Tốc độ truyền bá của trà sữa có thể nói là như một cơn lốc, không bao lâu hầu như mọi người đều biết đến. Nhất là trong nhóm học sinh, có thể nói là ai ai cũng biết.
Ví dụ như học sinh tiểu học, tan học đều sẽ về nhà ăn cơm, cũng không có khả năng một thân một mình chạy đến tiệm lẩu ăn, không có phụ huynh dẫn theo vậy thì hoàn toàn không có khả năng. Nhưng trà sữa thì khác. Xét riêng ở chỗ hình thức thôi, vốn dĩ chính là một người một ly, dùng tiền là tự mua được, không hề bị phụ huynh ràng buộc. Mà học sinh ấy mà, thấy bạn học uống trà sữa đẹp mắt lại ngon như vậy, sao có thể không muốn? Một truyền mười, mười truyền trăm, thì chẳng phải mọi người đều biết rồi sao.
Giữa học sinh với nhau xưa nay cũng sẽ không có bí mật, xuất hiện không bao lâu, không chỉ có học sinh khu vực phố Hoài Nhân biết được, mà học sinh nơi khác cũng biết đến, không nhắc đến trường học khác, chỉ nói riêng Đại học Y khoa Vĩnh An, quả thật chính là ngóng trông từng ngày, rốt cuộc khi nào trường học của bọn họ mới xây xong để chuyển vào đây?!
Vốn dĩ cơ sở mới cách tiệm trà sữa rất gần, kết quả vẫn luôn ở cơ sở cũ, chuyện này quả thật có thể khiến người tức chết đó!
Nhóm sinh viên không nhịn được bắt đầu đi hỏi thăm, rốt cuộc cơ sở mới bên kia khi nào xây xong, mà bọn họ đến cùng thì khi nào mới có thể chuyển đến cơ sở mới đây?
Rất nhanh, có tin tức.
Cơ sở mới bên kia lắp đặt thiết bị đã gần xong, muốn chuyển vào sớm một chút cũng được, sinh viên có thể tham gia công tác hỗ trợ, ví dụ như chuyển gạch lót đường, lại ví dụ như trồng cây.
Đường đi trong trường nhất định phải xây đàng hoàng, trên vỉa hè còn dùng gạch viên để lát, những chuyện này cần tốn chút thời gian, nếu như có sinh viên bằng lòng lao đ*ng t*nh nguyện, vậy thì tốc độ quả thật có thể nhanh hơn; lại ví dụ như, xanh hóa trường học cũng phải làm, nhưng cây cối trong khuôn viên trường vẫn chưa được trồng, nếu sinh viên muốn chuyển qua sớm một chút, vậy thì có thể đi giúp đỡ trồng cây.
Lời này vừa nói ra, một đám sinh viên lập tức đánh trống rút lui, vì uống một ly trà sữa mà phải đi lao động mùa hè, cái giá phải trả để uống trà sữa này có phải hơi lớn rồi không?
Thôi bỏ đi.
Không ít người đều lui trở về, bọn họ thầm nghĩ, có lòng rảnh rỗi đi làm cái chuyện này, vậy còn không bằng tôi chạy đến tiệm trà sữa uống trà sữa đấy!
Sinh viên còn lại muốn chuyển qua sớm một chút: "...".
Đừng, bạn học cậu đừng dễ dàng từ bỏ như vậy mà!
Chỉ tiếc, trên thế giới này quả thật không có bao nhiêu người bằng lòng chịu khổ, bọn họ đã định trước chỉ có thể thất bại ra về.
Nhưng cũng không cần sốt ruột, dựa theo kí ức của Ngụy Vân Thư, mùa đông năm nay là Đại học Y khoa Vĩnh An có thể chuyển đến cơ sở mới, nghe nói cũng không phải chuyển hết, chỉ có năm nhất năm hai hiện tại chuyển qua, sinh viên khóa mới cũng sẽ nhập học ở cơ sở mới, còn như sinh viên năm ba năm tư hiện tại, năm tư sắp tốt nghiệp không cần giày vò, năm ba sắp thực tập, gần như cũng không ở lại trường bao nhiêu, cũng không cần phải lăn qua lăn lại, tất cả học viên cao học cũng ở lại cơ sở cũ.
Đương nhiên, những chuyện này nhóm sinh viên vẫn chưa biết, bằng không thật sự sẽ có người khóc thành tiếng luôn.
Ứng Vọng là từ lời của nhóm Hàn Minh Ngọc mà biết được mức độ được hoan nghênh của tiệm trà sữa nhà mình trong nội bộ học sinh, Hàn Minh Ngọc còn nói, "Anh Ứng Vọng, lần trước bạn học của em vì uống trà sữa, trựa tiếp lăn lộn khóc lóc trên đất, làm dơ hết quần áo cả người, rất mất mặt".
Năm nay Hàn Minh Ngọc học lớp bốn, mà học sinh lớp bốn vì miếng uống lăn lộn trên đất...
Ai mà chẳng nói một câu sức hấp dẫn của trà sữa rất lớn chứ?
Vẻ mặt Ứng Vọng phức tạp, "Vậy sau đó bạn ấy có hối hận không?".
"Em thấy bạn ấy rất vui vẻ cơ". Hàn Minh Ngọc chê ra mặt, "Bởi vì cuối cùng mẹ bạn ấy không có cách nào khác, nên đồng ý mua trà sữa cho bạn ấy".
Ứng Vọng: "Sao phải đến mức này chứ!".
Hàn Minh Ngọc tiếp tục nói, "Vốn dĩ trước đây em còn chơi chung với bạn ấy, nhưng lần trước sau khi nhìn thấy bạn ấy lăn lộn trên mặt đất dơ như vậy em cũng không thích chơi với bạn ấy nữa, bạn ấy không giữ sạch sẽ chút nào".
Chuyện kết bạn của bạn nhỏ đương nhiên Ứng Vọng sẽ không nói thế này thế kia, người lớn đừng nên can thiệp mà.
Ứng Vọng chỉ nói, "Em muốn uống trà sữa thì đến tiệm, anh làm cho em uống".
Hai mắt Hàn Minh Ngọc sáng lên, nhưng một lát sau lại trở nên ảm đạm, "Mẹ không cho em uống quá nhiều đồ lạnh, mẹ nói con gái uống nhiều đồ lạnh không tốt. Anh Ứng Vọng, vì sao em không thể uống nhiều đồ lạnh vậy ạ? Thời tiết nóng quá trời, uống đồ lạnh là đã nhất".
Chuyện này, anh nên giải thích với nhóc thế nào đây?
Cô nhóc quá nhỏ, Ứng Vọng không cách nào giải thích, cuối cùng, cậu suy nghĩ một chút, nói, "Anh không phải nữ, anh cũng không biết nữa. Mẹ em là nữ, cho nên dì nói như vậy thì nhất định có lí".
Hàn Minh Ngọc nản lòng, "Em hỏi mẹ, mẹ nói chờ em lớn rồi sẽ biết".
"Vậy thì chờ em lớn đi". Ứng Vọng không tiếp tục xoay quanh chủ đề này nữa, chỉ nói, "Không thể uống nhiều đồ lạnh, vậy anh làm nhiệt độ bình thường cho em, đến lúc đó uống một ngụm trà sữa hoặc trà hoa quả, nhất định cũng có thể mát mẻ".
Ánh mắt Hàn Minh Ngọc sáng lên, "Được ạ được ạ, cảm ơn anh Ứng Vọng".
Ứng Vọng cười, "Đừng khách sáo, có thời gian thì cùng mấy anh đến đây".
Hàn Minh Ngọc không ngừng gật đầu.
Chuyện buôn bán của Tiệm trà sữa Vọng Thư bùng nổ cả mùa hè, lợi nhuận cũng tăng lên ổn định.
Sau khi nắng gắt cuối thu qua đi doanh thu của trà sữa bắt đầu đi xuống, khách gọi trà hoa quả lạnh trà sữa lạnh liên tục giảm, may mà còn nhiệt độ bình thường để gọi, cho nên buôn bán của tiệm trà sữa cũng không tệ hơn.
Có điều nhân viên tiệm trà sữa đều đang lo lắng, "Sếp nhỏ, chờ sau khi thời tiết triệt để lạnh xuống đoán chừng mọi người ngay cả trà sữa nhiệt độ bình thường cũng sẽ không muốn gọi ấy".
Ứng Vọng rất bình tĩnh, "Không muốn gọi trà sữa nhiệt độ bình thường, nhưng chắc chắn sẵn lòng gọi trà sữa nóng".
Nhân viên: "Nóng?".
Ứng Vọng tự nhiên nói, "Trà sữa vừa nấu ra vốn dĩ là nóng, làm sao mà không uống được?".
Nhân viên vỗ đầu một cái, "Quả thật tôi quên mất chuyện này".
Ứng Vọng: "Chỉ vì thân đang trong núi này".
(Note: 只缘身在此山中, 云深不知处 chỉ vì thân đang trong núi này, mây dày chẳng biết ở nơi đâu ý chỉ khi con người ở trong một hoàn cảnh nhất định khó mà thấy tổng thể)./.
Nhân viên vẫn còn lo lắng, "Trà sữa có thể làm thành nóng, nhưng trà hoa quả làm sao đây? Trong trà hoa quả đều cần thêm trái cây, trái cây làm thành nóng...".
Hắn không dám tưởng tượng đến luôn, như thế còn uống được hả.
Ứng Vọng nói, "Trà hoa quả không cách nào làm thành nóng, cùng lắm là nhiệt độ bình thường".
Nhân viên do dự, "Vậy doanh thu có thể sẽ giảm xuống nhỉ?".
Ứng Vọng dự đoán, "Sẽ".
Hương vị của trà hoa quả và trà sữa hoàn toàn khác nhau, có người không uống được vị ngọt ngấy kia của trà sữa, chỉ thích vị thanh nhẹ này của trà hoa quả, nhìn từ doanh thu mùa hè nguồn tiêu thụ trà hoa quả quả thật cũng không kém. Nếu như gặp được người không thích uống trà sữa chỉ thích trà hoa quả này, vậy mùa đông không bán trà hoa quả nóng nhất định sẽ mất đi một nhóm khách, đến lúc đó hiển nhiên doanh số bán hàng sẽ giảm.
Thật ra, cho dù có trà hoa quả nóng, e rằng doanh số bán hàng cũng sẽ giảm xuống.
Vì sao?
Mùa hè nóng mà, dễ ra mồ hôi, mọi người cũng dễ khát nước hơn; nhưng mùa đông thì sao, đây chính là mùa nuôi mỡ, nói một cách tương đối thì mùa đông lại càng không muốn uống nước hơn một chút, cho nên chuyện buôn bán của tiệm trà sữa chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Có điều Ứng Vọng đã chuẩn bị sẵn tâm lí cho phương diện này, cho nên cậu không cảm thấy có vấn đề gì.
"Cứ buôn bán như thường là được rồi".
Sếp đã nói như vậy, vậy nhân viên còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là làm theo lời sếp rồi. Chẳng qua là thật sự đến mùa đông rồi, chứng kiến thu nhập quả thật thấp hơn mùa hè kia, trong lòng bọn họ cũng đang rỉ máu.
Phải biết rằng, trước đó sếp đã nói, chờ đến khi tổng kết sẽ rút ra 0,5% lợi nhuận chia cho nhân viên, doanh thu của tiệm trà sữa kém, thu nhập thấp, cuối năm khi chia hoa hồng thu nhập của bọn họ cũng sẽ giảm bớt!
Chuyện này sao có thể chứ?
Nhóm nhân viên tiệm trà sữa sốt ruột đến nóng trong người, bắt đầu lén lút thảo luận làm sao tăng doanh số lên, cuối cùng ngay cả chuyện phát tờ rơi cũng đã làm luôn rồi, bọn họ muốn để nhiều người biết đến Tiệm trà sữa Vọng Thư hơn, sau đó đến tiệm mua đồ uống.
Quản lí cửa hàng của tiệm trà sữa là một người có đầu óc, thậm chí chị còn đang suy nghĩ có thể bán đồ ngọt trong tiệm hay không, cũng chính là bánh kem và bánh ngọt.
Vào lúc chị đến hỏi ý kiến Ứng Vọng cũng kinh ngạc, "Sao chị lại có suy nghĩ này?".
Lương Ngọc Trân nói, "Mấy hôm trước tôi đi ngang qua một tiệm bánh kem, bên trong bọn họ đang bán các loại bánh kem bơ, buôn bán rất tốt, lúc đó tôi đã nghĩ, nếu trong tiệm của chúng ta cũng có thể bán bánh kem bánh ngọt này kia, vậy thì doanh thu chắc chắn cũng sẽ không tệ. Tôi suy xét vài ngày, càng suy nghĩ càng cảm thấy khả thi, nhưng tôi còn phân vân, cho nên muốn hỏi ý kiến của sếp cậu đây một chút".
Ứng Vọng không trả lời ngay, mà là hỏi, "Mọi người có tay nghề này hả?".
Hiển nhiên Lương Ngọc Trân đã nghĩ tới, "Bánh kem bơ này quả thật chúng ta không biết làm, nhưng chúng ta có bánh ngọt truyền thống, ví dụ như bánh đậu xanh, bánh hoa quế, bánh phục linh, bánh quy, bánh trứng muối ngàn lớp, vân vân, không ít thợ cả đều biết làm, nhà có người khéo tay cũng biết, chúng ta có thể thử thông báo tuyển một nhân viên biết làm bánh ngọt vào thử xem".
Bánh kem bơ Ứng Vọng biết làm, nhưng nếu Lương Ngọc Trân có cách giải quyết, vậy thì cậu quyết định để chị thử một chút trước, "Được, chuyện này giao cho chị làm".
Lương Ngọc Trân thở phài nhẹ nhõm, "Cảm ơn sếp ủng hộ".
Ứng Vọng cười nói, "Tôi chờ xem thành tích của chị".
Lương Ngọc Trân siết tay, "Tôi sẽ dốc hết sức mình".
Ứng Vọng: "Được".
Nếu như đối phương đã tìm được biện pháp giải quyết tốt, vậy thì Ứng Vọng sẵn lòng để chị thử một chút, xem thử chị có thể làm được đến mức nào, có thật sự thuận lợi hay không.
Lúc Ngụy Vân Thư trở về thì nhìn thấy Ứng Vọng đang nấu cơm hơn nữa tâm trạng còn rất tốt, miệng còn khẽ ngâm nga, Ngụy Vân Thư tò mò, "Hôm nay tâm trạng tốt vậy à?".
Ứng Vọng lập tức kể chuyện Lương Ngọc Trân cho anh nghe, cuối cùng còn nói, "Nếu chị ấy làm được thật, thế có thể coi như chân chính một mình đảm đương một phía, đương nhiên em vui vẻ rồi".
Ngụy Vân Thư hiểu rõ, "Cô ấy còn rất có đầu óc".
"Đúng vậy, lúc chị ấy đến hỏi ý kiến của em, em cũng rất ngạc nhiên, không ngờ bọn họ dốc sức như vậy". Ứng Vọng cười nói, "Nhất là ngay cả phương án giải quyết cũng chuẩn bị xong rồi, chủ động kiếm tiền cho tiệm".
Ngụy Vân Thư cười, "Bởi vì trước đó em đã hứa cuối năm chia hoa hồng cho mọi người".
Ứng Vọng khoe khoang, "Đưa ra quyết định này em đúng là cực kì nhìn xa trông rộng".
Ngụy Vân Thư nhìn dáng vẻ tự tâng bốc mình của cậu thì cảm thấy buồn cười, cố ý nói, "Mèo khen mèo dài đuôi?".
Ứng Vọng trừng anh, "Anh nói kiểu gì đó!".
Ngụy Vân Thư mỉm cười, "Nói chuyện nghiêm túc".
Ứng Vọng nói, "Câu đó mời anh tự nói cho mình nghe".
Vẻ mặt Ngụy Vân Thư nghiêm túc, "Ừ, nghe dạy bảo".
Ứng Vọng bị dáng vẻ này của anh chọc cho phụt một tiếng bật cười, lại nói, "Em không thèm ba hoa với anh, giúp em ngắt đậu que đi".
Ngụy Vân Thư đi cầm đậu que đến đây, vừa làm việc vừa hỏi, "Định làm gì?".
Ứng Vọng nói, "Cà tím hôm qua mua còn dư hai trái, lát nữa xào chung với nhau".
Ngụy Vân Thư chuyên tâm ngắt đậu que, "Còn món gì nữa?".
Ứng Vọng trả lời, "Tôm rim dầu, trứng hấp phù dung, đậu hủ Ma Bà, lại nấu một bát canh thịt viên, cộng thêm đậu que xào cà tím hẳn là đủ ăn rồi".
Ngụy Vân Thư nói, "Quả thật đủ rồi".
Tôm rim dầu và trứng hấp phù dung không đưa cơm, nhưng đậu hủ Ma Bà rất đưa cơm, lại thêm một món rau xào và một bát canh, vừa vặn đủ cho hai người bọn họ, có thể còn có dư.