Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 19

"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng tôi định hầm thịt nhiều hơn một chút". Nằm liệt một lát, đột nhiên Ứng Vọng lên tiếng.

Ngụy Vân Thư cười, "Cuối cùng cũng quyết định rồi?".

Ứng Vọng bất đắc dĩ, "Đúng vậy".

Từ sau khi chuyện của Hạo Hạo truyền ra, quầy hàng nhỏ của hai người họ đã hoàn toàn hot rần rần, người vốn không mua đồ ăn nấu sẵn cũng bởi vì lời đồn thổi này mà tới xem thử một chút. Dẫu sao chuyện đó quá nổi tiếng, mọi người lại thích tán gẫu một chút mỗi khi rảnh rỗi, nếu như chưa từng ăn đồ ăn của quầy hàng nhỏ thì lúc người khác tám chuyện cũng gần như không chen lời vào được, có thể nói là "chạy theo mốt".

Để không tụt lại phía sau, cũng ôm tâm thái "Trái lại tôi muốn xem thử bánh kẹp thịt/thịt kho mọi người đều đang nói có thật sự ngon như vậy hay không" tiến đến nếm thử, kết quả...

Rõ ràng dễ thấy.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã bị càng ngày càng nhiều nhóm khách hàng thúc giục vô số lần "thêm đi", nhưng trước đó bọn họ chỉ là nói sẽ suy xét, cũng chưa biến thành thực tiễn.

Về điểm này, cho dù là hiện tại Ứng Vọng cũng chưa đưa ra được quyết định, bởi vì từ đầu đến cuối cậu nhớ kĩ một chuyện.

Thành phố Bạch Vân chỉ là một nơi mình tạm thời đặt chân mà thôi.

Bày quầy hàng thì cần phải bỏ vốn, mà người nhất định phải rời đi như bọn họ đây không cần thiết bỏ vốn quá nhiều, không có lợi lắm.

Quầy thịt kho buổi chiều gần như đã đến cực hạn, nhưng bánh kẹp thịt buổi sáng vẫn còn có không gian thao tác. Chuyện này vẫn là do khách hàng cho cậu linh cảm.

Người đề nghị đầu tiên chính là ông Lý.

Ông Lý là cư dân gần đây, nhưng Lý Thúy Phân con gái ông lại không phải, khoảng thời gian trước sẽ tới đây chẳng qua là về nhà mẹ đẻ. Nhưng nhà mẹ đẻ có tốt hơn nữa cũng không thể một mực ở lại, luôn có lúc trở về. Huống hồ người lớn phải đi làm, trẻ con phải đi học, cũng không thể làm lỡ chuyện chính đáng.

Nhà chồng của Lý Thúy Phân ở phía Tây thành phố, cách cả một quãng với tiểu học khu Nam bên này, mỗi ngày đi học đi làm mà còn tới đây mua đó là không thực tế. Nhưng Hạo Hạo nhà chị tình huống lại đặc biệt, Hạo Hạo chỉ ăn bánh kẹp thịt và trứng kho của quầy hàng nhỏ, khoảng cách xa, vậy cơ hội có thể mua được cũng giảm xuống rất nhiều. Huống hồ bánh kẹp thịt buổi sáng mua phải ăn ngay, lạnh rồi hâm lại một lần thì không còn mới mẻ như vậy nữa, cộng thêm hiện tại thời tiết nóng lên, đồ ăn cũng không để lâu được!

Đối với vấn đề này, người của hai nhà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phải nhờ nhà họ Lý bên này mua thịt sau đó bọn họ lại lấy về nhà hâm nóng.

Trứng kho là phải mua, nhưng cũng không thể chỉ mua mỗi trứng kho.

Giải quyết dinh dưỡng của trứng rồi, thịt cũng không thể thiếu được!

Không có vịt kho, thịt đầu heo kho và giò heo kho Hạo Hạo lại không ăn, vậy làm sao bây giờ? Chỉ có thể để mắt đến thịt bên trong bánh kẹp thịt.

Cho nên ông Lý lập tức muốn mua thịt miếng vẫn chưa băm nhỏ bên trong bánh kẹp thịt. Cho dù có lạnh cũng không sao, lấy về nhà hâm nóng lại cũng không khác nhau.

Thế là ông Lý bèn hỏi thử hai người Ứng Vọng, xem có thể bán riêng thịt bên trong hay không.

Đối với chuyện này, ban đầu Ứng Vọng không định cân nhắc, bởi vì bản thân thịt đã đắt, hồi trước vì để hạ giá thành xuống, làm khách hàng cảm thấy còn tương đối có lợi, cho nên mới thêm ớt xanh hành thái và rau thơm vào nhân. Bây giờ bán riêng thịt, vậy phải đặt giá bao nhiêu cho hợp lí? Bản thân thịt sống đã đắt tiền, thịt chín bán quá thấp không có lời, bán quá cao nhất định khách hàng sẽ không thể tiếp thu, cái ranh giới này không dễ nắm chắc lắm.

Nhưng không nghĩ tới, vừa mới bắt đầu cậu không nhận lời, ông Lý lại chưa từ bỏ ý định, lâu lâu phải hỏi một câu, hỏi đến bản thân Ứng Vọng cũng có chút ngượng ngùng. Sau đó lại không chỉ có ông Lý hỏi thăm, khách hàng khác cũng lục tục hỏi đến, bọn họ đều muốn mua thịt miếng về làm thành một món ăn.

Ứng Vọng: ???

Tình hình phát triển của chuyện này có phải không đúng lắm hay không, không phải mọi người đều thích những thứ lợi ích thiết thực hả?

Thiếu ăn thiếu mặc nhiều năm như vậy, trước kia mua thịt lại khó càng thêm khó, hiện tại mua thịt tiện hơn không ít, chẳng phải mọi người nên là ăn thịt luộc cũng thấy cực kì ngon sao?

Vì sao còn có người theo đuổi hương vị?!

Không thích hợp!

Thậm chí Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều xuất hiện nghi ngờ đối với nhận thức của chính mình, suy đoán có lẽ bọn họ vốn không phải quay về quá khứ, mà là thay đổi một vũ trụ khác để sống? Nếu không thì quan niệm và tư tưởng này sao lại khác nhiều như vậy chứ!

Nghĩ trăm lần cũng không hiểu được, Ứng Vọng không thể không dò hỏi nguyên nhân với nhóm khách hàng, đương nhiên, thái độ của cậu rất tự nhiên, giống như cùng nói chuyện phiếm vậy, không có vẻ cố tình chút nào. Cho nên rất nhanh bọn họ đã biết nguyên nhân.

Hóa ra khách hàng muốn mua thịt chín riêng cũng không phải một mực theo đuổi "hương vị", mà là muốn chút thể diện, bọn họ định vào những lúc có khách quý đến nhà hoặc là những ngày quan trọng mua về giữ thể diện. Lấy tay nghề không thua kém gì bếp trưởng của tiệm cơm quốc doanh nấu ra thịt có mùi vị cực kì ngon, cho dù là đem ra đãi khách hay là dùng để ăn mừng đều không tồi, đồng thời bản thân cũng có thể hưởng thụ món ngon, tính thế nào cũng không quá lỗ.

Nói trắng ra là.

Chỉ lâu lâu ăn một lần, thì cũng không quá đau lòng!

Sau khi Ứng Vọng biết: ... Thì ra là thế.

Sau khi có lí do này, cuối cùng Ứng Vọng cũng để tâm đến chuyện này, cũng bắt đầu suy nghĩ mức độ khả thi.

Bây giờ sáng sớm mỗi ngày bọn họ đã dậy đi mua thức ăn, sau đó trở về hầm thịt nhào bột nướng bánh, trong lúc đó còn có thể bớt chút thời gian làm bữa sáng, thời gian cũng không phải quá eo hẹp. Mà hiện tại buổi trưa mỗi ngày bọn họ duy trì bán bánh kẹp thịt ở khoảng hai mươi cái, cần dùng đến bốn cân thịt sống. Nồi lớn của bà nội Trương, hầm bốn cân thịt không chiếm bao nhiêu chỗ.

Nói cách khác, gia tăng số lượng thịt thì không thành vấn đề, điều kiện khách quan cho phép bán thịt miếng.

Cho nên Ứng Vọng lập tức thương lượng với Ngụy Vân Thư, kết quả thương lượng cuối cùng cũng hoàn toàn không ngoài dự đoán, có thể thử xem.

Ngụy Vân Thư hỏi, "Cậu định chuẩn bị bao nhiêu thịt để bán?".

Vấn đề này Ứng Vọng cũng nghĩ tới, "Chuẩn bị trước năm cân".

Ngụy Vân Thư: "Thịt chín?".

Ứng Vọng gật đầu, "Đúng vậy".

Từng bán nhiều bánh kẹp thịt như vậy, trong lòng Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều hiểu rõ. Một cân thịt sống sau khi nấu chín đại khái có thể có sáu đến bảy lạng thịt chín, hụt cân hơn một phần ba. Nếu năm cân thịt sống, vậy cũng chỉ có thể được hơn ba cân thịt chín một chút, nếu quả thật một người mua một cân, cũng chỉ có ba người mua được. Thế có phần hơi ít một chút, năm cân thịt chín thì thích hợp hơn.

Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, nói, "Ngày đầu tiên bán thử, cũng đủ rồi".

Ứng Vọng mỉm cười, "Vậy thì quyết định vậy nhé!".

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vân Thư theo thường lệ đến sạp thịt mua thịt, sau đó một lần mua mười hai cân thịt ba chỉ.

Ông chủ sạp thịt nghe thấy số lượng này cũng ngạc nhiên, "Hôm nay sao lại mua nhiều như vậy?".

Ngụy Vân Thư nói, "Muốn thử tăng số lượng một chút".

Ông chủ sạp thịt giơ ngón cái lên, "Vẫn là hai cậu quyết đoán".

Hiển nhiên ông biết hai người hùn vốn làm ăn.

Giọng điệu Ngụy Vân Thư bình tĩnh, "Thử xem trước, cũng không biết có được hay không".

Ông chủ sạp thịt vừa hạ dao vừa nói, "Nhất định có thể thành công, chuyện làm ăn kia của hai cậu quả thật quá tốt".

Ngụy Vân Thư: "Mượn lời may mắn của chú".

Nhanh chóng mua xong thịt, Ngụy Vân Thư thanh toán tiền xong lập tức xách thịt trở về.

Nhóm bạn hàng xung quanh cũng thấy được thịt Ngụy Vân Thư xách trên tay, nhao nhao hỏi thăm là có chuyện gì, sao hôm nay mua thịt nhiều hơn trước đây như vậy, có phải muốn mở rộng buôn bán hay không, hay là định làm chuyện khác?

Mọi người không ngừng suy đoán, mãi đến khi ông chủ sạp thịt nói rõ lời nói của Ngụy Vân Thư, sau đó...

"Tăng số lượng thật hả?".

"Thế chẳng phải là người đến mua đồ ăn trên quầy hàng nhỏ của bọn họ hôm nay sẽ dễ hơn trước đây à?".

"Cuối cùng cũng sắp tăng số lượng rồi, tôi đã nghe rất nhiều người nói đồ ăn trên quầy hàng của hai người bọn họ qua khó mua!".

"...".

Thời buổi này có chút tin tức là không che giấu được, huống hồ mọi người đều đang sinh sống ở bên phía Nam thành phố này. Lâu như vậy, chuyện buôn bán của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã truyền khắp nơi từ lâu, nhóm bạn hàng ở chợ thực phẩm cũng không có khả năng không biết, đều rõ ràng hiện trạng quầy hàng của bọn họ. Nói thật, rất hâm mộ, hâm mộ người ta buôn bán tốt, kiếm tiền nhiều.

Nhưng lời đồn thổi cũng nghe không ít.

Chợ thực phẩm là một trại tập trung của lời đồn thổi, nhóm cư dân gần đó cũng chỉ là đi một chuyến đến đây mua đồ ăn, sau đó biết được tin tức lớn "hôm nay quầy bánh kẹp thịt sắp tăng số lượng" này.

Nhóm khách hàng: ?!!!!

Cuối cùng thì bọn họ cầu được ước thấy rồi hả?!

"Thật hay giả? Không gạt người?".

"Sao có thể gạt ông, đã truyền khắp chợ thực phẩm rồi, nói là sáng nay ông chủ người ta mua mười mấy cân thịt về, chính miệng cậu ấy nói với ông chủ sạp thịt muốn thử tăng số lượng một chút!".

"Ông chủ nào?".

"Cái người dáng cao đó, ông chủ lớn!".

"Ồ ồ, thịt cũng mua rồi, vậy tám chín phần mười, ha ha ha ha rốt cuộc cũng tăng thêm, nếu lại không tăng thì tôi sắp thành sáu ngày liền không đoạt được bánh kẹp thịt rồi!".

"Haizz, ai nói không phải đâu, không nghĩ tới tiền này muốn tiêu còn không tiêu được!".

"Hôm nay hẳn là có thể".

"Ha ha ha ha có lí có lí".

"...".

Tin tức như gió thổi qua, trong phút chốc mọi người đều biết. Mọi người ôm mong đợi đầy cõi lòng, từ sớm đã đến cổng nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam, chờ mua bánh kẹp thịt hôm nay, thuận tiện xem thử quầy hàng nhỏ có tăng số lượng thật hay không!

Bình Luận (0)
Comment