Không lâu sau, Lương Ngọc Trân đã tuyển vào một thợ cả bạch án rất giỏi làm bánh ngọt, các loại bánh ngọt như bánh hoa quế, bánh phục linh, bánh dải mây, bánh quy, bánh trứng muối ngàn lớp kia được làm ra phải gọi là vừa ngon lại vừa đẹp.
Lúc đó Ứng Vọng đã cảm thấy vị thợ cả này lợi hại, nếu như bản thân tự mình bắt tay làm, khẳng định không làm được tỉ mỉ tinh xảo như vậy, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Lương Ngọc Trân hỏi, "Sếp, cậu cảm thấy thế nào?".
Ứng Vọng nói, "Đẹp mắt ngon miệng, cực kì tốt".
Lương Ngọc Trân thở phào nhẹ nhõm, "Sếp cảm thấy tốt là được rồi".
"Tôi cảm thấy thế nào không quan trọng". Ứng Vọng hỏi, "Sau này định sắp xếp thế nào?".
Lương Ngọc Trân nói, "Tôi định trước tiên chọn ra vài loại tốt nhất, sau đó làm ít một chút thử bán xem thế nào, có vấn đề thì lại điều chỉnh sau".
Biện pháp này trong vòng an toàn.
Ứng Vọng hỏi, "Giá cả gì đó đã định xong chưa?".
"Đã định xong, sếp cậu xem thử đi". Lương Ngọc Trân lấy ra một tờ giấy đưa qua.
Ứng Vọng cúi xuống nhìn, bên trên có giá cả nguyên vật liệu, có dự toán đồ đóng gói, sau đó là giá bán.
Ứng Vọng nói, "Tiền lương phải phát cho nhân viên, nếu gọi giao tận nơi còn phải chia phần trăm cho nhân viên giao hàng, những thứ này đều là phí tổn".
Lương Ngọc Trân bừng tỉnh, "Được, quay về tôi lại điều chỉnh một chút".
Ứng Vọng lại nói mấy vấn đề, sau đó mới trả tờ giấy kia về, "Suy nghĩ kĩ rồi thì cứ làm đi, không cần hỏi lại tôi".
Lương Ngọc Trân gật đầu trả lời.
Chị cảm thấy áp lực có chút lớn, nhưng lại có một loại kích động khó lòng giải thích, chị bừng bừng hứng thú kiểm tra đối chiếu lại vấn đề có thể sẽ tồn tại trong phương án, cuối cùng cảm thấy không thành vấn đề mới bắt tay vào làm thật.
Ngày ấn định bắt đầu mở bán bánh ngọt đó, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ngồi trong một tiệm ở đối diện xem thử, không kể đến ăn tại chỗ, trong số những người mua về có xấp xỉ một phần ba đã mua bánh, có thể thấy nguồn tiêu thụ cũng không tệ lắm.
Ngụy Vân Thư nói, "Chờ mấy ngày nữa xem thử doanh số của bánh ngọt sẽ biết".
Ứng Vọng dự đoán, "Hẳn là có lợi nhuận".
Quả thật có lợi nhuận, sau khi Lương Ngọc Trân tính rõ ràng doanh thu của của bánh ngọt trái tim thật đúng là đập thình thịch.
Tuy rằng so với trà sữa và trà hoa quả doanh số của bánh ngọt không bắt mắt lắm, nhưng sau khi trừ đi phí tổn quả thật có lời, nếu như có thể ổn định, một tháng cũng có thể kiếm được một ít! Gom nước thành biển, gom cát thành gò, tiếp tục lâu dài như thế, vậy thì vào cuối năm thu nhập cũng sẽ rất khả quan!
Đặc biệt, đây còn là một lần thử nghiệm do chị tự khởi xướng, từ ý tưởng lúc bắt đầu đến tuyển người, chọn các loại bánh ngọt, xác định giá cả bán ra cùng với bước bán hàng cuối cùng đều là chị tham gia quyết định, bây giờ có lợi nhuận, loại cảm giác thành tựu này là không gì sánh kịp!
Lương Ngọc Trân cảm thấy mình làm được rồi, thử nghiệm của chị không hề thất bại!
Chị rất phấn khởi, lúc nói cho nhóm nhân viên tiệm tin tốt này mọi người cũng đều phấn khích không thôi, bọn họ thật sự đã kiếm được tiền cho tiệm! Chờ đến cuối năm lúc chia hoa hồng, số tiền được chia đến tay bọn họ nhất định cũng sẽ nhiều hơn một ít nhỉ?
Trong lòng đầy chờ mong, tinh thần hăng hái của mọi người càng lớn, mỗi ngày trên mặt đều đầy niềm nở.
Nhóm nhân viên phục vụ của tiệm lẩu cách vách: "...".
Các đồng nghiệp của tiệm trà sữa quá liều mạng!
Không biết vì sao, trong lòng bọn họ vậy mà có một loại cảm giác khủng hoảng, đồng nghiệp liều mạng như vậy, bản thân không dốc sức sếp có thể cảm thấy mình đi làm không nghiêm túc hay không đây?
Nhân viên tiệm lẩu âm thầm bàn riêng với nhau, "Nếu không thì chúng ta cũng làm ra một sản phẩm mới gì đó đi nhỉ?".
"Được chứ? Tôi cũng thấy vậy. Tiệm trà sữa cũng đã ra món mới rồi, nếu như chúng ta còn bảo thủ không chịu thay đổi, chắc chắn sếp sẽ cảm thấy chúng ta không có lòng cầu tiến".
"Hơn nữa trong tiệm đã lâu không có món mới rồi, nhóm khách hàng e là cũng sắp ăn ngán, chúng ta thử làm thêm một ít món bán đi, hẳn là có thể bán chạy đấy?".
"Vậy chúng ta bán cái gì?".
"Nguyện liệu nào cũng nhúng lẩu được, nguyên liệu được bán mỗi mùa thật ra trong tiệm chúng ta đều có, thật sự muốn làm một món mới, cảm giác cũng không làm ra được cái gì".
"Miến khoai lang năm nay hẳn là đến mùa nhỉ? Chúng ta có thể mua một ít cho vào lẩu?".
"Chẳng phải cũng giống với miến dương xỉ, miến khoai tây, bún gạo sao, cũng không có đổi mới gì".
"Ăn vào khác nhau".
"Thật ra tôi cảm thấy có thể nấu một ít cháo đến bán, thay đổi món tinh bột một chút, lần nào cũng là cơm, đoán chừng cũng có người ăn ngán rồi, hoặc là gói một ít bánh bao bánh bao chay này kia, làm một ít loại mới".
"Tôi cảm thấy cái này được. Không phải chúng ta lấy món kho của tiệm ăn vặt bên kia đến đây bán sao, vừa lúc lại bảo bọn họ đưa thêm một ít bánh bao đến đây, đồ bao sẵn cũng không tốn cái gì của chúng ta, trực tiếp cho lên nồi hấp là được, đơn giản lại bớt việc".
"Đúng đúng đúng, đề nghị này tốt, không có nồi lớn thì dùng nồi nhỏ hấp, dùng lồng hấp nhỏ, cái này cũng không chiếm quá nhiều chỗ".
Mọi người nói hết ý, không bao lâu đã suy nghĩ ra không ít biện pháp.
Sau đó đến lúc đề nghị với Ứng Vọng, Ứng Vọng: "...".
Cậu rất tò mò, "Sao đột nhiên mọi người lại nghĩ đến chuyện thêm món mới cho tiệm vậy?".
Vu Hổ cười một cái, nói, "Chuyện này không phải là nghĩ trong tiệm đã lâu không có thêm món mới, nhóm khách hàng có lẽ cũng sắp ăn ngán, cho nên bèn học theo tìm một ít món mới đến bán sao".
Ứng Vọng: Đã hiểu, học theo tiệm trà sữa.
Vu Hổ không biết Ứng Vọng đã nghe hiểu nguyên nhân ẩn bên trong, bèn hỏi, "Sếp nhỏ, cậu cảm thấy thế nào?".
"Được đấy". Đối với loại chuyện nhân viên tự chủ trương kiếm tiền cho tiệm này, đương nhiên Ứng Vọng hết sức ủng hộ, "Chuyện bánh bao cậu thương lượng với Ba Đào bên tiệm ăn vặt đi, xem bên cậu ấy có thể giao hàng hay không, còn về tăng thêm các loại miến khoai lang, chả tôm, mực sợi trước tiên cậu lấy cho tôi một cái báo giá cụ thể, giá vốn và giá bán cuối cùng đều viết lên".
Vu Hổ và Bao Xuân Diễm nhìn nhau một cái, đáp lời, "Tôi sẽ thương lượng với Xuân Diễm sau đó sẽ cho cậu câu trả lời".
Ứng Vọng thấy hai người bọn họ bàn bạc đâu ra đấy nên cũng không nhúng tay sâu vào.
Nhưng mà cậu không nghĩ tới, mới qua không đến hai ngày Ba Đào đã tới tìm cậu, "Sếp, bọn tôi muốn bán thêm hai loại bánh bao, còn muốn đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán món kho và bánh bao, cậu cảm thấy thế nào?".
Ứng Vọng: "...".
Mấy người đúng là toàn thánh cày ấy nhỉ?!
Cậu quệt mặt một cái, "Cậu lại làm sao mà có ý tưởng này?".
Ba Đào ăn ngay nói thật, "Chẳng phải là các đồng nghiệp ở tiệm lẩu và tiệm trà sữa đều đang phấn đấu sao, tiệm ăn vặt bọn tôi cũng không kém, cũng không thể bị bọn họ vượt mặt, đương nhiên phải mau mau đuổi theo".
Ứng Vọng dở khóc dở cười, "Không cần thiết phải hơn thua như vậy, không mệt sao".
Ba Đào cười ha ha không ngừng, "Chuyện kiếm tiền làm sao mệt được chứ, tuy rằng tiệm ăn vặt là một tiệm nhỏ, nhưng bọn tôi cũng không kém. Huống hồ người mua bên này có hạn, nếu như bọn tôi đẩy xe đẩy đi khắp hang cùng ngõ hẻm, với tay nghề kia của dì Đỗ, nhất định rất nhiều người đều tình nguyện mua, đoán chừng món kho cũng không cần chúng ta rao bán, chắc chắn mọi người chỉ ngửi mùi vị thôi đã đến rồi, buôn bán hẳn là không tệ".
Ứng Vọng thấy hắn trong tối ngoài sáng không từ bỏ ý định thuyết phục, đã biết là hắn muốn làm, vì thế nghiêm túc cân nhắc một chút, mới nói, "Hiện tại là mùa đông, đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán đồ ăn như vậy cũng rất vất vả, cậu có nghĩ tới để ai ra ngoài bán đồ ăn hay chưa, người ta sẽ bằng lòng nhận chuyện cực khổ này không?".
"Hiện tại chúng ta có xe đạp ba bánh, mỗi ngày sau khi giao hàng thì không dùng đến, tranh thủ thời gian đó có thể lái xe đi một vòng". Ba Đào nói, "Có xe chở đồ ăn cũng sẽ không quá mệt, chẳng qua là hơi lạnh một chút, nhưng nói thật, vẫn luôn hoạt động cũng sẽ không quá lạnh, thậm chí nếu bán chạy mà nói có khả năng sẽ còn ấm lên. Còn về người được chọn...".
Ba Đào nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Trở về tôi hỏi một chút ai bằng lòng đi chung với tôi, vừa mới bắt đầu tôi cũng không đi thì không thể nào yên tâm".
Đây đúng là quá liều mạng.
Ứng Vọng chỉ có thể nói, "Nếu cậu có ý này, vậy thì thử xem".
Ba Đào trở nên phấn khởi, "Rõ!"
Hắn phấn khởi đi chuẩn bị.
Sau khi Ứng Vọng trở về thì kể lại những chuyện này cho Ngụy Vân Thư nghe, sau đó nói, "Em thật sự thấy bọn họ toàn là mấy thánh cày, nhất quyết hơn thua với nhau".
"Không tốt sao?". Ngụy Vân Thư nói, "Có thể giảm bớt không ít việc cho chúng ta".
Ứng Vọng chậc nhẹ một tiếng, "Anh đúng là càng ngày càng có phong thái nhà tư bản".
Ngụy Vân Thư nhéo nhéo mặt cậu, "Nói cái gì đó, chẳng lẽ không phải là anh tạo công ăn việc làm cho mọi người sao? Sau đó các nhân viên nỗ lực hăng say trên vị trí công tác hả".
Ứng Vọng né tránh, "Vậy cũng không thể thay đổi sự thật này".
Ngụy Vân Thư rơi vào trầm tư.
Ứng Vọng: ?
Ứng Vọng không nhịn được hỏi, "Làm sao vậy, anh lại suy nghĩ chuyện gì đó?".
Lúc này Ngụy Vân Thư mới nói, "Anh suy nghĩ, anh phải nỗ lực hơn nữa, tranh thủ làm thêm một ít sản nghiệp, sau đó trở thành nhà tư bản đúng nghĩa trong miệng em".
Ứng Vọng: "...".
"Hết nói".
Ngụy Vân Thư cười ha ha.
Trời lạnh, không thích ăn thức ăn xào, bởi vì không bao lâu đã lạnh ngắt đông lại, nhất là món dùng mỡ heo xào ra, thoạt nhìn nhơm nhớp không có chút hứng thú nào.
Hôm nay Ứng Vọng bèn làm lẩu, khác với lẩu bán trong tiệm, bên trong là dùng củ cải trắng hầm với xương sườn, ăn vào ngọt thanh lại không ngấy. Sau đó ngâm chút miến khoai tây, rửa cải thảo, cải thìa, nấm tươi, rau thơm, các loại rau dưa xanh khác, lại làm một ít bò viên thủ công, trước tiên vớt xương sườn và của cải trắng ra ăn một chút, sau đó lại thả bò viên và rau dưa vào, trong nồi được nấu sôi lăn tăn, ăn vào nóng hổi ấm áp dễ chịu.
Thậm chí Ngụy Vân Thư còn dùng bếp lò hâm một bầu rượu, mỗi người uống một chút, tửu lượng của Ứng Vọng chẳng tốt lắm, đến phía sau trước mắt đã nhòe đi, uống một chút đã say.
Ứng Vọng uống say ở trong mắt Ngụy Vân Thư phải gọi là vừa ngoan vừa đáng yêu, bảo cậu làm cái gì thì sẽ làm cái đó, lời nói và hành động thẳng thắn làm trong lòng Ngụy Vân Thư tràn đầy thỏa mãn.
Ngày kế thức dậy, đầu Ứng Vọng hơi đau một chút, là kiểu khó chịu sau khi say rượu, ở trên giường hòa hoãn một lúc lâu vẫn không tỉnh ngủ.
Hơn nữa không biết làm sao lại thế này, hôm nay tỉnh lại dường như lạnh khác thường, tay vươn ra ngoài chăn lạnh lẽo, làm người ta chỉ muốn vùi ở trong chăn không nhúc nhích, trốn trong chăn đến cùng trời cuối đất.
Ngụy Vân Thư vẫn đang ngủ, một tay ôm lấy eo Ứng Vọng, nhắm hai mắt ngủ rất sâu.
Ứng Vọng nhìn dáng vẻ ngủ say kia của anh, cũng không đánh thức anh, cộng thêm rèm cửa đang đóng, trong phòng trông khá tối, đoán chừng còn sớm, cũng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Ngủ nướng một giấc tỉnh lại, Ngụy Vân Thư đã dậy rồi, trên giường chỉ còn lại bản thân. Ứng Vọng cảm nhận một chút, cảm thấy đầu thoải mái hơn trước đó một chút, nếu không chú ý chi tiết thì không khác ngày thường, chẳng qua là không khí vẫn lạnh như cũ.
Ứng Vọng lưu luyến ổ chăn, quấn chăn lăn lộn mười phút, lúc này mới lấy hết can đảm rời khỏi ổ chăn, dùng tốc độ nhanh nhất cả đời mặc quần áo dày lên người, giữ chút hơi ấm ấy vào trong quần áo không cho chúng thoát ra, sau đó mang giày bông dày vào đi ra ngoài rửa mặt.
Cửa sổ nhà vệ sinh mở một khe hở rộng khoảng bốn ngón tay để thông gió, lúc Ứng Vọng đánh răng hai mắt lướt qua khe hở cửa sổ, phát hiện bên ngoài vậy mà đã biến thành màu trắng.
Cậu sửng sốt một chút, tiếp theo nhanh chóng bước đến mở cửa sổ ra, gió lạnh gào thét xông đến, cả người từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân đều bị thổi đến tỉnh táo. Nhưng Ứng Vọng không cảm thấy khó chịu, hai mắt cậu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trên nhà cửa, trên ngọn cây, trên mặt đất một mảng trắng tinh, sương tuyết rực rỡ.
Tuyết rơi rồi.