Sủi cảo cho vào canh cá, miệng vừa chạm vào chính là hương vị thơm ngon của cá và mùi mạch thơm của vỏ sủi cảo cán từ bột mì trắng, ngay sau đó chính là sự tươi ngon của nấm mèo, tôm, thịt, đậu hủ nghiền, trứng đánh tơi hòa vào nhau, nêm nếm gia vị vừa đủ, hương vị của sủi cảo không nhạt nhẽo chút nào, chỉ thơm ngon khiến người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi.
Một chén canh sủi cảo xuống bụng, lại thêm một hớp canh cá, mùi vị kia quả thật thoải mái không gì bằng.
Muốn ăn đậm vị, thích ăn cay cũng không cần lo lắng, pha chén nước chấm đặt ở bên cạnh, dùng đũa gắp một cái sủi cảo trắng múp chấm vào trong một cái, trong nháy mắt là có thể phủ lên muối mịn và nước tương, ớt và rau thơm đỏ xanh đan xen bám vào trên sủi cảo, thế nhưng đẹp ngoài ý muốn. Đến khi vào miệng rồi, vị cay rất nhẹ nhanh chóng lan trong khoang miệng, ngược lại cũng có một phen mùi vị khác.
Cho dù là canh sủi cảo hay sủi cảo chấm, Ứng Vọng đều thích ăn, buổi tối nằm mơ cũng không bỏ qua.
Buổi sáng ngày hôm sau mở mắt bò dậy, Ngụy Vân Thư vẫn còn hỏi, "Tối qua mơ thấy đồ ăn ngon hả?".
Ứng Vọng ngạc nhiên, "Làm sao anh biết?".
Ngụy Vân Thư cười, "Cậu ngủ rồi mà vẫn chép miệng, vừa nhìn đã biết là mơ thấy đồ ăn ngon".
Mặt Ứng Vọng "phừng" một cái đỏ lên, có chút ngượng ngùng, hắng giọng một cái, cậu mới nói, "Làm ồn đến anh hả".
"Không có". Ngụy Vân Thư nói, "Trùng hợp tỉnh lại".
Ứng Vọng hận không thể nhanh chóng lướt qua cái đề tài này, "Làm sao vậy, ngủ không ngon?".
Không ngờ Ngụy Vân Thư ho khan một tiếng.
Ứng Vọng khó hiểu.
Ngụy Vân Thư ngượng ngùng nói, "Tối qua ăn có chút no, bụng khó chịu nên tỉnh".
Ứng Vọng: "...".
Quả thật cậu không nghĩ tới.
"Hiện tại thế nào? Còn khó chịu không?".
"Đã không sao rồi". Ngụy Vân Thư nói, "Chỉ một bữa kia, tiêu hóa xong thì ổn rồi".
Ứng Vọng yên tâm, "Không sao thì tốt".
Ngụy Vân Thư nói, "Đừng lo".
Ứng Vọng ừ ừ hai tiếng, trong đầu thế nhưng lại nhớ tới chuyện Ngụy Vân Thư nói anh ăn đến no căng bụng, nghĩ thầm về sau có thời gian rảnh vẫn là nên biến hóa đa dạng các bữa cơm một chút, làm như vậy đến khi Vân Thư quen rồi thì sẽ không gặp món gì mới lạ là ăn ngấu nghiến nữa.
Quyết định xong, thấy Ngụy Vân Thư vớt trứng gà cần kho đã chín trong nồi nhỏ lên, lần này vốn đã quyết định dùng nước luộc sủi cảo cũng sửa lại cách ăn, "Vân Thư, sủi cảo tối hôm qua còn dư chúng ta làm thành sủi cảo chiên nhé?".
Ngụy Vân Thư không có ý kiến, "Được, dùng nồi nhỏ làm à?".
"Dùng nồi nhỏ". Ứng Vọng cầm đi đổ nước trong nồi, "Vừa khéo đáy của cái nồi này tương đối phẳng, dùng để làm sủi cảo chiên cũng khá tiện".
Nồi trong phòng bếp cực kì lớn, nhưng những năm này nồi sắt trên bếp đất đều là hình tròn, ngày thường lúc xào rau hầm canh chưng cơm vẫn ổn, nướng bánh cũng khá thích hợp, chung quy thì bánh bột khá lớn, nhưng dùng để chiên sủi cảo nho nhỏ thì không tiện, tụi nó có thể trực tiếp lăn thành một đống, đến lúc đó nhất định sẽ "cắt không đứt, gỡ rối hơn".
Nồi mới vừa nấu xong trứng gà vốn còn đang nóng, sau khi làm khô hơi nước trực tiếp đổ dầu vào phủ kín đáy nồi, tiếp theo dùng đũa gắp từng cái sủi cảo cho vào nồi, chiên từ từ với lửa nhỏ trong hai phút, tiếp theo cho vào nửa chén nước tinh bột, đậy vung lại.
Cái vung miễn cưỡng ngăn cách mùi hương, đến một khắc mở vung ra kia có thể ngửi được một mùi thơm nồng đậm. Lúc này vỏ sủi cảo đã hiện ra độ trong mờ, mắt thường có thể nhìn thấy màu sắc của nhân bên trong, giống như màu sắc của tôm bóc vỏ và bắp hạt là rõ ràng nhất. Trước khi ra nồi rải lên một nhúm hạt mè, toàn bộ sủi cảo chiên trở nên càng đẹp hơn.
Bởi vì nồi tương đối nhỏ, một nồi cũng không chiên được quá nhiều sủi cảo, Ứng Vọng cầm hai cái chén lại đây, chia cho mình và Ngụy Vân Thư trước.
"Vân Thư, ăn cơm thôi!". Ứng Vọng gọi về phía phòng bếp.
Ngụy Vân Thư từ bên trong đi ra, "Xong rồi?".
"Ừ". Ứng Vọng nói, "Mau nếm thử".
Trong tay Ngụy Vân Thư cầm đũa đi ra, ánh mắt nhìn thoáng qua đã thấy được sủi cảo chiên hơi xém vàng ươm. Gắp lên một cái, một bên bột mì mềm mại hơi dai, một bên cháy cạnh thì giòn xốp thơm phức, là hai loại mùi vị hoàn toàn khác nhau, dưới sự phối hợp của một ít dầu mỡ, tôm bóc vỏ và bắp hạt bên trong cũng chứa một mùi thanh ngọt, là cảm giác hoàn toàn khác biệt với sủi cảo ăn tối hôm qua.
Ứng Vọng chờ mong nhìn anh, "Cảm giác thế nào?".
Ngụy Vân Thư không chút do dự nói, "Cảm giác vô cùng ngon!".
Trên mặt Ứng Vọng lộ ra tươi cười, "Vậy là tốt rồi". Không uổng công hôm nay cậu cố tình sửa lại cách nấu.
Thêm một cái sủi cảo chiên xuống bụng, nhấm nháp hương vị trong miệng, Ngụy Vân Thư lại nói, "Sủi cảo chiên và sủi cảo quả thật không giống nhau, rõ ràng là nhân và vỏ không khác nhau, đổi cách chế biến tức khắc lại giống như thay đổi cả loại đồ ăn".
Lúc này Ứng Vọng đã bưng chén của mình lên ăn, cậu đối với sủi cảo mình làm cũng rất hài lòng. Nghe được Ngụy Vân Thư nói như vậy, thì vui sướng nở nụ cười, "Vốn dĩ sủi cảo chiên và sủi cảo cũng là thứ không quá giống nhau, bằng không sao tụi nó có thể một cái họ chiên một cái họ luộc chứ".
Ngụy Vân Thư cười ha ha, "Cậu nói cực kì đúng, thần kì không thể tả".
Ứng Vọng cũng cười ha ha theo.
Chắc chắn một nồi không đủ ăn, hơn nữa hiện tại thời tiết nóng, lại không có tủ lạnh có thể giữ tươi, sủi cảo đã để một đêm rồi nếu như không tranh thủ thời gian ăn cho xong, chờ đến buổi trưa mặt trời hoàn toàn lên cao nhiệt độ tăng mạnh, đoán chừng sủi cảo kia đều sẽ chua hết.
Bởi vậy Ứng Vọng lại chiên thêm một ít.
Lúc ăn nồi thứ hai, hai anh em Lưu Thanh và Lưu Phương một người đeo sọt tre một người cầm cái giỏ nhỏ từ bên ngoài trở về, Ứng Vọng lập tức nói, "Về rồi à, đã làm xong hết việc rồi hả".
Lưu Phương ngửi mùi thơm quen thuộc lại không quá quen thuộc trong không khí, nỗ lực đè nén khát vọng trong lòng, mím môi cười nói, "Vâng ạ, em và anh trai đi đào ít rau dại và nhặt chút nấm".
Ứng Vọng không yên tâm hỏi, "Những cái nấm hai đứa nhặt đều nhận ra hết sao? Trước đây từng ăn qua chưa?".
Lưu Thanh đặt sọt tre xuống, "Ăn rồi".
Lưu Phương bổ sung, "Mỗi năm bà nội đều sẽ dẫn bọn em đi nhặt nấm, còn nói với bọn em loại nào ăn được loại nào không ăn được, hiện tại bọn em nhặt đều là ăn được".
Bà nội Trương dạy, còn từng ăn, vậy có lẽ không phải nấm độc. Ứng Vọng thoáng yên tâm, nhưng vẫn dặn dò một câu, "Có một vài loại nấm độc không thể ăn, lúc hai đứa nhặt đừng nhặt loại không biết".
Lưu Phương gật đầu, "Bà nội cũng nói như vậy".
Ứng Vọng nhìn hai đứa tuổi còn nhỏ xíu nhưng làm việc gọn gàng ngăn nắp, lòng trắc ẩn đột nhiên nổi lên, "Hai đứa ăn chưa?".
Lưu Phương không khống chế được nuốt nước miếng một cái.
Lưu Thanh là anh trai, chung quy chịu đựng giỏi hơn Lưu Phương một ít, lập tức nói, "Ăn rồi ạ".
Ứng Vọng không tin, "Ăn cái gi?".
Lưu Thanh vò vò vạt áo của mình, "Ăn quả dại hái được trong núi".
Tuy rằng thành phố Bạch Vân là một thành phố, nhưng ngoại thành cũng có không ít núi, vào mấy năm trước người trong thành phố cách vài ba hôm sẽ chạy đến trên núi lén tìm đồ ăn. Nhà họ Lưu sinh hoạt túng thiếu, cuộc sống không quá tốt, bà nội Trương sẽ đến trên núi đào rau dại, hái quả dại, nhặt nấm. Nếu như may mắn nhặt được trứng gà, trứng vịt hoang hoặc là mò được con cá gì đó, như thế còn có thể cho đứa nhỏ bồi bổ thân mình... Tóm lại, cần mẫn một chút chung quy cũng có thể trợ giúp chi phí trong nhà, để bọn họ không đến mức chết đói.
Trước mắt, Ứng Vọng nghe Lưu Thanh nói xong lại có chút bất đắc dĩ, một ít quả dại có thể lấp đầy bụng kiểu gì. Cậu mở vung nhìn một cái, vỏ sủi cảo đã đổi màu, lại nấu thêm một phút là có thể ra nồi.
Một lần nữa đậy kín vung, mùi hương lập tức bị ngăn cản hơn phân nửa, Lưu Thanh và Lưu Phương tức khắc buồn bã mất mát.
Có điều nhiều ngày như vậy, bởi vì Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư làm buôn bán mỗi ngày đều hầm thịt làm đồ ăn ngon, nên hai nhóc ngửi mỗi ngày cũng ngửi thành quen rồi.
Đang định xoay người đi về phòng, lại nghe Ứng Vọng nói, "Đừng đứng, mau đi rửa tay, nồi sủi cảo chiên này sắp xong rồi".
Lưu Thanh: "...?".
Lưu Phương trừng to mắt.
Ứng Vọng nhìn hai nhóc, "Đừng đứng đó ngây người, mau đi rửa tay đi".
Lưu Thanh lấy lại tinh thần, lắc đầu, "Bọn em không thể ăn đồ ăn của anh".
Ứng Vọng đã có kinh nghiệm, "Buổi chiều hai đứa còn có việc gì khác không?".
Lưu Phương không phản ứng kịp, thành thật nói, "Không có ạ".
Bọn nhóc không đi học, mỗi ngày chính là cùng bà nội lo nghĩ bữa tiếp theo nên ăn cái gì, làm sao mới có thể nuôi lớn bản thân, cho nên muốn nói có chuyện cố định gì phải làm không vậy quả thật không có.
"Vậy buổi chiều hai đứa giúp bọn anh làm việc đi, buổi chiều có rong biển cần rửa". Ứng Vọng nói, "Bữa sủi cảo chiên này coi như tiền lương hai đứa phụ bọn anh làm việc".
Lưu Phương cực kì động lòng.
Lưu Thanh cũng không nhịn được, mùi hương này quá thơm rồi, bụng nhóc cũng đã đói từ lâu.
Ứng Vọng giả vờ hoang mang, "Hai đứa còn đứng yên không động là chê anh cho quá ít hả?".
Lưu Thanh và Lưu Phương đồng loạt lắc đầu.
Đồ ăn thơm như vậy, nhất định bán rất đắt, sao có thể chê ít!
Lúc này Ngụy Vân Thư đã cầm hai cái chén và hai đôi đũa từ trong phòng bếp ra tới, Ứng Vọng đoán chừng thời gian đã đủ, thì mở vung ra, mùi thơm nồng đậm của sủi cảo chiên lẫn vào, giọng nói của Ứng Vọng khi nói chuyện cũng mang theo cảm giác mê hoặc cực kì, "Cho nên mau đi rửa tay rồi lại đây ăn sủi cảo chiên".
Lưu Thanh và Lưu Phương đã choáng váng rồi!
Sủi cảo chiên!
Thứ này trước đây cho dù là nghe bọn nhóc cũng chưa từng nghe qua!