốn hoạt động nữa.
Ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, nhưng không lớn như trước đó, chỉ rơi lác đác một ít.
Ứng Vọng nhìn cảnh sắc tuyết nhỏ bay bay, đột nhiên nói, "Em cảm thấy kế hoạch đi khắp hang cùng ngõ hẻm của nhóm Ba Đào đã ngâm nước nóng rồi".
"Trên đường tích tụ một ít tuyết, đường không dễ đi, nhiệt độ không khí lại hạ thấp, ra ngoài buôn bán quả thật là giày vò". Ngụy Vân Thư phụ họa.
Ứng Vọng không xác định hỏi, "Mấy người Ba Đào hẳn là sẽ không ra ngoài trong thời tiết thế này nhỉ?".
Ngụy Vân Thư nhướng mày, "Hẳn sẽ không".
Đúng là sẽ không.
Tối hôm trước sau khi Ba Đào bàn bạc với nhân viên của tiệm ăn vặt một lúc lâu, liên tục kiểm tra lại những thứ hôm nay phải mang theo đi khắp hang cùng ngõ hẻm với người muốn đi chung, thậm chí ngay cả một số tình huống bất ngờ xuất hiện này kia cũng đã tập trước, bận rộn rối tinh rối mù đến tám giờ tối mới tan làm ra về. Vốn dĩ đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, kết quả sáng nay thức dậy vừa trông thấy cảnh tượng tuyết rơi ào ào này thì trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là kế hoạch không theo kịp biến hóa?
Có phải hơi quá đột ngột rồi không?!
Quan trọng nhất chính là người giao hàng sáng hôm nay đã giao hàng hóa đặt thêm đến, nguyên liệu món kho, nguyên liệu bánh bao các thứ đều tăng thêm. Nếu đã đưa đồ đến, vậy thì làm sao cũng phải cho vào nồi, không thể để không, tuy rằng thời tiết lạnh để cũng không hỏng, nhưng chung quy không ngon bằng tươi mới.
Nếu toàn bộ nguyên liệu đều rửa sạch cho vào nồi, thành phẩm cũng liên tiếp ra lò, vậy không mang ra bên ngoài bán hình như không ổn lắm.
Ban đầu Ba Đào định cứ đi ra ngoài bán một chuyến cho xong, dù sao thì vẫn phải giao hàng cho tiệm lẩu bên kia, nói chung là làm sao cũng phải đi ra ngoài một chuyến, vậy thì đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hình như cũng không có gì không được.
Nhưng trông thấy tuyết trên mặt đất càng tích càng dày, nhiệt độ không khí cũng liên tục hạ thấp, ở bên ngoài thời gian dài, cơ thể cũng lạnh đến choáng váng.
Vi Hương bèn khuyên hắn, "Nếu không hay là thôi đi, bằng không thật sự rét lạnh đến bị cảm ngược lại không có lợi".
Ba Đào cau mày, "Anh đã thuyết phục được sếp nhỏ, ngay cả đồ ăn cũng đã cho vào nồi, bây giờ không đi ra ngoài bán chẳng phải sẽ bị thừa sao".
Vi Hương nói, "Thân thể quan trọng hơn".
Hiếm khi Ba Đào do dự.
Vi Hương lại nói, "Nếu không anh hỏi những người khác một chút? Chung quy không phải một mình anh đi".
Ba Đào quả thực đi hỏi.
Tuyết tích tụ trên mặt đất cao nửa lóng tay, đã tan một ít, trên mặt đất thấm chút nước, đường đi hơi lầy lội một chút, cộng thêm nhiệt độ không khí quả thật hạ thấp, thấp hơn không ít lúc tuyết chưa rơi, gió thổi một trận đỉnh đầu lạnh lẽo, ngay cả xương cốt cũng lạnh.
Không nói nhà bếp cả ngày gần như không ngừng lửa, mà trong tiệm vào mùa đông lập tức mua cho nhân viên dụng cụ và than lửa sưởi ấm, hơi nóng không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, cho dù không vây quanh bếp lò cũng ấm áp. Lúc này vừa so sánh một chút, ra ngoài quả thật là chịu tội, người ban đầu đã đồng ý đi chung với Ba Đào ra ngoài bán đồ ăn lúc này cũng không muốn đi.
Thái độ của người nọ rất chần chừ, cũng không sao nói rõ, nhưng Ba Đào đã nhìn ra.
Lại xem thử những người khác, đều hận không thể vùi bên cạnh bếp lò đợi đến cùng trời cuối đất, nào còn tinh thần hăng hái lúc đầu nữa.
Ba Đào: ?
Có cần lùi bước nhanh như vậy không?
Chỉ là mọi người đều không muốn đi, Ba Đào cũng không làm loại chuyện ép buộc khiến người ta ghét này, hắn cân nhắc một lúc lâu, quyết định trước tiên cho người đưa đồ ăn đến tiệm lẩu trước, còn lại...
Bán trước đã, thật sự bán không hết thì bánh bao cứ cho nhân viên làm cơm trưa, món kho thì...
Cái này có thể để lâu!
Ngâm cả đêm, càng thấm vị!
Có sự bảo đảm kĩ thuật của Trương Viện Triều, trong lòng Ba Đào hơi bình tĩnh lại một chút, lúc này mới từ bỏ ý tưởng đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Chẳng qua là hôm nay bởi vì tuyết rơi, người ra cửa mua đồ ăn mua hàng cũng ít hơn rất nhiều, tiệm ăn vặt cũng buôn bán không tốt bằng trước đó, đến năm giờ chiều, thế nhưng món kho vẫn còn dư lại một phần ba, bánh bao và bánh kẹp thịt cũng còn dư một ít, còn như bún gạo lạnh này kia từ khi thời tiết chuyển lạnh trong tiệm đã không bán nữa, quả thật không có dư, không thì cũng không nói thế này.
Nhưng dù vậy, chuyện buôn bán của tiệm ăn vặt từ lúc khai trương đến nay cũng chưa từng kém đến thế, bình thường đến tầm giờ này đồ ăn đã bán gần xong chuẩn bị đóng cửa tan làm.
Nhìn đến cảnh này, không chỉ có Ba Đào, ngay cả những người khác trong tiệm cũng bắt đầu lo lắng, lửa cũng không sưởi, thường xuyên đứng bất động ở cửa nhìn ra ngoài, chờ mong có khách hàng đến đây mua đồ ăn.
Nhưng tiếp tục chờ, chịu đựng đến bảy giờ tối, đồ ăn vẫn bán không hết như cũ.
Mọi người im lặng nhìn số đồ ăn còn dư lại đó.
"Khai trương lâu như vậy, lần đầu tiên còn dư".
"Làm sao đây?".
"Còn có thể làm sao nữa, cất đi, ngày mai bán tiếp, ngâm trong nước kho cũng không ngâm hỏng".
Mọi người lại lần nữa im lặng, đột nhiên thở dài trong lòng, cảm thấy rất khó chịu.