Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 20

Mặt trời rực rỡ.

Hiện giờ cổng nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam đã khác với lúc vừa mới bắt đầu buôn bán chỉ có hai quầy hàng, ngoài bán bánh ngọt và bán kem que ra, còn có bán bánh bao và bánh bao chay, bán bánh xoắn chiên giòn và bán miến.

Hiển nhiên, đã có người phát hiện ra cơ hội làm ăn ở cổng trường.

Nhưng dù vậy, vị trí bày quầy hàng vẫn rộng rãi như cũ.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay đến, vừa mới đến đây đã thấy một nhóm người đứng dưới bóng cây hóng mát. Trong bọn họ có đơn thuần tới đón con cháu, cũng có cố tình đến đây mua bánh kẹp thịt hoặc là trứng kho, thậm chí, còn có nguyên nhân bởi vì lời đồn "tăng số lượng" sáng nay mà tới hóng chuyện.

Hai người vừa xuất hiện, lập tức có người vẫy tay, "Ông chủ nhỏ, bên này!".

Bọn họ còn chiếm giúp một vị trí rất râm mát.

Ngụy Vân Thư kéo đồ đạc đi qua.

Không đợi dọn quầy hàng lên, khách hàng muốn mua đồ ăn đã lập tức lần lượt xếp hàng. Người xếp hàng đầu tiên cười như một đóa bìm bìm nở, hào hứng nói, "Hai ông chủ trẻ, nghe nói hôm nay hai cậu tăng số lượng hả?".

Ứng Vọng sửng sốt, dở khóc dở cười nói, "Anh nghe ai đồn vậy".

Gương mặt tươi cười của người nọ tức khắc suy sụp, "Giả hả".

"Cũng không hẳn". Ứng Vọng nói, "Trước đó không phải rất nhiều khách hàng nói muốn bán riêng thịt bên trong bánh kẹp thịt sao, cho nên hôm nay bèn chuẩn bị một chút".

Mọi người kinh ngạc, "Thật hả?".

Ứng Vọng cười, "Thật".

Hôm nay ông Lý không chen lên đằng trước được, đứng ở phía sau nên vừa nghe lời này lập tức sốt ruột, "Ông chủ nhỏ, giữ lại cho tôi một cân!".

Những khách hàng khác cũng không chịu yên, "Ê ê, ông Lý, ông nói giữ lại cho ông thì phải giữ hả, phải chờ người phía trước mua rồi nói tiếp".

Sắc mặt ông Lý cứng đờ, vội vàng hỏi, "Ông chủ nhỏ, hôm nay chuẩn bị bao nhiêu thịt vậy?".

Trên tay Ứng Vọng không ngừng bận rộn, miệng đáp, "Có khoảng năm cân".

Trong lòng ông Lý thình thịch một cái, phía trước nhiều người như vậy, có thể đến lượt ông sao?

Không chỉ có ông Lý, trong lòng không ít người đều đang nói thầm. Phải biết, nhóm người tranh mua đồ ăn ở quầy thịt kho với mình này mỗi lần xuống tay đều mua ít nhất nửa cân! Mà phía trước... Hẳn là không phải ai cũng cân thịt nhỉ?

Bọn họ không xác định, mà những người chỉ muốn mua bánh kẹp thịt cũng trở nên hồi hộp, "Ông chủ nhỏ, còn bán bánh kẹp thịt không?".

Ứng Vọng nói, "Bán".

Người kia: "Thịt bên trong thì sao? Nếu như bị bọn họ cân hết...".

"Thịt cần dùng trong bánh kẹp thịt em sẽ dành riêng ra trước". Ứng Vọng giải thích, "Ngoài thịt trong bánh kẹp ra, còn lại em chuẩn bị hơn năm cân để bán riêng, không cần lo hết thịt trong bánh kẹp thịt".

Nghe vậy, trái tim người kia người kia tức khắc trở về trong bụng, khen một câu, "Ông chủ suy xét chu đáo".

Ứng Vọng cười cười.

Dọn quầy xong, hết thảy đồ đạc chuẩn bị tốt, Ngụy Vân Thư mở vung trên thau ra, lộ ra thịt hầm bóng mỡ óng ả bên trong, dò hỏi, "Anh muốn mua gì?".

Vị khách đầu tiên nhìn thịt miếng thịt bóng mỡ kia thì không nhịn được nuốt nước miếng, hỏi, "Thịt mua riêng bao nhiêu tiền?".

Trước đó Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã thương lượng giá cả xong, lúc này Ngụy Vân Thư trực tiếp trả lời, "Một lạng năm mao tiền".

Cũng chính là một cân năm đồng tiền.

So với thịt ba chỉ một cân hai đồng rưỡi mà nói, một cân thịt chín năm đồng tiền này chợt nghe quả thật có chút đắt, khiến người ta nghe xong lập tức có loại cảm giác chùn bước giữa đường.

Nhưng một cân thịt sống nấu chín rồi chỉ còn sáu đến bảy lạng, năm đồng tiền thịt sống được một cân ba lạng thịt chín, ngoài ra còn phải dùng đến đủ thứ như: tương, giấm, muối, đường, hương liệu, củi lửa, sức người,... cho nên tính tới tính lui một cân năm đồng tiền bọn họ cũng chỉ kiếm được chừng một đồng thôi.

Chẳng qua một cân năm đồng nghe hơi dọa người, cho nên đổi thành một lạng năm mao tiền.

Nhưng dù vậy, có không ít người xung quanh vẫn hít vào một hơi, một lạng năm mao tiền?!

Làm bằng vàng chắc!

Không ít người ngay lập tức chùn bước.

Ông Lý vốn đã xác định hôm nay bản thân không mua được thịt nghe mọi người xung quanh thì thầm rỉ tai chê đắt, trong lòng một lần nữa cháy lên hi vọng: Hở? Xem ra mình vẫn có cơ hội!

Lúc ông Lý cầu nguyện, vị khách thứ nhất đã nói, "Ông chủ nhỏ, thịt này các cậu bán có phải quá đắt rồi không? Năm đồng tiền đủ cho tôi mua hai cân thịt ba chỉ ngon nhất".

"Cái này là bọn tôi dùng thịt ba chỉ ngon nấu". Ngụy Vân Thư giải thích, "Thịt sống sau khi nấu chín sẽ hụt cân nghiêm trọng, huống hồ bọn tôi còn bỏ thêm rất nhiều thứ khác, linh tinh vụn vặt nhưng tính ra thì đều là tiền, cho nên bán một cân năm đồng đều là phí tổn".

Ứng Vọng liếc mắt nhìn Ngụy Vân Thư, chỉ thấy vẻ mặt anh không thay đổi, tự nhiên như thường.

Có điều...

Quả thật lợi nhuận cũng không cao bao nhiêu.

Vị khách đầu tiên thầm nói cậu hù tôi à, ngoài miệng nói, "Coi như sẽ hụt cân, cũng sẽ không hụt nhiều như vậy nhỉ".

Ngụy Vân Thư ăn ngay nói thật, "Hụt khoảng ba bốn lạng".

Vị khách đầu tiên nửa tin nửa ngờ, "Thật hay giả?".

"Thật". Ngụy Vân Thư nói, "Nếu anh không tin có thể trở về dùng thịt sống thử xem".

Vị khách đầu tiên này là thật sự ngạc nhiên, bình thường ở nhà hắn không bao giờ nấu cơm, cho dù biết thịt sống sẽ hụt cân, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ hụt nhiều như vậy.

Thật hay giả vậy?

Trong lòng không ít người cũng bắt đầu nói thầm.

Có điều nếu là thật, vậy giá thịt chín này cũng không tính đắt.

Đương nhiên, cho dù biết điều này, bọn họ nhớ tới chuyện "một lạng năm mao tiền, một cân năm đồng tiền" này vẫn như cũ cảm thấy tim gan run rẩy.

Vị khách đầu tiên rối rắm một lúc lâu, nước miếng trong miệng cũng nuốt vài lần, nhưng rốt cuộc là không nỡ bỏ số tiền đó, "Cho tôi hai cái bánh kẹp thịt, một cái trong đó thêm trứng kho".

Trái lại Ngụy Vân Thư cũng không thất vọng, đáp một tiếng rồi lưu loát bắt đầu băm thịt và trứng gà.

Ứng Vọng thì lấy từ trong rổ ra hai cái bánh còn nóng, dùng dao nhỏ rạch bánh ra, để tiện cho lát nữa Ngụy Vân Thư nhét nhân vào bên trong.

Khách hàng xếp thứ hai cũng không nỡ mua thịt không, thậm chí ngay cả bánh kẹp thịt hắn cũng không mua, mà là nói, "Tôi muốn hai cái trứng gà, để riêng".

Đây là mua trứng gà riêng, Ứng Vọng suy đoán có lẽ là người kia mua để dỗ đứa nhỏ. Ừm, có thể còn là hai đứa nhỏ.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay Ứng Vọng lại rất nhanh nhẹn. Cậu nhanh chóng vớt lên hai cái trứng gà sáng bóng, bỏ vào trong túi nylon khác nhau, một tay lấy tiền một tay giao hàng.

Bánh kẹp thịt Ngụy Vân Thư làm xong cho vào túi, Ứng Vọng tính tiền, "Cảm ơn đã ủng hộ, tổng cộng hai đồng rưỡi".

Vị khách đầu tiên lưu luyến không rời thu lại ánh mắt dính trên thịt bóng mỡ trong thau, duỗi tay tìm tiền trong túi cùng lúc chân còn nhích sang bên cạnh, nhường chỗ cho người phía sau, tiện cho Ngụy Vân Thư hỏi người ta muốn mua gì.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư một người thu tiền một người làm bánh kẹp thịt phối hợp rất hoàn mĩ, tốc độ bán ra cũng rất nhanh.

Mũi của nhóm khách hàng ra sức ngửi mùi thịt từ thịt trong thau bay ra tới, rướn cổ nhìn về phía trước, đếm thử rốt cuộc còn mấy người nữa mới có thể đến lượt mình.

Có khách hàng quen biết nhau cùng nói chuyện:

"Ê, ông mua thịt kia không?".

"Muốn mua". Dừng một chút, lại nói, "Nhưng giá quả thật không rẻ".

"Đúng vậy, một lạng năm mao tiền, chậc".

Bọn họ l**m miệng rối rắm.

Thịt thơm như vậy sao có khả năng không muốn mua, nhưng giá cả thật sự có chút đắt!

Ông Lý không có loại phiền não này. Nói đến cùng, so với cái gọi là đắt, ông càng để ý Hạo Hạo có ăn thịt hay không. Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nếu như thân thể thật sự suy sụp, thì sau này khám bao nhiêu bác sĩ uống bao nhiêu thuốc bổ cũng không bồi bổ về được.

Thịt đắt hơn nữa, có thể đắt hơn thân thể con cháu sao?

Ông Lý không chớp mắt nhìn chằm chằm người phía trước, càng nhìn lâu trong lòng ông càng hài lòng, đã qua năm người, chỉ có một người mua một cân thịt. Theo xác suất này, lúc đến lượt mình hẳn là vẫn còn thịt.

Nghĩ đến đây, thần kinh căng chặt của ông thoáng thả lỏng một chút, nhưng cũng không thả lỏng hoàn toàn.

Đồ ăn phải thật sự đến tay mới có thể yên tâm!

Ông Lý chờ rồi lại chờ, rốt cuộc cũng đến lượt ông. Ông cảm khái nói, "Cuối cùng hai cậu cũng chịu bán riêng món thịt này rồi".

Ứng Vọng ngượng ngùng nói, "Trước đó vẫn luôn chưa suy xét xong, làm chú đợi lâu rồi".

Ông Lý xua xua tay, hai mắt nhìn chằm chằm trong thau, "Hẳn là vẫn còn nhỉ?".

Ứng Vọng trả lời, "Còn lại hai cân".

Ông Lý lập tức nói, "Cân cho tôi một cân, lại thêm một cái bánh kẹp thịt, thêm trứng gà".

Ứng Vọng đáp một tiếng, sau đó gắp một ít thịt bắt đầu cân kí.

Trong lúc chờ đợi ông Lý tán gẫu với Ứng Vọng, "Thịt miếng này chỉ bán hôm nay hay sau này đều bán?".

Ứng Vọng nói, "Có thể mua được thịt đều sẽ bán".

Trong lòng ông Lý tức khắc thả lỏng, chỉ sợ thịt miếng này cũng giống vịt kho trước đây như phù dung sớm nở tối tàn. Để bất cứ lúc nào cũng mua được, ông còn đề xuất với bọn họ, "Hai cậu có thể đặt trước thịt với ông chủ sạp thịt, như vậy sẽ không sợ không có thịt".

Ứng Vọng đưa cân về phía trước một chút, ra hiệu ông Lý nhìn, miệng nói, "Cảm ơn ý kiến của chú, trở về sẽ thương lượng một chút với ông chủ sạp thịt".

Trên thực tế từ sau lần không mua được đầu heo lúc trước, thịt ba chỉ, một cái đầu heo, hai cái giò heo bọn họ phải dùng mỗi ngày đều được đặt trước với ông chủ sạp thịt. Có điều người ta tốt bụng đề xuất ý kiến, cũng không nhất thiết nói ra những lời này, nói câu cảm ơn là được rồi.

Ông Lý tự cảm thấy đã làm xong một chuyện lớn, trong lòng vui phấp phới, thanh toán tiền xong thì xách đồ ăn đi đến cổng trường đón cháu trai lớn.

Ứng Vọng tiếp tục đón tiếp khách hàng.

Thịt ba chỉ miếng tuy bán chậm một chút, nhưng vào lúc bán xong hai mươi cái bánh kẹp thịt cũng bán hết.

Đương nhiên, trên toàn bộ quầy hàng bán nhanh nhất chính là trứng gà. Tổng cộng hai mươi trứng, không đến mười phút đã bán hết sạch, lúc sau có người mua bánh kẹp thịt muốn thêm trứng gà đều không có.

Bọn họ thở dài nói, "Người mua trứng gà nhiều, mỗi ngày hai cậu chuẩn bị nhiều một chút đi".

"Nồi trong nhà chỉ lớn như vậy, không thêm được bao nhiêu trứng". Trên mặt Ứng Vọng đầy áy náy, "Buổi chiều bọn em sẽ bán món kho ở cửa xưởng đồ hộp, khi đó có bán trứng gà kho, anh có thể mua về nếm thử".

Bọn họ dở khóc dở cười, "Người mua món kho buổi chiều còn nhiều hơn buổi trưa, hàng càng khó xếp".

Ứng Vọng cười nhẹ, "Vậy anh đến sớm một chút".

"Haizz, vẫn là tay nghề của hai cậu tốt, cho nên cả đám đều phải dựa vào giành giật".

"Đều là mọi người không chê, ủng hộ chuyện làm ăn của bọn em".

Bình Luận (0)
Comment