Lưu Thanh và Lưu Phương mỗi nhóc ăn một chén sủi cảo, nếu đếm ra thì cũng chỉ năm sáu cái, nhưng lại ăn đến thơm nức cả miệng, thậm chí hai nhóc cảm thấy lúc mình nói chuyện cũng mang theo mùi thơm tươi ngon của sủi cảo.
Hai nhóc nghĩ thầm: Sủi cảo chiên này quả thật là thứ ngon nhất bọn nhóc từng ăn!
Trên thế giới này sao lại có món ăn ngon như vậy chứ!
Sủi cảo vốn chính là đêm qua còn dư, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư lại ăn một ít, đến hiện tại sủi cảo gói sẵn đã hầu như không còn. Ứng Vọng thấy hai đứa nhỏ còn đang l**m miệng, thì hỏi, "Ăn no chưa?".
Lưu Thanh nói, "No rồi ạ".
No thì no rồi, nhưng miệng vẫn có thể ăn. Đương nhiên, Lưu Thanh sẽ không nói như vậy.
Lưu Phương cũng gật đầu, "Đủ ăn rồi ạ".
Ứng Vọng cũng không hỏi nữa.
Hai anh em ăn đồ ăn của người ta cũng ngại thêm việc cho người ta, vì thế tự giác đứng lên, một người bưng chén một người lấy đũa định đi rửa.
Ứng Vọng cầm lấy nồi nhỏ đi đến chỗ vòi nước, nói với hai nhóc, "Đặt ở đó đi, anh rửa là được".
Lưu Thanh không chịu, "Để em rửa".
Ứng Vọng nói, "Không sao, chỉ hai cái chén thôi, anh rửa được rồi".
Lưu Thanh còn muốn nói gì đó, Ứng Vọng lại nói, "Không phải hai đứa đào rau dại nhặt nấm về sao? Còn đặt trong sọt và giỏ kìa, hai đứa không xử lí một chút hả?".
Lưu Thanh cố chấp nói, "Em rửa chén xong lại đi xử lí".
Lưu Phương ở bên cạnh ừ ừ gật đầu.
Ứng Vọng nói, "Anh rửa là được rồi, hai đứa đừng làm ướt quần áo".
Lưu Phương tròn mắt nhìn, "Sẽ không ướt, bọn em biết rửa chén".
"Bọn em ăn đồ ăn của anh, phải làm việc phụ anh". Lưu Thanh nghiêm túc nói, "Hơn nữa, anh Ứng lúc nãy anh cũng nói như vậy, mấy cái sủi cảo chiên đó là tiền lương của bọn em".
Ứng Vọng: "...".
Cậu ngụy biện, "Đó là tiền lương rửa rong biển...".
Lưu Thanh mở vòi nước ra, nước bắt đầu chảy, nước ào ào xối vào trên tay cậu nhóc, chân đã ngồi xổm xuống đất, "Cũng giống nhau mà".
Thấy hai anh em bướng bĩnh muốn làm, cuối cùng Ứng Vọng cũng bất đắc dĩ nhường vị trí.
Thôi, chút chuyện này cũng không nhiều lắm, coi như là để bọn nhóc yên tâm đi. Ứng Vọng nghĩ thầm.
Đứng thêm một lát, thấy bọn nhỏ quả thật không có vấn đề gì, Ứng Vọng mới trở lại phòng bếp đi xem thịt trong nồi.
Ngụy Vân Thư thấy cậu tiến vào, hiểu rõ nói, "Tranh không lại hả".
Ứng Vọng đành chịu cười một tiếng, "Đúng vậy đó, cản cũng không cản được".
Ngụy Vân Thư nói, "Để bọn nhóc làm đi, bằng không trong lòng hai đứa sẽ không yên".
Ứng Vọng gật đầu, "Về sau tôi đã nghĩ thông rồi".
Nhà bà nội Trương gia giáo tốt, Lưu Thanh và Lưu Phương đều được bà dạy vô cùng biết điều, mà không chiếm lợi của người khác đúng là phẩm chất tốt đẹp nhất. Ứng Vọng cảm thấy để bọn nhóc dùng sức lao động đổi thức ăn ở chỗ mình cũng khá tốt, không đến mức bị mình "dạy" thành thói quen xấu không làm mà hưởng.
Có Ngụy Vân Thư canh lửa trong bếp, Ứng Vọng cũng không ở lại phòng bếp thêm, cậu đi ra ngoài thu dọn lò than nhỏ vào nhà, lúc trở ra Lưu Thanh và Lưu Phương đã rửa sạch sẽ nồi và chén đũa, cũng đã được cất hết vào phòng bếp.
Sau đó, hai nhóc mới đến xem thành quả sáng nay của mình.
Thời kì thiếu thốn tài nguyên, nấm và rau dại cũng không dễ kiếm, trong cái sọt thích hợp để trẻ con đeo chỉ chứa nửa sọt, lại đều là những loại rất thường thấy. Trước đây lúc Ứng Vọng ở thôn Tiểu Thụ cũng sẽ đi đào, thậm chí rau dại chiếm phần lớn trong những thứ trước đây cậu ăn, có một dạo cậu lấy rau dại làm lương thục chính, đây đã từng là thứ no bụng cứu mạng của cậu.
Cái giỏ Lưu Phương có thể xách cũng chỉ chứa nửa giỏ nấm, có điều chủng loại lại làm Ứng Vọng chú ý...
Không ngờ là nấm thông.
Đó là những cái ô nhỏ màu lòng đỏ trứng, có thể là Lưu Thanh và Lưu Phương hái rất cẩn thận, viền nấm hầu như rất ít sứt mẻ, thoạt nhìn rất đẹp mắt.
Nấm mọc hoang trong thiên nhiên rất nhiều, nhưng Ứng Vọng thích nhất chính là nấm thông. Nó mọc bên dưới cây thông, sau một trận mưa lớn thì từng gốc một trồi lên mặt đất, canh chuẩn thời gian, tìm đúng địa điểm, thì rất dễ nhặt được. Dựa vào đặc tính như vậy của nấm thông, trước đây Ứng Vọng có thể nhặt được không ít, cho dù là ăn nấm tươi hay là lén phơi khô cất giữ, một đoạn thời gian từ đó về sau Ứng Vọng đều không cần tiếp tục lo lắng bản thân sẽ đói chết.
Cho nên Ứng Vọng có một loại tình cảm đặc biệt với nấm thông, đây cũng là nấm cậu thích nhất.
Lúc này, cậu nhìn động tác nhặt nấm thông thả vào trong nia trúc của Lưu Thanh, không nhịn được bèn hỏi, "Nấm thông này hai đứa muốn mang đi phơi khô hả?".
Lưu Phương gật đầu, tỉ mỉ nói dự định của nhà mình, "Gần đây đồ ăn trong đất không ăn hết, bà nội nói muốn phơi khô một ít đồ ăn, nấm mèo gì đó nhặt về cũng phải phơi khô giữ lại mùa đông ăn".
Ứng Vọng hỏi, "Vậy nấm thông này hai đứa có bán hay không?".
Lưu Thanh ngẩng đầu cái soạt.
Lưu Phương hoang mang, "Hả?".
Ứng Vọng giải thích, "Nhìn nấm thông này của của hai đứa anh có chút thèm, muốn mua ăn, hai đứa có bán không?".
Đương nhiên Lưu Thanh muốn bán, chung quy là có thể kiếm tiền. Nhưng ngẫm lại trong miệng phảng phất như mùi vị sủi cảo chiên vẫn còn, do dự một chút vẫn là nói, "Anh muốn ăn thì có thể đưa cho anh một ít".
Ứng Vọng sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại thì tươi cười trên mặt cũng chân thành hơn rất nhiều, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Không cần cho, hai đứa cực khổ nhặt, anh dùng tiền mua với hai đứa mới đúng".
Lưu Thanh gãi gãi đầu, "Bọn em chỉ nhặt ở trên núi, cũng không cần tiền...".
"Nhưng hai đứa bỏ ra sức lao động". Cuộc sống của bọn nhóc vốn đã trải qua không tốt, của hời này Ứng Vọng không muốn chiếm cũng không thể chiếm, "Chuyện này cũng giống như anh và Vân Thư mỗi ngày đi ra ngoài bán bánh kẹp thịt và món kho, chúng ta đều đang bỏ ra sức lao động của mình, cho nên theo lẽ thường hẳn nên nhận được thù lao bản thân nên nhận".
Trong lòng Lưu Thanh bị chấn động.
Lúc Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mới vào ở, bởi vì hầm thịt làm món kho mùi hương quá thơm, cho nên Lưu Thanh còn len lén đi theo bọn họ xem thử rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì, sau đó lại nhìn thấy mấy thứ bọn họ làm này có thể bán lấy tiền, trong lòng cũng muốn học theo, chỉ là bản thân không có tay nghề kia, cũng không làm được chuyện buôn bán này, lúc này mới thất vọng từ bỏ.
Mà hiện tại, Ứng Vọng nói với nhóc rằng, nhóc nhặt nấm cũng có thể bán lấy tiền giống như bọn họ làm bánh kẹp thịt và món kho.
Tức khắc mắt Lưu Thanh sáng lên, nhóc cảm giác bản thân đã tìm được biện pháp kiếm tiền, nhóc có thể giúp bà nội kiếm tiền nuôi gia đình và nuôi em gái!
Vì thế, lúc Ứng Vọng hỏi lại lần nữa có bán hay không, Lưu Thanh lập tức trả lời một câu, "Bán!".
Đã có tiền, vậy nhóc nhất định phải bán!
Nông sản thuần túy cũng không đáng bao nhiêu tiền, cho dù là nấm dại ở những năm này cũng không quá đắt. Cuối cùng Ứng Vọng bỏ ra năm mao tiền mua số nấm thông này, không đến hai cân, số tiền này quả thật Ứng Vọng đưa không ít.
Mà Lưu Thanh thì hưng phấn đến mặt đỏ rần, nấm buổi sáng nhóc và Lưu Phương nhặt có thể bán lấy tiền!
Đôi mắt Lưu Phương cũng sáng cực kì, ánh mắt dính vào trên đồng tiền kia cũng không nỡ dời đi.
Tiền đấy! Nhóc và anh trai có năm mao tiền!
Ứng Vọng cũng rất vui vẻ, không đề cập đến kí ức đời này, chỉ nói riêng linh hồn này của cậu, nếu tính ra thì đã rất lâu rồi chưa được ăn nấm thông.
Chỉ suy nghĩ sơ một chút, nước miếng của cậu đã sắp chảy xuống rồi.
Cậu quyết định, buổi tối hôm nay sẽ ăn nấm!