Dậy sớm mua đồ ăn, hầm thịt nhào bột, thừa dịp thịt còn đang hầm trong nồi thì bắc nồi nhỏ lên bếp làm bữa sáng đơn giản, rồi sau đó nướng bánh, chuẩn bị hai mươi cái bánh kẹp thịt phải bán buổi trưa cùng với năm cân thịt ba chỉ miếng đã nấu chín.
Buổi trưa bán xong trở về thì bắt đầu rửa mấy thứ đầu heo, giò heo, thuận tiện làm cơm trưa, sau khi ăn xong tranh thủ thời gian đang hầm thịt đầu heo thì một người đi nghỉ ngơi, sau khi lóc xương đầu heo, thì bắt đầu kho các loại đồ ăn: thịt đầu heo, giò heo, trứng gà, miếng rong biển, lát củ sen, đậu hủ chiên, đậu hủ khô, đậu phộng,... Lúc này thì đổi một người khác đi nghỉ ngơi. Chờ đến khi hết thảy đã kho xong, thu dọn đồ đạc đi mở quầy.
Mở quầy bán hết thịt kho, về nhà chuẩn bị cơm tối. Bữa cơm này bình thường tương đối phong phú, phần lớn thời gian là nấu cơm, so với bữa sáng và cơm trưa chỉ ăn bánh bột, mì sợi, cơm chiên thì phải tốn chút công sức hơn, hai món ăn một món canh phối hợp, thỉnh thoảng có thể ăn đến tròn bụng.
Đây chính là cuộc sống thường ngày hiện tại của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư.
Bận thì bận thật, may mà hai người phối hợp, làm việc không quá mệt, nghỉ ngơi xem như đầy đủ, cộng thêm tiền kiếm được quả thật cũng không ít. Lúc trước nhà chỉ có bốn bức tường, mọi thứ đều thiếu thốn cho đến hiện tại không thiếu ăn không thiếu mặc, mấy thứ nhu cầu cơ bản như khăn lông, thau rửa mặt, xà phòng, bột giặt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, ga giường và chăn đệm,... đều từ từ bổ sung đầy đủ hết.
Nhìn đồ vật trong phòng ngày càng tăng lên, trong lòng Ứng Vọng có loại cảm giác thỏa mãn rõ ràng.
Ngoài những thứ này ra, bọn họ còn tích cóp hơn sáu trăm đồng tiền.
Không sai, trừ đi hết thảy chi phí tiêu dùng, tiền mặt trong tay bọn họ đã hơn sáu trăm.
Ứng Vọng sau nhiều lần đếm, đôi mắt cũng cong lên vì cười, cảm giác an toàn rất đầy đủ, ít nhất một đoạn thời gian tiếp theo cho dù bọn họ không làm gì hết cũng không cần phiền muộn vì chuyện tiền bạc.
Dựa theo khi trước nói chia năm năm, Ứng Vọng từ trong số tiền đó đếm ra sáu trăm đồng, chia một nửa cho Ngụy Vân Thư, một nữa kia thì tự mình lấy, còn lại thì giữ đó làm chi phí tiêu dùng sau này.
Ngụy Vân Thư vốn định bảo Ứng Vọng cất chung một chỗ, sau này khi nào anh cần dùng thì lại lấy. Nhưng lại suy nghĩ một chút, mọi việc đều có ngoài ý muốn, chia tiền ra cất cũng tránh cho thật sự xảy ra chuyện bị người ta lấy sạch, cho nên không do dự nhận lấy ba trăm đồng.
Chia tiền xong, hai mắt Ứng Vọng sáng lên nhìn Ngụy Vân Thư đề nghị, "Chúng ta chúc mừng một chút đi".
Ngụy Vân Thư cười, "Được".
Ứng Vọng hỏi, "Anh muốn ăn gì?".
"Sủi cảo, thịt chiên giòn sốt chua ngọt". Ngụy Vân Thư buột miệng thốt ra.
Hiện tại tâm trạng của Ứng Vọng tốt, đối với yêu cầu của Ngụy Vân Thư đương nhiên là muốn thỏa mãn, thậm chí còn hỏi, "Còn gì nữa không?".
Ngụy Vân Thư nói, "Muốn ăn hai món này nhất, còn lại cậu xem rồi làm".
Ứng Vọng cười nói, "Được, còn lại để tôi".
Trong lòng Ứng Vọng cũng bắt đầu suy nghĩ.
Sủi cảo và thịt chiên giòn sốt chua ngọt tuy rằng rườm rà một chút, nhưng lại không khó làm. Sủi cảo làm món chính, thịt chiên giòn sốt chua ngọt làm món ăn mặn, vậy có thể kết hợp thêm một món rau trộn giải ngấy, sau đó ninh một nồi canh.
Bởi vì phải làm một bữa ngon, buổi chiều Ứng Vọng không cùng đi bán món kho, để Ngụy Vân Thư đi một mình, dù sao bây giờ chuyện buôn bán của bọn họ không tệ, những món kho đó không bao lâu là có thể bán xong.
Ứng Vọng cầm tiền xách theo giỏ đi ra cửa.
Vừa mới bắt đầu Ứng Vọng nghĩ chỉ trộn nhân thường thấy nhất như rau hẹ và trứng gà, thịt heo với cải trắng, miến và dưa chua, vân vân. Nhưng tới chợ thực phẩm rồi lại phát hiện có người xách nửa thùng tôm tới bán, Ứng Vọng hỏi giá, tiếp theo dứt khoát mua hết nửa thùng tôm.
Sau đó lại đi cân thịt, mua một con cá, bắp non, rau dưa các thứ, đựng đầy giỏ rau, lúc này mới xách theo nửa thùng tôm về nhà.
Về đến nhà, trộn nhân trước.
Từ sau khi bày quầy hàng kiếm được tiền tinh thần của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng thả lỏng một chút, trên phương diện ăn uống cũng sẽ không bạc đãi bản thân. Ví dụ như bán bánh kẹp thịt, thịt kho này kia cũng đều sẽ giữ lại một phần cho mình ăn. Cho nên trong khoảng thời gian này, thịt heo hai người ăn cũng xem như không ít.
Giống như lúc bọn họ mới vừa sống lại, hai người đều rất gầy, nhất là Ứng Vọng, cả người chỉ còn da bọc xương, một chút thịt cũng không có. Mà hiện tại, trên người cậu và Ngụy Vân Thư đều đã có da có thịt, tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hơn trước kia khá nhiều. Đương nhiên, cũng không mập, chính là ở mức của người bình thường, mặc quần áo cũng không còn rộng thùng thình gây chú ý như trước nữa.
Bởi vì ngày thường ăn không ít bánh kẹp thịt và thịt kho, cho nên Ứng Vọng dứt khoát không gói thịt heo, mà đổi thành loại trước đây chưa từng nếm thử: bắp hạt tôm bóc vỏ và tam tiên chay.
Hai loại nhân này đều tương đối đơn giản, đặc trưng chính là một chữ "tươi".
Trước tiên bóc vỏ và lấy chỉ tôm, nấm mèo và đậu hủ luộc sơ, trứng gà chiên sẵn, tôm bóc vỏ, hành lá,... cái nào nên băm thì băm nên cắt thì cắt, sau đó dựa theo nguyên liệu của nhân cho thêm các loại gia vị như: muối, bột ngọt, nước tương, bột tiêu,... và một ít dầu trộn đều lên, nhân đã chuẩn bị xong.
Tiếp theo bắt đầu nhào bột cán vỏ sủi cảo.
Vỏ sủi cảo mới cán xong chưa gói được mấy cái, Ứng Vọng đã nghe được tiếng động trong sân truyền đến, đi đến cửa phòng khách nhìn thử, quả nhiên là Ngụy Vân Thư.
"Về rồi à". Ứng Vọng chào hỏi một tiếng.
Ngụy Vân Thư dừng xe đẩy tay ở trong sân, giơ tay lau mồ hôi trên mặt một phen, "Đã về rồi".
Ứng Vọng giơ vật trong tay lên, "Tôi đang làm sủi cảo, trên tay không rảnh, anh thu dọn trước đi".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Cậu bận đi, để tôi làm".
Ứng Vọng: "Được".
Bởi vì biết giờ này bà nội Trương phải dùng phòng bếp nấu cơm, cho nên đống đồ Ứng Vọng làm này đều đặt trong phòng khách. Cửa sổ cũng mở ra thông gió, ngồi bên trong có thể nghe rõ ràng âm thanh bận rộn của Ngụy Vân Thư ở trong sân.
Mà động tác trên tay Ứng Vọng cũng không chậm.
Bột mì trắng cán vỏ sủi cảo, một muỗng nhân gói được một cái, lại dùng tay nhéo từng cái là được một cái sủi cảo tròn vo trắng múp.
Hai loại sủi cảo cậu đặt riêng ra, muốn ăn loại nhân nào thì trực tiếp cho vào, cũng không sợ làm lộn xộn.
Đến khi Ngụy Vân Thư ở trong sân nên rửa thì rửa, nên tráng thì tráng xong, bên Ứng Vọng cũng chỉ còn dư lại mấy cái sủi cảo cuối cùng chưa gói.
Ngụy Vân Thư tiến vào ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, Ứng Vọng vừa bận việc trên tay vừa nói chuyện phiếm với anh, "Buôn bán thế nào, bận đến vậy hả?".
Ngụy Vân Thư nói, "Buôn bán rất tốt, chỉ là không có cậu ở đó nên tốc độ có chút chậm".
Ứng Vọng cười, "Bị phàn nàn hả?".
"Cũng không có". Ngụy Vân Thư nói, "Có điều rất nhiều người hôm nay không thấy cậu đến nên hỏi".
Ứng Vọng hỏi, "Vậy anh trả lời thế nào?".
Ngụy Vân Thư nhướng mày, "Nói cậu ở nhà chuẩn bị một bữa ngon".
Ứng Vọng cười lên, "Thật hay giả?".
Ngụy Vân Thư nghiêm túc, "Lừa cậu làm gì".
Ứng Vọng nhìn vẻ mặt của Ngụy Vân Thư cũng không nhìn ra cái gì, nhưng cảm giác hẳn là anh sẽ không nói thẳng ra như vậy, "Tôi nào không tin chứ".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Vậy cậu cho rằng thế nào?".
Ứng Vọng nói, "Tôi cảm thấy có lẽ anh sẽ nói hôm nay tôi có việc".
Ngụy Vân Thư cúi đầu cười.
Ứng Vọng vừa thấy phản ứng này của anh thì biết ngay mình đoán đúng rồi.
Hai người nói đôi câu, sủi cảo trong tay Ứng Vọng cũng gói xong hết.
Cậu đứng lên, thu dọn thau bột, thớt, chày cán bột đã dùng qua bên trên, sau đó nói, "Vân Thư, tôi có mua cá, anh đi làm cá đi, tôi đi rửa mấy thứ này".
Ngụy Vân Thư cũng nghỉ ngơi đủ rồi, "Được".
Hai người phân công hợp tác, tốc độ rất nhanh.
Ngụy Vân Thư làm cá xong, thấy Ứng Vọng lại cầm một đống đồ đến phòng khách, thì hỏi, "Cá này cậu định làm thế nào?".
Ứng Vọng nói, "Làm cá viên".
Món ăn cá viên này kiếp trước Ngụy Vân Thư từng ăn, nhưng kiếp này ở thôn Tiểu Thụ lại không có những thứ mới mẻ này, lúc này nghe nói xong lập tức lên tiếng, "Để tôi giã cá viên".
"Được". Ứng Vọng nói, "Vừa vặn tôi đi bắc nồi nhỏ lên, dùng để ninh canh cá".
Cá này cũng không phải rất lớn, còn chưa đến hai cân, nhưng hai người ăn cũng đủ. Ngụy Vân Thư dùng dao lóc thịt cá ra khỏi xương, còn đầu cá và xương cá này kia đã được Ứng Vọng cầm đi ninh canh.
Trước tiền thêm một lớp dầu mỏng chiên một chút, sau đó thêm nước đậy vung lại bắt đầu ninh.
Cá viên có Ngụy Vân Thư giã, Ứng Vọng bèn đi xử lí các loại đồ ăn khác.
Bữa cơm mỗi ngày của nhà bà nội Trương đều rất đơn giản, lúc này bà đã nấu xong cơm tối hôm nay. Ứng Vọng trực tiếp mang theo thịt thăn heo đến phòng bếp, sau đó đổi dao cắt thành miếng, thêm muối, rượu gia vị, bột tiêu ướp vừa ăn.
Tranh thủ thời gian chờ ướp, Ứng Vọng thêm củi vào lò nhóm lửa lên, nhà bà nội Trương vừa mới dùng qua nồi nên vẫn còn ấm áp, Ứng Vọng trực tiếp đổ dầu vào.
Sau đó đập hai cái trứng gà, thêm vào một lượng tinh bột và nước vừa phải trộn đều thành dạng hồ, thịt miếng đã ướp xong phủ đều một lớp hồ, cuối cùng thả vào chiên trong dầu đã sôi đến sáu bảy phần.
Mùi thơm của dầu chiên rất nhanh bay ra tới, Lưu Phương và Lưu Thanh mới vừa ăn hai chén cháo tức khắc cảm thấy bản thân lại đói bụng.
Thịt thăn chiên lần thứ nhất, lại chiên lần nữa, cho đến bên ngoài vàng óng bên trong xốp giòn thì vớt ra.
Lúc này dầu trong nồi còn rất nhiều, sau này mọi người nói dầu đã chiên qua không thể dùng tiếp gì đó, bởi vì không tốt cho sức khỏe. Nhưng ở thời kì này thì tuyệt đối không thể lãng phí như vậy, Ứng Vọng cũng không nỡ, cậu dùng bình dầu đựng một phần được múc ra, đáy nồi chỉ còn lại số lượng vừa phải, sau đó thêm hành, gừng, tỏi vào phi thơm, lại cho thêm tương cà chua tự làm, đường, giấm, các loại gia vị, nấu lửa nhỏ đến khi sền sệt thì cho thịt miếng đã chiên sẵn vào nhanh chóng lật xào, chờ chúng nó đều phủ kín nước sốt thì xúc ra đĩa.
Chỉ ngửi mùi vị này thôi Ứng Vọng đã thèm rồi.
Vừa khéo lúc này Ngụy Vân Thư từ ngoài tiến vào, "Thơm quá".
Ứng Vọng chỉ vào thịt chiên giòn sốt chua ngọt cười nói, "Mới ra nồi".
Ngụy Vân Thư lại gần, "Tôi nếm thử xem".
Có người tâng bốc thức ăn mình làm, đương nhiên Ứng Vọng rất vui vẻ, lập tức cầm ngay đôi đũa đưa cho anh.
Ngụy Vân Thư gấp không chờ nổi gắp một miếng thịt, răng vừa chạm vào cảm giác đầu tiên là xốp giòn, tiếp theo chính là vị chua ngọt đánh thẳng vào vị giác, mùi dầu chiên hòa quyện với nước sốt chua ngọt không hề ngấy, chỉ còn lại hương vị không gì sánh kịp tràn đầy khoang miệng.
Ngụy Vân Thư giơ ngón cái, sau đó dùng đũa gắp một miếng cho Ứng Vọng, "Mau nếm thử, tay nghề của cậu thật sự quá tuyệt".
Động tác của anh tự nhiên, Ứng Vọng cũng không nghĩ nhiều, hé miệng ăn ngay miếng thịt được đưa đến bên miệng.
Có chút nóng, nhưng hương vị lại rất phong phú, bản thân Ứng Vọng cũng cảm thấy rất không tồi.
Nếm xong thịt chiên giòn sốt chua ngọt, sâu thèm ăn trong bụng đã hoàn toàn bị dẫn ra. Ngụy Vân Thư đặt đũa xuống, nói, "Canh cá đã hầm gần xong rồi, cá viên tôi cũng đã giã xong, còn thiếu gì nữa không?".
Ứng Vọng nói, "Bây giờ tôi nấu nước luộc sủi cảo".
Ngụy Vân Thư xoay người đi ra ngoài, "Vậy tôi đi bưng sủi cảo đến đây".
Ứng Vọng: "Được".
Lại thêm vào bếp hai cây củi, trước tiên múc nước rửa sạch nồi, sau đó lại thêm nước vào đun sôi. Ứng Vọng mở vung ra, hỏi, "Vân Thư, có bắp hạt và tôm bóc vỏ cùng với tam tiên chay, anh muốn ăn loại nào?".
Ngụy Vân Thư ngạc nhiên, "Cậu còn gói hai loại nhân à?".
Ứng Vọng nói, "Thuận tay".
Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, "Mỗi thứ một ít đi".
Cũng giống với ý mình. Ứng Vọng nghĩ, trên tay lại không chậm, hai loại sủi cảo đều thả vào một ít, cũng đủ múc cho mỗi người một chén to.
Thời gian chờ sủi cảo chín, Ngụy Vân Thư đi vớt xương cá trong nồi nhỏ ra, sau đó thả cá viên vào nấu. Ứng Vọng thì cắt sợi rau tiến vua, sau đó dùng ớt, muối, tương, giấm, đường, rau thơm,... trộn thành nước sốt, một nửa dùng để trộn gỏi tiến vua cắt sợi, một nửa dùng để làm nước chấm ăn sủi cảo.
Vớt sủi cảo chín lên, nên bưng thức ăn thì bưng thức ăn, nên cầm chén đũa thì cầm chén đũa, rất nhanh trên bàn ở phòng khách đã bày biện không ít.
Một phần thịt chiên giòn sốt chua ngọt vàng óng xốp giòn, một phần gỏi rau tiến vua cắt sợi xanh biếc thanh mát, một phần cá viên giã tay nước canh trắng nồng, một phần táo đã rửa sạch, hai chén sủi cảo lớn trắng trẻo mập mạp, cộng thêm mỗi người một đĩa nước chấm, sắc hương vị đều đủ cả, hình thức trình bày không thể chê.
Hai người cũng đã quen thuộc như vậy, cũng không có nghi thức trước khi dùng cơm gì, cầm đũa lên là ăn ngay.